Cháp 15
Ông ta vừa dứt lời thì tiếng nói tiếp vang lên:
- Ô cậu Quân…sao..sao cậu lên tận đây?
Quân? Quân sao? Tôi có nghe nhầm không? Tôi ngước mắt nhìn lên, nước mắt làm nhoè mọi thứ trước mặt, phải mất vài phút sau tôi mới nhìn rõ Quân. Quân mặc chiếc áo sơ mi đen, quần âu đen, mang giày đen. Anh nhìn tôi chằm chằm, nhìn cái bộ đồ trên người tôi mặc đã rách nát, tôi thấy ánh mắt anh đỏ lên như đang tức giận. Rồi anh lạnh lùng hỏi:
- Cô ta là ai?
Thằng cha già kia cười niềm nở nói:
- Thật ngại quá, đã để cậu chứng kiến cảnh này. Đây là con ghẹ mới của tôi.
- Con ghẹ?
- Cậu không biết hả, là bồ ấy cậu. Nhìn ngon nhỉ cậu?
- Thế ông tính bao giờ trả tiền tôi? Đừng có mà lằng nhằng với thằng này, thằng này không thích nói hai lời.
Quân nhìn tôi nhưng cố tình phớt lờ tôi khiến tôi cảm tưởng như tim mình đang tan nát. Thằng cha già kia run run đáp:
- Chuyện nợ nần của chúng ta, có thể cho tôi thêm chút thời gian nữa được không?
- Ông có muốn tôi gϊếŧ chết ông không?
Quân trừng mắt đe doạ, tên kia lập tức mặt biến sắc. Hình như lời nói của anh rất có tiếng.
- Được rồi, chúng ta ra ngoài rồi nói.
Tôi thấy Quân chuẩn bị bước đi, tôi vội nói:
- Anh Quân, xin anh cứu tôi mới, tôi xin anh….
Quân không trả lời rồi bỏ mặc tôi ngồi đó mà bước đi về phía trước. Tôi sốc quá mọi người ạ, vừa sốc vừa sợ nữa. Lẽ nào anh tuyệt tình đến vậy hay sao? Cả người tôi bắt đầu run lẩy bẩy, Quân mà không cứu tôi thì tôi không biết còn hy vọng nào nữa. Tôi nhìn về hướng ô cửa sổ nhỏ, bóng đêm đang dần buông xuống, nhịp tim bất chợt đập nhanh muốn nhảy vọt ra ngoài. Phải làm sao đây? Nếu thực sự phải qua đêm với thằng cha già kia tôi thà chết còn hơn.
Tôi không biết mình khóc bao nhiêu lâu, chỉ cho tới khi cánh cửa phòng mở ra, tôi sợ là lão già kia tới nên gục đầu xuống co rút cả cơ thể mình lại vì sợ hãi. Bất chợt, có một bàn tay ấm áp vuốt ve tóc của tôi khiến tôi giật mình ngước mắt nhìn lên. Quân đang ở trước mặt tôi, anh bằng xương bằng thịt, giọng anh trầm ấm cất lời:
- Sao lại khóc?
Nói rồi anh đưa tay lau nhẹ giọt nước mắt ở khoé mi tôi, nét mặt không vui cau lại, rồi nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng.
Nằm trong vòng tay của Quân, tôi nghẹn ngào không thốt lên lời, bao nhiêu ấm ức và tủi nhục tuôn trào theo dòng nước mắt và bật khóc thành tiếng. Từ trước đến nay tôi ở trước mặt anh vô cùng kiên cường, luôn luôn tỏ ra mạnh mẽ dù có khổ sở thế nào đi nữa. Nhưng bây giờ, tôi lại không khác gì đứa trẻ con cần được dựa dẫm khiến anh có chút luống cuống nói:
- Đừng khóc nữa. Không sao rồi.
Tôi khóc nhiều quá, nhếch nhác tới nỗi nước mũi còn dính vào áo sơ mi của Quân. Nếu là ngày thường với một người ưa sạch sẽ như anh thì tôi chết chắc. Nhưng hôm nay, anh không mắng chửi, ngược lại còn lấy chiếc khăn trong túi quần, vụng về lau nước mắt nước mũi cho tôi rồi ném bỏ chiếc khăn.
