Hắn nói thơm, nhưng Bùi Vân Thư lại không nghe được mùi gì trên người mình.
Chúc Vưu híp mắt, dường như đã chìm đắm trong đó, hắn vén ống tay áo bào Bùi Vân Thư lên, lần theo cánh tay ngọc ngửi dần lên từng tấc da thịt.Hương vị nhàn nhạt thâm nhập vào lục phủ ngũ tạng, Bùi Vân Thư gần như là kinh hãi nhìn sừng rồng và yêu văn lần nữa xuất hiện trên người hắn.
Chúc Vưu nói khi hắn động tình thì những thứ này sẽ hiện ra.
Bùi Vân Thư đột ngột rút tay mình ra, chạy về hướng cửa sổ, mới miễn cưỡng kéo nhẹ cửa, sau lưng đã có người đến ôm lấy.
Chúc Vưu ôm chặt eo y, vùi đầu vào giữa cổ y, “Thơm quá.”
“Không thơm, ” Bùi Vân Thư nắm lấy bệ cửa sổ, nỗ lực mở cửa, “Chúc Vưu, ta không thơm chút nào, ngươi ngửi nhầm rồi.”
Chúc Vưu bất mãn siết chặt vòng tay: “Ngươi thơm.”
Rốt cuộc cửa sổ trước mặt cũng bị mở ra, một làn gió nhẹ thổi vào, Bùi Vân Thư thở phào nhẹ nhõm, đẩy tay Chúc Vưu ra, “Giờ thì không còn mùi gì nữa đúng không?”
Y thật sự không nghe được hương vị gì, rõ ràng lần trước Tình Tùy Cổ trong cơ thể bị Chúc Vưu ảnh hưởng nên động tình thì y cũng có thể ngửi được một mùi thơm nhàn nhạt, bây giờ lại có chuyện gì xảy ra nữa?
Chúc Vưu không nói lời nào, nhưng Bùi Vân Thư đẩy tay hắn ra, hắn lại ôm nữa, vùi đầu vào bên gáy y, sừng rồng như có như không lướt qua cổ Bùi Vân Thư.
Sừng rồng sắc bén như thế, chỉ cần sơ ý một chút là sẽ đâm xuyên qua cổ, Bùi Vân Thư không dám cử động mạnh, cuối cùng thấy hắn cũng chỉ cọ tới cọ lui ở bên cổ, đành phải làm lơ hắn, ngắm cảnh sắc ngoài cửa sổ.
Gian phòng vừa vặn đối diện với đường phố, người lui tới trên phố có muôn hình muôn vẻ. Xa xa có một toà khách điếm cao ba tầng, cao ngất vững chãi, rất bắt mắt, đó là khách điếm tốt nhất ở nơi này, ma tu Hoa Cẩm môn ở đó.
Bùi Vân Thư từ dời tầm mắt khỏi lầu cao, chỉ thấy bên dưới có người đang bán đan dược, trong lòng Bùi Vân Thư hơi động, y lén lút lấy một viên thanh tâm đan từ trong túi trữ vật ra, “Chúc Vưu?”
Chúc Vưu ngẩng đầu khỏi cổ y, một khắc sau trong miệng lập tức bị nhét vào một viên đan dược.
Đan dược vào miệng tức tan, Bùi Vân Thư chăm chú nhìn Chúc Vưu, nhưng yêu văn trên mặt Chúc Vưu không có chút dấu hiệu nào là muốn rút đi, không những như thế, ám sắc trong mắt hắn còn đang từ từ đậm hơn.
Cửa sổ bị một đạo kình phong thổi đến, đóng lại thật chặt, Chúc Vưu ôm Bùi Vân Thư, không để ý đến y đang giãy dụa, vẫn cứ đem người ôm lên giường.
Bùi Vân Thư tức giận đến mắt đều đỏ, “Chúc Vưu! Ngươi dừng lại cho ta!”
Y đập lên lưng Chúc Vưu, đá chân Chúc Vưu, mỗi một cái đánh đều dùng lực rất mạnh, dường như Chúc Vưu không cảm nhận được đau đớn, vẫn vững vàng ôm y lên giường.
Chúc Vưu đứng chặn ở bên giường, Bùi Vân Thư không chỗ nào để trốn, y thật sự là bị hắn chọc tức quá chừng, thi triển từng đạo từng đạo pháp thuật về phía Chúc Vưu, Chúc Vưu miễn cưỡng nhận lấy, cụp mắt nhìn y trên giường.
Trong lúc giãy dụa vô tình làm y phục lỏng ra, đôi mắt ngậm đầy tức giận.
