*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đúng 9 giờ, Trình Mặc chuẩn thời gian đến báo danh.
Ngày đầu tiên nhậm chức, cậu mặc đồng phục cảnh sát mùa đông mới phát, ôm theo thùng đựng đồ nhỏ nói ngắn gọn rõ ràng thân phận của mình với người trực ở cổng.
Lão cảnh sát trực cổng không buồn để ý tới, chỉ nhìn ra vẻ đoan chính nhưng không phải kiểu chàng trai rắn rỏi mình ưa chuộng, lão hỏi dăm câu rồi thả cho vào. Ngày đầu báo danh đã bị gửi tới tổ chuyên án, ai mà dám nghĩ đó là con trai thị trưởng cơ chứ.
Cúi đầu đi xuyên qua hành lang, bước chân vừa nhẹ lại nhanh, cậu hệt như cái bóng lướt tới cuối lầu 1, dường như không kinh động tới bất kỳ ai ở cục công an vào sáng sớm cả.
Nghe tiếng gõ cửa, Lục Viễn Triết tằng hắng rồi vứt ra câu: "Mời vào."
Trình Mặc vừa vào cửa, ánh mắt mọi người đều bị cậu thu hút, so với tấm ảnh trên sơ yếu lý lịch, người thật còn trắng hơn 2 tone, đứng trong phòng còn phản chiếu ánh sáng được, trừ khoảng trắng ra thì còn đẹp trai rõ nét hơn tấm ảnh.
Đúng là không dính gì tới hình tượng chàng trai rắn rỏi, nhưng lúc cậu bận đồ nam lại chẳng nhìn ra chút nữ tính nào cả, là một cậu chàng đẹp trai tiêu chuẩn thanh tú, khuôn mặt cậu đẹp nhất hẳn là đôi mắt, không nhìn vào cũng sáng lấp lánh, là cửa sổ tâm hồn.
Lục Viễn Triết liếc nhìn mấy lượt mới phát hiện bản thân đã ngồi thẳng lên theo bản năng. Người này đúng là nhân vật đáng sợ, đàn ông mà có thể dùng nhan sắc hấp dẫn anh có được mấy ai kia chứ, hơn nữa Trình Mặc còn lấy cả thân phận nam lẫn nữ khắc một vệt ký ức trong đầu anh, quả thật là hàng thủ công mỹ nghệ.
Lăng Khê cũng ngồi thẳng lên, gay - dar điên cuồng cảnh báo cứ như kẻ địch đã tới chiến trường.
Mỗi người đều có mong đợi của riêng mình, nhưng sau khi Trình Mặc tự giới thiệu xong, ai nấy đều phát hiện ra mình đoán trật cả.
"Chào mọi người, tôi là Trình Mặc, là cảnh sát hình sự thực tập mới đến hôm nay, mong mọi người chỉ dạy nhiều hơn." Giọng Trình Mặc trong trẻo lẫn theo chút phấn khởi, là một bé ma mới tiêu chuẩn.
Không phải công tử bột ăn chơi kiêu ngạo, cũng không phải đứa con riêng khúm núm sợ sệt, không phải tinh anh xã hội ngoài lạnh trong nóng. Đương nhiên, cậu chàng chẳng đắc tội ai cả, càng không phải do ông già mình phái tới theo dõi tổ chuyên án.
Cậu mới về nước, trong cục chỉ biết mỗi cục trưởng Đường, không biết Yến hay thư mời gì ráo, càng khỏi nói tới tình huống ở tổ chuyên án.
Lục Viễn Triết giới thiệu mọi người với cậu, cậu cũng thành thật nghe hết, cái này gật, cái kia cũng gật, bảo cậu con em nhà quan thì thà bảo giống học sinh đại học khờ khạo còn hơn.
Điều duy nhất bị mọi người nói trúng đó là trở về từ Mĩ, tư tưởng của cậu thoáng phết. Nghe tới khúc một chú gay, hai chú gay, ba chú gay (lại còn kiêm cả đam mê bận đồ nữ), cậu cũng không hề tỏ ra khó chấp nhận, nếu không phải mặt mũi tự nhiên, mọi người còn tưởng cậu phẫu thuật thẩm mỹ nên cơ mặt bị đơ, chỉ còn cười được thôi đấy.
