Tôi không nói chuyện này với Trình Tử Lương, anh ta từng đi du học nước ngoài, suy nghĩ có chút phóng khoáng, có lẽ ở trong lòng anh ta, ngày tết âm lịch bất quá chỉ là ngày lễ bình thường, cho nên cùng đi nghỉ phép với chị cũng là chuyện bình thường.
Anh ta xuất ngoại tôi không có ra sân bay tiễn, bởi vì nếu gặp Trình Tử Tuệ sẽ rất lúng túng, trong điện thoại Trình Tử Lương cũng uyển chuyển đề nghị, tôi liền theo ý nghĩ trong lòng, mượn nước đẩy thuyển mà nói sẽ không ra sân bay tiễn anh ta. Trình Tử Lương vì chị mà ủy khuất tôi cũng không phải ngày một ngày hai, ai bảo chị của anh ta bị bệnh chứ.
Bất quá trước khi anh ta đi, chúng tôi vẫn có hẹn gặp một lần. Tôi nhớ rõ hôm đó tuyết rơi, Trình Tử Lương đứng dưới đèn đường chờ tôi. Từ lúc mẹ biết tôi và anh ta còn lui tới, liền đặc biệt không muốn gặp anh ta, tôi sợ bà nhìn thấy Trình Tử Lương sẽ nói mấy lời không hay, nên lén từ trong nhà chuồn ra gặp.
Trình Tử Lương một mình đứng dưới đèn đường cách nhà tôi không xa, xe của anh ta cũng đậu ở đó không xa lắm, tôi vốn đầy ngập oán khí, nhìn thấy trên tóc anh ta đầy bông tuyết, tức giận trong lòng cũng tiêu tan hết. Tôi hỏi anh ta: “Sao không ngồi trong xe chờ?”
Anh ta kéo tay tôi vào trong túi áo để sưởi ấm, cúi đầu sát bên tai tôi nói: “Muốn nhìn thấy em sớm một chút”.
Hơi thở anh ta ấm áp thổi vào trong lỗ tai, ngứa ngứa, trong lòng tôi cũng ê ẩm ngọt ngào.
Hôm đó Trình Tử Lương dẫn tôi đi ăn lẩu hải sản rất ngon, để chống cái lạnh chúng tôi còn uống chút rượu nữa. Lúc đưa tôi về nhà, trên đường đã muốn kết băng, anh ta lái xe khiến tôi rất lo lắng, nhưng chúng tôi vẫn bình an về đến nhà. Tôi lo về nhà quá muộn sẽ bị mẹ biết, cho nên vội vội vàng vàng xuống xe trùm lấy áo khoác.
Trình Tử Lương một phen giữ chặt lấy cánh tay tôi, tôi còn chưa kịp phản ứng trên môi đã có cái gì đó vô cùng mềm mại ấm áp chạm vào… tôi sợ tới mức ngây dại, qua vài giây, mới hiểu ra là Trình Tử Lương đang hôn tôi, trong đầu tôi có ngọn lửa cháy loạn, tim vừa đập vội vừa loạn lung tung, may mắn chỉ trong thoáng chốc anh ta liền buông ra, ôn nhu nói: “Đi ngủ sớm chút”.
Mặt tôi nóng như sắp bị thiêu cháy, nụ hôn đầu tiên đó, thì ra hôn môi chính là như vậy, cảm giác đặc biệt quái dị, nhưng mà… haiz.. Dù sao thừa dịp trời tối tôi vội vội vàng vàng bỏ chạy, còn không dám quay đầu đáp lời Trình Tử Lương nữa. May mắn Trình Tử Lương sợ mẹ tôi nhìn thấy, nên đậu xe ở rất xa, tôi mang giày cao gót lạch bạch chạy, bản thân cũng không biết mình đang hoảng cái gì, vừa mới qua một khúc cua, đột nhiên ánh đèn xe sáng lên, ngọn đèn bất chợt chiếu vào khiến tôi không mở mắt ra được, tôi dùng mu bàn tay che tầm mắt, một lát sau đối phương tắt đèn, trước mắt tôi là một màn tối đen, qua một lúc lâu sao mới thích ứng kịp, thế này mới phát hiện bên cạnh xe có một người đang đứng là lão Chung.
Lão Chung là bạn của Tô Duyệt Sinh, mọi người đều gọi anh ta là lão Chung, kỳ thực tuổi anh ta cũng không lớn, nhiều lắm là ba mươi tuổi. Bất quá so với người mười tám tuổi thì ba mươi tuổi cũng đã đủ già rồi. Trời rất lạnh, anh ta mặc áo đen khoác áo đen đứng bên cạnh xe, trong miệng ngậm một điếu xì gà, xem ra rất có phong thái của ông chủ lớn. Mặt tôi vẫn còn nóng, trong lòng phỏng đoán liệu anh ta có nhìn thấy Trình Tử Lương hay không, có thấy Trình Tử Lương hôn tôi hay không, bất qua rất nhanh liền trấn tĩnh lại, hỏi anh ta: “Sao anh lại tới đây?”
