Mẹ tôi cần 9 tháng để hình thành nên trái tim tôi. Vậy mà anh chỉ cần một câu nói là có thể khiến nó tan vỡ ra thành trăm mảnh. Tôi nhìn anh, một từ “đau” không tả xiết. Nơi l*иg ngực như có ai đó bóp chặt lại, nhiều lúc chỉ ước có thể xem được trái tim này chứa gì mà đau đến thế. Tôi từ từ lên tiếng:
- Anh quên em cũng được…hoặc giả vờ quên em cũng được. Nhưng em xin anh, xin anh trả lại con cho em.
Quân nghe tôi nói xong liền nhíu mày hỏi:
- Con???
- Phải…giữa chúng ta có một đứa con Quân ạ. Thằng bé được 6 tháng tuổi rồi.
Tôi cứ ngỡ sau khi nghe tôi nói thế thì ít nhiều thái độ của anh sẽ thay đổi. Nhưng không…anh vẫn lạnh lùng nhìn tôi mà trả lời:
- Làm sao tôi có thể tin được cô?
- Anh có nhất thiết tàn nhẫn với em vậy không?
- Là ai tàn nhẫn với ai?
- Em…
Nói xong Quân xoay người bước đi tiếp, tôi vội vàng chạy đuổi theo Quân nhưng bị vệ sĩ của anh ngăn lại. Tôi cố gắng gọi tên anh, gọi tới khàn cổ nhưng cũng vô ích. Cuối cùng Phong là người xuất hiện trước mặt tôi, tôi ngạc nhiên nhìn Phong:
- Anh Phong? Sao anh lại…???
- Đi theo anh.
Nói rồi Phong kéo tay tôi vào trong quán bar. Bảo vệ định ngăn tôi lại thì Phong giơ ra chiếc thẻ VIP rồi nói:
- Cô gái này là của tôi.
Vào trong quán bar, Phong nắm tay tôi kéo thẳng lên tầng 2 chỗ Quân ngồi. Lúc này tôi thấy một cô gái đang ngồi rót rượu cho anh. Vệ sĩ định ngăn chúng tôi lại gần thì Quân nói:
- tránh ra, cậu Phong đây là đối tác của tôi, không được vô lễ.
Tôi nhìn Quân, nhìn bộ dạng lúc này của anh, tôi thật không muốn tin đây là người đã khiến tôi yêu đến điên dại. Quân thay đổi nhiều lắm, ánh mắt anh nhìn tôi vô cùng tuyệt tình. Tôi cố gắng lấy lại bình tĩnh ngồi xuống bên Phong. Quân liếc mắt nhìn tôi rồi lấy ra một điếu thuốc châm lửa, anh nói:
- Cậu Phong, chúng ta bàn công việc thôi nhỉ? Nhưng mà cô gái này ở đây không tiện ( ý nói tôi)
Phong nghe xong khẽ cười rồi bất ngờ nắm lấy tay tôi, mắt tự tin nhìn Quân rồi dõng dạc đáp:
- Chẳng có gì mà không tiện khi cô ấy là người con gái tôi yêu.
Lúc này, tôi để ý sắc mặt Quân khẽ thay đổi, bàn tay cơ hồ siết chặt lại thành nắm đấm. Nhưng rất nhanh, anh lại khôi phục về dáng vẻ bình thường. Anh cười nói:
- Vậy sao? Hai người tính bao giờ thì cưới?
- Sắp rồi. Sau khi con trai tôi trở về.
Nghe xong câu này, Quân siết chặt tay lại rồi đặt mạnh chiếc ly rượu xuống bàn. Tôi thấy mắt anh hằn lên tia đỏ, dường như anh đang dần mất kiềm chế. Sau đó, suốt quá trình nói chuyện hai người chỉ bàn tới công việc, mà tôi nghe cũng chẳng hiểu mô tê gì cả. Lòng tôi lúc này chỉ nôn nóng xem bao giờ mới được gặp lại con. Vì vậy dù không muốn ngồi lại đây nhưng tôi vẫn cố gắng nhẫn lại, tôi nghĩ ở bên Quân phút nào tôi có thêm cơ hội phút đó.
