Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trao Thâm Tình Cho Em

Chương 39

« Chương TrướcChương Tiếp »
Dưới ánh trăng, cô hôn cậu năm 18 tuổi.

A Đồ, hình như hôm nay cậu vẫn chưa hôn tớ.

- - Tần Thâm

Lúc Bạch Đồ về đến nhà, cửa phòng ngủ hơi mở.

Bạch Đồ đưa đầu vào nhìn, trong phòng lộ ra ánh đèn mờ nhạt, Bạch An Chi đã ngủ.

Bạch Đồ rón rén trở lại căn phòng của mình, nhẹ nhàng kéo ghế ra, ngồi xuống, lại lấy quyển nhật ký ra.

Bắt đầu viết toàn bộ câu chuyện về ngày cuối cùng trong năm của hai người Bạch An Chi và Tần Thâm, nhất bút nhất họa đều thể hiện thỏa mãn của Bạch Đồ.

Đông đi xuân đến, học kỳ hai của lớp Mười một đúng hẹn mà tới.

Mà Tần Thâm cũng cố gắng học tập hơn, cũng không tham gia đánh nhau. Trở thành một học sinh ngoan ngoãn.

Nghỉ trưa như thường lệ Bạch Đồ ngồi ở khán đài xem Tần Thâm đá bóng. Thỉnh thoảng Tần Thâm sẽ kéo Bạch Đồ cùng luyện tập đá bóng, dạy Bạch Đồ kỹ năng đá, mỗi khi Tần Thâm nói những thứ này, chung quanh cả đám thành viên trong đội bóng đá lén đi theo chà xát tay nghe trộm, Tần Thâm nhìn thấy, bất đắc dĩ cười một tiếng, nói tiếp.

Người trong trường dường như cũng biết chuyện Tần Thâm và Bạch Đồ bên nhau, bất kể Bạch Đồ đi đến đâu, đều có thể nghe thấy người khác gọi cô: "Chào chị dâu."

Bạch Đồ từ ngượng ngùng lúc đầu đến hiện tại đã vui vẻ tiếp nhận.

Mỗi lần Tần Thâm nghe Bạch Đồ đáp lại, cái đuôi đều có thể vểnh lên trời.

Nhưng!

Nhà trường thì không dễ nói chuyện như vậy.

Tần Thâm lại bị gọi đến văn phòng lần nữa.

"Còn nói em với Bạch Đồ không có gì? Còn nói là em đang theo đuổi Bạch Đồ?" Thầy chủ nhiệm hỏi dồn dập.

Tần Thâm rất nghiêm túc gật đầu, nói: "Đúng vậy ạ, em vẫn đang theo đuổi, chưa được ạ."

Tần Thâm nói xong còn giả bộ lắc đầu, thở dài một tiếng.

Trán thầy chủ nhiệm giật giật, "Nói bậy, có người nói các em nắm tay nhau ở sân bóng."

Tần Thâm bừng tỉnh "ồ" một tiếng, lại bày hai tay, "Đó là em dạy cậu ấy đá banh."

"Tại sao em lại dạy em ấy đá banh."

"Vì em đang theo đuổi cậu ấy."

"Nếu em không nói thật với tôi, tôi gọi em ấy đến."

"Đây là chuyện của em, thầy gọi Bạch Đồ làm gì?" Tần Thâm nhíu mày, cậu không muốn để Bạch Đồ đi giải quyết những rắc rối này.

Thầy chủ nhiệm khịt mũi coi thường cười một tiếng: "Em cho rằng hành động lén lút của hai người bọn em có thể qua mặt được tôi?"

Ngón trỏ Tần Thâm sờ sờ chóp mũi, hắng giọng: "Thầy, có chuyện gì thầy cứ nhắm vào em, đừng tìm Bạch Đồ."

"Nói như vậy, em thừa nhận rồi?" Thầy chủ nhiệm đứng lên, đi quanh Tần Thâm.

Tần Thâm vẫn lắc đầu, "Em chỉ không muốn vẫn chưa theo đuổi được đã để cậu ấy xa em vạn dặm."

