Lạc Lam trông có vẻ ôn hòa, nhưng thực chất rất tàn nhẫn và đầy thủ đoạn, khiến người khác phải e dè.
Nếu không phải có sự cứng rắn như vậy, Lạc Thần Khoa Học Công Nghệ cũng sẽ không phát triển mạnh mẽ dưới tay anh ta như hiện tại.
Thành Uyên hiểu rõ Lạc Lam luôn biết tự lượng sức mình, nên cũng không can ngăn.
Triệu Thịnh từ sau khi Triển Dạng rời đi thì rơi vào trạng thái thất thần, ánh mắt Lạc Lam hướng đến Phùng Hòa đang ngất xỉu dưới đất, hai thuộc hạ của ông ta cũng co rúm lại trong góc run rẩy, liền nhếch mép mỉm cười: “Ngay trước mặt thì không dám theo đuổi, chỉ dám ra tay bẩn thỉu với người bên cạnh cô ấy thôi sao, Triệu Thịnh, trước kia anh đâu có như vậy?”
Nghe giọng điệu mỉa mai của Lạc Lam, Triệu Thịnh ngước mắt nhìn anh, hừ lạnh: “Anh thích cô ta chứ gì? Nếu không sao lại ra tay tàn nhẫn với Phùng Hòa như vậy?”
Lạc Lam vừa rồi rõ ràng cố ý dẫm mạnh để thay Văn Úy Tâm xả giận.
"Chẳng qua là thấy bất bình khi đồng loại bị bắt nạt, ra tay giúp đỡ chút thôi." Lạc Lam vừa nói vừa không quên mỉa mai: "Anh tưởng ai cũng như anh, xem phụ nữ chẳng ra gì sao?"
Nói xong, Lạc Lam quay sang Thành Uyên, nở nụ cười nhẹ nhàng: "Làm phiền cậu rồi."
"Không sao. Tên Phùng Hòa này… vốn danh tiếng cũng chẳng tốt đẹp gì. Trước giờ tôi còn phân vân xem có nên hợp tác không, giờ thì khỏi phải băn khoăn nữa."
Làm ăn vốn cần sự tin tưởng lẫn nhau mới có thể thành công, mà dù Phùng Hòa có nắm giữ những khoản vốn lớn khiến người khác động lòng, nhưng làm việc với người như ông ta thật khó để yên tâm. Huống hồ, sau khi Triển Dạng đánh ông ta đến như vậy, chuyện hợp tác xem như không còn khả năng. Dù sao, Lạc Lam cũng không có ý tha cho ông ta…
Thành Uyên thầm hiểu rõ tình hình trong lòng.
“Cậu đi trước đi, để tôi xử lý nốt. Còn cậu, Triệu Thịnh, về suy nghĩ xem nên xin lỗi Triển Dạng thế nào cho hợp lý.”
Dù gì cũng là bạn bè lâu năm, Triển Dạng nói những lời đó khi còn tức giận cũng là hợp lý, bởi Triệu Thịnh đã làm tổn thương người bên cạnh cô, khiến cô mất mặt. Nếu anh ta xin lỗi nghiêm túc, Triển Dạng chắc cũng không tính toán nhiều như vậy.
Triệu Thịnh hiểu rằng hôm nay mình đã đi một nước cờ sai lầm.
Hít một hơi thật sâu, Triệu Thịnh quay người rời đi, không lâu sau đó, Triển Dạng cũng quay trở lại.
Lúc này, Thành Uyên vẫn đang liên hệ người đến xử lý Phùng Hòa. Thấy Triển Dạng trở lại, anh cười hỏi: "Dỗ người xong rồi sao?"
Triển Dạng gật đầu: “Cô ấy sợ đến phát run, vừa nằm xuống đã ngủ.”
Thành Uyên không hỏi thêm gì. Một lúc sau, bác sĩ trực trên du thuyền đến nơi, thấy tình trạng thảm hại của Phùng Hòa, lập tức hỏi: "Ông ta bị thương thế nào mà ra nông nỗi này?"