“Cuối năm có mấy phần văn kiện cần cô ký”. Anh ta mở cửa xe ra: “Mau lên đây, bên ngoài rất lạnh”.
Quả thực rất lạnh, tuyết vẫn đang ào ào rơi xuống. Tôi vào trong xe của anh ta, anh ta đưa tôi đến văn phòng làm việc. Từ trong ngăn kéo lấy ra phần văn kiện cho tôi ký, tôi vừa ký vừa nói chuyện phiếm với lão Chung, hỏi anh ta hôm nay có đồ ngọt gì ăn không.
Lúc đó tôi và lão chung trong lúc hồ đồ mà đặc biệt hiểu rõ nhau, thường thường anh ta sẽ tìm tôi tới văn phòng ký một ít văn kiện, ký tên xong còn an bài phòng bếp làm đồ ngọt cho tôi ăn. Xem tôi như người bạn nhỏ bình thường mà chiêu đãi. Tôi coi như bản thân tới để làm bài tập, dù sao đồ ngọt của Night Club Kim Cương bị tôi ăn mấy lần, ăn đến khẩu vị cũng kén chọn luôn rồi. Mẹ tôi dẫn tôi ra ngoài ăn cơm, cuối cùng gọi đồ ngọt lên bất kể là dương chi cam lộ hay đào chưng cách thủy với lê, tôi đều cảm thấy vô vị tẻ nhạt.
Tôi ký xong phần văn kiện, vừa nhấc đầu lên, đột nhiên phát hiện trong cổ áo lão Chung có một vết hồng khả nghi, vì thế chỉ chỉ, nói đùa với anh ta: “Mới từ chốn ôn nhu nào đi ra hả? Còn mang theo dấu vết nữa”.
Lão Chung liền soi tấm gương ở bức tường đối diện xem xét áo của mình, vừa rút khăn tay ra chùi lau vừa nói: “Thiệt là… Buổi tối cùng ăn cơm với Tô tiên sinh, có vài cô gái quá lợi hại, tôi chống đỡ không được. Đúng rồi, Tô tiên sinh đang ở khu ghế lô lầu 4, cô muốn đi chào hỏi chút không?”
Cũng lâu rồi tôi không gặp Tô Duyệt Sinh, từ lúc anh giúp mẹ tôi thoát khỏi khốn cảnh, hai chúng tôi chưa gặp lại nhau, trong lòng tôi vẫn ghi nhớ cần phải cám ơn anh, vì thế nói: “Được”.
Lão Chung gọi người đưa tôi lên lầu 4, cái gọi là ghế lô kỳ thực là một gian phòng đặc biệt lớn, tiệc rượu vừa tan, cửa sổ dài mở rộng, máy điều hòa ở giữa thổi hơi ấm vù vù, không khí thế nhưng thật yên tĩnh.
Người dẫn tôi đến giúp tôi mở của rồi lui ra, tôi bước trên tấm thảm mềm mại, có chút khϊếp sợ, nghĩ rằng lỡ như Tô Duyệt Sinh đang ở cùng cô gái nào đó trong này, mà tôi lỗ mãng xông vào thì thật không hay. Nghĩ đến đây tôi liền lập tức dừng chân, gọi một tiếng: “Tô tiên sinh”.
Không ai trả lời tôi, nhưng trong toilet thì có tiếng nước chảy ào ào, tôi xấu hổ đứng yên một chỗ, ở bên ngoài phòng ăn chờ giây lát, cũng không thấy Tô Duyệt Sinh ra. Tôi vốn tính rời đi rồi, đột nhiên cảm thấy không ổn, tôi chạy đến toilet gõ cửa: “Tô tiên sinh, anh có trong đó không?”
Vẫn không có ai trả lời, tôi dán sát lỗ tai lên cửa nghe ngóng một lúc, dường như nước bên trong vẫn đang chảy ào ào, tôi lại gọi thêm vài tiếng, dùng sức gõ cửa, như cũ không ai trả lời. Tôi chạy ra hành lang gọi quản lý đến, cô ấy lập tức dùng bộ đàm gọi bảo vệ lên, phá cửa. Quả nhiên Tô Duyệt Sinh té trên mặt đất.