Mắt thấy mặt thầy chủ nhiệm từ từ đen lên, Tần Thâm lập tức nói tiếp: "Nhưng em sẽ tiết chế."

"Không phải thầy bảo em tiết chế, thầy là bảo em..." Thầy chủ nhiệm còn chưa nói xong, Tần Thâm đã trực tiếp lắc đầu, giọng nói quả quyết hơn so với bất cứ lúc nào trước đây, cơ thể nghiêm túc, nói như đinh đóng cột: "Không thể từ bỏ. Thầy, em không biết vì điều gì mà trường học luôn luôn tách học sinh ra, nhưng em muốn nói, ở cái tuổi này mặc dù chúng em sẽ mịt mù, nhưng cũng có niềm tin và kiên định, ví dụ như hiện tại em biết, đời này em thích Bạch Đồ, là sự lựa chọn đúng nhất!"

Hôm ấy đúng lúc có ánh nắng, gió nhẹ thổi đến, ánh sáng mặt trời từ cửa chính của văn phòng chiếu vào, đến ngưỡng cửa thì dừng lại, trong phòng u ám, bên ngoài tươi đẹp.

Giây phút Tần Thâm quay người đi ra, thầy chủ nhiệm thoáng nhìn qua bóng lưng Tần Thâm.

"Đó là vì nhiều khi, lựa chọn sai lầm, các em sẽ coi nó trở thành chính xác, mà chúng tôi không thể biết rõ sai lầm lại không ngăn cản." Vừa mới đầu thầy chủ nhiệm nghe Tần Thâm nói thì chấn động, lúc sau mới có thể đáp lại câu nói này của cậu, nhưng Tần Thâm sớm đi xa từ lâu rồi.

Tần Thâm đánh chết cũng không chịu thừa nhận, thầy chủ nhiệm đành chịu, Bạch Đồ không biết chuyện gì.

Thời gian cứ như vậy lặng lẽ trôi qua, chào đón sinh nhật của Bạch Đồ.

Sinh nhật của Bạch Đồ từ nhỏ đến lớn, bao giờ Bạch An Chi cũng sẽ vịn đủ cớ và lý do không trải qua sinh nhật cùng Bạch Đồ, hơn nữa sẽ ra ngoài ở, đến hôm sau nếu như trở về bà mới bù cho Bạch Đồ, kỳ thực cũng chỉ là luộc hai quả trứng cho Bạch Đồ ăn (1).

(1) Vào ngày sinh nhật: người Trung Quốc thường thêm một quả trứng gà vào mì trường thọ. Vì trứng gà hình tròn tượng trưng cho sự viên mãn, cũng có người nói nó tượng trưng cho sinh mệnh.

Cô đã từng suy đoán, có phải nguyên nhân là vì Bạch Thành An không, nhưng cô không dám mở miệng hỏi, như thế chắc chắn là xát muối lên vết thương của Bạch An Chi.

Nhiều lần, đối với chuyện sinh nhật của mình Bạch Đồ đã không còn để ý nhiều.

Lần này cô vẫn không để ý nhiều, ngược lại là Tần Thâm, sớm đã nghe ngóng xong.

Chính vì thế, nhân lúc có ít gió đầu hạ, Tần Thâm dẫn Bạch Đồ đến bờ biển.

Bạch Đồ cầm đồ tắm ở nhà vệ sinh chần chừ nhiều lần, trong tay níu lấy bộ trang phục kia. Là Tần Thâm dẫn cô đi mua, nói là đồ bơi, thế nhưng, Bạch Đồ thấy cái váy liền áo ngắn ngủn này, có phần xoắn xuýt.

Dù cô đã lớn như vậy nhưng vẫn chưa bao giờ mặc quần đùi hay váy ngắn.

Lúc xoắn xuýt không biết lần thứ mấy ở cửa nhà vệ sinh, có người đẩy cô một cái, "Nhanh lên chứ, đợi lát nữa tôi cũng muốn thay." Người nọ có phần gấp gáp mà nói.

Bạch Đồ cầm quần áo, quay người gật đầu với người kia, "Được rồi."

