Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trễ Hẹn

Chương 1: Gặp lại

Chương Tiếp »
"Bác sĩ, bác sĩ có một bệnh nhân cần mổ gấp hiện giờ đang trong phòng cấp cứu ạ " Một y tá với giọng điệu nôn nóng chạy tới phòng làm việc của Dương Lâm kêu

"Bệnh nhân bị bệnh gì?" trong lúc đi đường Dương Lâm mở miệng hỏi

"Bị xuất huyết dạ dày ạ" Y tá đáp nhanh

Đang lúc nói thì hai người đã đi đến trước phòng phẫu thuật.Một người đàn ông từ bên cạnh đi đến trước mặt Dương Lâm nói "Bác sĩ bạn của tôi bị dạ dày nhiều năm rồi lúc nãy đột nhiên bị đau không biết là bị gì vậy?"

Dương Lâm ngẩng đầu lên từ báo cáo thì thấy người kia rất quen mắt nhưng cũng không nhớ đã gặp ở đâu chỉ nói" Chuẩn đoán ban đầu là bị xuất huyết dạ dày, còn tình trạng hiện giờ thì cần phẫu thuật gấp anh có thể đến quầy lễ tân làm thủ tục"

"Vâng cảm ơn bác sĩ " Nghe giọng bác sĩ rất quen nhưng Trần Miên cũng không nghĩ nhiều chỉ lo nhanh chóng đi thu xếp thủ tục.

Dương Lâm thay đồ phẫu thuật nhanh chóng rồi đi vào phòng phẫu thuật.Đến khi bước vào phòng phẫu thuật cậu mới nhận ra người bên ngoài kia làm sao mà quen thế vì người hiện giờ đang hôn mê trên giường bệnh ấy thế mà lại là người kia.Không phân tâm quá lâu Dương Lâm bất tay vào làm phẫu thuật .

Hơn một tiếng đồng hồ sau giường bệnh được đẩy ra,Trần Miễn chạy tới hỏi tình hình của Khương Lục. Lúc ở bên ngoài Trần Miễn đã biết tên của bác sĩ đang phẫu thuật tên là Dương Lâm đúng là người năm đó nên hắn nghe giọng cứ thấy quen. Không ngờ người kia sau khi đi nước ngoài về lại làm việc ở đây .

Nhưng Trần Miễn cũng không quan tâm chuyện hắn quan tâm bây giờ là sức khỏe của Khương Lục, hắn hỏi " Bác sĩ Khương Lục cậu ấy có sao không ạ ?"

"Phẫu thuật rất thành công chỉ là bị viêm loét dạ dày do uống rượi bia và các chất kí©h thí©ɧ quá nhiều sau này nên để ý và hạn chế" Dương Lâm lên tiếng

"Vâng cảm ơn bác sĩ" Trần Miễn đáp lười



"Đưa bệnh nhân về phòng, có thể phải ở lại bệnh viện để hồi phục và theo dõi người nhà có thể đóng lệ phí" Nói dứt câu Dương Lâm tháo bịt mặt rồi bước đi cũng không chờ người kia đáp lời.

***

Trở về phòng làm việc cởϊ áσ khoác ngoài ra,Dương Lâm ngồi xuống ghê của phòng làm việc chống tay trên trán cậu nhẹ nhàng thở ra rồi nghĩ.

Tối nay là ngày mà cậu phải trực ca đêm ở bệnh viện không ngờ lại vô tình gặp lại Khương Lục, cậu nghĩ rằng mình đã về nước có lẽ một ngày nào đó sẽ gặp ở đâu đó trên đường hoặc không bao giờ có thể gặp nhưng cậu chưa bao giờ nghĩ mình có thể gặp lại anh ở trên giường bệnh như ngày hôm nay.

Cậu chống tay,suy nghĩ cứ chạy miên man trong đầu.Người đó không còn như thời niên thiếu nữa khuôn mặt đã trổ mã trưởng thành hơn và cũng ốm hơn.Cậu nghĩ may thật anh ấy đang hôn mê nếu không cậu cũng không biết phải nói gì,nhưng cũng thắc mắc anh sao lại bị bệnh đến nổi phải nhập viện lúc nữa đêm.

Đang suy nghĩ miên man thì có người gõ cửa" Cốc Cốc "

Cậu ngước đầu lên rồi trả lời "Vào đi"

Y tá vào phòng nói :"Bác sĩ Dương vất vả rồi, anh uống nước đi ạ "

"Để đó đi ,Cảm ơn cô" Đáp lại y tá

"Vâng,lát nữa anh đi kiểm tra lại tình hình của bệnh nhân một chút nữa rồi về nghỉ ngơi tiếp ạ " Y tá nói thêm



"Ừm cô cũng nghĩ ngơi đi,cực khổ cô rồi"

"Không có gì đâu,tôi ra ngoài trước" Y tá vừa nói vừa bước ra ngoài.

Sau khoảng 2h đồng hồ Dương Lâm có ghé qua phòng bệnh của Khương Lục để kiểm tra thì thấy Trần Miễn vẫn còn đang túc trực bên giường bệnh.Cậu nghĩ "quan hệ của họ vẫn tốt như ngày xưa"

"Tình hình bệnh nhân đã ổn rồi,ngày mai bác sĩ sẽ đến lại" Dương Lâm nói với người kia

" Mai cậu là người khám à?" Trần Miễn đặt câu hỏi

"Sáng mai bác sĩ của ca trực đó sẽ tới kiểm tra cậu cứ an tâm" Dương Lâm lại nói

"Ừm, vậy cảm ơn bác sĩ nhiều " Trần Miễn đáp lời

"Là bổn phận của chúng tôi" Đáp lời xong Dương Lâm xoay người tính đi, chưa đi ra đến cửa thì giọng của Trần Miễn lại vang lên:

"Lâu rồi không gặp cậu không có gì muốn nói à?"

"Tôi và cậu thì có gì để nói, đi đây" Đáp lại qua loa rồi Dương Lâm định bước đi,người sau vẫn không yên mà hỏi: "Vì sao năm đó cậu lại rời đi?"

Không đáp lại lời người kia mà cậu xoay bước chân rời đi.
Chương Tiếp »