Mọi người náo loạn một trận, có người gọi xe cứu thương, có người chạy đi tìm thuốc, cuối cùng vẫn là dùng thuốc riêng tôi mang theo, lập tức cho Tô Duyệt Sinh hút vào, lần này anh phát bệnh rất nặng, hít thuốc vào rồi cũng không giảm bớt bao nhiêu, cuối cùng xe cứu thương đến đưa anh vào bệnh viện.
Tối hôm đó vì vướng bận chuyện này nên tôi về nhà quá muộn, bị mẹ chặn ngoài cửa, bà hùng hùng hổ hổ cầm chổi lông gà, không đầu không đuôi đánh cho một trận: “Mày đi đâu vậy hả? À! Còn cái ông già đưa mày về kia là ai? Lại còn khoác áo chồn nữa! Vừa thấy là biết không phải thứ tốt rồi!”
Lão chung đưa tôi về nhà, tôi thật cẩn thận nói dối là giầy giáo ở trường, mẹ tôi càng thêm tức giận. Gân xanh hai bên thái dương nổi đầy, ngay cả cây chổi lông gà trong tay cũng gãy, lại chạy vào bếp lấy cây chổi, tôi sợ tới mức quên cả chạy, chỉ biết đau kêu khóc hu hu, bà dùng cây chổi đánh tôi thiếu chút ngã gục trên đất. Mẹ tôi vừa đánh vừa khóc: “Sao mày cứ hướng theo con đường xấu xa mà đi chứ hả!”
Sau trận đòn, tôi phải ở nhà dưỡng thương hai ngày mới đỡ. Nhưng Trình tử Lương đã đi rồi, tôi ngay cả chỗ tố khổ cũng không có.
Chờ đến lúc tôi gặp lại Tô Duyệt Sinh thì tờ lịch đã thành năm cũ, anh đã khỏe mạnh xuất viện, cho nên gọi điện đến mời tôi ăn cơm. Chỗ anh mời khách hiển nhiên không kém, lần này cũng vậy, ở vùng ngoại ô bên hồ, mùa đông có vài trận tuyết nhỏ rơi, trên núi còn đọng tuyết chưa tan hoàn toàn, trong hồ kết băng nhưng trong phòng thì rất ấm ấp. Mặt trời phản chiếu xuống mặt hồ đối diện, tôi nghĩ nếu là hoàng hôn, nơi này nhất định sẽ rất đẹp.
Lần đó mở tiệc chiêu đãi hai chúng tôi, đồ ăn cũng rất nhiều, tôi ăn đến no nê, Tô Duyệt Sinh nói: “Cô đã cứu tôi hai lần, quá tam ba bận, lần sau nếu cô lại cứu tôi, chắc tôi chỉ có thể lấy thân báo đáp”.
Tôi liếc mắt nhìn anh một cái, xác nhận anh đang đùa với tôi, kỳ thực tôi đang lo lắng chuyện khác, hôm nay rốt cục có cơ hội gặp riêng anh, nhân cơ hội hỏi anh cho rõ ràng: “Bình thường lão Chung hay bảo tôi ký này ký nọ là cái gì thế? Tương lai tôi có phải chịu trách nhiệm trước pháp luật không?”
Tôi hỏi cực kỳ nghiêm túc, Tô Duyệt Sinh liếc mắt lườm tôi một cái, nửa cười nửa không: “Có đó, đem cô đi bán cô còn phải đếm tiền giúp nữa”.
Trong lòng tôi có chút mất hứng, buông đũa xuống nói: “Tôi no rồi”.
“Tính tình sao nóng nảy quá vậy? Đùa với cô mấy câu cho vui thôi cũng không được?”
Tôi không để ý tới anh, cúi đầu ngồi một chỗ nghịch di động, sau khi Trình Tử Lương đi, cũng không thấy gọi điện thoại về. Có vài lần tôi gửi tin nhắn, anh ta nửa ngày cũng không hồi đáp. Khoảng cách không gian khiến tôi khó hiểu sầu lo, tôi cân nhắc từng chữ gửi tin nhắn cho Trình Tử Lương, không biết lần này anh ta có hồi đáp về không nữa.
Tô Duyệt Sinh đột nhiên nói: “Có nghĩ đến quà mừng năm mới thích món gì không?”
Tôi ngẩng đầu liếc mắt nhìn anh, xem dáng vẻ như anh đang nói thật, tôi hào khí nói: “Vậy anh tính tặng tôi món gì? Quà trả ơn cứu mạng của anh đâu?” Tôi không nói cho anh biết, bởi vì tối hôm đó cứu anh mà bị mẹ đánh cho một trận, quả tình rất mất mặt.