Nhưng không…cuối cùng Quân vẫn lạnh lùng như thế. Bàn xong việc với Phong thì anh lập tức rời khỏi quán bar. Lúc đó tôi thực sự rất muốn chạy theo anh nhưng chẳng hiểu sao l*иg ngực như bị một tảng đá vô hình đè nặng, đau không thở được.
Phong nói với tôi:
- Yên tâm đi, rồi anh ta cũng chủ động tìm em thôi.
- Nhưng…
- Nghe anh.
Tối đó Phong đưa tôi về phòng trọ cái Hoa. Vừa nhìn thấy tôi, cái Hoa đã vội lao tới hỏi:
- Sao rồi? Gặp được ông Quân chưa?
- Tao gặp rồi.
- Thế tình hình như nào?
- Quân không muốn nói với tao, anh lạnh lùng vô tình lắm.
- Nhưng mày có nói chuyện về cu Chin cho Quân biết không?
- Có.
- Tiên sư, thế mà vẫn không phản ứng gì à?
- Ừ.
- Có khi nào ông Quân đau quá đến mức không biết cảm giác đau nữa không?
- Tao không biết, bây giờ tao rối lắm. Phong bảo tao chờ.
- Ừ thì bây giờ chỉ chờ thôi chứ biết làm sao được.
Tôi mệt quá nên còn chẳng buồn thay đồ, nằm bệt xuống giường suy nghĩ một lúc rất lâu rồi lại quay qua bảo cái Hoa:
- Tao vẫn có cảm giác ông Quân vẫn quan tâm đến tao.
- Tao nghĩ người như lão Quân ấy, đã không yêu thì thôi nhưng khi đã yêu nhất định sẽ yêu sâu sắc. Thôi bây giờ ngủ đi, xem mai thế nào rồi tìm gặp lão một lần nữa.
- Ừ tao biết rồi.
Nói thì nói thế thôi nhưng cả đêm đó tôi suy nghĩ mãi. Đến sáng hôm sau tôi gọi cho Huy hỏi về Quân. Huy bảo tôi:
- Đêm qua Quân đi uống rượu với anh tới 5 giờ sáng. Chắc giờ nó mới ngủ thôi. Em yên tâm đi, Quân nó sẽ sớm đến tìm em. Bây giờ em phải kiên nhẫn chờ.
Đến Huy cũng nói vậy rồi nên tôi đành phải cố gắng nhẫn lại. Ngày thứ 4 xa con, hôm nay ngực tôi vẫn căng tức sữa. Lắm lúc vừa ngồi hút sữa vừa rơi nước mắt vì nhớ con da diết. Không biết thằng bé có chịu uống sữa công thức không, người ta có chăm sóc con tốt không…bao nhiêu câu hỏi liên tục xuất hiện trong đầu tôi. Tôi cứ sống giày vò bản thân như vậy cho tới ngày thứ 7 tôi không thể chịu nổi nữa mới trực tiếp đến nhà Quân lần nữa.
Khi tôi bước tới cổng cũng là lúc Quân từ trong nhà nhà bước ra. Vừa thấy tôi anh chợt khựng bước chân lại, tôi thấy anh định xoay người bước đi trở lại thì tôi lên tiếng:
- Quân.
Anh vẫn đi chứ không dừng lại, chân thì dài, đi rõ nhanh. Làm tôi ba chân bốn cẳng chạy theo. Mà lạ là lần này bảo vệ không ngăn tôi lại nữa. Tôi vừa đuổi theo vừa lớn tiếng gọi:
- Quân…đợi em mới.
Tôi gọi không biết bao nhiêu câu thì Quân mới chịu dừng chân rồi quay đầu lại nhìn tôi, mặt đăm chiêu nói:
- Hoàng Ái Vân!
