Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trên Đảo Lúc Này

Chương 12: Case 1: Hành vi nghệ thuật 8

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hành vi nghệ thuật 8

Nghe thấy giọng Nghiêm Diệp, Tô Tiểu Chỉ gọi tiếp viện ngay. 20 phút sau khi Trình Mặc nổ súng, Tôn Viêm dẫn mười mấy hai mươi người tới vội.

"Chào buổi tối đội trưởng Tôn, anh vất vả rồi." Lục Viễn Triết chào hỏi Tôn Viêm, đã phá án, nụ cười của anh cũng rạng rỡ hẳn.

"Không vất vả." Tôn Viêm liếc nhìn anh, mới đó đã phá xong vụ án, anh ta rất là không vui.

Lúc này Đinh Thần Dục với Lăng Khê cũng đã tới, vừa xuống taxi đã gật đầu chào hỏi Lục Viễn Triết: "Đội trưởng Lục."

"Đi taxi à?" Lục Viễn Triết liếc nhìn chiếc taxi phía sau lưng hai người.

"Đi gấp đó, tận vành đai thứ 3 phía bắc tới đây mà, nhà có chút việc." Đinh Thần Dục giải thích một câu, anh ta đè thấp giọng, "Hai người bọn này cũng đâu thể lái chiếc xe kia của tôi tới đây được."

Đêm hôm khuya khoắt hai người này ở chung nhau đã đủ gây chú ý, nếu còn lái chiếc xe kia nữa thì đúng là không bình thường.

"Cũng may, không phải đi làm sau khi uống rượu." Đinh Thần Dục vỗ vai Lục Viễn Triết, "Vào việc thôi."

"Ừm." Lục Viễn Triết gật đầu, anh nhìn hai người họ lẫn vào đội ngũ làm việc.

Trừ thi thể bị nhóm của Lăng Khê khiêng đi, cả tòa nhà bị bọn họ lục lọi trong ngoài hết ba lượt.

Phòng Nghiêm Diệp chất đầy xăng, bật lửa, diêm, mớ chất dẫn cháy xếp thành hàng, thậm chí có cả mấy túi bột mì được đóng gói cẩn thận.

Quả thật có tiến bộ. Nếu gã dùng hết mấy thứ này chế tạo thành vụ nổ thì có nổ tung tường chịu lực của tòa nhà cũng không thành vấn đề. Nhưng gã không thiết kế cơ quan, chỉ có hư trương thanh thế.

Căn nhà là loại một phòng ngủ một phòng khách, gã làm rất nhiều thí nghiệm phòng vệ sinh, trên tường đã được cọ rửa nhiều lần bằng vòi sen nhưng vẫn sót lại bao nhiêu là vết nám đen.

Gã thích đùa với lửa, có thể chơi với que diêm rất lâu, gạt tàn thuốc nơi góc phòng không có tàn thuốc, chỉ có mớ đầu diêm đủ gộp thành 5 6 hộp.

"Đội trưởng Lục." Trình Mặc vác chiếc hộp đựng súng bắn tỉa thầm đi lên lầu, tiếng bước chân vẫn nhẹ như trước.

"Làm tốt lắm, không ngờ cậu còn là tay bắn tỉa đấy." Lục Viễn Triết nhìn vóc dáng thon gầy của cậu, anh lại nhớ thành tích nổi bật của cậu lúc ở trường cảnh sát, cảm thấy quả là có chút khó tưởng.

"Còn chưa tới trình độ ấy." Trình Mặc khiêm tốn xua tay, cậy cúi đầu mỉm cười, "Nếu đảm bảo độ chính xác khi bắn thì 500 600 mét đã là cực hạn, là cục trưởng Đường cảm thấy chiến đấu đường phố sẽ có lúc dùng mới cho phép em lúc cần có thể nộp đơn xin duyệt."

"Cậu tính được hôm nay sẽ dùng tới à?" Lục Viễn Triết hỏi.

"Em nghĩ dù sao cũng là tội phạm phóng hỏa, lỡ dùng chiêu gì ngọc nát đá tan thì hai bên đều nguy hiểm, đem theo thì ít ra nếu có cơ hội thì có thể xử lý gã từ xa." Trình Mặc đáp lời.

"Nghĩ đúng đó." Lục Viễn Triết lại khen, "Tốt thật, đội chúng ta lại có thêm một học sinh năng khiếu."

Chắc do không quen được người ta khen trắng trợn như vậy nên Trình Mặc dứt khoát không nói tiếp.

Giao lại hiện trường cho người khác, Lục Viễn Triết nói mấy câu với ông lão gác cổng.

