Chương 7: Thổ lộ?

Ngô Chí Quốc đóng cửa rời đi, Lý Ninh Ngọc hỏi Cố Hiểu Mộng vẫn đứng ở cửa, "Xem đủ rồi đi. "

Cố Hiểu Mộng thuận tay đóng cửa lại, "Lý khoa trưởng, nếu không phải tôi xem kịch, vở kịch này còn phải tiếp tục diễn, chị hẳn là cảm tạ tôi. "

Lý Ninh Ngọc vẫn tựa vào đầu giường đánh giá Hiểu Mộng một cái, "Thông minh, xinh đẹp, trẻ tuổi, phú hào chưởng châu, thiên kim tiểu thư bình thường câu rể vàng đều là ra nước ngoài du học, đi dạo vũ hội mở salon, xin hỏi Cố tiểu thư rốt cuộc là vì cái gì, hết lần này tới lần khác muốn vào loại địa phương quỷ quái này. "

"Bởi vì ta muốn câu, không phải là rể vàng, mà là một người khác."

"Ai?" tuy rằng đã biết đáp án, nhưng Lý Ninh Ngọc vẫn theo trí nhớ, hỏi tiếp.

"Chị, thiên tài giải mã Lý Ninh Ngọc." lúc này ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào trên mặt hai người, Lý Ninh Ngọc nghe những lời này phảng phất thất thần.

Cố Hiểu Mộng nhất thời tiến đến trước mặt Lý Ninh Ngọc, trong đầu hiện lên một vài thanh âm kỳ quái, "Bởi vì tôi là ngọc tỷ của em. " Cố Hiểu Mộng thốt ra "Chị Ngọc. " sau đó nhất thời giật mình, không biết nên tiếp tục như thế nào, mà Lý Ninh Ngọc lại một lần nữa nghe thấy xưng hô này, tay siết chặt, nhưng không có thần thái thất sắc. Chỉ là phảng phất tùy ý hỏi

"Cố tiểu thư, đây là ý gì, quan hệ giữa cô và tôi còn chưa tới mức Cố tiểu thư cô có thể thốt ra xưng hô này chứ?" những lời này của Lý Ninh Ngọc là một câu thăm dò, bởi vì câu nói kia "chị Ngọc", giọng điệu quen thuộc, tuyệt đối không phải Cố Hiểu Mộng mới quen biết mình. Vì vậy, hiểu Mộng em biết được những gì, hoặc những gì em nhớ?

Cố Hiểu Mộng nghe được Lý Ninh Ngọc hỏi cô, chỉ là cảm thấy rất ảo não, bởi vì mình cũng không biết vì sao vừa rồi mình thốt ra câu nói kia, thậm chí đã quên đi, mình ở trong phòng họp lo lắng cũng từng gọi qua xưng hô này. Chỉ là đơn giản mang theo vấn đề này, "Ngài không cảm thấy luôn khiến lý khoa trưởng ngài có vẻ đặc biệt phân biệt sao, huống hồ tôi không nói dối, tôi giống như Ngô đại đội trưởng, thật lòng thật dạ. "

Lý Ninh Ngọc vừa định buông bỏ trái tim đang lơ lửng thì nghe Cố Hiểu Mộng nói, " Thật ra tôi cũng không biết vì sao lại có xưng hô này, tôi vẫn luôn là người tùy tâm ý, những lời chị nói với tôi trong phòng họp, giống như hấp dẫn tôi làm cho tôi không khỏi muốn đi vào thế giới của chị xem một chút. "

"Bước vào thế giới của tôi? Những ý tưởng kỳ lạ. "- Lý Ninh Ngọc vẫn trào phúng Cố Hiểu Mộng như cũ.

"Tôi chính là ý tưởng kỳ lạ, bởi vì hôm nay, gặp được chị, tôi liền đột nhiên có ý niệm điên rồ này trong đầu, cho đến khi chị nói với tôi những lời đó, làm cho tôi càng thêm kiên định suy nghĩ của tôi, tôi thay chị truyền tin cho Ngô đại đội trưởng, giấu diếm mật điện Kim Sinh Hỏa, chỉ cần hắn ta cho rằng chị nhận mật điện giả, nhất thời nửa khắc Kim trưởng phòng sẽ không tính kế chị, mà tất cả đều xuất phát từ ý nghĩ này."