Chỉ có lúc nói tới Lục Viễn Triết, biểu cảm của cậu mới hơi thay đổi…
"Đội trưởng Lục, nhân vật lợi hại, tuổi còn trẻ nhưng không chỉ là tổ trưởng tổ chuyên án mà còn là Thập Nhị Thiếu đại danh đỉnh đỉnh ở Đảo Thành nhé." Vạn Dặc giới thiệu, "Người tốc độ nhanh nhất đó."
Câu này là thử mồi, cũng coi như một cách để mọi người hiểu rõ vòng giao tiếp của Trình Mặc, nếu biết Đảo Thành Thập Nhị Thiếu thì hẳn là người chung vòng với con em nhà phú hào.
"Hả?" Quả nhiên Trình Mặc biết, nụ cười tan biến trong phút chốc, cậu nhớ mài mại, "Em nhớ… có hai người gặp tai nạn xe, ba người bị treo bằng vĩnh viễn, còn bốn người đang ngồi trong tù."
Biết thì biết đấy, nhưng hình như là biết thông qua kênh pháp luật chính trị. Đúng là đường có ngàn có vạn, an toàn là con đường của bạn của tôi.
"Ừm, nên giờ tụi anh là Tam Thiếu Đảo Thành." Lục Viễn Triết nhức cái đầu, anh nói một câu bông đùa.
Biết ngay mà, tìm hiểu kiểu này đúng là ý kiến tồi.
"Người ta đây còn là hoàng tử bé của hộp đêm, đối tượng của ngàn vạn người mà điều thiếu mất một số 0 sùng bái, mỗi ngày đổi một người dắt về nhà, chưa bao giờ trùng hết." Đinh Thần Dục pha trò.
Cái này cũng xem như tìm hiểu, tìm để hiểu xem đời sống sinh hoạt cá nhân của Trình Mặc có lộn xộn không.
"..." Lục Viễn Triết cảm thấy danh tiếng của anh bị tổn hại hẳn là do Đinh Thần Dục vụиɠ ŧяộʍ chèn ép.
Đề tài này không kí©h thí©ɧ như Đảo Thành Thập Nhị Thiếu, Trình Mặc quay về với bộ dáng ngốc bạch ngọt: "Giỏi ghê ha…"
Bước thứ ba, Vạn Dặc thuận thế tiếp lời: "Trình Mặc, cu có người yêu chưa? Anh giới thiệu cô người yêu cho cu được không?"
"Hay thôi đi ạ." Trình Mặc cười cười, cậu từ chối bằng giọng điệu nhẹ nhàng, "Em… không tìm bạn gái."
"Kiếm bạn trai thiệt hả?" Tô Tiểu Chỉ mở to mắt, cô tò mò nhắm chừng Trình Mặc, không dám tin lại bị Vạn Dặc đoán trúng phóc.
"Không không phải…" Trình Mặc xua tay ngay tắp lự, cậu nở nụ cười thẹn thùng, "Em chưa có kế hoạch yêu đương."
"Lãnh cảm với tìиɧ ɖu͙© à?" Lăng Khê vừa buông lời, ánh mắt mọi người tập trung hết lại. Không biết có phải chàng trai thích bận đồ nữ này gato với chàng trai thích bận đồ nữ kia không nữa mà hôm nay hỏi đủ vấn đề bén ngót.
Tính lãnh đạm: Người không có ham muốn, mất hứng thú với tìиɧ ɖu͙©"Không không… giờ không tìm." Trình Mặc xua tay nhanh hơn, cậu cũng không cứng nhắc, nói năng hoạt bát, "Mới làm cảnh sát hình sự, kiếm người yêu gì ạ, không bận sao?"
Không chỉ là một sinh viên đại học khờ khạo không rành chuyện đời mà đây còn có xuất thân tốt, chăm chỉ chịu thương chịu khó.
"Bận, nhưng cu sẽ muốn tìm người yêu." Nói tới đây, Vạn Dặc lại thở dài.
Bọn họ như mấy viên gạch, chỗ nào cần dùng tới thì bê sang chỗ đó, công lao thì không tới lượt họ, vụ án muốn tra nhất thì không có đầu nối, làm mãi làm miết rồi cũng sẽ có ngày nhiệt huyết phôi pha mà thôi.
"Thành gia lập nghiệp không hề xung đột với nhau." Lục Viễn Triết giảng hòa, anh kéo tay Trình Mặc, chỉ cho cậu chỗ ngồi cạnh mình, xem như nể mặt cục trưởng Đường, "Cậu ngồi đây được không?"