Lúc Bạch Đồ từ nhà vệ sinh đi ra, trông thấy Tần Thâm, cậu đang đứng dưới ô, vài sợi tóc tán ra theo gió, quần bãi biển, giày xăng đan, áo thun trắng.

Ánh mắt của nữ sinh xung quanh luôn như có như không bay tới Tần Thâm.

Bạch Đồ mím môi, nắm chặt hai tay, vứt bỏ ý nghĩ thẹn thùng, bước lên trước.

Xa xa Tần Thâm thấy Bạch Đồ đi tới, chân vừa dài vừa thẳng, đôi chân trắng nõn không tì vết do không mặc quần đùi trường kỳ, váy bơi màu hồng, vạt áo theo bước đi của Bạch Đồ thoáng lắc lư.

Làm cho yết hầu của Tần Thâm chợt lên xuống một cái, ngón tay dùng sức bấm vào nhau, mới hạ được ngọn lửa xuống.

Cậu đã sớm nghĩ đôi chân bên trong đồng phục học sinh rộng thùng thình của Bạch Đồ nhất định rất đẹp, mặc dù loại ý nghĩ này rất vô sỉ... nhưng cậu không nhịn được mà suy nghĩ hết thảy liên quan đến Bạch Đồ.

Mắt thấy cô đi tới, Tần Thâm hoàn hồn, cười tiến lên, đưa tay ra, nắm chặt Bạch Đồ.

"Mặc như vậy làm gì?" Bạch Đồ nhỏ giọng thì thầm.

Tần Thâm cúi người, tới gần tai cô: "Loại nào?"

Đúng nhỉ, loại nào Bạch Đồ cũng không nói nên lời, suy nghĩ kỹ một chút, Tần Thâm không có quần áo nào mà không chịu được. Dù cậu mặc thế nào cũng đẹp.

Bạch Đồ không đáp được bèn khí thế "hừ" một tiếng, "Không loại nào cả."

Tần Thâm buồn cười kéo Bạch Đồ qua, nửa ôm đi về phía bờ biển, ngăn chặn ánh mắt của những người đàn ông khác từ phía sau.

Bạch Đồ không biết bơi lần đầu tiên xuống nước, lúc đầu căng thẳng sợ hãi đã biến thành điên cuồng hắt nước vào Tần Thâm như bây giờ.

Không biết Tần Thâm đã cảnh cáo lần thứ mấy, Bạch Đồ mặc kệ, tiếp tục hắt nước.

Tần Thâm ở dưới biển hai ba bước tiến lên, một phen kéo Bạch Đồ qua.

"Còn dám không?" Tần Thâm cúi đầu, ra vẻ nghiêm túc nhìn Bạch Đồ chăm chăm.

Ánh mặt trời chiếu xuống mặt biển, hải âu bay qua.

Bạch Đồ ngẩng đầu lên nhìn Tần Thâm, giơ hai tay lên, giọng nói yếu ớt như mèo kêu: "Tớ không dám, anh Thâm."

Tần Thâm bị cái ánh mắt đáng thương này của Bạch Đồ khiến cho cổ họng ngưa ngứa, ngón trỏ cậu sờ sờ chóp mũi, mơ hồ "ừ" một tiếng, tay từ từ buông Bạch Đồ ra.

Ngay lúc trong lòng Tần Thâm đã lắng lại, chuẩn bị cùng Bạch Đồ nói chuyện phiếm lần nữa, Bạch Đồ lại hắt nước tới, cười ha ha.

Tần Thâm gào lên: "A Đồ." Cậu nhắm mắt, ngữ khí lạnh lẽo gọi tên Bạch Đồ.

Bạch Đồ lại yếu ớt giơ tay lần nữa, "A Thâm, tớ sai rồi, tớ không dám nữa."

Nói là như vậy, thế mà ngồi xổm xuống vốc nước hắt qua.

Tần Thâm bất đắc dĩ lau mặt một cái, ở chỗ cô không nhìn thấy cúi đầu cười cưng chiều.

Cậu ngẩng đầu nhìn thấy cô gái trước mắt gương mặt tươi cươi như hoa, cậu sẵn lòng để cô vui vẻ cười thế này mãi, luôn luôn nuông chiều cô.

