Chương 46

Tôi vừa xuống máy bay thì đi thẳng tới bệnh viện, tinh thần mẹ tôi tốt lắm, hưng phấn mà nói với tôi, có một công ty gia đình muốn hợp tác với bà, chia sẻ nợ nần mà nhà bên kia gài bẫy cho bà bước chân vào công ty vỏ bọc, ngoài ra trong quá trình xử lý công ty phá sản theo luật định, người phụ trách tài vụ đứng ra tự thú, không có ai đến truy cứu trách nhiệm của bà.

“Tìm được đường sống trong chỗ chết, tất có hạnh phúc cuối đời”. Nét mặt mẹ tôi tỏa sáng, “Con chờ mà xem, tương lai mười năm nữa, mẹ nhất định sẽ kiếm được thật nhiều tiền”.

Tôi nghĩ nhất định là Trình Tử Tuệ đã thực hiện lời hứa của chị ta, nhờ vậy mọi chuyện mới được giải quyết êm xuôi thuận lợi như vậy. Tôi theo mẹ nói mấy câu lung tung cho qua chuyện, sau đó lấy cớ về nhà tắm rửa rồi rời khỏi bệnh viện.

Một mình tôi cô độc ngồi trong công viên, muốn suy nghĩ thật kỹ thấu đáo mọi chuyện. Đúng là thời tiết vào lúc hoàng hôn là nóng nhất ngày, khí nóng hừng hực xen lẫn mùi khói bụi khó chịu tỏa ra từ các xe ô tô. Giờ tôi phải làm gì đây?

Lúc ở bờ biển, nụ hôn thắm thiết kia của Tô Duyệt Sinh khiến tôi hiểu được tâm ý của anh. Tuy rằng tôi và anh không tiếp xúc nhau nhiều lắm, nhưng cũng biết anh là một nhân vật đặc biệt khó dây vào, dù sao Trình Tử Tuệ dưới tay của Tô Duyệt Sinh còn phải chịu thiệt mấy phần. Nếu anh biết tôi lừa anh, liệu anh sẽ làm gì?

Còn Trình Tử Lương nữa, tôi một mình chạy tới Bắc Kinh, anh ta mà biết được nhất định sẽ tức giận.

Tôi nghĩ có lẽ đây chính là mục đích của Trình Tử Tuệ, dù sao từ trước tới giờ chị ta vẫn luôn mong muốn chia rẽ tôi và Trình Tử Lương.

Tôi đem mấy ý nghĩ loạn thất bát tao ném hết ra khỏi đầu.

Ngày mai, ngày mai rồi nghĩ tiếp.

Tất cả những vấn đề phiền não, tất cả những vấn đề khiến tôi đau đầu, ngày mai tôi sẽ suy nghĩ tiếp.

Về đến nhà tôi mơ mơ màng màng ngủ một giấc, trong mơ có đủ loại hình ảnh mơ hồ ngắt quãng, giống như tôi đang bị lạc trong một khu rừng rậm, làm thế nào cũng không ra được. Tôi bị một loại âm thanh kỳ quái hấp dẫn, nó cứ ong ong vang, tựa như tiếng ong kêu hoặc là tiếng rung nào đó.

Tiếng rung?

Tôi đột nhiên tỉnh lại, là di động đang rung, Trình Tử Lương đang gọi điện thoại tới.

Tôi đứng lên nghe máy, mấy ngày ở Bắc Kinh, anh ta ngẫu nhiên cũng sẽ gọi điện thoại tới, lúc đó tôi vẫn luôn cố gắng tìm lý do ra ngoài tránh khỏi Tô Duyệt Sinh để nghe điện thoại. Tôi làm rất cẩn thận, Tô Duyệt Sinh dường như cũng không có nghi ngờ gì.

Tôi thật tệ mà.

May mắn loại dày vò này vô cùng ngắn ngủi, hơn nữa đã tạm thời chấm dứt. Lòng tôi dần dần thanh tịnh lại, may mà còn có Trình Tử Lương, may mắn còn có anh ta, anh ta quả thực là ánh sáng duy nhất trên trần thế lắm bụi bẩn này, tôi nguyện ý chờ đợi, cam lòng trả giá, là bởi vì còn có Trình Tử Lương, chúng tôi yêu nhau, điều này quan trọng hơn bất cứ thứ gì. Rất nhiều lần tôi lặp đi lặp lại những lời này với bản thân, lặp lại đến mức bản thân trở nên chết lặng.