"Được lắm ạ, cám ơn đội trưởng Lục." Trình Mặc khiêm tốn, tràn đầy sức sống lại khách sáo, cả buổi không thấy cậu luống cuống, cứ như chú mèo ragdoll tốt tính, dịu dàng ngoan ngoãn lại cao quý.
"Nghe đồn cậu bận đồ nữ đẹp lắm nhỉ, chỗ tôi có bộ váy, hay cậu thử không?" Lăng Khê lại đột ngột tập kích bằng giọng chị đại lười nhác, anh ta chống cằm kiểu trêu ghẹo Trình Mặc, "Tôi thấy cậu mặc vào đẹp sẽ hơn tôi cho xem."
Nể tình Trình Mặc là con trai thị trưởng, hôm nay Lăng Khê ăn bận cũng xem như bình thường, nếu không anh ta đã bận váy lolita nổi bần bật như dự lễ hội cosplay để đón người mới rồi đấy.
Nghe Lăng Khê biểu diễn giọng nữ tiêu chuẩn, đồng tử của Trình Mặc chấn động trong hai giây rồi mới tiếp lời: "Hử, thôi thôi… Cái này… cái đó là ngoài ý muốn thôi, bình thường em không bận đồ nữ."
Hoàn toàn không có vẻ luống cuống như đêm qua, Trình Mặc chủ động nói rõ: "Em sợ tới rồi không theo kịp tiến độ với mọi người nên có hỏi cục trường Đường vụ án mọi người đang điều tra. Phạm nhân biết cách phản trinh sát, vị trí đánh lén cũng chọn rất kỹ, chứng tỏ gã có tính toán từ trước lại quen thuộc địa hình. Xét thấy mấy người bị hại về nhà đều phải đi qua con đường ăn chơi đó, em cảm thấy gã hẳn phải làm việc ở đấy."
"Sao lại không thể là dân sống ở khu thành phố cũ?" Lục Viễn Triết xen vào một câu.
"Em biết đã lâu như vậy, quá nửa là bên cảnh sát đã điều tra gần hết hộ dân ở đó. Hơn nữa có hai nạn nhân là người thành phố cũ, chỗ đó mọi người đều qua lại, quen biết nhau cả, ra tay rất dễ bị lộ, em cảm thấy không phải người ở đó." Trình Mặc đáp lời.
"Nhưng mà cảnh sát cũng không hỏi được gì từ chỗ mấy hộp đêm quán bar ăn chơi đó." Vạn Dặc lại tiếp lời.
Dù cho đêm khuya thanh vắng, người bị hại còn bị trùm kín đầu nhưng ít nhiều gì bọn họ cũng có chút ấn tượng về vóc dáng của phạm nhân, bọn họ hỏi tất mấy hàng quán khi đó nhưng vẫn không tìm được chỗ đột phá.
"Phạm nhân xâm phạm người bị hại bằng chai bia với gậy gỗ, không để lại dấu vết của bản thân, em cảm thấy có lẽ gã có chướng ngại chức năng tìиɧ ɖu͙©, sẽ không xuất hiện ở hộp đêm đâu, là người làm công việc khác." Trình Mặc giải thích, "Gây án thường xuyên cho thấy gã có ham muốn rất mạnh, nhưng về sau vụ án được xem trọng, không ai dám đi đêm ngang qua đấy hết, gã đã nghẹn hư người, chắc chắn sẽ không để vụt mất bất kỳ cơ hội nào hết nên em mới mặc váy đi qua lại mấy lần."
Có thể dùng từ "nghẹn hư người" khi nói về ham muốn của phạm nhân, nhất là còn suy xét khía cạnh có thể gã gặp chướng ngại chức năng tìиɧ ɖu͙©, hẳn là không bắn được, thoạt nghe càng thấy khó chịu.
Nhưng cậu đã nói đúng, phạm nhân là người dọn dẹp vệ sinh gần đó.
"Nhưng không ngờ phạm nhân còn chưa cắn câu đã dụ tới bao nhiêu là lưu manh, phải đến tối hôm qua mới gặp gã." Trình Mặc cười cười, nhớ lại lịch sử dùng sức đánh lưu manh của mình, "Suýt nữa đã gây ra chuyện khác."
