Tần Thâm trở về lớp, không thấy Bạch Đồ đâu, đặt trà sữa trong tay lên trên bàn Bạch Đồ, trong phòng học lác đác chẳng bao nhiêu người, không ai chú ý đến.
Cố Thừa Phong ngẩng đầu trong nháy mắt thấy được màn này, ánh mắt đối với Tần Thâm.
Tần Thâm thoáng nhìn qua, xác định trong ấn tượng không có người này, lướt qua ánh mắt đầy hàm ý của Cố Thừa Phong.
Một tay đút túi đi về chỗ ngồi của mình.
Xé một tờ giấy note, ghi vào mấy chữ, rồi lại đến chỗ Bạch Đồ, dán lên quyển sách của cô.
Nhìn bài tập của Bạch Đồ bên cạnh mình, cúi đầu cười thầm.
Lại giống như không hài lòng về khoảng cách giữa hai cuốn bài tập của bọn họ, đem quyển bài tập của mình đặt lên trên bài tập của Bạch Đồ.
Ừm, Tần Thâm vừa ý nở nụ cười.
Gương mặt Cố Thừa Phong lạnh lùng, nhìn Tần Thâm.
“Cậu động vào đồ người khác như vậy, không hay lắm đâu.” Một tay Cố Thừa Phong đặt lên bàn, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng, Tần Thâm thuận theo nhìn sang.
“Không sao đâu, cô ấy không ngại.” Tần Thâm cười cười, nụ cười ấy mang theo chút ý tứ không nói ra được.
Tần Thâm dừng một chút, trong chớp mắt ngồi xuống chỗ Bạch Đồ, cong môi cười với Cố Thừa Phong: “Ngược lại là cậu, hình như có hơi để ý nhỉ.”
Cố Thừa Phong ngước mắt: “Đừng bắt nạt nữ sinh người ta, cô ấy không thích hợp.”
Bốn mắt nhìn nhau tựa như bùng cháy tia lửa.
“Tôi bắt nạt cô ấy? Không có đâu, cô ấy bắt nạt tôi còn tạm được, có điều, cậu là ai?”
Mặt Tần Thâm lạnh xuống.
Giọng của hai người không lớn không nhỏ, nhưng lại lộ ra mùi thuốc súng.
Lúc này lác đác vài người trong lớp đều lặng lẽ quan sát bọn họ.
Trần Ôn và Lý Minh có chút không kịp phản ứng.
Một lát sau.
Cũng là Lý Minh quát với đám người: “Đừng xem, có cái gì mà xem.”
Mấy người họ nghe xong, thu tầm mắt lại.
Bạch Đồ trở lại lớp, trông thấy Tần Thâm ngồi ở chỗ của mình.
Giơ tay vừa định vỗ vai cậu, nghĩ đến vừa nãy ở bên ngoài mình còn đắc tội người ta.
Tần Thâm mới vừa xoay đầu, vì đối nghịch với Cố Thừa Phong dẫn đến sắc mặt có phần khó coi.
Lúc này Bạch Đồ nhìn, cho là cậu ta vẫn còn tức giận. Cuống quýt gọi: “Anh Thâm.”
Tần Thâm bị Bạch Đồ chân chó, dọa cho đột nhiên không kịp chuẩn bị.
Gật gật đầu, nhướng mày với Cố Thừa Phong, cong môi cười.
“Vừa rồi tớ ngồi chỗ này của cậu, động sách bài tập một chút, cậu không ngại chứ?” Vì Tần Thâm ngồi, nên khẽ ngẩng đầu nhìn Bạch Đồ.
Câu nói này, giọng điệu này, khiến Bạch Đồ chẳng hiểu gì, từ lúc nào Tần Thâm đã lễ độ như thế rồi?
Nhưng trong nháy mắt Bạch Đồ cho là mình cao lớn, hào sảng vỗ ngực một cái: “Cái này có cái gì, anh Thâm mà thích tôi liền tặng chỗ ngồi cho anh.”