Hoàng hôn đến, màu vàng óng vẩy trên biển, gió biển thổi vào, mang theo chút lạnh lẽo.

Bạch Đồ thay quần áo, lúc đi ra, thấy Tần Thâm để trần nửa người trên, tay vắt áo.

Bạch Đồ đi vòng qua phía sau, nhìn thấy một ít cơ lưng của Tần Thâm, vai rộng eo hẹp. Cô cố nén xấu hổ, đi đến trước mặt Tần Thâm.

Tần Thâm ngẩng đầu trong nháy mắt, theo bản năng đứng thẳng, nên Bạch Đồ thấy cơ bụng của cậu.

Sáng loáng tr.ần trụi ở trên, không giống như mấy lần trước, thấy một góc hoặc là chợt lóe lên.

Bạch Đồ liếʍ môi theo bản năng, giống như trúng độc mà nói: "A Thâm, cơ bụng của cậu đẹp thật."

Lời nói ra khỏi miệng, Bạch Đồ dường như không thể tin hai mắt mở to, lập tức che kín miệng mình.

Tần Thâm nghiện mà còn ngại cười, cố ý hạ thấp giọng giống như mê hoặc cô: "Đẹp không?" Dứt lời cố tình tiến về phía Bạch Đồ mấy bước.

Bạch Đồ liên tục lùi về sau mấy bước, không ngờ phía sau là hàng rào, vừa khéo thuận lợi cho Tần Thâm, cậu nhướn mày, vẻ mặt nghiện còn ngại vươn tay ôm lấy cô, cố ý làm cơ bụng lộ ra.

Bạch Đồ hồi hộp quay đầu sang chỗ khác, Tần Thâm cúi người, hô hấp bên tai Bạch Đồ, giống như cù lét, phả lên cổ cô, cậu luôn biết tai của Bạch Đồ cực kì nhạy cảm...

Bạch Đồ vừa định đẩy Tần Thâm ra cậu đã giữ hai tay cô lại, đặt ở phía sau cô.

"Không cần vội. Sau này để cậu nhìn mỗi ngày." Tần Thâm cười, thấp giọng nói bên tai cô.

Bạch Đồ mạnh mẽ giãy hai tay đẩy Tần Thâm ra.

"Lưu manh." Bạch Đồ vừa đi vừa nói, Tần Thâm vội mặc áo tử tế.

"Lưu manh thế nào?" Tần Thâm đuổi theo, muốn kéo cổ áo của Bạch Đồ giống như trước đây. Ai ngờ Bạch Đồ khom lưng tránh thoát.

Tần Thâm trông thấy nụ cười kiêu ngạo của Bạch Đồ, tức giận bật cười.

Bạch Đồ về đến nhà, quả nhiên Bạch An Chi không ở nhà.

Cô cúi lưng xuống, gật đầu với Tần Thâm đứng cách đó không xa, lấy tay làm động tác OK.

Tần Thâm mang theo một cái hộp phối hợp với hóp lưng lại như mèo đi vào, Bạch Đồ phì cười.

Hai người ở phòng khách, bày bánh ga tô trên bàn trà, từ từ cắm nến lên, 17 cây, bánh ga tô không lớn cũng không nhỏ, hai người ăn vừa đủ, chỉ là bề ngoài chẳng ra sao cả.

Tần Thâm nháy mắt ý bảo Bạch Đồ cầu nguyện.

Bạch Đồ hắng giọng một cái, chắp tay trước ngực, nhắm chặt mắt lại.

Lúc thả tay xuống, Tần Thâm đưa dao cho Bạch Đồ, tựa như có hơi sốt ruột muốn cô nếm thử.

Bạch Đồ nhận lấy, cắt bánh ga tô thành bốn miếng, đưa cho Tần Thâm một miếng, mình ăn một miếng.

Tần Thâm không nhúc nhích, nhìn cô chằm chằm, Bạch Đồ vừa ăn cái đầu tiên cậu đã lập tức hỏi: "A Đồ, ăn ngon không?"

Cặp mắt đào hoa của Tần Thâm sáng rực nhìn Bạch Đồ, ngón tay xoắn vào nhau, cậu hết sức hồi hộp.