- Đứng dậy, tôi đưa cô về.
Tôi gật đầu một cái, chỉ khi ngồi trên xe của Quân rồi tôi mới yên tâm thϊếp một giấc ngủ ngon. Đến khi tôi tỉnh dậy, tôi thấy mình đang nằm trên giường đắp chăn. Tôi lật đật nhìn xuống bộ quần áo đang mặc trên người, đó là bộ pizama lụa màu đỏ. Rồi, không biết ai đã thay quần áo cho mình mà tôi ngủ say đến mức không biết luôn.
- Quân! ( tôi giật mình khi thấy Quân từ ban công đi vào)
- Cô dậy rồi à?
- Tôi…
Quân thở dài nhìn tôi rồi kéo ngăn tủ ra một sấp tiền vất xuống trước mặt tôi:
- Đây là 150 triệu, cô đưa cho cái thằng chiều nay.
- Không, tôi không thể lấy tiền của anh được.
- không muốn lấy tiền của tôi nhưng lại muốn bán thân cho hắn sao?
- Tôi phải nói sao anh mới hiểu, tôi bị lừa. Tôi không muốn hắn ta!
- Vậy cô muốn ai?
- Tôi…anh đừng bắt tôi phải nói!
- Tôi muốn nghe chính miệng cô nói.
Thấy tôi chần chừ không nói, Quân cũng không ép nữa mà quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.
- Nếu cô thấy ổn rồi thì tôi sẽ cho người đưa cô về. Tôi mong từ hôm nay đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa.
- Vậy vì sao anh lại cứu tôi?
- Vì cô là người phụ nữ tôi từng động vào. Nếu để cho hắn động vào cô ngay trước mặt tôi, tôi thấy rất dơ bẩn.
Hoá ra lý do là vậy, thế mà có những phút tôi đã từng mộng tưởng. Tôi cười gượng cảm ơn Quân một tiếng rồi bước chân xuống giường đi về.
Tôi đi xuống tới tầng một thì gặp một người phụ nữ trung tuổi, cô ấy hỏi tôi:
- Cô định đi đâu vậy?
- Dạ cháu đi về cô ạ?
- Về sao? Ngoài trời đang mưa mà, cô đã bảo cậu Quân chưa?
- Cháu bảo rồi ạ.
- Hay là cô cứ ngồi đây đợi tí ngớt mưa rồi về.
- Dạ thôi, cháu về không muộn quá rồi. Mà vừa nãy cô thay quần áo cho cháu ạ?
- Không có, tôi không thay.
Tôi mỉm cười gật đầu rồi bước đi thẳng về phía cửa. Dưới ánh đèn đường màu vàng nhạt, từng hạt mưa bay như đang táp thẳng vào mặt tôi vậy.Tôi lững thững từng bước chân trên con đường vắng, tự nhiên những kỷ niệm cứ thế ùa về. Chưa bao giờ tôi thích mưa như lúc này, đi dưới cơn mưa sẽ chẳng ai biết nước mắt tôi rơi, và cái lạnh giá của cơn mưa sẽ chẳng ai biết bờ vai tôi đang rung lên vì sợ hãi.
Tôi chẳng biết mình đã đi được bao nhiêu ki lô mét, chỉ cho tới khi bàn chân muốn dừng lại thì bất ngờ có một chiếc xe rọi thẳng đèn lối tôi đang bước. Một người đàn ông từ trong xe bước xuống, từng bước đi hiên ngang như một bậc vương giả. Khi tôi chưa kịp định thần lại được thì giọng nói lớn vang lên:
- Cô thần kinh thế à? Cô không thấy trời đang mưa sao?
- Là anh sao Quân?
- Lên xe!
- Không, tôi không lên.
- Cô đừng bướng nữa.
- Tôi với anh có là gì của nhau đâu mà anh cứ quan tâm tôi hoài vậy?
Nghe tôi nói thế, bàn tay Quân lại càng siết mạnh vào cánh tay tôi khiến tôi đau đớn khẽ nhăn mặt.
- Cô nói lại lần nữa xem.
- Tôi với anh chỉ là người dưng mà thôi.
Tôi vừa dứt lời thì bất ngờ Quân cúi xuống khoá môi tôi lại bằng một nụ hôn mãnh liệt. Tôi cố gắng đẩy anh ra khỏi cơ thể mình nhưng anh càng siết chặt khiến tôi không cách nào chống cự. Cuối cùng, hai bàn tay tôi buông thõng xuống mặc kệ đời. Lúc sau Quân mới chịu tách khỏi môi tôi, anh từ từ nói:
- Tôi đã cố gắng không gặp em, cố gắng cho em biến mất ra khỏi cuộc đời mình, nhưng tại sao em lại cứ liên tục xuất hiện trước mặt tôi?
- Tôi…tôi không cố ý.
- Em nói vậy mà nghe được à? Em có biết từ lúc làʍ t̠ìиɦ với em mà tôi không thể làm với ai được không?em có hiểu cái cảm giác đó không?
- Tôi…tôi không tin!
Nước mắt tôi rơi trong vô thức, nghe Quân nói mà lòng tôi lại càng quặn thắt lại, cái cảm giác này là gì? Là nhức nhối, là đau lòng, là niềm vui hạnh phúc đan xen vào nhau. Liệu đó có phải là tình yêu? Không…không thể như vậy, tôi mà yêu Quân thì tôi đúng là đứa không ra gì.
Quân mỗi lúc càng siết chặt tôi hơn. Tôi không muốn ngước mắt nhìn gương mặt này, tôi sợ mình sẽ động lòng trước cái vẻ đẹp lãng tử của anh.
- Hoàng Ái Vân, chỉ cần em nói em muốn tôi, tôi lập tức sẽ bảo vệ em suốt cuộc đời!
Cảm giác khi nghe câu đó, trái tim tôi như muốn tan chảy thành nước. Mặt tôi và mặt Quân sát nhau chỉ bằng vài cm, hơi thở của anh tỏa ra lấn át cả tâm trí tôi. Tôi phải làm sao? Tôi không muốn làm kẻ thứ ba! Tôi đẩy Quân thật mạnh rồi nói:
- Hình như anh đang lầm tưởng điều gì rồi. Chúng ta chỉ là tình một đêm, anh hiểu chứ?
- Có tình một đêm nào mà xuất hiện nhiều đêm sau đó không?
- Tôi….
- Đối với tôi, em chắc chắn không phải tình một đêm!
- Quân…
- Vậy đối với em, tôi là gì?
Tôi chợt im lặng không biết trả lời sao cho phải. Thật lòng tôi cũng muốn nói hết tâm tư của mình nhưng tôi đã không đủ can đảm. Trước mặt tôi là người đàn ông chỉ tháng nữa thôi sẽ là chồng người ta, rồi anh cũng hạnh phúc bên gia đình nhỏ của mình. Khi đó tôi sẽ ra sao, tôi sẽ quên anh bằng cách nào khi đã yêu đậm sâu?
Tôi dõng dạc trả lời:
- Đối với tôi, anh chính là khách hàng!
Quân bị đơ mất vài giây, mắt anh nhìn tôi tuyệt vọng rồi tay cũng dần buông xuống. Tôi biết anh đang thất vọng, nhưng tôi tin cái cảm giác này sẽ sớm biến mất thôi.
- Ok! Tôi hiểu rồi.
Nói xong Quân quay mặt bước đi, nhìn bóng dáng anh mà trái tim tôi như có hàng ngàn chiếc kim đang đâm vào cùng lúc. Thế rồi cuối cùng, khi anh gần chạm vào cánh cửa xe ô tô, tôi đã chẳng kìm lòng nổi mà chạy tới ôm chầm lấy anh từ phía sau lưng:
- Đợi em với, em có chuyện muốn nói với anh.
- Em còn muốn nói chuyện gì?
- Anh đưa em về được không, ở đây em sợ!
Quân quay người lại nhìn tôi, ánh mắt đen và sâu của anh dừng lại trên khuôn mặt tôi rất lâu, anh không nói gì mà chỉ nhìn chằm chằm như muốn nhìn thấu nội tâm của tôi bằng ánh mắt sắc bén. Cuối cùng, qua một lúc lâu sau, Quân bỗng dưng kéo tay ôm lấy tôi vào lòng, anh nói:
- Em không sợ tôi thịt em à?
- Kể ra so với cảm giác bị anh thịt thích hơn mấy cha già kia.
Quân véo mũi tôi một cái rồi hai chúng tôi lên xe quay về biệt thự. Vừa nãy cảm xúc quá mà bên mất bản thân đang đứng dưới trời mưa, kết quả bây giờ cả hai đều ướt sũng, kiểu gì ngày mai cũng bệnh sấp mặt.
Về đến nhà, tắm xong thì cả hai đứa tôi lên giường nằm ngủ ngon lành không như tôi nghĩ. Đến gần sáng, tôi cảm nhận được vòng tay của anh siết chặt lấy tôi. Thế rồi cả thân hình to lớn đã đè lên người tôi, giữ chặt lấy hai tay tôi. Quân nhìn tôi chằm chằm, còn tôi nằm dưới mặt đỏ ửng như kiểu lần đầu tiên bị ăn thịt.
- Khi chạm vào cơ thể em, với tôi chưa bao giờ là đủ. Ví dụ như hôm nay, tôi đã không thắng nổi lý trí của mình. Đêm nay, hãy dành cho tôi một cách trọn vẹn có được không?
Vừa dứt lời, môi anh đã hạ xuống môi tôi, không cho tôi cơ hội để nói, nhanh chóng tàn sát lưỡi tôi không thương tiếc. Môi của anh ngọt như kẹo, chiếc lưỡi mềm mềm nhẹ nhàng di chuyển càng khuấy khoang miệng tôi. Đâu đó, tôi còn ngửi được mùi hương nước hoa của anh, thơm thơm mà cuốn khó tả.
Từ khi qua lại với anh đến giờ, đây là lần đầu tiên tôi cảm nhận được vị ngọt ngào của nụ hôn. Tôi muốn giơ tay đẩy anh ra để kháng cự nhưng tay chân lại không nghe theo sự điều khiển của não bộ,nhất thời cứ cứng đờ ra mặc kệ anh muốn làm gì thì làm. Quân hôn một lúc mới ngừng lại, buông tôi ra rồi thở hổn hển nói:
- Tôi nhịn một tháng rồi đó Vân, tôi sắp không chịu nổi nữa rồi.
Nhịn một tháng? Tức là từ hồi tôi và anh xa nhau là anh không làʍ t̠ìиɦ với ai khác? Ủa gì kỳ vậy, tôi có tin được không? Nhưng mà thôi, tôi cứ tạm tin vậy cho lòng mình rộn ràng cái đã. Tôi đưa tay sờ lên má Quân, sờ nhẹ lên khuôn mặt ấy, cảm giác thân quen gần gũi vô cùng. Hai mắt tôi nhắm lại, hôn anh mà không cần biết mình đúng hay sai.
Nói rồi tay anh nhanh chóng luồn qua áo tôi, đặt trước ngực tôi rồi bắt đầu nắn bóp. Đặc biệt là khi chiếc môi mềm mại kia cúi xuống ngậm chặt lấy đầu nhũ hoa Hồng nhỏ, người tôi lập tức cứng lại. Nụ hoa Hồng nhỏ cũng theo đó mà dựng thẳng lên như là đang hoan nghênh anh vậy. Suốt cả quá trình kích triền miên, cổ họng tôi không tự chủ được mà bật ra những tiếng rên nho nhỏ.
Quân nói:
- Em có biết khi gặp em với thằng cha kia, tôi đã muốn gϊếŧ nó!
Vừa nói xong, Quân đưa hai ngón tay vào sâu trong hang huyệt nhỏ, làm nhẹ vài động tác đã khiến người tôi cong lên như sắp không chịu nổi. Quân thấy vậy còn trêu tôi:
- Nay không thấy em như khúc gỗ nữa nhỉ?
- Ai bảo em như khúc gỗ, tại mấy lần trước anh làm đau quá ấy.
- Yên tâm, nay sẽ không đau như vậy nữa.
Tôi còn chưa kịp trả lời thì cái củ cải đường của anh đã tiến quân vào sâu bên trong. Không đau cái gì mà không đau, mới đầu đau gần chết các bác ơi….nhưng mà….về sau sướиɠ chết mẹ. Nhìn người đàn ông đang nằm trên người mình, cơ thể anh rắn chắc, các múi cuồn cuộn , ngắm thôi cũng muốn phát rồ. Rồi mỗi lúc anh lại càng tăng tốc, mỗi lần đều nhấn sâu rút ra theo từng nhịp, tôi thì như một cây khô lâu ngày được gặp nước, sung sướиɠ điên đảo gọi tên anh.
Tôi không nhớ chúng tôi làʍ t̠ìиɦ trong bao nhiêu phút, nhưng phải rất lâu anh mới chịu buông tha tôi. Cuối cùng, anh nằm vật xuống dưới, miệng thở hổn hển, mồ hôi túa ra như mưa. Tôi thấy anh mệt thế nên trêu:
- Anh mệt lắm à?
- Không.
- Điêu, thở hồng hộc rồi kìa.
- Em thích nữa không? Mình làm vài nháy nữa.
- Thôi thôi em xin.
Quân mỉm cười kéo tôi ôm chặt vào lòng mình. Nằm trong l*иg ngực anh, tôi tự độc thoại nhiều lắm, đâu đó trong tôi có cảm giác hối lỗi khi nghĩ về Thư. Cuối cùng tôi lên tiếng hỏi:
- Anh và Thư…??
- Em không hiểu được đâu. Tóm lại em chỉ cần biết rằng anh không yêu Thư và cuộc hôn nhân của tụi anh cũng rất khó nói.
- Quân!
- Hả?
- Anh đã từng yêu một người thật lòng hay chưa?
Quân quay sang nhìn tôi, vẻ mặt đăm chiêu suy nghĩ một hồi rồi cất tiếng:
- Rồi.
- Chị ấy là Diệp???
- Ừm. Sao em biết?
- Vài lần anh say anh đều gọi em là chị ấy.
- Ừ, nhưng mà em thật sự rất giống Diệp. Nếu như ai không biết còn tưởng hai người là chị em.
- Và anh tốt với em chỉ vì khuôn mặt này?
- Đó cũng là một phần để tôi để ý tới em.
Quân trở lời rất thẳng thắn, tuy có chút đau lòng nhưng tôi rất thích những người thẳng thắn như Quân. Giống với người yêu cũ của anh để được anh để ý, tôi cũng có thể xem là may mắn của tôi mà rất nhiều người khác muốn có. Tuy nhiên tôi thắc mắc mãi vì sao Quân không yêu Thư lại đồng ý lấy cô ấy? Tôi từng nghe ai đó nói rằng đàn ông chỉ cưới người mình yêu thôi sao? Tôi hỏi Quân thêm một lần nữa nhưng anh không muốn nói lý do thật sự nên tôi cũng thôi.
Sáng sớm hôm sau tôi đi học như thường lệ, có điều khác mọi khi là Quân lái xe đưa tôi đi. Vừa gặp cái Hoa ngoài cổng trường, nó đã vội vàng hỏi:
- Con tó này, mày đi đâu hai hôm nay mà tao không liên lạc được? Mày có biết tao lo cho mày phát sốt lên không?
- Thôi nào, tao xin lỗi. Tao thương, chuyện dài lắm, lát tao kể cho.
Cái Hoa nhíu mày nhìn tôi, hai đứa vừa nở nụ cười ra chưa được bao lâu thì một người phụ nữ từ đâu tiến tới tóm tóc tôi giật ngược về phía sau:
- Cả trường ngoại thương chúng mày ra đây mà xem, con phò này nó giật chồng tao này. Ngủ với chồng tao, cướp chồng tao, sinh viên đếch gì con đĩ cái này?