Nhưng giờ này khắc này, tôi cầm lấy điện thoại, cũng không còn hân hoan vui sướиɠ giống như trước, ngược lại có một loại cảm giác không nói nên lời, tôi theo bản năng bảo trì im lặng.

Trình Tử Lương ở đầu bên kia điện thoại cũng trầm mặc, sau một lúc lâu, anh ta mới hỏi tôi: “Em về rồi à?”

“Sao?”

Tôi luôn gạt anh ta chuyện đi Bắc Kinh, anh ta hẳn vẫn nghĩ là tôi đang ở bản địa mới đúng. Vào thời điểm này, trong lòng tôi chợt rét run, giống như có chuyện gì đó sắp bùng nổ.

“Em từ Bắc Kinh trở về rồi?”

Da đầu tôi đột nhiên căng thẳng, anh ta đã biết?

“Em đến Bắc Kinh làm gì?”

Trong khoảnh khắc sấm chớp nổi lên, tôi thình lình hiểu ra, Trình Tử Tuệ, Trình Tử Tuệ đã sớm bày ra kế hoạch hết sức hoàn hảo. Chị ta biết tôi nhất định sẽ chịu không nổi áp lực mà đồng ý đi Bắc Kinh, cho nên chị ta đã sớm bày ra kế hoạch hoàn hảo này.

Bất luận tôi ở Bắc Kinh làm gì, chị ta cũng sẽ nói với Trình Tử Lương, tôi đi Bắc Kinh để gặp Tô Duyệt Sinh.

Mà tôi thì không có cách nào biện bạch, tôi thậm chí có thể tưởng tượng ra, Trình Tử Tuệ dùng phương thức cùng giọng điệu gì nói chuyện với Trình Tử Lương.

Lúc này, tôi đột nhiên nản lòng thoái chí. Lúc Trình Tử Lương đến trường học tìm tôi, tôi vẫn như cũ tin tưởng chúng tôi có khả năng tiếp tục, cho dù trước mắt có ngọn núi cao chặn ngang chúng tôi cũng sẽ bổ ra mà đi qua. Nếu quả thực có biển lớn ngăn cản trước mặt chúng tôi, cũng sẽ cứ thế lấp cạn biển mà đi.

Tuổi còn trẻ nên nói thế nào cũng sẽ có dũng khí và lá gan muốn đối địch với toàn bộ thế giới.

Nhưng trong nháy mắt này, lòng tôi thực sự nguội lạnh, không có núi cao, không phải biển lớn, giữa chúng tôi bất quá chỉ có một Trình Tử Tuệ, nhưng một Trình Tử Tuệ này, đã so được với thiên sơn vạn thủy rồi.

Tôi mệt mỏi.

Tôi nói: “Không sai, em đã đến Bắc Kinh gặp Tô Duyệt Sinh. Anh ta cái gì cũng hơn anh, cho nên, cuối cùng em chọn anh ta”.

Ở đầu bên kia, Trình Tử Lương thật lâu không nói gì, cuối cùng anh ta nói: “Nếu em nói không có, anh sẽ tin em”.

Lần này có lẽ thật sự anh ta sẽ tin, nhưng sau đó thì sao? Rồi lần sau nữa?

Tôi biết, vĩnh viễn sẽ có lần tiếp theo. Trình Tử Tuệ quyết tâm không cho tôi qua, chị ta sẽ lần lượt thao túng mọi chuyện như vậy.

Một bình nước vững chắc, nếu mỗi ngày va đập 3 lần, rốt cục có một ngày, nó sẽ hư hao dần.

Tôi thật sự rất mệt mỏi. Trong loại trò chơi chán nản lại tàn khốc này, tôi rốt cục hiểu rõ trái tim mình. Cho dù không có Tô Duyệt Sinh, cho dù không có bất luận kẻ nào, tôi và Trình Tử Lương cuối cùng vẫn sẽ chia tay. Niềm tin của tôi trước đây quả thực là hồn nhiên đến đáng xấu hổ, mấy thứ tình yêu này nọ, không có khảo nghiệm gì đáng nói, bởi vì nó quá dễ dàng bị phá vỡ. Tôi còn trẻ, nên không cách nào tưởng tượng ra được trong một tương lai dài đằng đẵng phía trước, bản thân sẽ phải cùng dây dưa với Trình Tử Tuệ như thế nào.