Nghe đến đây, tâm tình Lý Ninh Ngọc kích động, lại bắt đầu ho khan.

"Chị Ngọc, có phải hen suyễn không?" nói xong xoay người từ trong túi lấy ra một cái bình lại đột nhiên dừng một chút, từ trong một cái túi khác lấy thuốc ra đưa cho Lý Ninh Ngọc.

"Thử cái này xem."

"Đây là cái gì."

"Khụ khò khè thuận hoàn, đối với bình khò khè ho rất có hiệu quả, chị thử xem." ( Tên hay vãi:>)

"Nghe tên thuốc khác với trong trí nhớ, nhíu mày, hỏi, "Không phải anh nên cho tôi viên cam thảo sao? " Lý Ninh Ngọc vừa hỏi ra miệng, liền nhận ra mình không nên hỏi những lời này. Lại nhìn Cố Hiểu Mộng, phát hiện Cố Hiểu Mộng chỉ là cầm thuốc chân thành nhìn về phía mình. Vì thế không nói một lời tiếp nhận thuốc, còn chưa đợi nói cái gì, đã nghe thấy Cố Hiểu Mộng trả lời cô.

"Kỳ thật tôi cũng không biết vì sao phải mang theo thuốc này, chỉ là trước khi tôi lên thuyền, phảng phất có một thanh âm, vẫn nói cho tôi biết mang theo thuốc này, không nghĩ tới thật sự dùng." Cố Hiểu Mộng phảng phất như không phát giác mình đang giống Lý Ninh Ngọc thổ lộ một ít bí mật của mình, giống như mộng du tự mình nói, " Cam thảo phiến tuy rằng cũng rất tốt, nhưng sẽ làm cho miệng vết thương của chị sưng lên, tôi làm sao có thể làm loại chuyện này đây? "



Suy nghĩ trong nháy mắt của Lý Ninh Ngọc phảng phất như ngưng đọng lại, Hiểu Mộng biến hóa này là nàng tuyệt đối không ngờ tới, làm sao có thể xuất hiện tình huống như vậy. Lý Ninh Ngọc còn định thử lại một chút, đã thấy Cố Hiểu Mộng bi thương nói với mình: "Chị Ngọc, đáp ứng tôi, không nên thương tổn chính mình. "

Một màn trước mắt phảng phất trùng hợp với trong mộng, Cố Hiểu Mộng biến thành cô gái ở Cầu trang đau khổ cầu xin mình. Tâm tư Lý Ninh Ngọc cuồn cuộn đã không hỏi ra lời phía dưới, chỉ là mở bình thuốc ra, đổ thuốc ra vội vàng nuốt vào, sau đó đứng dậy muốn rời đi, tâm tư mình bị quấy rầy đã không thể hỏi tiếp nữa.

Mà Cố Hiểu Mộng phảng phất như đột nhiên hoàn hồn, "Vừa rồi tôi nói cái gì, chị Ngọc làm gì vậy. "

Lý Ninh Ngọc cầm quân phục mặc trên người cũng không quay đầu lại nói, "Tiếp tục giải mã. " không quay đầu lại là không dám, từ khi trong đầu mình xuất hiện những hồi ức kia, tình huống của mình không rõ ràng, trước mắt lại là thời khắc thân phận công tác tương đối khẩn trương của mình, vì có thể làm cho mình cùng Hiểu Mộng thuận lợi đi ra khỏi Cầu trang, mỗi một bước mình đều dốc hết sức lo lắng, mà hành động vừa rồi của Hiểu Mộng rõ ràng đã không chịu sự khống chế của bản thân, Hiểu Mộng trên người rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chính mình cũng không rõ ràng lắm, nhưng những lời Hiểu Mộng nói kia, phảng phất như Hiểu Mộng trong trí nhớ, trong mộng thường xuyên xuất hiện Hiểu Mộng nói, tâm loạn, sẽ có sơ hở. Rời đi ngay bây giờ là lựa chọn tốt nhất. Kỳ thật mình vẫn hy vọng Hiểu Mộng rời khỏi nơi thị phi này, cô gái xinh đẹp như vậy, sống trong địa ngục tối tăm này, làm cho người ta khổ sở cỡ nào.