Theo trí nhớ của ông lão thì Nghiêm Diệp đã ở đây ba năm có lẻ, không rõ hồi trước gã ở đâu nhưng vừa đến đã nói giọng địa phương xịn sò, không giống người ở xứ khác. Có vẻ gã từng ở mấy chỗ khác trên Đảo Thành vài năm.

Ngày thường thì không thấy gã qua lại với ai cả, đều là đi đi về về một thân một mình. Toàn là đi buổi tối thôi, hẳn là gã đi nhận việc lái xe hộ.

Có 4 5 ngày nay gã không đi làm rồi, khó trách gọi cho gã lại bị từ chối, còn bị gã nhìn ra thân phận.

Nhìn ghi chú trong điện thoại, có thể thấy gã không chỉ nhận mỗi việc lái xe hộ mà thỉnh thoảng thay ca, làm tạp vụ ở chỗ đấy nữa.

"Anh định đi tới quán bar đó xem thử." Công cuộc lục soát chứng cứ bên này đã vào hồi kết, Lục Viễn Triết nói với mấy đội viên khác.

"Em đi với anh." Trình Mặc đi theo.

Vạn Dặc còn đang bận tra điện thoại của Nghiêm Diệp, Đinh Thần Dục thì sắp kết thúc công việc bên tổ kiểm tra hiện trường, đưa Tô Tiểu Chỉ theo thì bất tiện, vậy là Lục Viễn Triết gật đầu: "Đi thôi."

Lúc chuẩn bị lái xe vòng lại quán bar kia, Lục Viễn Triết bất giác định ngồi ghế phó lái. Anh đang nhớ lại toàn bộ cảnh tượng ban nãy trong đầu thì đâm vào Trình Mặc.

"Ừm... Đội trưởng Lục, em không biết lái xe đâu." Trình Mặc giữ kẽ, cậu khẽ liếc nhìn anh.

"Hả?" Lục Viễn Triết sửng sốt, anh nhớ lại lúc Trình Mặc sinh sống học tập ở Mỹ, "Cậu có bằng lái ở Mỹ mà nhỉ?"

"Bằng lái đấy là lừa gạt cho qua, em chưa bao giờ lái ra ngoài..." Trình Mặc ngại ngùng nói.

"Thật không đấy?" Lục Viễn Triết không ngờ Trình Mặc là hung thần xa lộ, "Thành tích cậu xịn thế, khó mà tin cậu không biết lái xe đó."

"Thì cũng có sở đoản mà." Trình Mặc cúi đầu chui vào chỗ ghế phó lái, cậu thắt dây an toàn, nhìn cứ như học sinh tiểu học đi chơi xuân giờ chuẩn bị xuất phát.

Lục Viễn Triết liếc nhìn, thấy cậu ngoan ngoãn lại có vẻ căng thẳng thì không nghiên cứu sâu nữa.

...

Trở lại phố ăn chơi, không có gì thay đổi cả. Nửa đêm là lúc náo nhiệt nhất, có không ít người ôm mấy cô gái mồi rượu ra ra vào vào, chẳng ai nhìn kỹ Lục Viễn Triết với Trình Mặc vừa bước xuống xe.

Người qua đường không đoái hoài gì tới nhưng Lục Viễn Triết có chút để ý, anh đánh giá chiếc áo phao dài giữ ấm vào mùa đông có kiểu dáng tiêu chuẩn của người ở Đảo Thành mà Trình Mặc đang khoác: "Lát đi vào đấy đừng nghiêm quá, biết chưa?"

"Không được à?" Trình Mặc cúi đầu nhìn lại mình.

"Cậu mặc vầy nhảy disco không mệt à?"

Trình Mặc đánh giá lại mình, kế đó cậu cởi chiếc áo phao dày nặng ra, ném vào ghế phó lái, trên người cậu là chiếc áo len vừa nhìn đã biết không rẻ. Sau đó cậu lại lấy chiếc đồng hồ trông có vẻ hầm hố với kính râm ra khỏi ba lô: "Vầy thì sao?"

"Chậc." Lục Viễn Triết còn tưởng cậu mang ba lô chứa sổ tay hay đồ nghề cấp cứu gì gì đó, không ngờ lại là đạo cụ biến hình, "Được đó, giống nhà giàu mới nổi rồi."

Đẹp thì đẹp đấy, cũng giống mấy cậu trai trẻ đi nhảy rồi, chỉ là gương mặt thanh tú đeo kính râm to đùng như vậy thì hơi có vẻ cố tình.

