Chương 17: Tranh thêu chữ thập

Chương 17: Tranh thêu chữ thập

Biệt thự rất lớn, nhưng lại chỉ có hai người bọn họ, ba màu chủ đạo trắng đen xám làm căn nhà trở nên có chút áp lực, làm người hít thở không thông.

Nhìn dáng vẻ cả người căng chặt của Khương Nhiễm Nhiễm, Tư Doãn Hàn hơi cong môi: “Sợ tôi?”

Giọng nói của người đàn ông làm Khương Nhiễm Nhiễm từ trong suy nghĩ hỗn loạn lấy lại tinh thần, cô phản xạ có điều kiện mà lắc đầu, hai tay đặt trên đầu gối gắt gao nắm chặt lại, suy nghĩ làm thế nào để người đàn ông trước mắt này thả cô đi.

Hít sâu một hơi, cô lấy hết can đảm, còn chưa phát ra tiếng, Tư Doãn Hàn lại giống như nhìn thấu ý tưởng của cô, chân phải nhàn nhã gác lên chân trái, hai tay đặt sau gáy hơi hơi ngửa ra sau, đồng tử màu đen cất giấu ánh mắt ngoan độc, cắt ngang lời nói đã đến tận cổ họng của cô.

“Tâm tư này nên chết đi.”

Vì bảo đảm trong khoảng thời gian không yên ổn này Lê Hân không lại xảy ra chuyện, Tần Dịch làm cô ở tạm trong nhà mình.

Trong khoảng thời gian này bạn trai của cô đang đi công tác, Lê Hân cũng liền đồng ý.

Cô ở phòng dành cho khách, khi dọn dẹp trong lúc vô tình phát hiện một bức tranh thêu chữ thập, một thứ nhìn qua một chút cũng không giống sẽ xuất hiện ở nhà Tần Dịch.

Cô có chút tò mò, lúc ăn cơm thuận miệng hỏi một câu, thuận tiện đưa cho Tần Dịch.

Lúc nhìn thấy bức tranh thêu chữ thập, Tần Dịch nói không rõ là cảm xúc gì, chỉ cảm thấy bị người gõ một gậy vào đầu.

Đó là quà sinh nhật mà Khương Nhiễm Nhiễm tặng cho anh.

Ngày đó khi ra cửa, trong lúc vô tình anh nhìn thấy món quà sinh nhật mà tối hôm qua Khương Nhiễm Nhiễm muốn tặng anh nằm trong thùng rác ở phòng khách.

Anh biết tâm tư của cô, nhưng anh không muốn đáp lại, bởi vì trong lòng anh đã có một người khác.

Nhưng dù sao món quà sinh nhật này cũng là do cô tự làm.

Anh khẽ thở dài, nhặt bức tranh thêu chữ thập lên đặt ở trong phòng dành cho khách..

Sau đó quên mất.

Sau đó lại bị sự thật máu chảy đầm đìa vạch trần.

Hồi ức dừng lại, Tần Dịch nhìn bức tranh thêu chữ thập mà ngẩn người.

Có thứ gì đó ở trong đầu anh nổ tung.

Cho tới nay anh không muốn thừa nhận, nhưng giờ phút này không thể không khuất phục.

Anh thích Khương Nhiễm Nhiễm.

Lúc này anh nhìn Lê Hân, sau khi hiểu rõ nội tâm của mình, quả thực không còn cảm giác động tâm, mà chỉ là anh trai yêu thương em gái.

Kỳ thật vẫn luôn là như vậy đi, là anh đã hiểu lầm tình cảm của mình.

Lại có lẽ đã thích Khương Nhiễm Nhiễm từ lâu rồi, thích cô săn sóc, cô ôn nhu, cô thuận theo cùng với trái tim ấm áp của cô.

Nhưng cuối cùng anh đã làm ra những chuyện ngu xuẩn gì?

Đưa cô cho Phong Trạm, hiện tại lại đưa cô cho Tư Doãn Hàn.

Cô không phải là một món đồ vật, cô là một người độc lập.

Anh dựa vào cái gì mà làm như vậy?

Đầu đau như muốn nứt ra.

Anh không có cách nào tiếp tục suy nghĩ, nhếch môi cười khổ, sau đó cầm lấy bức tranh thêu chữ thập trong tay Lê Hân, xem như trả lời cô: “Một người rất quan trọng thêu.”

Nhưng người này lại bị chính anh làm mất.

Còn rất có thể không tìm về được.

Nghĩ đến đây, trái tim của anh lại bắt đầu mơ hồ đau như cắt, thân thể ngồi trên ghế bắt đầu không kiềm chế được, Khương Nhiễm Nhiễm, chờ anh đi tìm em.

Mà bên kia Khương Nhiễm Nhiễm đang đối mặt với nỗi sợ hãi trước nay chưa từng có.

Cô bị Tư Doãn Hàn cột vào một cái khung sắt kỳ quái, tay chân bị cố định chặt chẽ không thể động đậy.

Căn phòng này tối tăm lại đáng sợ, trên vách tường có dụng cụ kỳ kỳ quái quái.

Cô bất lực lắc đầu, nhưng không có ai tới cứu cô.

Nước mắt cô tràn mi, lại làm cho thân thể người đàn ông ở trong chỗ tối càng thêm hưng phấn.

Đầu lưỡi Tư Doãn Hàn liếʍ răng nanh, đây nhất định là quá trình rất vui sướиɠ.

Anh rất chờ mong.