Chương 3: Trên đời còn có loại chuyện tốt này sao?

Ô Lân Hiên từ trên cao nhìn xuống vị Mộng phu nhân đầu sắp cúi thấp xuống tận mặt đất này của hắn, ngón tay thon dài khẽ nghịch hoa văn khắc trên gậy như ý ngọc, không hiểu sao mà tâm trạng có chút tốt.

Có lẽ là do trên tiệc rượu hôm nay, Tứ đệ tốt kia của hắn bởi vì không được đồng ý cưới vị thứ nữ này của Hộ Bộ thị lang để có thể thành công cấu kết với Hộ Bộ thị lang làm việc xấu, cả buổi sắc mặt xanh mét, khiến cho Ô Lân Hiên rất vui.

Hoặc cũng có thể là...

Hắn vươn gậy ngọc như ý về phía trước lần nữa, lúc này lướt qua rèm châu của mũ phượng, dứt khoát nhẹ nhàng đặt ở dưới cằm nữ nhân không dám ngẩng đầu liếc hắn một cái này, chậm rãi nâng nàng ngẩng đầu lên.

Ô Lân Hiên thích mỹ nhân hay khóc… Không khóc?

Da gà của Lục Mạnh đều nổi hết lên, đây là kiểu gì vậy!

Nhưng nàng vẫn thuận theo gậy như ý ngọc trong tay Ô Lân Hiên, chậm rãi ngẩng đầu.

Chỉ là đôi mắt nàng vẫn ngoan cường ngầm rũ xuống, mặt không cảm xúc… Bởi vì Lục Mạnh không biết bày ra vẻ mặt nào cho thích hợp.

Ô Lân Hiên nhìn gương mặt này, đôi mắt híp lại, cũng có chút hiểu ra vì sao đêm nay Tứ đệ của hắn sắc mặt khó coi như vậy.

Tứ đệ kia của hắn yêu sắc như mạng, kể cả không có sự cho phép của Hộ Bộ thị lang, thì mỹ nhân thanh lệ như vậy, cũng rất hợp với sở thích của hắn ta.

Đáng tiếc.

Trong lòng Ô Lân Hiên cười lạnh.

“Vì sao không nhìn bổn vương?” Hắn mở miệng, giọng điệu vậy mà lại rất nhẹ nhàng, nếu như thủ hạ của hắn có ở đây, thì có thể nghe ra được tâm trạng của hắn tối nay thực sự không tồi.

Lúc tâm trạng Ô Lân Hiên tốt, là rất dễ nói chuyện.

Nhưng mà Lục Mạnh lúc này ngay cả giọng nói từ tính đến xèo xèo bốc hỏa của nam chính cũng không chú ý tới, nàng đang hết sức chăm chú mà nhịn hắt xì.

Ai cũng biết, hắt xì thì không nhịn được, giống như ho khan, nghèo túng và tình yêu đều không thể giấu được vậy.

Lúc nãy nàng không ngẩng đầu thì còn đỡ, bây giờ ngẩng đầu lên, đối diện với ánh nến lay động trên bàn.

Chỗ có sáng thì sẽ có hắt xì, hơn nữa hai cây nến đỏ còn to hơn cả nấm đùi gà kia, rõ ràng là chất lượng chẳng ra sao, liên tục yếu ớt bốc lên khói đen.

Trong phòng này toàn là mùi dầu nến, Lục Mạnh thật sự không nhịn nổi nữa, quay đầu đi: “Hắt xì…”

Cực kỳ vui sướиɠ tràn trề mà hắt xì một cái, sảng khoái đến nỗi chảy cả nước mắt.

Sau đó xuyên qua lớp rèm châu mũ phượng vì động tác của cô mà khẽ đung đưa lao xao, mắt ướt nước ngẩng đầu nhìn về phía Ô Lân Hiên.

Anh giai à sao anh còn chưa đi? Sợ không phải là muốn động phòng thật đấy chứ.

Shhh… Dáng vẻ này, chậc.

Nam chính đúng là xứng với những từ miêu tả kia, gì mà mày như núi xa, mắt như sao trời, mũi như huyền gan, mặt như đao tước… Thì ra cũng không phải là nói quá.

Lục Mạnh chảy nước mắt nhìn Ô Lân Hiên, nghĩ thầm, nhất là cặp chân này… Sờ một đêm chưa tới đầu đâu nhỉ?

Động phòng cũng không phải là không được, cái này thuộc về đối tượng phân phối của địa phủ sao? Lúc còn sống không có thì sau khi chết thống nhất được chia người trong sách?

“A…” Ô Lân Hiên thấy mỹ nhân hai mắt ửng đỏ, trong mắt ướŧ áŧ, niềm đam mê khó lòng giải thích nào đó được thỏa mãn.

Tâm trạng của hắn càng tốt hơn, đôi mắt phượng hơi cong, đuôi mắt nhếch lên một độ cong cực kỳ trí mạng.

Hắn nhìn mỹ nhân rơi lệ này, bị nụ cười của hắn làm cho giống như nai con bị dọa sợ, lập tức cúi đầu xuống lần nữa, rất vừa lòng với dáng vẻ nhát như chuột này của nàng.

Không khác lắm với kết quả mà hắn điều tra được, Hộ Bộ thị lang sủng thϊếp diệt thê, vị Mộng phu nhân này của hắn, sống ở trong phủ cũng không quá tốt, trời sinh tính nhát gan sợ phiền phức, trừ khóc ra thì không biết làm gì.

Người như vậy nuôi ở bên người, thật ra cũng bớt đi rất nhiều phiền toái.

Ô Lân Hiên thấy đã dọa người sợ, bỏ gậy ngọc như ý cầm trong tay xuống, sau đó đứng ở bên cạnh bàn, tự rót cho mình một chén rượu, đưa đến bên môi.

Đây là rượu hợp cẩn, nhưng hắn cũng không có ý định cùng uống với mỹ nhân chuẩn bị được nuôi thành bình hoa này của hắn.

Uống xong một chén rượu, lúc này Ô Lân Hiên mới nhìn tiểu mỹ nhân cúi cần cổ trắng nõn nhìn qua như thể nhoáng cái là có thể bẻ gãy, nói: “Chỉ cần làm Mộng phu nhân của bổn vương, sau này, vàng bạc trong phủ này ngươi có thể tùy ý lấy dùng, bổn vương có thể bảo đảm cho ngươi cả đời vinh hoa an nhàn, chỉ cần ngươi nghe lời, đừng mưu toan đi ham thứ không thuộc về ngươi.”

Lục Mạnh nghe vậy đột nhiên ngẩng đầu, “Rắc” một tiếng cực kỳ giòn vang, suýt chút nữa bẻ gãy cổ chính mình.

Châu ngọc trên đầu vung mạnh, nàng nhìn khuôn mặt tuấn tú của nam chính, lập tức cảm thấy hắn đẹp đến mức giống như trích tiên, kích động mà chảy nước mắt lần nữa.

Vàng bạc tùy ý lấy dùng…

Cả đời vinh hoa an nhàn…

Trên đời này còn có loại chuyện tốt này sao?

——

Tác giả có lời muốn nói:

Lục Mạnh: Ta cũng không muốn nhanh như vậy đã nằm xuống, nhưng mà hắn nói sẽ nuôi ta cả đời đó!