Trình Tử Lương luôn nói không sao không sao, nhưng tôi đã mệt đến mức không còn yêu anh ta nữa. Thậm chí, tôi còn có chút hoài nghi, lúc trước tôi có thật sự yêu anh ta không, hay là yêu cái hình tượng bạch mã hoàng tử kia thôi.

Cũng có lẽ, cái chết của Trần Minh Lệ thời điểm đó đã xui khiến chúng tôi trong lúc yếu đuối nhất thời mà nương dựa vào nhau, cứ thế hiểu lầm rằng đó chính là tình yêu.

Tôi thậm chí có thể bình tĩnh lý trí mà hồi tưởng lại tất cả mọi chuyện, thời điểm tôi và Trình Tử Lương ở bên nhau, những lúc vui vẻ đặc biệt ít, những lúc không vui thì đặc biệt nhiều. Nếu anh ta thật sự yêu tôi, nếu tôi thật sự yêu anh ta, chúng tôi đã không như vậy, cũng sẽ không biến thành bộ dạng như hôm nay.

Ít nhất, anh ta sẽ không để mặc Trình Tử Tuệ một lần lại một lần tổn hại đến tôi.

Anh ta sao có thể ngay cả việc tôi rơi vào khốn cảnh mà cũng hoàn toàn không biết gì cả? Anh ta thậm chí không cẩn thận chăm sóc tôi như Tô Duyệt Sinh đã làm. Nghĩ đến Tô Duyệt Sinh tôi cuối cùng vẫn theo bản năng lảng tránh, ba chữ “Tô Duyệt Sinh” kia hẳn là điều tôi tuyệt đối không nên nghĩ đến. Nhưng hiện giờ tôi cần một cây đao đến chặt đứt đay rối, mà Tô Duyệt Sinh lại chính là thanh đao kia.

Tôi mạch lạc rõ ràng nói với Trình Tử Lương ở đầu bên kia điện thoại: “Anh tin hay không cũng được, dù sao giữa chúng ta đã xong rồi”.

Tôi ngắt điện thoại, lui về giường ngủ. Tuy rằng hiện giờ đang là giữa mùa hè, nhưng tôi lại thấy cả người rét run, cái lạnh này như thấu vào tận xương tủy. Tôi cuộn thân mình lại, giống như đứa trẻ co mình nằm trong bụng mẹ, tôi kéo luôn chăn che lấp cả đầu lại, cho rằng bản thân sẽ khóc, nhưng chung quy là không có, tôi chỉ mơ mơ màng màng, rồi đi vào giấc ngủ lúc nào không hay.

Nửa đêm tôi tỉnh lại, miệng khô lưỡi đắng, cả người vô lực, tôi nghĩ chắc mình bệnh rồi, tôi giãy dụa cầm lấy điện thoại, nhìn lướt qua một lượt các dãy số lưu trong điện thoại. Mẹ tôi giờ đang ở trong bệnh viện, bạn bè lúc này nhất định là ngủ cả rồi, tôi nhìn thấy cái tên Tô Duyệt Sinh, trong giờ phút nửa đêm khuya khoắt này, người duy nhất tôi có thể trông cậy vào, thậm chí chỉ có mình Tô Duyệt Sinh.

Tôi ấn nút gọi, mơ mơ màng màng nói: “Hình như em bị bệnh”.

“Em đang ở đâu?”

“Trong nhà…”

Có vẻ như anh đang cân nhắc một chút, qua vài giây sau mới nói: “Anh sẽ gọi người đến tìm em, em có thể ra mở cửa được không?”

“Được”.

Tôi giãy dụa đứng dậy đi xuống dưới lầu, ngồi trong sofa, toàn thân tôi như nhũn ra, cảm thấy bản thân đang thở ra đều là khí nóng, không biết tôi ngồi trong sofa bao nhiêu lâu, rốt cuộc nghe được tiếng chuông cửa, tôi lảo đảo đi ra mở cửa.

Đèn ở ngoài hiên chưa mở lên, tối đen, có người đứng trong bóng tối, gió đêm thổi vào khiến cả người tôi phát run, người kia nói với tôi: “Tôi là tài xế của Tô tiên sinh, tôi họ Hứa…”

Tôi vừa nghe đến từ “Tô”, liền cảm thấy nhẹ nhàng thở ra, chân mềm nhũn thiếu chút nữa té ngã, may mắn tiểu Hứa đỡ lấy tôi.

