Phù Dung bị những lời nói của Nhạc Thanh Dao khiến cho tức giận.
Chị ta luôn luôn mang thái độ thù địch với cô.
Phù Dung thật sự không hiểu cô đã làm gì khiến cho Nhạc Thanh Dao phải hận đến thế chứ? “Ha ha, vậy sao? Vậy nếu tôi không muốn trả lại cái thân phận này cho chị thì sao?”, Phù Dung đứng dậy, đứng đối diện với Nhạc Thanh Dao mà hỏi:
“Nếu không thì chúng ta thử xem, tôi với chị cùng nhau xuất hiện trước mặt của Từ Ngưng Viên để xem anh ta sẽ chọn người nào? A, chỉ sợ Từ Ngưng Viên ghét nhất là cái loại người hống hách không xem ai ra gì như chị đấy.”
Những đả kích xảy ra liên tục khiến cho Phù Dung cảm thấy muốn phát điên rồi.
Mấy người này luôn muốn đem cô ra làm trò tiêu khiển đúng không? Họ luôn muốn khống chế cô? Chà đạp cô thì mới vui vẻ?
“Mày đang uy hϊếp tao?”, Giọng của Nhạc Thanh Dao trở nên lạnh hơn.
“Nào dám.
Tôi chỉ là đang rất tò mò là nếu Từ Ngưng Viên biết được một năm nay chị dám dùng người thế thân để chạy trốn thì sẽ hành xử như thế nào thôi”, Phù Dung bật cười mà đáp lại:
“Những hận thù, tra tấn của Từ Ngưng Viên không phải là nhẹ nhàng đâu.
Nỗi hận của anh ta đối với chị không ít.
Nếu mà biết được thêm việc này nữa thì… thật là khó nói.”
“Con khốn”, Nhạc Thanh Dao hét lớn rồi vung tay cao muốn tát Phù Dung.
Phù Dung vội vàng né sang một bên, tránh được cú đánh của Nhạc Thanh Dao.
Cô ả mất đà, không khống chế được mà ngã lăn ra đất.
“Chị có la hét với tôi cũng bằng thừa.
Giờ tôi đang bận lắm.
Nói chuyện sau đi”, Phù Dung lạnh lùng quay lưng.
“Đứng lại.
Mày có vào bệnh viện thì cũng không gặp được bà già đó đâu.”
Tiếng hét lớn của Nhạc Thanh Dao khiến cho Phù Dung cảm thấy cực kỳ sợ hãi.
Một nỗi sợ to lớn đang bao trùm lấy người khiến cho Phù Dung hít thở không thông.
“Ý chị là gì hả?”
“Sao tao lại quên mất nhỉ?”, Nhạc Thanh Dao đứng dậy, nhàn nhã phủi phủi tay rồi tiến lại gần Phù Dung:
“Mày còn một bà mẹ già phải chăm sóc đúng không? Tao chỉ là tốt bụng rước bà ấy ra khỏi bệnh viện sớm một chút thôi.”
“Mẹ tôi đang ở đâu”, Phù Dung kích động, nắm lấy tay Nhạc Thanh Dao mà hỏi lớn.
“Bĩnh tĩnh”, Nhạc Thanh Dao mỉm cười, nói rồi rút cánh tay ra khỏi bàn tay của Phù Dung.
Sau đó gương mặt cô ta đanh lại, bàn tay vung cao, chuẩn xác giáng một cái bạt tai xuống má của Phù Dung.
“Bốp”, Phù Dung bị tát mà mặt lệch hẳn một bên, năm bàn tay hiện rõ rệt, mái tóc xổ ra.
“Không phải khi nãy mày còn dương dương tự đắc trước mặt tao sao? Ô, sao giờ lại trông đáng thương thế này cơ chứ? Ha ha ha.”
Nhạc Thanh Dao nhìn bộ dáng chật vật của Phù Dung trước mặt thì hả hê mà ôm bụng cười lớn.
“Mày mà cũng muốn đấu với tao sao? Không có cửa.”
“Mẹ tôi đang ở đâu.”
Phù Dung mặt kệ sự đau đớn trên mặt, quay lại nhìn Nhạc Thanh Dao mà hỏi một lần nữa.
“Mày muốn gặp lại bà già đó?”, Nhạc Thanh Dao gật gù, vuốt nhẹ sợi tóc trước ngực:
“Được thôi.
Trả lại thân phận Nhạc Thanh Dao cho tao.
Chuyện một năm nay mày là tao lập tức xóa bỏ như chưa từng xảy ra.
Cút đi càng xa càng tốt.
Đừng bao giờ để Từ Ngưng Viên nhìn thấy mày một lần nào nữa.
Nếu không…”
Nhạc Thanh Dao nói tới đây thì mắt lạnh dần đi, sát ý trong mắt hiện lên rõ rệt.
Phù Dung cảm thấy lạnh sống lưng, khó khăn mà nuốt nước bọt.
Chị ta muốn cô trả lại thân phận Nhạc Thanh Dao sao?
“Được.
Tôi đồng ý với chị”, Phù Dung thật tâm nói.
Dù sao thì cái thân phận này cô cũng không tiếp tục nổi nữa rồi:
“Đưa tôi đi gặp mẹ.”