Bạch Đồ nuốt vào, mắt cười cong cong, "Ngon lắm." Nói xong cô múc một muỗng đưa đến bên miệng Tần Thâm. Tần Thâm mở miệng ăn vào.

Tần Thâm ăn ăn rồi cau mày, ăn xong lập tức nói: "Đây là cái gì vậy, không thể ăn." Dứt lời đoạt lấy bánh ga tô trong tay Bạch Đồ.

Ngọt chết người!

Bạch Đồ đưa tay ngăn lại, "Cậu làm gì vậy."

"Đừng ăn, dở lắm."

"Tớ cảm thấy ngon là được." Bạch Đồ lại ăn vài miếng, không nhịn được hơi nhăn ấn đường.

Tần Thâm tức giận dựa vào ghế sô pha: "Đều tại tớ, sớm biết như vậy đã mua một cái."

Cuối cùng Bạch Đồ ăn bánh ga tô xong, lấy khăn giấy lau miệng một cái, "Tớ cảm thấy cậu làm sẽ ăn rất ngon." Bạch Đồ nói xong đến gần Tần Thâm, "Tớ chưa ăn bên ngoài bao giờ, đây là lần đầu tiên tớ ăn bánh ga tô, cũng là cậu làm."

Tần Thâm tự làm bánh ga tô, Bạch Đồ cũng vừa mới biết được, nói trong lòng không cảm động là giả, nhưng cô không nói thêm gì, để cái tình yêu này, giữ trong tim là được rồi.

Tâm tình Tần Thâm có phần dịu đi, nhưng vẫn không vui vẻ bao nhiêu.

Bạch Đồ móc lấy ngón tay của Tần Thâm, định làm cậu vui vẻ: "Sang năm cậu sẽ làm cho tớ nữa chứ?"

"Làm cái gì?" Tâm tư vẫn còn đang lang thang ở chuyện bánh ga tô thất bại, Tần Thâm vô thức hỏi.

Bạch Đồ bất đắc dĩ nói: "Còn có thể là cái gì, tất nhiên là bánh ga tô."

Quả nhiên, Tần Thâm nghe thấy câu nói này, ánh mắt như mừng quýnh lên. Cặp mắt đào hoa sáng rực, nhìn Bạch Đồ chăm chú, khóe môi chứa ý cười: "Không chỉ sang năm, sau này mỗi năm tớ đều làm cho cậu."

Đáp án của Tần Thâm khiến cho Bạch Đồ thỏa mãn.

Bánh ga tô không ngon nhưng toàn bộ tâm ý của Tần Thâm đều ở bên trong, cô sẽ không phụ tấm lòng của Tần Thâm giống như Tần Thâm sẽ không phụ tâm ý của cô vậy.

"Sinh nhật vui vẻ, A Đồ, nhớ mỗi ngày thích tớ nhiều hơn một chút." Lúc Tần Thâm đi, ôm Bạch Đồ, nhẹ nhàng dùng cả trái tim và chân thành nhất hôn lên.

Bạch Đồ cười gật đầu.

Sau đó Bạch Đồ ở trên ghế sô pha lục quà của Tần Thâm, là một cái hộp, mở ra bên trong là một quyển album ảnh được trang trí công phu, mỗi lần Bạch Đồ lật một tờ, đều tràn đầy kỉ niệm.

Có ảnh đầu hai người dựa vào nhau, cũng có ảnh cô cười đứng dưới cây ngân hạnh...

"Mỗi ngày tớ sẽ thích cậu nhiều hơn một chút." Dưới ánh trăng chiếu xuống phút chốc cô cúi đầu, giống như dáng vẻ vừa mới hôn cô của Tần Thâm, khẽ hôn lên chàng trai 18 tuổi trên tấm ảnh.

Tấm ảnh này là Tần Thâm làm dáng tự chụp, bên cạnh còn viết mấy chữ to: Chân dung tuyệt sắc của chồng tương lai em, chỉ tấm này thôi đó! Hi vọng đồ ngốc có thể cất giữ kỹ.
« Chương TrướcChương Tiếp »