Vừa nói cái này cũng tăng thể diện cho Tần Thâm.
Tần Thâm đứng lên, một tay đút túi, cười với Bạch Đồ, “Xem ra cậu có lương tâm.”
Chỉ chỉ ly trà sữa nọ, “Cho cậu.”
Nói xong liền đi, lúc đi ngang qua chỗ ngồi của Cố Thừa Phong, giống như lơ đãng lại giống như cố tình nháy mắt cong môi với Cố Thừa Phong.
Tư thế kia, dáng vẻ kia, ý tứ vô cùng khıêυ khí©h.
Cố Thừa Phong liếc mắt nhìn bóng lưng Bạch Đồ, nhắm mắt lại, không nhìn Tần Thâm.
Bạch Đồ ngồi xuống nhìn ly trà sữa Tần Thâm nói.
Từ trước tới giờ cô chưa từng uống qua, trong ấn tượng của cô nó rất đắt, cô không nỡ.
Cầm lên, tay đảo qua tờ giấy note Tần Thâm dán lên.
“Uống xong, cậu vất vả đưa nước cho tớ, thưởng cho cậu.” Nam sinh thế mà ấu trĩ vẽ một cái biểu cảm con heo ở cuối.
Bạch Đồ quay đầu lại thoáng nhìn Tần Thâm.
Tần Thâm huơ huơ ly trà sữa giống nhau như đúc trong tay, ra hiệu Bạch Đồ uống hết.
Bạch Đồ quay lại, cắm ống hút vào, xé tấm giấy mỏng trên ly, rót vào ly nước của mình.
Đưa ly nước kia cho Lý Thần Tinh, “Thần Tinh, cho cậu.”
Lý Thần Tinh sửng sốt, “Cậu uống đi, Tần Thâm mua đưa cho cậu.”
Bạch Đồ ‘ai da’ một tiếng, “Đừng khách sáo như vậy chứ, cậu ta cho tớ thì là của tớ, tớ có quyền được chia, uống đi.”
Lý Thần Tinh suy tư một chút, nhận lấy, “Cảm ơn cậu, Bạch Đồ, cậu thật tốt.”
Bạch Đồ không để ý lắm khua tay, “Không có gì, vừa nãy đám nữ sinh kia bắt nạt tớ, cậu cũng chắn phía trước tớ, hơn nữa… tớ chưa từng uống trà sữa, nhưng tớ không biết cậu đã từng uống chưa, nếu như cũng chưa uống, thế thì vừa vặn, chúng ta đều là lần đầu tiên uống. Đây cũng là có duyên phận.” Bạch Đồ ngây ngốc cười.
Lý Thần Tinh gật đầu không lên tiếng, nhìn Bạch Đồ cười cười rồi uống một ngụm: “Uống rất ngon.”
Bạch Đồ cũng uống một ngụm, gật đầu: “Ngon thật.”
Tần Thâm thấy Bạch Đồ uống trà sữa, cũng bưng ly trà sữa của mình trên bàn lên uống một hơi.
Lý Minh và Trần Ôn không biết Tần Thâm trúng phải ngọn gió nào, mua thứ trà sữa cậu ghét nhất, còn mua hai ly.
Nhưng lúc Tần Thâm đặt lên trên bàn Bạch Đồ, hai người bọn họ đã hiểu.
Quả nhiên, người không thể uống lập tức sửa thành yêu thích.
Chỉ thấy Tần Thâm cau mày để ly trà sữa xuống: “Cái này là cái quỷ gì vậy.”
“Ngọt thế này, bảo sao nữ sinh đều thích uống.” Biểu cảm Tần Thâm có hơi khó coi, nhưng lại cầm lên hút một hơi.
“Hẳn là cô ấy thích nhỉ, dù sao cô ấy cũng ngọt như vậy.” Tần Thâm tự nói với chính mình.
Hôm nay đến lượt Bạch Đồ quét dọn vệ sinh, mà Tần Thâm sau khi tan học lại không đi đá bóng giống thường ngày, mà ngồi tại chỗ, bắt chéo hai chân lắc lư cái ghế.