Giây phút nghe giọng Quân gọi tên mình, tim tôi bỗng thắt lại. Tôi nghẹn ngào đáp:
- Em đây.
- Cô còn định nói gì với tôi nữa?
- Xin anh…
Tôi còn chưa nói hết câu thì Quân đã chen ngang:
- Tôi không có gì cho cô xin cả. Cũng không có gì để nói với cô.
- Năn nỉ anh cho em nói vài lời. Đi mà…
Quân nhíu mày nhìn tôi, nói mãi cuối cùng anh mới chịu đồng ý cho tôi 5 phút để trình bày. Anh bước vào trong nhà trước, tôi bước theo sau. Vừa vào đến nhà anh liền ngồi xuống chiếc ghế sofa với bộ dạng lười biếng, mắt nhìn xuống đồng hồ mạ vàng bản to ở tay rồi bấm giờ:
- 5 phút, nói đi.
- Anh bảo mẹ anh trả con cho em được không?
Quân ngước mắt nhìn tôi, anh trợn mắt nói:
- Sao cô không đi tìm mẹ tôi mà giải quyết. Cô nghe lời bà ấy thế cơ mà. Cô tin bà ấy thì giờ cô tự đến mà tìm bà ấy đi.
- Quân.
- Cái gì?
- Em nhớ con lắm. Thiếu con em không sống nổi.
Tôi nói xong cảm giác Quân bắt đầu cáu hơn lúc đầu, rồi bất ngờ anh đứng phắt dậy. Mà tôi thì khó khăn lắm mới gặp được riêng anh thế này, cuối cùng lý trí chẳng thắng nổi con tim, vội vàng gom hết liêm sỉ lại nói một câu:
- Em nhớ cả anh nữa. Em xin lỗi.
Nói xong tôi khẽ đưa mắt nhìn anh,tôi thấy khoé môi anh khẽ cong lên một nụ cười. Nhưng rất nhanh sau đó lại tỏ vẻ hững hờ:
- Cô có lỗi gì đâu mà xin.
- Em biết em không nên làm như vậy với anh. Em giấu anh sinh cu Chin là em sai. Nhưng mà dù sao chuyện cũng qua rồi, anh rộng lượng bỏ qua trả con lại cho em được không?
- Tại sao tôi phải trả con lại cho cô?
- Vì con là của em.
- không có giống của tôi thì mình cô sinh con được chắc.
Tôi tròn xoe mắt nhìn Quân. Quân nói tiếp:
- Dù sao cô cũng sắp lấy chồng rồi. Để con chỗ tôi cũng rất tốt.
- Anh điên à? Em lấy ai?
- Lấy ai lòng cô tự biết.
- Không, em không lấy ai đâu. Em chỉ muốn ở vậy nuôi con thôi.
Ánh mắt đen sâu của Quân lại bắt đầu dừng ở trên mặt tôi rất lâu. Cuối cùng, qua vài phút anh mới nói:
- Hoàng Ái Vân…cô đúng là người phụ nữ nhẫn tâm.
- Hả?
- Thế cô không định cho con tôi một mái ấm gia đình đầy đủ à?
- Tất nhiên là…có!
- Đi theo tôi.
- Đi đâu?
- Có muốn gặp con không? Hỏi nhiều!
Thế rồi Quân dắt tôi đi lên trên phòng. Cánh cửa vừa mở ra tôi đã thấy cu Chin đang nằm ngủ say trên chiếc nôi điện màu xanh dương. Nhìn thấy con, bao nhiêu cảm xúc ứ nghẹn trong tim muốn vỡ oà. Tôi định chạy tới bên con cho thỏa nỗi nhớ thì bất ngờ Quân kéo tay tôi lại.
- Để yên cho con ngủ.