“Được thôi”, Nhạc Thanh Dao thấy Phù Dung cuối cùng cũng đã chịu đồng ý thì liền trở nên vui vẻ:
“Mày tự mà đi gặp đi.
Bà già đó đang ở nhà trọ cũ của mày.
Mày có thể…”
“Khoan đã.”
Một tiếng nói lạnh lùng vang lên cắt ngang câu nói của Nhạc Thanh Dao.
Phù Dung có thể thấy cả người Nhạc Thanh Dao giật bắn lên.
Cô quay lưng lại, là người đàn ông khi nãy đi cùng Nhạc Thanh Dao.
Hắn ta đã đứng sát bên cạnh bọn cô từ khi nào.
Sự lạnh lẽo người của người đàn ông này khiến cho Phù Dung cảm thấy rùng mình.
Anh ta che kín toàn thân, chỉ chừa ra đôi mắt.
Phù Dung có thể thấy được nó là màu xanh ngọc.
“Rạch mặt nó”, Người đàn ông đưa tay về phía Nhạc Thanh Dao, trên đó là một con dao nhỏ.
“Cái gì?”, Phù Dung và Nhạc Thanh Dao đồng thanh hét lên.
“Rạch mặt nó.
Nếu không…”
Ánh mắt người đàn ông lạnh lẽo lia qua khuôn mặt của Nhạc Thanh Dao.
Cô nàng lập tức run cầm cập.
“Không… Không…”
Nhạc Thanh Dao hoảng sợ mà lùi lại mấy bước, tránh xa người đàn ông.
Phù Dung cũng cảm thấy giật thót.
Cô quay lưng chạy đi nhưng đã bị gã đàn ông dùng một tay kéo lại.
Hai tay của Phù Dung bị bẻ ngược về phía sau một cách thô bạo.
Phù Dung thậm chí có thể nghe một tiếng rắc.
“Á”, Phù Dung hét lên vì đau đớn truyền tới.
Tay cô không phải bị bẻ gãy luôn rồi chứ?
Người đàn ông vẫn không hề đoái hoài gì đến sự đau đớn của Phù Dung, hắn ta nhìn chằm chằm vào Nhạc Thanh Dao mà ra lệnh:
“Làm đi.”
“Tại sao chứ?”, Nhạc Thanh Dao lắc đầu nguầy nguậy, cô không hiểu vì sao mình lại phải làm mấy chuyện kinh khủng như vậy:
“Nó chẳng phải đã đồng ý rồi sao? Tại sao còn phải rạch mặt nó? Nếu anh muốn thì tự mình ra tay đi, đừng ép tôi phải làm.”
“Khi nào đến lượt cô ra lệnh cho tôi?”
Người đàn ông lạnh giọng nói một tiếng, gương mặt của Nhạc Thanh Dao lập tức trở nên tái mét.
“Chỉ có rạch mặt nó thì mới đảm bảo được việc không có ai biết rằng người bên cạnh Từ Ngưng Viên một năm nay là em gái song sinh của cô.
Nhạc Thanh Dao, đừng có lề mề nữa”, Người đàn ông dường như cảm thấy rất chán ghét khi phải nói câu này, sau đó hắn ta lại tiếp tục uy hϊếp:
“Nếu cô còn muốn sống thì ngay lập tức làm theo lệnh tôi.”
Nhạc Thanh Dao nghe những lời nói của gã đàn ông thì lập tức giật mình.
Đúng vậy, mặt của cô và Phù Dung giống nhau như vậy.
Nếu cứ để nó tiếp tục mang gương mặt này mà sống, chắc chắn có một ngày Từ Ngưng Viên cũng sẽ phát hiện ra.
Đến lúc đó người chết chắc chắn sẽ là cô, huống hồ…
Nhạc Thanh Dao sợ hãi liếc nhìn về phía gã đàn ông.
Hắn ta đang nhìn cô bằng ánh mắt lạnh băng, Nhạc Thanh Dao lập tức thu ánh mắt về, không dám nhìn nữa.
Cô cúi đầu, chầm chậm bước đến nhặt con dao trên sàn.
Phù Dung nghe cuộc hội thoại giữa Nhạc Thanh Dao và người đàn ông này thì cảm thấy cực kỳ sợ hãi.
Bọn họ thật sự muốn rạch mặt cô sao? Nhìn thấy Nhạc Thanh Dao đang cầm con dao tiến từng bước về phía mình, Phù Dung càng trở nên hoảng loạn hơn.
“Không, Nhạc Thanh Dao, chị không thể nào làm như vậy được.”
Phù Dung ngọ nguậy, ra sức lắc người muốn thoát khỏi sự giam cầm của người đàn ông.
Nhưng đổi lại chỉ là cánh tay đau nhức, cả người cô vẫn bị cố định một chỗ.
Nhạc Thanh Dao thì đã tiến đến gần sát bên cạnh cô, con dao sáng loáng càng khiến cho Phù Dung thêm run rẩy.
Thâm tâm của Phù Dung đang không ngừng kêu gào:
‘Ai đó cứu tôi với.
Làm ơn có ai đó mau đến cứu tôi với.
Làm ơn đi mà.
Từ Ngưng Viên?’
“AAAAAAAAAAAA”