“Chẳng may vấp ngã, mặt đập trúng chai rượu.”
Hai tên thuộc hạ của Phùng Hòa cũng gật đầu liên tục, không dám nói gì.
Bác sĩ: "…"
Đây đúng là cách bị thương độc đáo.
Văn Úy Tâm không biết Triển Dạng đã giải quyết vụ Phùng Hòa ra sao, nhưng sau khi trở về phòng, cô thấy cả người mệt mỏi rã rời, nằm xuống giường mà lòng ngổn ngang. Cô đi tắm, sấy khô tóc xong thì nghe thấy tiếng gõ cửa.
Biết Triển Dạng có mã vào phòng, nên chắc chắn đây là người lạ. Văn Úy Tâm đứng sau cửa hỏi: “Ai vậy?”
“Thưa cô, tôi đến giao đồ ăn.”
Lúc này cô mới nhớ mình có đặt đồ trước khi rời đi. Mở cửa, cô nhìn thấy một phục vụ với gương mặt khá thanh tú, tay bưng khay thức ăn đưa cho cô.
Ngoài đồ ăn trên khay, còn có một lọ thuốc. Cô ngước lên nhìn phục vụ với vẻ ngạc nhiên, người phục vụ chỉ mỉm cười giải thích: “Đây là ngài Lạc nhờ tôi đưa cho cô.”
Ánh mắt Văn Úy Tâm ánh lên chút nghi ngờ, nhưng cô không hỏi gì thêm, chỉ gật đầu, cầm lấy khay rồi lặng lẽ đóng cửa.
Sau bữa ăn, cô lấy một viên thuốc trong lọ, bỏ vào miệng rồi uống với nước ấm.
Lọ thuốc được cô cất kỹ vào góc vali, tay đặt lên ngực, cô bật cười tự giễu.
Triển Dạng đã đánh Phùng Hòa thê thảm, ban đầu dự định làm ăn, nhưng xem như chuyến đi này là công cốc, còn khiến công ty Trung Hoành không thể tìm được nhà đầu tư. Tuy vậy, Trung Hoành cũng chẳng dám trả đũa. Huống hồ, bản thân công ty này vốn có nhiều vấn đề lớn, nên Triển Dạng không phải lo lắng. Nội bộ của họ tự đấu đá cũng đủ khiến Phùng Hòa lao đao rồi.
Lúc thấy Văn Úy Tâm bị bắt nạt, Triển Dạng nổi giận không chỉ vì thấy cô bị ức hϊếp, mà còn vì món đồ quý mà cô cất công gìn giữ bị Phùng Hòa làm bẩn, khiến cô rất khó chịu.
Việc Triệu Thịnh đưa Văn Úy Tâm đi, Triển Dạng đã biết từ trước khi Thương Kỳ báo tin. Cô vốn nghĩ Triệu Thịnh thật sự có lòng tốt, nhưng anh ta đã cho cô một “món quà bất ngờ.”
Triển Dạng thực sự rất giận cách hành xử của Triệu Thịnh lần này. Khi rời du thuyền, cô chỉ chào qua loa với Thành Uyên rồi đưa Văn Úy Tâm rời đi.
Về lại thành phố C, Triển Dạng quay lại với công việc bận rộn, còn Văn Úy Tâm lại ở nhà như cũ. Cô không nghe Triển Dạng nhắc gì đến chuyện đưa cô đi chơi nữa.
Với Triển Dạng, việc đưa Văn Úy Tâm ra ngoài lần này thực sự đã gây ra không ít phiền phức. Cô biết rằng sự xuất hiện của Văn Úy Tâm rất dễ khiến người khác chú ý và thèm muốn, nên tốt nhất là để cô ấy ở nhà, tránh để bản thân phải khó chịu khi nghĩ đến ánh mắt của người khác đổ dồn lên Văn Úy Tâm.