“Ơn cứu mạng, cho nên tôi sẽ hào phóng một chút, tùy tiện chọn. Chỉ cần tôi có thể, tôi sẽ tặng cô ngay”.
Ánh mắt tôi xoay xoay, đột nhiên nhớ đến trên TV đang chiếu phim Thần điêu hiệp lữ, tôi chớp thời cơ nói: “Tôi chưa nghĩ ra, hay là vầy đi, chờ khi nào tôi suy nghĩ xong sẽ nói cho anh biết”.
Tô Duyệt Sinh thần thông quảng đại như vậy, cứ để anh nợ tôi một phần ân tình, đó đương nhiên là chuyện tốt.
Tô Duyệt Sinh rất sảng khoái đáp ứng: “Được, nghĩ xong rồi nói cho tôi biết”.
Anh còn chưa nói xong, điện thoại của tôi liền vang lên, vừa thấy màn hình hiển thị không hiện số cá nhân lên, tôi đã biết là Trình Tử Lương. Không khỏi vui mừng quá đỗi, vội vội vàng vàng nói một tiếng “Xin lỗi” với Tô Duyệt Sinh, bỏ chạy ra hành lang nghe điện thoại.
Kỳ thực Trình Tử Lương cũng không có chuyện gì quan trọng nói với tôi, chỉ là gọi điện thoại tới hỏi thăm một chút tôi khỏe không, tết âm lịch trải qua như thế nào. Tôi vốn lòng tràn đầy oán hận, nhưng nghe giọng anh ta, bỗng nhiên lại cảm thấy có thể tha thứ tất cả. Hai chúng nói liên miên không dứt trong điện thoại, cuối cùng ai cũng luyến tiếc ngắt điện thoại trước.
Có mấy câu còn lăn lộn nói đi nói lại vài lần, rốt cuộc vẫn là tôi thúc giục Trình Tử Lương ngắt điện thoại, điện thoại vừa tắt, lòng của tôi cũng một lần nữa chậm rãi chìm xuống. Thoải mái cùng sung sướиɠ đều chỉ là tạm thời, khốn đốn cùng thương cảm mới là đáng kể, tôi nhìn xuyên qua mặt kính ở hành lang trông ra ánh tà dương trên mặt hồ. Mặt trời mùa đông có phần yếu ớt, trên mặt hồ phản xạ chút ánh nắng le lói. Có con chim gì đó không biết tên đang bơi ở đó. Nó bơi thật sự chậm rất chậm, cô đơn, chậm rãi bơi qua lại trong hồ.
Lời tác giả:
Ngừng lại thông cáo:
Vốn dĩ tôi không nghĩ tới việc này, dù sao cũng là chuyện cá nhân, nhưng sau khi nói chuyện cùng bác sĩ tâm lý và bạn bè xong tôi quyết định sẽ thản nhiên thừa nhận, tôi đang mắc chứng bệnh trầm cảm trầm trọng, bác sĩ đề nghị tôi tạm thời cách xa internet một khoảng thời gian.
Cho nên thực có lỗi. Vô cùng có lỗi.
Tôi thực sự không thể tiến hành công việc hằng ngày, bệnh này tựa như cảm mạo vậy, tôi và nó đã cùng đấu tranh nhiều năm, nhưng vẫn là lâu lâu bị nó đánh bại một lần.
Chỉ vài người bạn đặc biệt thân biết, tám năm qua là thời kỳ tôi bị chứng trầm cảm nghiêm trọng nhất, tôi ở trên ban công bồi hồi gọi điện thoại cho bạn bè, hi vọng bọn họ có thể đúng lúc ngăn cản tôi lại, đừng lấy dũng khí cứ như vậy nhắm mắt nhảy xuống. Thừa nhận bản thân bị bệnh là rất khổ sở, tôi không muốn bị mọi người cho là mình bị bệnh thần kinh. Nhưng bệnh tức là bệnh, phát tác tới lui nhiều lần, sau mỗi lần bệnh phát tinh thần lại triệt để suy sụp. Có đôi khi tôi cảm thấy bản thân rất vô dụng.
Đa tạ những người bạn tốt của tôi, ngay từ đầu vẫn luôn ở bên níu kéo tôi, không cho tôi nhảy xuống. Giới thiệu bác sĩ tâm lý cho tôi. Thời khắc tôi hư hỏng trong tối bọn họ vẫn không ngừng gọi điện thoại cho tôi, khiến tôi cảm thấy bản thân đối với thế giới này còn tí xíu hữu dụng.
Tôi sẽ kiên trì. Không để bản thân càng trở nên tệ hơn.
Cảm ơn.
Ôi, lại một bài thông báo ngừng, hi vọng sức khỏe sẽ sớm ngày hồi phục!