Chương 8
CHƯƠNG 8
Thích Nguyên mẫn cảm chịu đựng cảm giác kí©h thí©ɧ cường liệt, lập tức cả người đều khó chịu: “Ân…! A, không được…. Rất… cường liệt…. Ân a… Thật khó chịu!”
Tiếp đến, A cùng B đổi vị trí, B làm mông hắn, còn A nhét cứng cái miệng hắn.
B đại nhục bổng không hề kém cạnh so với A, đồng dạng hữu lực đâm vào
sâu bên trong hắn, sát liên tục vào điểm mẫn cảm của hắn, khiến hắn thích đến mức không kêu được ra.
“Nhĩ hảo bổng a… Làm ngươi, nơi này sẽ siết chặt ta~” B một bên khích lệ hắn, một bên nhu mông hắn.
“Ngươi có thể thử chậm rãi ma sát, hắn cả người sẽ phát run.”
Thích Nguyên nghe được B lầm bầm nói : “Không cần ngươi nói ta cũng biết.” Liền bắt đầu giảm dần tốc độ xuống.
Thích Nguyên cảm giác mình sắp bị gϊếŧ chết, cư nhiên trong mười giây ngắn ngủi hắn có xúc động bắn tinh, eo một lần lại một lần muốn đưa về phía sau, phối hợp với nhịp nhấp của B, miệng còn tắc một đại nhục bổng. Giống như tiểu hài tử tức giận phồng má, không có người đểýđến cảm giác của hắn, chỉ làđiên cuồng làm hắn.
Chỉ chốc lát sau, hắn liền cả người ửng hồng, co rút, miệng mơ hồ phát ra thanh âm nức nở, nước mắt cũng theo hai bờ má chảy xuôi xuống.
A buông miệng hắn ra: “Ngươi có cái gì muốn nói sao?”
“Để ta bắn…!! A A…. Van cầu các ngươi để ta bắn… Ta muốn…. Bị gϊếŧ chết…. Ân a a…..”
B động tác không ngừng nghỉ, hơn nữa nhìn qua tâm tình rất tốt, cứ nhìn bộ dáng hưởng thụđến thất thần của hắn: “Vậy ngươi trước nói, ngươi không phải khiếm làm ~”
(?)
“Ân…. Ta…. Thích bị thao… A a,…. Nhanh lên đi… Ta hỏng mất…. Không cần tái…. Đỉnh chỗđó!”
“Thích đại kê kê của chúng ta sao?”
“Thích, rất thích…Ân a…”
“Kia……” A đến gần bên tai Thích Nguyên “Ngươi còn thận hư sao?”
Thích Nguyên ủy khuất đến muốn khóc: “Không hư! Không hư!! Không bao giờ hư!!! Cho ta bắn…! Đem ta thao bắn!!!”
A, B nhìn nhau cười, nhẹ nhàng kéo rớt băng dính dán ở tính khí hắn, dịch thể lập tức bắn mạnh ra.
Thích Nguyên triệt để thoát lực, ngồi phịch ở trên sô pha, giống con cá chết thoi thóp hơi thở, động cũng không buồn động.
Trứng rung mấy cái linh tinh bị lấy ra, A cùng B bắt đầu chân chính vật lộn, thay nhau ra trận thao hắn.
Thích Nguyên không biết chính mình bị chơi bao lâu, cũng không rõ hai người kia bắn bao nhiêu lần, mình bắn bao nhiêu lần. Chỉ biết mông mình không từng được nghỉ ngơi, bên trong bên ngoài đều bị bắn, trên người toàn là chất lỏng nhầy nhầy của nam nhân.
Lúc sau, Thích Nguyên quả thật không thể tiếp tục bắn ra cái gì. A, B hảo tâm không bắt hắn bắn nướ© ŧıểυ, nhưng cuối cùng bắt hắn quỳ xuống, trước mặt bắt hắn phục vụđồng thời cả hai căn. Lúc này Thích Nguyên tinh thần đã muốn hoảng hốt, ngay cả ngồi chồm hỗm đều là miễn cưỡng.
Thời điểm hai cỗ nhiệt lưu phun đến mặt hắn, Thích Nguyên bắt đầu nghĩ, di, hết thảy là như thể nào phát sinh, như thế nào ta mạc danh kì diệu bị cưỡиɠ ɠiαи, còn bị làm nhưđống thịt vụn giống nhau, tại sao trên người đều là tich dịch của nam nhân?
Thực thích, nhưng nói thật, Thích Nguyên cũng có chút ủy khuất.
Thể lực cùng trí lực song song cạn kiệt, đại thiếu gia nhất thời trước mắt đen một mảng, té xỉu.
END 8
P/s: ta làm vội chương này nên mn xoát lỗi hộ nhé, còn lời tác giả chương sau ta sẽ làm.