Bạch Đồ quét rác được một nửa đã đến chỗ ngồi của Tần Thâm, hôm nay cậu ta không ghi hận cô vỗ cậu, thậm chí còn mua trà sữa cho cô, Bạch Đồ đặc biệt lễ phép tiến lên, “Anh Thâm?”
Tần Thâm nén cười, vẻ mặt nghiêm túc, “Hửm?” một tiếng.
Bạch Đồ hận nhất là cái dáng vẻ giả vờ không biết của cậu.
Ngoài cười nhưng trong không cười nói với Tần Thâm: “Tớ muốn quét rác, cậu nhường một chút.”
Tần Thâm giống như lần này mới biết được một nửa, “Ồ?” lên.
“Cậu quét rác à? Vậy sao cậu không nói sớm, nói sớm tớ đã giúp cậu rồi.” Tần Thâm
Tay Bạch Đồ nắm chặt cây chổi, thầm nói: “Bây giờ cũng không muộn.”
Tần Thâm có hơi khom người, mặt đột nhiên sát lại gần Bạch Đồ.
Bạch Đồ theo phản xạ ‘a’ một tiếng, lùi về sau.
Tần Thâm nhanh tay lẹ mắt ôm lấy eo Bạch Đồ, giống như trong tưởng tượng, mềm như vậy.
Yết hầu Tần Thâm bỗng chuyển động lên xuống, ngón tay ngăn cách với đồng phục của Bạch Đồ vuốt nhẹ đầu ngón tay.
Mắt thấy Bạch Đồ muốn vùng vẫy, Tần Thâm chợt nói: “Nói cái gì đó? Đồ ngốc.”
Sự ngượng ngùng của Bạch Đồ phút chốc xuất hiện câu nói này cũng đồng thời biến mất không còn chút tung tích.
Dựng đứng cây chổi chống đỡ người lên, thoát khỏi cái ôm của Tần Thâm.
“Cậu mới ngốc.” Bạch Đồ cầm cây chổi lớn tiếng hét lên với cậu.
Tần Thâm cảm thấy trong ngực trống vắng một chút, tay nắm thành quyền, đút vào trong túi.
Tần Thâm rất lâu không nói lời nào, đột nhiên hỏi: “Nói ai ngốc?”
Bạch Đồ sửng sờ trong chớp mắt, chỉ biết là phải thắng.
“Nói cậu ngốc đó.”
Không khí yên tĩnh một hồi.
Bạch Đồ kịp phản ứng che miệng của mình, mắt mở thật to.
Tần Thâm cười ra tiếng, ra vẻ ghét bỏ nhìn Bạch Đồ: “Hóa ra đồ ngốc là nói tớ à.”
Bạch Đồ nhìn dáng vẻ này của Tần Thâm, cắn răng nghiến lợi thầm mắng cậu một trận.
Quay người không để ý tới Tần Thâm, tiếp tục quét rác.
Tần Thâm ồ một tiếng, đi đến gần.
“Giận rồi à?”
“Không có.”
“Vậy sao cậu không trả lời tớ?”
Bạch Đồ đi một bước, Tần Thâm cũng đi một bước.
Hết cách, Bạch Đồ xoay người, trong lúc đó, Tần Thâm vừa vặn khom người tiến lên trước.
Hình như… cảm thấy hô hấp của Bạch Đồ phả trên mặt mình.
Tần Thâm đỏ mặt (1), tim đập cực nhanh.
(1) Ở đây có thêm cụm 微不可见 nghĩa là làm động tác gì đó nhẹ đến mức mà người khác gần như không thể nhận ra động tác đó. Tần Thâm đỏ mặt nhưng không ai nhận ra ý:X
Bạch Đồ không nghĩ nhiều như vậy, vừa định mở miệng mắng cậu, chỉ thấy Tần Thâm thở gấp một tiếng.
Nhưng không xảy ra gì nữa, chỉ thấy Tần Thâm ôm trái bóng của cậu, cầm cặp sách lên, nhanh chóng chạy xuống lầu.