Lý Ninh Ngọc suy nghĩ hỗn loạn suy nghĩ rất nhiều, đồng dạng, Cố Hiểu Mộng cũng không đuổi theo, bởi vì trái tim Cố Hiểu Mộng cũng rối loạn, bởi vì trong nháy mắt mình phảng phất hoảng hốt, bắt đầu từ chai cam thảo kia, vì sao mình lại mang theo thuốc hen suyễn lên thuyền, vì sao trong nháy mắt quên mất mình vừa rồi nói cái gì, tôi rốt cuộc nói cái gì, có thể bại lộ thân phận của mình hay không? còn nữa, khi gia nhập kỳ thi, mình hoảng hốt.

Khi tham gia kỳ thi chung kết, giải mã mật điện, nội dung dịch thuật là: cuộc sống nghề nghiệp của công việc tình báo là gì. Lúc Kim Sinh Hỏa hỏi mình, trong lúc hoảng hốt trong đầu phảng phất có một nữ nhân nói "Hy sinh". Mà mình trong nháy mắt phản ứng lại trả lời trung thành. Thanh âm kia, phảng phất chính là thanh âm của chị Ngọc.

Và tình hình bây giờ đã trở nên phức tạp hơn. Mình sở dĩ đi phòng Lý Ninh Ngọc ngoại trừ thật sự muốn nhìn chị ấy ra, còn bởi vì một câu nói của Kim Sinh Hỏa. Khi mình đem tin tức mua từ quân y Nhật Bản nói cho Kim Sinh Hỏa, Kim Sinh Hỏa không lo lắng cho Lý Ninh Ngọc, mà là nói đến Morita.

"Người Nhật cũng không thích đồng đô la, chẳng hạn như Morita. Trên thuyền này bắt bóng dáng, Morita này bất động thanh sắc, điều này chứng tỏ Morita hắn căn bản cũng không muốn điều tra, hắn muốn ngọc thạch câu phần, một lưới bắt hết. "Kim Sinh Hỏa đem phân tích của mình nói cho Cố Hiểu Mộng.

"Vậy bây giờ làm sao bây giờ, chỉ có một con đường, đem tội danh gián điệp quân Thống đều đổ cho Lý Ninh Ngọc, ngươi lập tức đi khoang tàu của nàng, hầu hạ nàng thật tốt, để cho nàng tín nhiệm ngươi, đều là nữ nhân mà, có chuyện dễ nói."

"Trưởng phòng Kim, ngài sẽ không sợ sát thủ đao của Ngô đại đội trưởng."

"Hắn, nói thật, tội danh gián điệp quân Thống này chính là hắn làm ra. Lý Ninh Ngọc nếu thật sự chết, toàn bộ đều do chính hắn. "

Nghĩ đến đây, Cố Hiểu Mộng cười cười, tự giễu nói, "Chị Ngọc chị nói đi, vì sao một người hai người đều để cho tôi nói chuyện với chị thật tốt, hảo hảo ở chung với chị, ba tôi, trưởng phòng Kim cũng vậy. "

Lại nghĩ đến lần đầu tiên mình cùng chị Ngọc nói chuyện, khi mình sắp rời đi, Lý Ninh Ngọc nói với mình, "Đừng tin Kim Sinh Hỏa. "

"Tại sao?"

"Không có vì sao, ngươi có thể nghe cũng có thể không nghe, một nhân viên thông tin nên có phán đoán của mình. Giúp tôi mang cho Ngô Chí Quốc một câu. "

"Chị dựa vào cái gì cho rằng tôi sẽ giúp chị?"

"Tôi không có dựa vào cái gì, chỉ là nói cho ngươi nghe, nếu như ngươi không muốn giúp ta, cũng có thể không nói."

Cố Hiểu Mộng trước đó cha dặn dò, nhất định phải dùng tình cảm công phá cô, vẫn mềm nhũn đồng ý: "Tôi nhất định mang đến. "

"Vô luận xảy ra chuyện gì, bất cứ chuyện gì cũng không nên liên quan đến Cầu trang, nếu thật sự không có cớ, như vậy liền nói cho hắn biết, như vậy chuẩn bị điện mật mã giải mã, Nhật quân mục tiêu mới tiền án. "



Những lời này vẫn là Cố Hiểu Mộng không thể lý giải, Cầu trang, tiền án. Mối liên hệ giữa hai là gì?