Hầu kết Chúc Vưu lên xuống một chút.
Giường gỗ khắc hoa miễn cưỡng có thể chứa được hai người ngủ, Bùi Vân Thư thật sự cho là tên giao bị chạm trúng chỗ nào không nên chạm rồi, y lấy Thanh Việt kiếm che trước người, lòng đầy hỏa khí nhìn hắn, nếu như Chúc Vưu thật sự dám ngang ngược xông tới, y cũng sẽ không khách khí.
Trên giường ngủ trong khách sạn có hai lớp rèm che, một lớp mỏng, một lớp dày.
Chúc Vưu tháo tấm rèm mỏng kia xuống, sau giải khai dây thừng, rèm che hai lớp bằng vải thô màu trắng tinh tản ra, ngăn cách Bùi Vân Thư và Chúc Vưu.
Bùi Vân Thư đang trên giường ngẩn ra.
Chúc Vưu đứng ngoài rèm nói: “Ngươi bôi thuốc cho ta nhìn.”
Bùi Vân Thư tưởng là mình nghe lầm, y cách lớp rèm mỏng manh như tấm vải sa, nhìn Chúc Vưu đứng ở bên giường như ẩn như hiện, không dám tin, “Ngươi nói gì?”
“Quay về phía ta, ” Chúc Vưu, “Bôi thuốc cho ta nhìn.”
*
Một kiếm Bùi Vân Thư, cắt đứt một nửa màng lụa mỏng.
Thanh Việt kiếm mang đầy phẫn nộ, hướng thẳng về Chúc Vưu, chỉ là thanh kiếm khí thế cuồn cuộn còn chưa kịp tới gần, đã bị một dòng nước bao lấy, bị khóa chặt không thể động.
Chúc Vưu cau mày nhìn tấm màn mỏng manh bị cắt đoạn một nửa, hắn động động tay, lôi nửa đoạn còn lại xuống, lại thả tấm rèm dày ra.
Rèm che mỏng không có mấy phần tác dụng ngăn cách, cái này dày, sẽ không bị vậy nữa.
Chí ít cũng có thể ngăn sáu bảy phần tầm mắt, chỉ mơ mơ hồ hồ hiện ra bóng người này, như ngắm hoa trong màn sương, không rõ ràng.
Chúc Vưu cố chấp nói: “Ta muốn thấy.”
Đánh cũng đánh không lại, nếu như Chúc Vưu thật sự muốn làm gì, Bùi Vân Thư thật sự không thể ngăn được. Y cắn răng nhìn thấy tấm rèm che dày trước mặt, trong lòng bắt đầu lay động khó quyết.
Một lúc sau, y mở miệng nói: “Ngươi chỉ được đứng ở đó, không cho tiến lên một bước.”
Chúc Vưu trầm thấp ừ một tiếng.
Bùi Vân Thư ở sau rèm nghiêng mặt, cảm giác xấu hổ chạy đầy trong tâm trí, y nhịn xuống thẹn thùng, lấy dược cao ra, tay run run tháo đai lưng, cởi y phục.
Không dám nhìn xem thần sắc của người bên giường ra sao, khi bôi thuốc cũng chỉ là chạm nhẹ qua vết thương, trong lòng chỉ tha thiết cầu nguyện, tấm màn che mau mau dày lên.
*
Chúc Vưu ra gian phòng của Bùi Vân Thư, cơ thể nóng rẫy, đi thẳng tới cái hàn đàm lạnh nhất ở gần đây.
Làn nước lạnh lẽo như băng tuyết vây quanh hắn, chỉ vừa đến gần hắn, liền bị hơi nóng hun đến tỏa sương hừng hực.
Vẻ mặt của hắn như là uống say, toàn thân mang theo một loại mơ màng sau khi say, mắt nhìn đến đâu, nơi đó lập tức hiện lên tình cảnh ban nãy.
Trắng nõn như tuyết, hoa mai tỏa hương.
Yêu văn trên mặt hắn càng thêm đỏ, tròng mắt hoàn toàn đã thành màu máu, cuồn cuộn như thủy triều.
*
Trước khi chợ yêu ma cử hành, không biết Hoa Nguyệt mua được một tấm mặt nạ quỷ ở đâu, vô cùng phấn khởi đưa cho Bùi Vân Thư. Mặt nạ màu đen vẽ kiểu bạch miêu (1), không biết vẽ thứ gì, nhìn không đáng sợ, nhưng cực kỳ xấu.