Thế rồi khi tôi quay mặt lại phía sau thì bất chợt một nụ hôn đặt trên môi tôi, không cho tôi một cơ hội để vùng vẫy mà ghì chặt hôn xuống, nhanh chóng tàn sát lưỡi tôi. Đã bao lâu rồi chúng tôi không hôn nhau, cảm giác mãnh liệt ngày xưa ùa về bên tôi lần nữa. Môi của anh rất ngọt, đầu lưỡi mềm mại mát mát nhẹ nhàng trườn vào miệng tôi cuốn lấy đầu lưỡi tôi. Từ trong hơi thở của anh, tôi còn ngửi thấy một mùi hương thơm đặc biệt mà chỉ anh mới có. Cách hôn của anh hệt như con người anh vậy, cuồng dã, cố chấp và ngông cuồng làm tôi bị điều khiển không cách nào thoát ra được.
Chúng tôi hôn nhân một nụ hôn ngọt ngào nhưng đôi lúc lại khiến tim tôi có chút nhức nhối. Quân hôn tôi một lúc rất lâu rồi mới ngừng lại. Buông tôi ra, anh nói:
- Anh muốn làʍ t̠ìиɦ với em!
Nghe Quân nói mà tim tôi đập nhanh như muốn lỡ nhịp. Hơn năm rồi thân xác chúng tôi chưa chạm vào nhau. Thật ra tôi muốn từ chối anh vì tôi cảm giác chúng tôi có quá nhanh sau hơn một năm trời gặp lại? Hơn nữa anh và Thư như thế nào tôi chưa rõ. Ấy vậy mà cuối cùng lý trí của tôi cũng một lần nữa thất bại dưới con tim. Anh ôm tôi từ phía sau, đôi bàn tay từ từ tiến vào l*иg ngực làm tôi cứ run run theo từng hơi thở của anh mà không thể dừng lại được. Quân nói nhỏ:
- Anh lại một lần nữa thất bại dưới tay em rồi…!
- Em cũng vậy…!
Sau đó, tôi chủ động xoay người vòng tay ôm lấy cổ anh, chúng tôi mãnh liệt hôn nhau, hôn đến quên trời quên đất. Quân đưa tay mình di chuyển tới từng vị trí đã quen thuộc trên cơ thể tôi, bàn tay to của anh vuốt dọc eo tôi thì thầm:
- Anh nghe nói phụ nữ sinh xong sẽ béo lên, sao em gầy đi vậy? Có phải em lười ăn?
- Đâu có, em ăn nhiều nhưng ra sữa cho con ti rồi.
- Từ giờ anh sẽ chăm sóc cho hai mẹ con.
Nói xong hai chúng tôi đã ngả lưng xuống chiếc giường, hoà quyện vào nhau, tâm trí không còn điều gì khác chen chân vào. Dưới sự kí©h thí©ɧ của Quân, từng dây thần kinh trên người tôi căng lên, khắp nơi tê dại, cảm giác trống rỗng được lấp đầy này rất lâu rồi tôi không có được. Lúc này, cổ họng tôi cũng không kiềm chế được mà gọi tên anh thành tiếng. Quân nghe được tiếng tôi gọi, kɧoáı ©ảʍ trong anh càng dâng cao, động tác thúc lên thúc xuống càng sung.
- Vân…anh nhớ em lắm!
- Em cũng nhớ anh!
Chúng tôi quần nhau không biết bao lâu trên giường, đủ loại tư thế đứng ngồi cho tới khi tiếng cu Chin oe oe lên thì cả hai mới dừng lại. Sau khi thấy cu Chin ngủ tiếp rồi anh lại kéo tôi lại:
- Hay làm tiếp nhé.
- Thôi em xin, tha cho em.
- Em biết anh nhịn lâu lắm rồi không?
- Bao lâu?
- Từ ngày em rời xa anh.
Nói rồi Quân ôm tôi vào lòng, anh thì thào tâm sự:
- Anh biết hết mọi chuyện rồi. Sao em lại giấu anh? Sao em ngốc quá vậy?
- Em…em không muốn anh vì em mà công cốc mọi cố gắng. Với em lo cho con mình.
- Từ nay về sau, không cho phép em rời xa anh nữa!
- Vậy còn anh và Thư…
- Anh chỉ lấy em!