"Biết vậy tụi anh đã cử Lăng Khê ra câu cá." Vạn Dặc pha trò, cậu ta nhìn Lăng Khê, "Anh mà nghiêm túc phát thì đố ai nhìn ra nam hay nữ."
"Nghĩ hay nhở, pháp y không tham gia công tác câu cá." Lăng Khê trợn trắng với cậu ta nhưng lại vắt chéo chân đầy ưu nhã, rõ ràng là có hơi ngo ngoe muốn thử.
Trò chuyện phiếm cũng xem như hợp nhau, mọi người dọn đường cả buổi, đến cuối mới hỏi tới vấn đề linh hồn.
"Thật ra bọn anh tò mò một chuyện lắm, sao cậu lại vào tổ chuyên án?" Đinh Thần Dục hỏi thay mọi người, "Cậu hẳn cũng biết chỗ bọn anh tốn công vô ích nhỉ."
Lúc Lục Viễn Triết giới thiệu đã chôn sẵn phục bút, ít nhiều gì mọi người cũng giao ra lịch sử bị bài xích của bản thân là để Trình Mặc không giữ miệng.
Đây là lần đầu Trình Mặc thật sự im lặng, cậu liếc nhìn mọi người thật nhanh, cuối cùng mới cúi đầu mỉm cười: "Chắc là, do tôi là con riêng của thị trưởng."
Đây là lần đầu tiên cậu để lộ vẻ khó xử ở phòng làm việc, chủ động nói thẳng ra như vậy lại thêm vẻ mặt đó, lòng mọi người đều có nhận định riêng, cũng không tiện hỏi thêm.
Cho dù không có ân oán nhà giàu thì ít nhất cuộc sống cũng chẳng mấy dễ chịu.
Lại là một ngày không xảy ra chuyện gì cả. Trình Mặc 3 lần từ chối bữa cơm đón người mới, xét tới thân phận nhạy cảm của cậu, mọi người cũng không ép.
Cậu rời khỏi phòng làm việc trước, người khác ngồi lại hai phút, bắt đầu bàn luận về tính cách của cậu.
"Khá dễ thương đấy, dù có chút cẩn thận xấu hổ nhưng thoạt trông còn chưa trải qua sự đày đọa của cuộc sống." Tô Tiểu Chỉ nhận xét, "Nếu ở nhà không được thương yêu thì càng phải khách sáo hơn chút đỉnh."
Trong lòng cô, nếu thật sự không được yêu thì bộ dạng hẳn phải là sợ sệt.
"Ừ, phân tích vụ án không tệ, trong ngây thơ có chút quyết đoán, khả năng hành động đáng được cổ vũ." Đinh Thần Dục cũng rất vừa ý, "Với cái tính đó của thị trưởng Trình thì đừng mong mới ngày đầu cu cậu đã đi ăn quán vỉa hè với chúng ta."
Có một ông bô làm việc cương chính, sấm cuộn gió rền, con trai mà đi lêu lỏng với bọn họ mới lạ.
"Em thấy cũng khá ổn, lúc Tiểu Chỉ ship CP có thể trừ em ra." Vạn Dặc nằm nhoài lên bàn, cậu ta liếc nhìn Tô Tiểu Chỉ với ánh mắt mong mỏi, "Tui đã được giải phóng."
Bây giờ phòng có 5 tên đàn ông, Tô Tiểu Chỉ có thêm lựa chọn, nếu buộc phải so thì Trình Mặc càng có vẻ hợp ghép CP đam hơn.
"Không thích mặc đồ nữ, tiêng tiếc đấy." Dù lúc Trình Mặc đi vào phòng làm việc, Lăng Khê đã khẩn trương, nhưng sau khi biết người ta không thích vận đồ nữ thì anh ta lại thấy có mỗi mình bận thì đìu hiu quá.
"Một là đủ rồi." Vạn Dặc đau khổ tiếp lới.
"Đội trưởng Lục thấy sao, anh thấy cậu ta thế nào?" Tô Tiểu Chỉ bị thuyết phục, cô mở chế độ chèo thuyền mới.
"Sao à…" Lục Viễn Triết châm chước câu từ, sau cùng anh hùa theo lời mọi người, nói dối một câu: "Cũng khá tốt, con em nhà quan không tâm cơ, nhiệt tình lại lương thiện, có lợi với chúng ta lắm đấy."