Thời gian từng phút từng giây trôi qua nhưng Cố Hiểu Mộng không có một chút buồn ngủ, ở trên giường không ngừng suy diễn chuyện xảy ra mấy ngày nay. Lúc này đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, kinh hãi đến cô, để cho cô hoàn hồn.

"Mở cửa, Cố Hiểu Mộng, mở cửa, lập tức mở cửa." đó là Mitsui đang gõ cửa.

Cố Hiểu Mộng vội vàng thay đồ ngủ, còn một bên hỏi "Ai vậy? "

"Là Mitsui, mở cửa."

"Chờ một chút, tới đây." nói xong mở cửa, "Thiếu tá, bây giờ là ba giờ sáng, có nhiệm vụ khẩn cấp gì không? "

"Cô lập tức theo tôi đến phòng họp."

"Phòng hội nghị, cô ấy xảy ra chuyện gì? "

Không đợi Cố Hiểu Mộng nói xong, Mitsui cắt ngang lời của cô, "Lý Ninh Ngọc, bị trọng thương, không cách nào chấp hành cải tiến, cô ấy điểm danh muốn cô hỗ trợ. Đi đến phòng họp ngay lập tức, nếu không hoàn thành việc giải mã trong thời gian quy định, hậu quả, cô và cô ấy chia sẻ gánh nặng. "

"Ta muốn thay quần áo trước." Cố Hiểu Mộng đóng cửa lại, thay quân phục theo Mitsui đi tới phòng họp. Khi đi ngang qua căn phòng của Kim Sinh Hỏa, cô liếc mắt nhìn vào bên trong. Tâm tình Cố Hiểu Mộng cực kỳ phức tạp, nếu như không có những lời nói với Lý Ninh Ngọc, mình hẳn là thập phần vui vẻ có thể tham dự giải mã máy mã enigma. Bây giờ...

mở cửa phòng họp ra, tiếng ho khan của Lý Ninh Ngọc không ngừng truyền đến, Cố Hiểu Mộng không để ý khách sáo và khống chế chạy đến bên cạnh Lý Ninh Ngọc vừa nói vừa vuốt ve lưng Lý Ninh Ngọc thuận khí cho nàng.

"Chị Ngọc, chị làm sao vậy, lại mắc bệnh?" nói xong cầm lấy tay Lý Ninh Ngọc nhìn, "Tay cũng sưng lên. "

"Đừng nói những thứ này, còn có không đến mười tiếng, hiện tại ta phát mệnh lệnh, ngươi thao tác."

"Nhưng tôi chưa từng cải tiến máy mật mã."

"Không sao, ngươi chỉ cần kính sợ cỗ máy trong tay như kính sợ cái chết, ngươi có thể hoàn thành lần cải tiến này."

"Tại sao lại chọn tôi?"

"Ngươi nói xem, ngươi muốn đi vào thế giới của tôi, tôi tin tưởng, nhưng thế giới của tôi đều do mật mã tạo thành, muốn đi vào phải nắm giữ công cụ giải mã mật mã, cho nên tôi cho ngươi cơ hội hiểu rõ tôi."

Cố Hiểu Mộng nghe thấy Lý Ninh Ngọc trả lời, một tia chớp xẹt qua, Cố Hiểu Mộng khϊếp sợ nhìn không sót một chút nào, cô quay đầu nhìn máy mật mã, chậm rãi bắt đầu thao tác.

Lý Ninh Ngọc nhìn cô gái trước mắt trong lòng thầm niệm: Hiểu Mộng, tôi rất muốn em rời khỏi chốn địa ngục quỷ quái này, nếu như không phải tôi thật sự đến mức không thể hành động, tôi nhất định không muốn em cùng những thứ này lại có quá nhiều liên lụy. Hiểu Mộng, nếu lúc này đây tôi không thể xoay chuyển càn khôn, như vậy, tôi vẫn sẽ bảo vệ em, để cho em sống sót.