“Mỹ nhân, ” Hoa Nguyệt xoay tay một cái, một cái mặt nạ khác xuất hiện trong tay hắn, là một cái mặt nạ mặt hồ ly mỏ nhọn lông đỏ, “Chờ tối nay chợ yêu ma vừa mở, ngươi mang cái mặt nạ này lên. Ta gần như muốn lật hết cửa tiệm đó lên trời, mới tìm ra được một cái mặt nạ xấu như vậy đó. Ngươi đeo cái này vào, cho dù tên đại ma tu đó có mọc ra mười mấy con mắt nhất định cũng không thể nhận ra ngươi!”
Hắn càng nói càng kích động, “Sau khi chúng ta thoả thích chơi đùa trong chợ yêu ma xong, rồi đi tìm bọn chúng tính sổ, để Chúc Vưu đại nhân cho bọn chúng mở mang tầm mắt biết cái gì gọi là phong thủy luân chuyển.”
Bùi Vân Thư mang mặt nạ lên, Hoa Nguyệt liền lấy gương đồng ra cho y nhìn thử, nhìn vào gương xong thì Bùi Vân Thư mới hiểu tại sao Hoa Nguyệt lại nói chỉ mang mặt nạ lên là Trâu Ngu không thể nhận ra được y.
Vì giờ khắc này y đã thay đổi một dáng vẻ khác hoàn toàn, người trong gương đồng, đã là một sửu quỷ chỉ có hai màu đen trắng. w●ebtruy●enonlin●e●com
Bùi Vân Thư kinh ngạc vô cùng, y tháo mặt nạ ra, nhìn lại trong gương thì người trong gương lúc này lại biến thành bộ dáng của y lúc thường ngày.
Hoa Nguyệt cười khoe mẽ, đắc ý đến dựng cả đuôi, “Mỹ nhân, thấy sao?”
Hắn cũng đem mặt nạ hồ ly lông đỏ đang cầm trong tay mang lên mặt, nháy mắt một cái chỉ thấy mỹ nhân hồ ly tươi như đào lý, đã biến thành một con hồ ly già hung thần ác sát.
Bùi Vân Thư chớp mắt mấy cái, y bước lên phía trước sờ đôi tai lông đỏ trên đầu hồ ly, cảm giác trong tay mềm mại, y như là thật vậy.
“Thật là thần kỳ.” Y thở dài nói.
Hoa Nguyệt soi soi trong tấm gương, cũng khá là thoả mãn, “Bộ dáng này cũng là anh dũng.”
Hắn nói xong, cẩn thận ngắm nghía bốn phía, giơ tay che bên miệng, thấp giọng nói: “Mỹ nhân, dáng vẻ của ta bây giờ, có phải cũng không kém giao long đại nhân bao nhiêu đâu đúng không?”
Bùi Vân Thư hừ lạnh một tiếng, “Hắn đương nhiên là không thể sánh được ngươi bây giờ rồi.”
Hoa Nguyệt nghe vậy, lại thở dài thăm thẳm, tháo mặt nạ xuống cầm khăn hương lau nước mắt, “Chúc Vưu đại nhân là phong thái thiên nhân, Hoa Nguyệt chỉ như một hạt gạo trong vạc, không thể nào so sánh với Chúc Vưu đại nhân.”
Bùi Vân Thư bị hắn chọc đến bật cười.
Hoa Nguyệt thấy y hé miệng cười, gò má không khỏi đỏ, lại không tự chủ nhích lại gần Bùi Vân Thư, hắn nhắm hai mắt, chóp mũi ngửi nhẹ, nói: “Mỹ nhân, người ngươi thơm quá.”
Điệu bộ lúc này của hắn, Bùi Vân Thư lập tức nhện ra không đúng, y nhanh chóng lấy ra một viên thanh tâm đan nhét vào trong miệng Hoa Nguyệt, một lát sau, Hoa Nguyệt trừng mắt nhìn, mê man nhìn về phía Bùi Vân Thư, “Mỹ nhân, ngươi vừa mới đút ta ăn cái gì?”
Bùi Vân Thư cách hắn xa chút, cẩn thận hỏi: “Ngươi có ngửi được mùi thơm gì không?”
Hoa Nguyệt khịt khịt mũi, kỳ lạ, “Hình như ban nãy nghe được, mà bây giờ thì không còn nữa.”
Bùi Vân Thư nhíu mày.
Lần này cũng thế, y không hề nghe được mùi thơm nào, mà Hoa Nguyệt lại thoáng nghe được. Nhưng thanh tâm đan vô dụng đối với Chúc Vưu, lại hữu dụng đối với Hoa Nguyệt.
