Chương 31: Con gái ngốc

Chương 31: Con gái ngốc

Khương Nhiễm Nhiễm mơ thấy một giấc mơ dài đến không có điểm cuối.

Trong mở cô liều mạng muốn chạy, nhưng hai chân trước sau vẫn không nhúc nhích được.

Phía sau là hắc ám che trời, lối thoát phía trước có ánh sáng nhưng đang chậm rãi khép lại.

Cô hoảng sợ giãy giụa, nhưng vẫn bị hắc ám dần dần cắn nuốt.

Giống như người sắp chết, điều sợ hãi nhất không phải bản thân chết đi, mà là quá trình chờ đợi cùng đối mặt.

Cô bị giam cầm ở nơi hủ bại này, chạy không ra, trốn không thoát.

Từng chút từng chút một, hao mòn hết tất cả ý chí.

Đột nhiên, một luồng ánh sáng xuất hiện, cô giống như bị hút vào trong một cái lốc xoáy.

Nó giống như là một cái đường hầm thời gian.

Cô gái nhỏ này không phải là cô sao?

Một người đàn ông trung niên hòa ái ôm cô, trong mắt chứa đầy cưng chiều, bên cạnh đứng một người phụ nữ vẻ mặt ôn nhu, là hình ảnh ấm áp của một nhà ba người.

Nhưng sau đó ánh sáng lại hiện ra một lần nữa, cô đã mất tất cả ý thức.

“A!”

Cô gái nằm trên giường bật người ngồi dậy, trong ánh mắt còn vẻ mê mang chưa tan đi.

Cô là ai?

Cô cẩn thận từng li từng tí nhìn xung quanh một vòng, căn phòng đơn giản chỉ có ba màu đen, trắng và xám, không cảm nhận được chút ấm áp nào.

Giống như còn đang chìm trong cảnh trong mơ chưa xong, trong miệng cô gái bắt đầu lẩm bẩm.

“Ba ba.”

Tay nắm cửa đột nhiên được vặn ra, cô gái cẩn thận quay đầu lại, khoảnh khắc nhìn thấy người đang đi tới liền vui sướиɠ nhào qua.

“Ba ba!”

Nghe thấy cái xưng hô này, Tư Doãn Hàn nhíu mày lại, là anh điên rồi hay là cô điên rồi?

Thái độ của cô gái bên cạnh trái ngược với bình thường nhìn thấy anh liền trốn, lúc này cô chạy đến bên cạnh anh nhảy nhót vui sướиɠ giống như con chim nhỏ, dáng vẻ không giống như giả vờ.

Ba ngày hôn mê bất tỉnh biến cô thành kẻ ngốc?

Anh đột nhiên có chút đau đầu.

Anh vừa lòng với thân thể của cô, hưởng thụ thái độ nhút nhát nhẫn nhịn khi cô đối với mặt anh, huống chi, anh còn rất nhiều cách chơi chưa giải khóa với cô.

Nhưng không thể hiểu được liền biến thành ba ba, đối mặt với “Con gái” ngốc nghếch, anh nên làm thế nào cho phải?

Trong lúc anh đang suy nghĩ, cô gái lại không hài lòng với sự lạnh nhạt của người đàn ông, cô lắc lắc cánh tay anh, “Ba ba, tại sao ba lại không để ý tới con?”

Tư Doãn Hàn rũ mắt, nhìn cô gái ngây ngốc, im lặng một lúc rồi hỏi:

“Cô là ai? Mấy tuổi?”

Cô gái đảo mắt một vòng, bẻ ngón tay, “Con là con gái của ba ba nha, mười tuổi rồi.”

Gân xanh trên trán người đàn ông đột nhiên nhảy lên một cái, mạnh mẽ gỡ xuống bàn tay cô đang nắm chặt cánh tay anh, trước khi rời khỏi phòng ném xuống một câu:

“Tôi không phải ba của cô.”

Cô gái ngơ ngác đứng tại chỗ, nước mắt to như hạt đậu cuồn cuộn chảy xuống.

Ba ba không cần cô sao?