Tối hôm đó tôi được tiểu Hứa đưa vào bệnh viện, tôi phát sốt, sốt cao xấp xỉ 40 độ. Sáng hôm sau Tô Duyệt Sinh tử Bắc Kinh trở lại, lúc anh đến phòng bệnh, tôi đang truyền nước biển, vẫn còn mơ mơ màng màng, nhìn thấy anh, trong lòng tôi thực sự rất kinh ngạc, có điều cổ như nhũn ra, nâng dậy không nổi, cho nên tôi cứ tựa vào gối đầu mà nhìn anh, vụng vụng về về nói với anh: “Đừng nói cho mẹ em biết”.

Tô Duyệt Sinh đồng ý, bỗng ngừng một chút, lại hỏi: “Mẹ em đâu?”

“Mẹ em đang nằm viện”. Trong đầu tôi như có nồi nước sôi, cảm thấy cả người đều hỗn loạn, vừa nặng nề vừa mềm nhũn, một chút khí lực cũng không có, hơn nữa không có cách nào suy xét, tôi vùi đầu trong gối, muốn tìm một chỗ mát mẻ để tựa vào, “Anh có biết mẹ em đang nằm viện không?”

“Không biết”.

“Lừa đảo”. Tôi cũng không biết mình có thốt ra những lời này hay không, bác sĩ đến, Tô Duyệt Sinh xoay người nói chuyện với bác sĩ, trong tai tôi ong ong vang vang, mê mê trầm trầm rơi vào giấc ngủ.

Đến tận hoàng hôn tôi mới tỉnh dậy, lúc này đã thấy tốt hơn nhiều, thân thể giống như được kéo lên từ cõi chết, nhẹ nhàng không ít. Tô Duyệt Sinh vẫn ở đây, anh đang đứng trước cửa sổ gọi điện thoại, ánh sáng phản chiếu vào, gương mặt anh vẫn nhẹ nhàng như vậy, nhìn không ra biểu cảm gì. Tôi nhìn anh một lúc, anh nói điện thoại xong, xoay người nhìn thấy tôi tỉnh, vì thế bước tới gần.

“Em bị nổi trái rạ, không thể ra gió được”. Anh kéo chăn đắp cho tôi, “Bác sĩ nói bệnh này phát sốt là chuyện bình thường, khoảng một tuần là khỏe lại thôi”.

Nghe anh nói vậy, tôi đột nhiên khẩn trương hẳn lên: “Mặt có phải sẽ bị xấu xí không?”

“Xấu cái gì mà xấu, cũng đâu phải đậu mùa”.

Nổi trái rạ và đậu mùa khác nhau sao? Trong đầu tôi có chút hồ đồ, Tô Duyệt Sinh nói: “Đừng đoán mò nữa, cảm thấy ngứa cũng đừng có cào bậy, bác sĩ nói nhất định phải nhịn”.

Anh không nói tôi còn không biết, anh vừa nói tôi liền cảm thấy ngứa ngáy trên mặt, nhịn không được muốn đưa tay lên cào, vừa đưa tay lên đã bị anh ta dùng tay đè lại: “Đừng có cào! Sẽ để lại sẹo”.

Tôi thế này mới nhìn thấy trên mu bàn tay mình vẫn còn mấy hột nước tròn tròn, nhìn qua sáng lấp lánh, lại nhìn thấy, trên cánh tay lộ ra ngoài bộ đồ cũng có. Tôi vốn có lá gan không nhỏ, lúc này không biết vì sao cảm thấy vô cùng sợ hãi xen lẫn tủi thân, “Oa” một tiếng liền khóc.

“Đừng khóc nữa”. Tô Duyệt Sinh hiển nhiên không đoán được tôi sẽ như vậy, cho nên nhất thời không biết làm thế nào mới tốt, lấy hộp khăn giấy đưa qua cho tôi, “Đừng khóc nữa”.

Anh cứ nói đi nói lại ba chữ kia, tôi thút tha thút thít nói: “Có phải thật sự không bị xấu xí không…”

“Nghĩ cái gì vậy?” Anh vừa tức vừa buồn cười, “Không thôi anh gọi bác sĩ tới, em hỏi ông ấy”.

“Em không cần bác sĩ”.

“Vậy em muốn gì?”

“Anh hát cho em nghe đi”.

Không biết tại sao, hai tai Tô Duyệt Sinh đỏ lên, anh nói: “Về nhà hát”.