Mà không sao. Ở hộp đêm cấp bậc này thì phong cách nhà giàu mới nổi vừa khéo. Anh dẫn Trình Mặc vào cửa, đưa mắt nhìn hai cô gái lôi kéo khách ở đấy. Cô này có vẻ đã uống chút rượu, ánh mắt hơi bay bay, trông chả giống người canh ngoài cửa hắc điếm chút nào.

Vừa vào trong đã có phục vụ tới đón, người này đánh giá Trình Mặc trước rồi nhìn sang Lục Viễn Triết, cậu ta cảm thấy Lục Viễn Triết mới là đại ca: "Hai vị uống chút gì không?"

Lục Viễn Triết liếc mắt nhìn toàn cảnh, hôm nay cũng xem như đông vui đấy, chỉ có mỗi chỗ sô pha còn trống: "Ngồi đó đi, uống cái gì, gọi đi."

"Chỗ đó không được ạ." Phục vụ mỉm cười xin lỗi, "Chỗ đó có người đặt trước rồi."

"Người nào?" Lục Viễn Triết nở nụ cười khinh thường, "Vậy anh đây ngồi đối diện để xem xem là đại ca phương nào."

Ngồi xuống hai bên bàn tròn, Trình Mặc còn đang do dự xem nên gọi món gì thì Lục Viễn Triết đã làm mẫu cho cậu, anh gọi toàn món đắt thôi.

Thấy hai người tiêu phí nhiều vậy, tiền boa cũng tới tay thì cậu phục vụ khách sáo hẳn, còn cố ý liếc nhìn bọn họ thêm mấy lượt, định ghi nhớ dáng vẻ của hai người bọn họ.

Lát sau, còn chưa đợi được người đã gặp hai cô gái mồi rượu, hai người có khuôn mặt hot girl tiêu chuẩn cùng với body ngực tấn công mông phòng thủ xách theo rượu sáp tới, dính vào hai người họ.

Lục Viễn Triết thì không để ý lắm, anh còn nghịch ngợm sờ tay cô áo hồng: "Mấy em thu phí thế nào đây? Nhiệt tình như vầy hồi nữa moi sạch túi anh, nhỡ phải cởϊ qυầи ném lại đây thì làm sao nè?"

"Anh nói đùa rồi. Ông chủ lớn như các anh làm gì tụi em lại hố chứ? Còn đẹp trai như vậy, em tình nguyện phục vụ miễn phí." Cô áo hồng ôm vai anh, chỉ thiếu nước ngồi lên đùi anh nữa thôi.

"Phục vụ kiểu gì đây?" Khuôn mặt Trình Mặc lộ ra nụ cười tinh nghịch, cậu nghiền ngẫm khe sự nghiệp rõ rành rạnh của cô áo vàng, hỏi một câu.

Lục Viễn Triết không ngờ cậu lại là kiểu người này, anh nhướng mày tỏ vẻ kinh ngạc, nhưng nghĩ đến khả năng quản lý biểu cảm ưu tú của Trình Mặc thì cảm thấy cậu diễn được như vậy cũng hợp lý.

"Em giai dễ thương ghê." Cô gái áo vàng đùa một câu. Người ta muốn nhìn thì cô cũng sẵn lòng cho xem thôi. Cô gái áo vàng đi tới cạnh Trình Mặc, ôm lấy cánh tay cậu rồi chen vào, "Đồng hồ đắt lắm ha?"

"Bốn mấy vạn, cũng được." Trình Mặc trả lời một câu, cậu lơ đễnh nhún vai báo hại Lục Viễn Triết phải nhìn thêm. Thế này thật sự có giống đứa con riêng không được thương yêu gì đâu chứ. Ông già cậu còn không dám đeo đồng hồ bốn chục vạn kia kìa.

Hai người ngồi đấy 20 phút, xem như cũng đợi được anh đại đặt chỗ sô pha tới. Đúng là khách quen, chẳng mấy chốc đã có vài cô sang đấy ngồi với gã.

Quan sát hết mấy phút Lục Viễn Triết mới ra hiệu bằng mắt với Trình Mặc. Sau đó anh rót rượu rồi đứng dậy đi qua đó, mời vị đại ca cao to vạm vỡ kia một ly.

"Chào đại ca, em còn tưởng ai đặt bàn trước, hóa ra là không quen." Anh vừa nói thế, mấy người xung quanh nghe được đều sững sờ.

"Tránh ra, đừng dây vào." Trình Mặc nhắc khẽ, giọng điệu bông đùa khi nãy chẳng thấy đâu nữa.

Không cần cậu nói, mấy cô gái mồi rượu cũng đã đồng lòng lùi bước để nhìn cho rõ, sợ bị cuốn vào.