May là trong túi trữ vật có đầy đủ thanh tâm đan, Bùi Vân Thư nhìn về mặt nạ quỷ trên bàn, sắc mặt chìm xuống, thời gian cấp bách, y cần phải nhanh chóng tìm ra được Quỷ Y trong chợ yêu ma.
*
Đêm đó, thời điểm chợ yêu ma sắp mở ra, trên đường phố đã đầy người yêu quỷ cùng chờ đợi.
Hai ngày trước, dù có chuyện gì đi nữa Bùi Vân Thư không muốn nhìn thấy Chúc Vưu, tới bây giờ, cuối cùng Chúc Vưu mới coi như được gặp y. Bùi Vân Thư bước ra, Chúc Vưu liền nhìn thẳng sang, con ngươi đen láy không nhúc nhích, không biết trong đầu hắn lại đang suy nghĩ gì, mà yêu văn trên mặt lại từ từ nổi lên màu sắc hoa mỹ.
Bùi Vân Thư vừa thấy bộ dáng này của hắn, lập tức đen mặt dời ánh mắt sang chỗ khác.
Muốn làm như không có chuyện phát sinh, lại giả vờ không ra.
Chúc Vưu vô tri vô giác tiến tới gần, lại lấy đầu ngón tay chọt gò má Bùi Vân Thư, Bùi Vân Thư tránh né, trong lòng hơi động, đem mặt nạ quỷ cầm trong tay mang lên trên mặt.
Thấy người trước mắt bỗng nhiên thay đổi thành dáng vẻ khác, Chúc Vưu cau mày dừng tay lại, nặng nề nhìn chăm chăm vào y, trong con ngươi đen tràn đầy không thích.
Trong lòng Bùi Vân Thư dâng lên mấy phần sung sướиɠ thoải mái như vừa trả thù thành công, y tránh khỏi Chúc Vưu bên cạnh, chỉ còn chưa đi đến dưới lầu, Chúc Vưu đã theo tới, đưa tay sang nắm lấy cổ tay của y, theo y xuống phía dưới, lại đổi thành nắm tay Bùi Vân Thư.
Bùi Vân Thư tránh hai lần, không tránh được, nhưng không chịu dễ dàng bỏ cuộc như vậy, một mực quật cường tránh đi, đến khi hòa vào đám yêu, y vẫn còn đang dùng lực, chỉ sợ trên tay đã đỏ lên.
Chúc Vưu liếc y một cái, bao bọc tay y trong tay mình, giữa mày cau lại, “Đừng nghịch.”
Bùi Vân Thư: “…”
Y nghịch cái gì hả?
Chung quanh đều là yêu quỷ, chỉ có một phần nhỏ tu sĩ trà trộn trong đó, Bùi Vân Thư mím môi, không muốn đưng đây cãi nhau với hắn.
Hai người vừa mới yên tĩnh lại, liền nghe có người quát tháo nói: “Là kẻ nào cản đường môn chủ Hoa Cẩm môn?”
Bùi Vân Thư nhìn ra phía sau, chỉ thấy một đám ma tu Hoa Cẩm môn đang từ đằng sau mở đường ra phía trước, được bảo hộ ngay chính giữa như chúng tinh phủng nguyệt (2), chính là môn chủ và Trâu Ngu trong miệng bọn chúng.
Ánh mắt Bùi Vân Thư định trên người Trâu Ngu.
Dưới bề ngoài của sửu quỷ, Thanh Việt kiếm treo bên hông vang lên một tiếng kêu khẽ mang theo sát ý.
Trâu Ngu chắp tay đứng, dù hắn đứng phía sau môn chủ, nhưng không có gì là khúm núm. Một đôi mắt sâu ngả ngớn dò xét bốn phía, dường như cảm giác được gì đó, bỗng nhiên nhìn về phía Bùi Vân Thư.
Nhưng trong này chỉ có một đám yêu quỷ bề ngoài xấu xí, không có gì đáng ngạc nhiên.
Trâu Ngu nhíu nhíu mày, dời tầm mắt đi.
__
(1) bạch miêu: nguyên văn 白描 một kiểu vẽ của Trung quốc, chỉ dùng đường nét, không tô màu.
(2) chúng tinh phủng nguyệt: nguyên văn 众星捧月, “chúng tinh” là nhiều sao, “phủng” là bưng bê nâng tán tụng, “nguyệt” là trăng => nghĩa đen là một đống sao vây quanh mặt trăng, nghĩa bóng là một đám người vây quanh ủng hộ, tán dương ai đó.