Có thể ra về đúng giờ thì sẽ ra về đúng về, anh là người đầu tiên cuốn gói rời khỏi phòng làm việc, đạp lên con xe scooter bên ngoài cục công an.
Gió đông bên ngoài thổi lạnh thấu xương, đầu anh lại hiện ra cảnh tượng trước và sau khi Trình Mặc vào cửa.
Không ai biết anh trang bị camera ở cửa tổ chuyên án cả, nếu không sao lần nào anh cũng phản ứng kịp người gõ cửa là ai kia chứ.
Khác với vẻ ngây ngô dí dỏm, có xuất thân tốt còn có vẻ ngốc nghếch lúc bước vào cửa, Trình Mặc ôm hộp đựng đồ nhỏ nghiêm túc đứng trước cửa phòng làm việc 30 giây, cuối cùng mới gõ cửa phòng.
Anh dám chắc, trên khuôn mặt của cậu không có chút gì là chờ mong đối với đồng nghiệp mới cả, hờ hững lại kiên định, có vẻ như đã hạ quyết tâm dữ dội mới có thể bước vào chung sống với bọn anh.
Nếu như đây chỉ là do căng thẳng, vậy sau khi vào cửa, Trình Mặc lại hầu như không không nhìn ai quá lâu, sự xa cách càng hiện rõ.
Hơn nữa lúc anh kéo Trình Mặc vào chỗ ngồi, thứ anh chạm vào là cơ thể căng cứng tột độ. Ngoài mặt, Trình Mặc thản nhiên bình tĩnh, vui vẻ nói cười với mọi người nhưng thân thể lại phản ánh rất thật sự câu nệ của mình.
Nhìn từ góc độ tâm lý học, một phần trong ham muốn tiếp xúc giữa người với người được biểu đạt bằng hình thức hỏi, nếu Trình Mặc có hứng thú với mọi người thì nên hỏi. Không hỏi lấy một câu thì chắc chắn không có hứng với mọi người, không liên quan gì tới chuyện ngây ngô cả.
Chắc chắn đó không thể nào là người không có tâm cơ, anh đã nói dối. Nhưng là con em nhà quan ấy à, nếu không phải anh liếc nhìn thêm một cái, mò mẫm thêm một phen thì cả cái tổ chuyên án này đã bị sức sống tuổi trẻ của mặt trời nhỏ Trình Mặc lừa.
Trình Mặc có rất nhiều bí mật, khi Lục Viễn Triết vừa ra ngoài, anh lại phát hiện thêm bí mật khác...
Cưỡi xe ra được 5 phút, anh bắt gặp Trình Mặc đang thong dong đi bộ trên đường.
Hướng này không phải hướng đi tới trạm tàu điện ngầm hay trạm xe bus, đúng lúc chung đường, anh lặng lẽ theo đuôi cả quãng, vào cùng một tiểu khu với Trình Mặc
Anh đi lấy xe còn Trình Mặc đi vào tòa nhà gần cửa vào tiểu khu.
Hình như đây là tiểu khu giá rẻ mới toanh, để chiếm được giá cả cạnh tranh, tất cả đều là phòng đơn nhỏ một phòng ngủ không phòng khách. Dù thị trưởng có công chính trong sạch thế nào cũng không đến mức không thuê nổi căn nhà lớn hơn tí cho Trình Mặc, thậm chí nếu bằng lòng còn có thể mua hẳn một căn nhà nữa là.
Trời đã nhá nhem, anh đứng dưới lầu một chốc. Hai phút sau, lầu 12 sáng lên một ngọn đèn.
Lắm bí mật cũng không hề chi, người có bí mật ở tổ chuyên án đầy ra, chỉ là trực giác nói cho anh hay, bí mật của Trình Mặc là loại mình "không thích mấy".
Còn may anh sinh ra đã thích giải bí ẩn, tốt xấu gì hãy khoan nói, bạn bè càng kỳ lạ anh càng muốn làm quen.
Người với người qua lại với nhau chính là quá trình không ngừng chọc thủng lớp giấy dán cửa sổ.
Có một chuyện anh không nói dối, anh khá "thích" Trình Mặc thật, cái này hoàn toàn không phải do ngoài đời đẹp trai hơn trong ảnh. Anh có phải người nông cạn thế đâu.
- --
Mèo Ragdoll