"Mày là thằng nào?" Anh đại trọc đầu liếc Lục Viễn Triết, mấy thằng đệ đã vây bọn họ lại.

"Kiếm mày có chuyện cần nói." Lục Viễn Triết cười lạnh, anh đập ly thủy tinh chân cao vào bàn, thủy tinh vỡ thành mảnh nhọn bén ngót. Không để mấy đứa đàn em của tên đầu trọc kịp phản ứng, Lục Viễn Triết đã nhảy lên bàn trà trước, đè đầu anh đại đầu trọc xuống bàn.

Rõ ràng về mặt hình thể thì đối phương chiếm ưu thế, vậy mà anh vẫn nhẹ nhàng ấn đầu gã trọc xuống bàn, mình thì ngồi thụp xuống, tránh khỏi cú đấm tên đàn em vung tới.

"Đừng nhúc nhích." Ly rượu của anh kề gáy anh đại trọc đầu.

Đám đàn em không dám tới gần nhưng đã rút dao ra cả, ngay sau đó, khách khứa xung quanh cũng lùi thật xa.

"Chuyện gì vậy?" Cuối cùng ông chủ quán bar cũng ra tới. Ông ta nhìn Lục Viễn Triết với người khách quen kia thì vừa mù tịt lại còn kinh ngạc, "Chuyện gì vậy nè, hiểu lầm gì rồi phải không?"

"Mày dám đυ.ng tới tao hả?" Anh đại cố gắng ngoái đầu trừng mắt với Lục Viễn Triết.

"Mắc gì không dám?" Lục Viễn Triết cúi đầu trả lời gã rồi lại ngẩng lên nhìn ông chủ quán bar, "Tôi chung băng Nghiêm Diệp, vừa hay cũng phải tìm ông."

"Nghiêm Diệp?" Ông chủ cau mày.

"Chính là Tiền... Tiền Đức Quân nhỉ?" Lục Viễn Triết cố ý làm ra vẻ trầm tư nghĩ suy, "Dù sao ở đây mấy người cũng kêu Tiền gì đó, là tài xế trực thuộc nơi đây."

"Người nào?" Ông chủ vẫn không nghĩ ra, cuối cùng là một bảo vệ đi qua đấy nói gì đó vào tai ông ta, ông ta mới bừng tỉnh, "Tiền Đức Quân không dính gì tới chúng tôi hết, anh ta chỉ để lại cách liên lạc, lâu lâu rửa bát đĩa thay thôi."

"Tiền Đức Quân gì?" Anh đại chen một câu. Gã chưa bao giờ nghe tới cái tên này cả.

Trình Mặc vẫn luôn đứng ở ngoài, không biết cậu dịch tới trước mặt ông chủ từ bao giờ. Đúng lúc này, cậu giơ chân đá ông chủ khuỵu gối.

Bảo vệ còn chưa kịp phản ứng cậu đã bẻ ngoặt tay ông ta ra sau lưng, không có ly rượu thì rút súng ra thôi.

Lúc này mọi người càng hết dám nhúc nhích. Bảo vệ ngồi xổm xuống, nhích tới nói vào tai ông chủ.

"Không, không không không. Tôi không biết, không biết thiệt. Mấy cái cậu nói tôi có biết gì đâu." Ông chủ liều mạng lắc đầu chối bỏ: "Gã để điện thoại chỗ tôi, nói mình không có chứng minh thư. Tôi thấy kỳ kỳ nhưng tưởng là ghi án kiểu ẩu đả gì đấy, tôi không biết gã là tội phạm gϊếŧ người thật mà."

"Thật chứ? Ông không biết ai ở phía sau gã à?" Trình Mặc hỏi.

"Ai ở phía sau gã hả? Tôi không biết thật, tôi không tố cáo gã cũng không dám đắt tội hai người." Ông chủ sợ nhũn chân ngồi bệt xuống sàn.

Gây sự thế này còn chẳng có nhân vật máu mặt nào bước ra, có vẻ không phải hắc điếm thật.

Lục Viễn Triết với Trình Mặc nhìn nhau. Bấy giờ anh mới thả anh đại trọc đầu ra, tỏ ý kêu Trình Mặc kéo ông chủ lên rồi mới nhìn người bảo vệ ban nãy nhắc nhở ông chủ mình: "Anh cũng sang đây."

Cứ thế, hai người xách ông chủ với đội trưởng đội bảo vệ vào phòng bao, để lại đám người sững sờ ở ngoài. Nhất là cái anh đại bị trọc kia, gã còn không biết có nên tức giận không nữa.
« Chương TrướcChương Tiếp »