Bạch Đồ liếc mắt nhìn bóng lưng Tần Thâm, trông thấy Tần Thâm lảo đảo mấy lần.
“Đầu có lỗ.” Bạch Đồ mắng.
Trần Ôn và Lý Minh đứng ở hành lang lớp học, Trần Ôn: “Nóng quá à.”
Vừa dứt lời, đột nhiên một cơn gió lốc bay tới.
Trần Ôn há to miệng.
Bạch Đồ đóng cửa thật kỹ, trông thấy Cố Thừa Phong từ xa đi tới.
Bạch Đồ cười cười, đi lên vẫy vẫy tay với Cố Thừa Phong.
“Thật là trùng hợp.” Bạch Đồ nói.
“Ừm.” Cố Thừa Phong nhìn Bạch Đồ nở nụ cười.
“Cảm ơn lần trước cậu nói cho tớ đăng ký đại hội thể thao có tiền.”
“Không có gì.”
Bạch Đồ khẽ gật đầu, quay người định đi.
Cố Thừa Phong giống như do dự một chút, “Cậu với… Tần Thâm, các cậu quan hệ thế nào?”
Bạch Đồ nghe vậy dừng bước lại.
Xoay người nhìn Cố Thừa Phong, đối với vấn đề này của cậu ta, không hiểu ra sao sững sờ một chút.
Lắc đầu, “Chỉ là bạn bè bình thường thôi.” Vẻ mặt Bạch Đồ vô cùng nghi hoặc đáp.
Bạn bè bình thường? Mặc dù cậu ta không tiếp xúc với Tần Thâm, nhưng cũng nghe qua chuyện của cậu, Tần Thâm cậu ta nghe đồn và nhìn Tần Thâm bây giờ không giống nhau.
“Tránh xa cậu ấy chút, cậu ta rất mê chơi, không cùng một thế giới với cậu.” Cố Thừa Phong để lại câu nói này liền đi.
Bạch Đồ đứng đằng xa, chẳng hiểu gì.
Cô thực sự là bạn bè bình thường với Tần Thâm, nhưng theo ý tứ của Cố Thừa Phong, chẳng lẽ là cô vượt ranh giới?
Nhưng cô chưa từng nghĩ có bất kỳ liên hệ nào với Tần Thâm, thậm chí vừa mới bắt đầu đã sợ cậu ta.
Nhưng sau khi tiếp xúc, đối với Bạch Đồ mà nói, chỉ là cảm giác sợ hãi đã giảm bớt, nhưng không có nghĩa là không sợ, cũng không có nghĩa là sẽ phát sinh cái gì.
Lúc đầu Bạch Đồ thoáng nhìn ra, suy nghĩ một chút không có đáp án, liền ném câu nói này đi.
Về đến nhà, bày số tiền mấy ngày nay kiếm được ra, đếm cẩn thận.
“Không tồi, có 300 tệ, A Đồ thật giỏi.” Bạch Đồ tự nhủ.
Mở cái tủ quần áo có hơi cũ nát ra, tìm được một cái hộp nhỏ ở phía dưới cùng, có chút phai màu.
Bạch Đồ bỏ một phần tiền vào.
Lấy quyển vở nhỏ đặt chung một chỗ ra, lật đến chỗ trống, viết lên: 23 tháng 9 năm 2010, để dành 200 tệ.
Bạch Đồ bỏ 100 tệ vào túi quần, cắn môi, suy tư một hồi, lại lấy 100 tệ trong hộp ra.
Xóa đi chữ vừa ghi, viết lên lại một lần: 23 tháng 9 năm 2010, mua tài liệu học tập dự chi 100 tệ.
Đeo cặp sách, xỏ giày.
Bạch Đồ đi lòng vòng trong tiệm sách.
Sách tài liệu và sách ôn tập, trái xem phải xem không thích hợp với mình.
Thực ra cũng không phải không thích hợp, là giá tiền không tốt.
Đúng lúc này, cô nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên.