Phần 1
Action 1
Nửa đêm, tập phát lại của "If you are the one"(*) đã chiếu hết, thế nhưng cửa thư phòng của bạn giáo sư nào đó vẫn đóng chặt.
Lăng Lăng mếu máo, bận bịu chi dữ vậy, liên tục một tuần đều ngủ trong phòng dành cho khách. Không được, hôm nay cô nhất định phải có biện pháp, cần có biện pháp, nếu không ông chồng của cô sẽ sớm quên béng cô đến tận ngoài không gian mất.
Tắm xong, Lăng Lăng khoác áo ngủ vào, nhẹ nhàng đẩy cửa thư phòng, ánh sáng bàng bạc của đèn bàn chiếu lên vẻ mặt trầm tư của Dương Lam Hàng, tựa như một bức tranh thủy mặc tinh tế tao nhã nhất, huyền bí mà sâu xa.
Bị tiếng mở cửa xáo động, anh ngước mắt lên, cười khẽ. "Còn chưa ngủ sao."
Lăng Lăng xưa nay vốn không thích trai đẹp nhưng vừa thấy nụ cười này, mọi oán hận khuê phòng đều hóa thành tro bụi, theo gió bay mất.
"Ừm... đang chờ anh." Giọng cô tựa như dòng nước mềm mại chảy đến.
Tay bạn giáo sư nào đó đang đặt trên bàn phím bỗng cứng đờ, nhìn tài liệu trên màn hình máy tính, rồi lại nhìn bà xã sóng mắt đưa tình, đắn đo lựa chọn...
Lăng Lăng ngồi qua, "Thầy Dương à, cần em giúp gì không?"
Dương Lam Hàng nghĩ nghĩ giây lát, đưa cho cô hai phần tài liệu. "Giúp anh xem lại đoạn phiên dịch này đi... Có vài từ chuyên ngành tiếng Trung anh không chắc lắm."
Trong lòng Lăng Lăng khinh bỉ bạn giáo sư: Không học tiếng Trung cho giỏi đi, từ ngữ chuyên ngành cũng không chịu nói bằng tiếng Trung, thật làm mình mất mặt.
Mở tài liệu ra, bên trên là một loạt từ ngữ về hàng không vũ trụ... Cánh quạt động cơ tàu Thần Châu số X... Rô-tơ tua-bin... Thông số tính năng...
Lăng Lăng yếu ớt ngước mắt lên, nhìn người ngồi trước mặt, người đàn ông hoàn hảo đến không thực này chính là "nhà khoa học" trong truyền thuyết... Ba chữ "nhà khoa học" kia dùng lên người Dương Lam Hàng, càng trở nên tốt đẹp!
"Ừm... Em hỏi anh một câu được không." Lăng Lăng nhỏ giọng nói.
Dương Lam Hàng chuyển ánh mắt từ bản báo cáo sang khuôn mặt cô. "Có chỗ nào không hiểu sao?"
Cô lắc lắc đầu, một tay chống cằm, mỉm cười nhìn anh: "Anh làm đề tiếng Anh cấp bốn thực sự chỉ được năm mươi điểm thôi hả?"
Dương Lam Hàng bị cô hỏi mà phì cười. "Thật mà, có điều anh không tải xuống phần nghe, cũng không có thời gian viết luận."
Hừ, vậy là rõ rồi, anh chỉ muốn an ủi cô.
"Vậy hôm bảo vệ đồ án tại sao anh cố tình làm khó em? Không phải anh ghen đấy chứ?"
Dương Lam Hàng đưa tay vén lại vài sợi tóc rối trước trán cô. "Anh thực sự không có ý làm khó em, lúc đó anh chỉ thuần túy cùng em thảo luận về thiết kế của em thôi. Tuy vậy, anh có chút ý kiến với giáo viên hướng dẫn của em, làm sao anh ta có thể để em phí phạm thời gian một năm trời đi làm cái đề tài vô giá trị như thế."
"Anh tưởng ai cũng như mình chắc." Lăng Lăng liếc nhìn báo cáo anh đang viết dở, bĩu môi: "Lúc nào cũng chỉ nhớ mỗi chế tạo phi thuyền vũ trụ..."
Nghe vậy, bạn giáo sư nào đó lập tức quyết định tắt máy tính.
"Anh làm gì thế?"
"Anh cho em biết... Anh nhớ em bao nhiêu..."
Một trận hôn xoay chuyển trời đất, quần áo nhẹ cởi, cảnh xuân hé lộ...
Lăng Lăng rúc vào lòng anh, vừa cởi nút áo sơ-mi của anh vừa hỏi: "Nhớ em thì tại sao ngày nào cũng ngủ trong phòng dành cho khách?"
Bạn giáo sư nào đó khẽ than. "Tối nào em cũng đi ngủ sớm như thế, anh không đành lòng đánh thức em... Nhưng lại sợ mình không nhịn được mà gọi em dậy..."
Action 2
Kết quả thi tiến sĩ đã có, Lăng Lăng nhận được điện thoại của giáo viên văn phòng khoa, nói môn "Cơ sở khoa học vật liệu" của cô bị trượt, bảo cô chuẩn bị năm sau học lại, hoặc đổi môn học khác.
Cúp máy, Lăng Lăng tức giận đấm thùm thụp vào sô-pha, "Sao trên thế giới này lại có nhiều tay giáo sư biếи ŧɦái thế cơ chứ."
Bạn giáo sư nào đó đang định ra khỏi nhà, lập tức đóng cửa, bước đến ngồi, ôm lấy đôi vai Lăng Lăng đang tức đến phát run. "Sao vậy, gặp phải ông thầy cũng biếи ŧɦái giống anh à?"
"Không phải, còn biếи ŧɦái hơn anh, thực sự rất độc ác!"
"Ồ?"
"Là kẻ dạy môn "Cơ sở khoa học vật liệu" đó, hắn dám cho em nợ."
Bạn giáo sư nào đó, im bặt!
Lăng Lăng lửa giận phừng phừng, oán thán vang trời dậy đất: "Anh nói đầu óc kẻ đó có bệnh không, môn học trong chương trình tiến sĩ chẳng qua chỉ là hình thức, sao lại bắt chẹt người ta vậy chứ?"
"Em có lên lớp không?" Bạn giáo sư nào đó thử nói lý với vợ.
Ai ngờ Lăng Lăng lý lẽ hùng hồn: "Em có viết báo cáo mà, Tiếu Tiếu nộp giùm em."
Bạn giáo sư nào đó nín luôn, cả báo cáo cũng không buồn đi nộp, chả trách không biết thầy dạy là ai.
"Thế này đi, để em gọi điện hỏi Tiếu Tiếu xem giáo viên là ai, anh giúp em nói với ông ấy một tiếng, cho em qua truông nhé." Thấy bạn giáo sư nào đó trầm mặc, Lăng Lăng lẳng lặng xoa xoa ngực anh, nháy mắt: "Người ta không muốn năm sau học lại..."
"..."
Bạn giáo sư nào đó lặng yên lùi ra sau, cầm tách trà nguội ngắt chỉ còn lại một nửa trên bàn nước, hớp một ngụm.
Điện thoại chuyển thông, Lăng Lăng vẫn tức giận không thôi. "Tiếu Tiếu, thầy dạy môn "Cơ sở khoa học vật liệu" là ai vậy, thật là đồ bất lương, dám cho tớ mắc nợ."
"Cơ sở khoa học vật liệu?" Người bên kia điện thoại cố gắng suy nghĩ. "Không phải thầy Dương sao?"
"Thầy Dương? Cái tên Dương đó..." Lăng Lăng bỗng sững sờ, mãi mới có phản ứng. "Là Dương Lam Hàng hả?!"
Đầu kia điện thoại nhỏ giọng nói: "Lăng Lăng, không phải thầy thực sự đánh rớt cậu đấy chứ?"
Cô nôn ra máu, tất nhiên không phải nôn thật!
"Thầy Dương quả là cực phẩm... Tớ thực sự yêu thầy chết mất!"
...
Cúp điện thoại xong, Lăng Lăng trừng mắt với bạn giáo sư nào đó đang ung dung uống trà. "Anh!"
Tách trà từ từ đặt lên bàn. "Em có thể không lên lớp, nhưng chí ít phải biết rõ thầy dạy là ai chứ."
"Thế nhưng anh cũng không thể đánh rớt em nha!"
"Năm sau nhớ đi học, thiếu một buổi cũng đừng mong đậu."
"Em không đi, em chọn lớp của giáo viên khác."
Bạn giáo sư nào đó tựa vào sô-pha một cách tao nhã. "Anh không ký tên, em có chọn cũng vô ích."
Nhân phẩm kiểu gì vậy trời!
Sau khi đánh giá tình hình, Lăng Lăng quyết định áp dụng chính sách dụ dỗ. "Hàng, anh cũng không phải không biết, em rất bận..."
"Bận hơn anh sao?"
Bàn tay nhỏ mềm mại của cô trượt qua thắt lưng anh, cánh môi nhỏ xinh dán lên chiếc cổ nhẵn bóng của anh. "Thầy Dương, em biết lỗi rồi, anh cho em qua đi."
"Xin lỗi, anh không có hứng thú với quy tắc ngầm."
"Hôm qua em vừa mua bộ áo ngủ mới, màu đỏ..."
Bạn giáo sư chính trực nào đó hít sâu.
"Trong suốt."
Ánh mắt bạn giáo sư liền mê muội...
"Em mặc vào anh xem nhé?"
"Lát nữa anh có cuộc h..."
"Thì xem qua thôi, không lâu đâu..."
Lăng Lăng tức tốc chạy về phòng, thay bộ áo ngủ mới mua, rồi ra khỏi phòng.
...
Nửa tiếng sau, Lăng Lăng dựa vào người bạn giáo sư nào đó không có hứng thú với quy tắc ngầm, cười hỏi: "Thầy Dương, cái môn "Cơ sở khoa học vật liệu" đó, không cần bắt em học lại được không?"
"Ừ, không cần."
"Cảm ơn anh!"
Dương Lam Hàng nhìn đồng hồ, còn hai mươi phút nữa là đến giờ họp, liền đi thẳng đến phòng tắm, tắm qua nước lạnh.
Lăng Lăng lấy một chiếc áo sơ-mi mới đưa anh, bởi chiếc áo cũ đã bị cô giật đứt mất hai nút. "Phải rồi, anh bận như thế, tại sao còn muốn đi dạy?"
"Kiến thức cơ sở về vật liệu học của em không tốt lắm, anh sợ giáo viên khác dạy không kỹ."
Nói xong, Dương Lam Hàng không dám chậm trễ một giây, nhanh chóng sửa sang quần áo đồ đạc, đi về phía cửa.
Trước khi đóng cửa, anh nghe thấy Lăng Lăng nói: "Sang năm em sẽ học lại, một tiết cũng không trốn!"
----------------------
(*) Tên gốc là "Phi Thành Vật Nhiễu" (非诚勿扰), một game show về hẹn hò nổi tiếng ở Trung Quốc, kiểu như "Từ ánh mắt đến trái tim" của VTV3 ngày trước.
Phần 2
Action 1
Cứ đến cuối tuần, chín giờ mười phút, Lăng Lăng đúng boong giờ ngồi trước ti-vi, xem "If you are the one".
Bạn giáo sư nào đó thấy khó hiểu: "Không lẽ em muốn tìm người đàn ông nào tốt hơn anh à?"
"Dĩ nhiên là không rồi." Lăng Lăng chỉ vào người dẫn chương trình đầu trọc trên ti-vi. "Em thích Mạnh Phi, cơ trí, hài hước, có chiều sâu, có nội hàm... Mấu chốt nhất là, diện mạo rất có cảm giác an toàn..."
Bạn nam nào đó diện mạo không có cảm giác an toàn, tự ti liền.
Trên ti-vi, một vị nam khách mời tự xưng là nhà văn nói: "Lỗ Tấn nói: Đi con đường của mình, mặc cho kẻ khác nói!"
Lăng Lăng cười lớn.
Mạnh Phi bảo: "Câu này hình như là của một người tên Đãn Đinh nói, Lỗ Tấn chỉ từng nói: Trên đời vốn không có đường..."
Lăng Lăng kéo tay áo bạn giáo sư nào đó. "Anh coi coi, cái gì gọi là chiều sâu văn hóa chân chính, cái gì gọi là thông minh tài trí chân chính, chỉ là một chương trình giải trí, lại phát triển đến mức có thể khiến anh ta dẫn thành tiết mục nhân văn."
Bạn giáo sư nào đó tự nhận là khiếm khuyết "chiều sâu văn hóa", càng thêm tự ti.
"Em từ từ xem, anh đi tra tài liệu đã."
"Ừ ừ, đi đi! Đi đi!"
...
Không biết vì sao, từ hôm đó trở đi, hễ đến cuối tuần Lăng Lăng tất sẽ có một đống chuyện quan trọng để làm, bận đến sứt đầu mẻ trán, ngay cả cơm cũng không kịp ăn chứ đừng nói xem ti-vi...
Trải qua một đợt tự kiểm điểm, Lăng Lăng rốt cuộc đã nhận ra sai lầm của bản thân, bèn dùng cách thức thành khẩn nhất biểu đạt lòng ăn năn với bạn giáo sư nào đó, muốn thành khẩn bao nhiêu thì có bấy nhiêu.
Sau khi thành khẩn...
Lăng Lăng tỉ mỉ hôn lên khuôn ngực mịn màng của bạn giáo sư, mềm giọng nỉ non: "Hàng, em phát hiện, anh là ông chồng hoàn hảo nhất thế giới..."
Quả nhiên, cuối tuần đó, chẳng có chuyện gì phải làm nữa, cô lại có thể tiếp tục xem "If you are the one".
Bà Dương thở dài trong lòng: "Đàn ông dù khoan dung tao nhã đến đâu cũng có lúc hẹp hòi nhỏ mọn!"
Action 2
Một đêm nọ, vào giờ vàng.
Lăng Lăng đang tập trung tinh thần ngồi trước máy tính, dạo qua các shop online. Vừa cảm thấy một làn hương hoa nhài nhàn nhạt ập tới liền có người từ sau lưng ôm chầm lấy cô, hai tay vòng qua chiếc eo nhỏ của cô.
Cô quay đầu, bắt gặp bạn giáo sư nào đó đang khoác áo choàng tắm trắng tinh, trên da thịt còn đọng những giọt nước ẩm ướt.
"Lăng Lăng, em bận cái gì vậy?"
"Em đang mua vài thứ." Cô vừa lướt xem giao diện trên Taobao, vừa gõ bàn phím như bay, cực kỳ bận rộn.
Dương Lam Hàng không quấy rầy nữa, xoay người đi đến trước ghế sô-pha, dọn dẹp nửa gói khoai tây chiên trên đó, sửa sang lại mấy tấm đệm lưng, rồi lại quét sạch đống vỏ quả hồ trăn trên bàn trà, lau bàn trà đến sáng bóng.
Sắp xếp xong xuôi, anh pha hai tách trà nhài, bưng một ly đặt lên bàn máy tính trước mặt Lăng Lăng.
Mười phút sau, bạn giáo sư không nhịn được nữa. "Vẫn chưa mua xong à?"
"Ừm, em chấm một cái váy..." Bạn nữ sinh nào đó cau mày nhăn nhó, "một trăm tám mươi tám, em muốn trả giá với chủ shop chút, nhưng em chat với cô ấy cả chục phút rồi mà đến mười tệ cũng không chịu bớt..."
Chỉ vì mười tệ...
Bạn giáo sư nào đó câm nín một hồi lâu, dứt khoát quyết định đẩy công việc cuối tuần sang hôm khác. "Vậy không cần mua nữa, cuối tuần anh đưa em đi shopping."
"Em không có thời gian, cuối tuần đã hẹn làm thí nghiệm rồi."
Bạn giáo sư im lặng, ngồi trên sô-pha uống trà một mình.
Hai mươi phút sau, Lăng Lăng rốt cuộc rầu rĩ ngồi xuống sô-pha, mất hết hứng thú.
"Sao vậy?"
"Chủ shop thật nhỏ mọn, một xu cũng không chịu bớt cho em... Không mua nữa!"
"Lăng Lăng. Mặc dù cần kiệm tề gia là chuyện tốt, nhưng mà..." Tuy nói bạn giáo sư nào đó luôn không tình nguyện phơi bày toàn bộ xuất thân gia thế, nhưng hiện giờ anh buộc phải cho bà xã hiểu biết đôi chút về tình trạng kinh tế của mình. "Gia sản của anh, hẳn là cũng đủ muốn mua gì thì mua."
Lăng Lăng ngồi thẳng dậy, vẻ mặt nghiêm túc nhìn người đàn ông thuộc thế giới khác đang ngồi trước mặt. "Chồng à, toàn bộ thu nhập mỗi tháng của vợ chồng mình mới hơn chín ngàn một chút, trong đó còn gồm cả tiền bảo hiểm y tế và quỹ nhà ở... Trừ đi tiền chi tiêu hàng ngày, xã giao mời khách, rồi cả tiền cho mẹ em, bọn mình mỗi tháng chỉ còn lại hai ngàn, không tiết kiệm một chút cũng không được... Với cả, chúng ta không thể cứ ở căn hộ của trường mãi, mình còn phải tiết kiệm tiền trả góp nữa."
"Tiết kiệm? Trả góp?" Bạn giáo sư nào đó ngớ ra.
"Giáo sư Dương, em biết hai từ vựng thuộc phạm trù "kinh tế học" này đối với anh mà nói là vô cùng xa lạ." Lăng Lăng vỗ vỗ ngực. "Không sao, có em đây rồi."
"Thẻ kinh phí của anh thì sao? Trong đó không có tiền à?"
"Hả? Thẻ kinh phí? Đó không phải tiền của phòng tài vụ sao?"
Dương Lam Hàng thở dài thật sâu. "Phòng tài vụ chỉ chừa ra tám phần trăm thôi, còn lại toàn bộ đều là của em, em muốn mua gì cũng được!"
"Của em á?!" Lăng Lăng ngẩn người cả nửa phút, nhanh chóng chạy đi lật lật sổ ghi chép trong túi, ôm máy tính tính xem trong thẻ tiết kiệm của bạn giáo sư nào đó rốt cuộc còn lại bao nhiêu tiền, một tiếng sau, trên máy tính hiện lên một chuỗi số dài.
"Thế nào? Tính ra xong chưa?" Bạn giáo sư nào đó dịu dàng ôm lấy vai cô, khẽ hôn lên má cô. "Khuya rồi..."
Bà Dương cần kiệm tề gia lau mồ hôi một cách khó khăn. "Chờ chút, em đi chụp lại hình cái váy."
Bạn giáo sư: "..."
Action 3
Một ngày kia, Lăng Lăng đang bận xử lý số liệu thí nghiệm, Kiều Kiều và Tiếu Tiếu đi qua đập đập cô. "Lăng Lăng, đi nào, ăn cơm thôi."
"Các cậu đi đi, tớ không đói."
Kiều Kiều nổi khùng: "Mấy ngày nay cậu không ăn cơm sao? Thầy Dương cũng đâu phải là gặp chuyện gì bất trắc, cậu cứ cơm không ăn nước không uống như thế..."
"Thầy Dương là ai?" Người nào đó nhìn chằm chằm vào máy tính hỏi.
"Thôi quên đi, thật hết cách với cậu, có muốn bọn tớ mang cơm về cho cậu không?"
"Không cần đâu, tớ thực sự không muốn ăn."
Kiều Kiều và Tiếu Tiếu đi xa, Lăng Lăng u sầu nằm dài trên bàn.
Haiz! Cũng không phải gặp chuyện gì bất trắc, sao cô cứ cơm không cần nước không muốn? Nhưng mà, đã mấy ngày liền không thiết ăn uống gì hết...
Một tuần trước, cô đột nhiên nhận được điện thoại của bạn giáo sư nào đó, nói vật liệu cho dự án ở một quân khu nọ có vấn đề, bảo anh lập tức đi qua, sau đó, người liền chẳng thấy đâu.
Cũng không biết đi đến chốn thâm sơn cùng cốc nào, điện thoại không có tín hiệu, không kết nối Interet, từ đó trở đi bặt vô âm tín.
Sống phải thấy người, chết phải thấy xác.
Cô đương âm thầm thề, kiếp sau tuyệt đối không cho Dương Lam Hàng làm "nhà khoa học", chết cũng không làm.
Di động trên bàn bỗng rung dữ dội, Lăng Lăng liếc qua một cái, vừa thấy trên màn hình lóe lên hai chữ: "Thầy Dương", liền tức tốc chụp lấy điện thoại.
"Alô!" Không chờ bên kia nói, cô đã cướp lời. "Anh đang ở đâu?"
"Văn phòng."
Văn phòng ư? "Văn phòng nào?"
"Của trường."
Anh về rồi sao? Không kịp nghĩ lại, Lăng Lăng đi thẳng đến văn phòng của bạn giáo sư nào đó, không thèm gõ cửa mà xông thẳng vào luôn. Dương Lam Hàng ngồi trước bàn làm việc, vẫn đẹp trai như thế, áo sơ-mi thẳng thớm sạch sẽ như mới, đầu tóc thẳng nếp, toàn thân trên dưới không tìm thấy một chút cảm giác đường xa mệt mỏi nào.
Trái tim lơ lửng hơn nửa tháng cuối cùng cũng thả lỏng, lúc này cô mới để ý trong văn phòng ngoài Dương Lam Hàng còn có một nam sinh trông hào hoa phong nhã, dáng đứng thẳng tắp, vẻ mặt kính cẩn.
"Thầy Dương..." Tuy nói họ không cố tình giấu diếm quan hệ của cả hai, nhưng trong trường, dù gì giữa họ cũng là quan hệ thầy trò, vẫn nên kín tiếng một chút.
Ánh mắt Dương Lam Hàng dừng trên người cô, thật lâu. "Cậu ấy tên Lý Gia Bình, thạc sĩ kỹ thuật do học viện chỉ huy X ủy thác... Cô ấy là Bạch Lăng Lăng, sinh viên... của tôi."
"Chào chị ạ!"
"Đừng khách khí, cứ gọi mình Lăng Lăng được rồi." Gọi mình là "cô"(*) luôn càng tốt!
"Em cho cậu ấy làm quen với đề tài trước đi, bước đầu lập một kế hoạch nghiên cứu cho cậu ấy."
"Được ạ." Lăng Lăng liếc nhìn bóng đèn siêu sáng bên cạnh, xem ra chỉ có thể bàn chính sự. "Chuyện bằng sáng chế thầy giao lần trước, em đã hỏi cơ quan chuyên môn, họ nói giấy chứng nhận là do cục sáng chế quốc gia cấp, tình hình chung là phải nửa năm mới có." Thấy bạn giáo sư nào đó chau mày, Lăng Lăng thăm dò hỏi: "Thầy có cần gấp lắm không? Nếu không, em sẽ đi tìm ngài giám đốc sở, xem có thể nghĩ ra biện pháp nào không."
Dương Lam Hàng trầm tư một lát. "Không cần, tôi tự nghĩ cách được rồi."
"Vâng. À còn, thời gian giáo sư Katou đến đại học T viếng thăm giao lưu đã được xác định, ngày 15 tháng sau, hành trình đã sắp xếp xong rồi ạ."
"Ừ."
"Luận văn tốt nghiệp của sinh viên đại học em đã chỉnh sửa xong rồi, thầy có cần xem lại một lần không ạ?"
"Không cần, em xem qua là được rồi."
Bạn giáo sư nào đó muốn nói lại thôi, che miệng ho nhẹ.
"Thầy Dương, còn việc gì không ạ?"
"Ừm..." Bạn giáo sư cũng nhìn thoáng qua chàng trai bên cạnh, thản nhiên nói. "Chiều nay tôi hẹn bàn công chuyện với hiệu trưởng Châu, có việc gì cứ gọi điện cho tôi."
"Không có gì ạ, chiều nay em cũng có hẹn làm thí nghiệm..."
Ánh mắt giao nhau giữa không trung, anh cười nhạt, tao nhã lãnh đạm, xa cách hờ hững, còn cả mùi hương thanh đạm của riêng anh, bạn nữ sinh nào đó nhất thời hồn xiêu phách lạc.
Mơ mơ màng màng dẫn sinh viên mới đi ra, vừa đi đến đầu cầu thang, liền thấy Dương Lam Hàng vội vàng sải bước ra khỏi văn phòng, vừa đi vừa gọi điện thoại. "... Đúng, rất gấp..."
Dương Lam Hàng nhìn thấy cô, khẽ gật đầu, lại tiếp tục nói vào điện thoại: "Được, số độc quyền là ZL..."
Anh, có đôi khi, cứ xa ngoài tầm với như thế!
Action 4
Làm thí nghiệm xong, Lăng Lăng ba chân bốn cẳng chạy về nhà.
Vừa vào cửa, cô ngọt ngào gọi to. "Chồng ơi, em về rồi!"
Không ai trả lời.
Trên bàn ăn bày biện đồ ăn vừa nấu xong, vẫn còn nóng. Trên bàn còn có một tờ giấy nhắn, chữ viết trên đó cũng thanh nhã hệt như con người anh:
Lăng Lăng,
Thật xin lỗi, anh đi đi về về gấp quá.
Em gầy đi nhiều lắm, nhớ chăm sóc mình thật tốt.
Hàng của em.
Lăng Lăng vội vàng gọi vào điện thoại của Dương Lam Hàng, đã tắt máy.
Bỏ di động xuống, cô giống như dân tị nạn Ethiopia, ăn sạch đồ ăn trên bàn.
Sau đó, cô nhắn tin cho anh: Em ăn hết cả rồi, ăn rất ngon lành, tuy nhiên, anh không cho muối vào nồi canh...
Action 5
Trực thăng quân dụng sắp cất cánh, động cơ gào thét, khí đốt mù mịt.
Dương Lam Hàng che miệng ho kịch liệt, tiếng ho không thua gì tiếng động cơ.
Sĩ quan đối diện anh lấy ra một bình si-rô trị ho đã chuẩn bị sẵn đưa cho Dương Lam Hàng, anh nhận lấy, uống một ngụm, miễn cưỡng nén được cơn ho.
"Giáo sư Dương, tham mưu trưởng đặc biệt dặn dò, để thầy ở nhà nghỉ ngơi một ngày, mai hẵng quay lại."
Dương Lam Hàng cười cười, "Không cần đâu, để bà nhà tôi biết tôi ngã bệnh, cô ấy lại lo..."
--------------------
(*) Nguyên văn từ này là "sư mẫu", nghĩa là "vợ của thầy". Nhưng mình không muốn dùng từ đó nên dịch thành "cô" (cô giáo) vì ở chỗ mình vợ của thầy giáo mọi người gọi là "cô" hết ^^
Phần 3
Action 1
Âm báo tin nhắn vang lên, Lăng Lăng lập tức bỏ mẫu thử trong tay xuống, cầm di động lên xem, là tin nhắn của bạn chúc "Sinh nhật vui vẻ!"
Haiz! Thực ra cô rất muốn vui vẻ, nhưng ông xã kiêm ông sếp tung tích không rõ, làm sao cô phấn chấn cho nổi.
"Sư tỷ?"
"..." Cô vẫn đang ngây người trước tin nhắn. Anh đã đồng ý với cô, chờ đến sinh nhật cô, bất luận có bận bịu đến mấy cũng sẽ dành ra một ngày trọn vẹn để hẹn hò cùng cô...
Kết quả, cả tin nhắn cũng không có...
Một bàn tay đang cầm mẫu vật chìa ra trước mặt cô. "Sư tỷ?"
"Hả?"
"Chị xem mẫu vật này mài ra như vầy được chưa?"
Cô bước đến gần, xem xét tỉ mỉ dưới ánh nắng ban trưa, "Vết cà còn hơi sâu, chắc là cậu dùng lực quá mạnh khi mài, phải nhẹ tay hơn một chút."
"Tôi đã rất nhẹ tay rồi."
Lăng Lăng liếc nhìn cánh tay cường tráng của cậu đàn em đẹp trai, đồng tình sâu sắc.
"Vẫn phải nhẹ hơn chút nữa."
Bạn đẹp trai tỏ vẻ bó tay hết cỡ.
"Đi theo tôi..." Lăng Lăng cầm mẫu vật, đi đến trước máy nghiền sơ bộ trong phòng thí nghiệm, đặt mẫu vật giữa các ngón tay anh ta, xong lại nắm lấy tay anh ta thật nhẹ thật nhẹ đặt lên mặt giấy nhám đang quay chầm chậm. "Cậu cảm nhận thử xem, dùng lực cỡ này này."
"..." Ánh mắt Lý Gia Bình rơi trên gương mặt Lăng Lăng, mãi không dời đi.
"Có tìm được cảm giác không?"
"Tìm được rồi." Khuôn mặt anh tuấn ửng đỏ. "Sư tỷ... hôm nay là sinh nhật chị hả?"
"Ừ." Cô tập trung tinh thần khống chế lực trên tay.
"Tối nay chị có rảnh không?"
"Có, sao?"
"Tôi mời chị đi ăn nhé." Chàng đẹp trai ngượng ngùng cười cười. "Thời gian này may nhờ chị chiếu cố..."
Lăng Lăng đương nghĩ xem nên từ chối như thế nào.
Một tiếng ho nhẹ nhàn nhạt vang lên, Lăng Lăng thình lình quay đầu, chỉ thấy một bóng dáng tao nhã đang đứng cạnh cửa phòng chuẩn bị mẫu, nhìn về phía họ, hay nói chính xác là nhìn đôi tay đang nắm lấy nhau của hai người.
Cô lập tức rụt tay lại.
Cô thề, cô không hề cố ý, cô chỉ đơn thuần vì sự nghiệp nghiên cứu khoa học thiêng liêng mà thôi...
"Bạch Lăng Lăng, em đến văn phòng tôi một chuyến."
Bạn giáo sư nào đó mặt mày xám xịt.
Lăng Lăng ngược lại hưng phấn ngời ngời, nhanh chân đi về phía cửa, đi được vài bước, ngoái đầu buông một câu. "Xin lỗi, tối nay tôi không rảnh..."
Action 2
Gõ cửa, ỉu xìu đi vào văn phòng bạn giáo sư nào đó.
Lăng Lăng đang định mở miệng thì một đôi tay đã trực tiếp ôm chầm lấy cô, kéo cô vào lòng... Cô nhất thời quên mất phải giải thích ra sao, chỉ biết điên đảo thần hồn vì người trước mắt.
"Hàng..." Đầu ngón tay cô tỉ mỉ vuốt ve đôi gò má hằng nhung nhớ, đường nét dưới cằm đã gầy đi rất nhiều, sắc mặt tái nhợt, cô nhìn mà đau lòng không thôi. Anh cứ luôn như vậy, đã lao vào làm việc là quên cả tính mạng. "Anh có mệt lắm không?"
Anh lắc đầu, "Không mệt."
"Có nhớ em không?"
Đôi môi mềm mại ập xuống, cho cô đáp án mình muốn.
Nụ hôn đắm say, quyến luyến, trong văn phòng tình cảm nồng nàn hừng hực cháy bỏng, nhanh chóng tiến lên cấp 18+.
Di động của bạn giáo sư nào đó đặc biệt không phối hợp mà réo vang, anh không thể không buông cô ra, đằng hắng giọng, nhận điện thoại.
"Xin chào, giáo sư Trần."
"..."
"Lúc trước ở trong vùng cấm địa của quân khu, tín hiệu bị chặn."
"..."
"Vâng, có chuyện gì vậy? Thầy nói đi."
"..."
"Chắc là không thành vấn đề, tôi cần xem lại số liệu."
"..."
"Bây giờ hả?" Bạn giáo sư nào đó nhìn thoáng qua bà xã sắc mặt đỏ hồng, ánh mắt mê muội trong lòng mình, "Hôm nay tôi không có thời gian, ngày mai nhé."
"..."
"Tôi hiểu, nhưng mà..."
Thấy bạn giáo sư vẻ mặt khó xử, Lăng Lăng biết chắc là chuyện quan trọng, liền thức thời sửa sang lại vạt áo bị kéo xộc xệch. "Anh cứ đi đi, tối nhớ về ăn cơm."
Bạn giáo sư nào đó quả quyết nói vô điện thoại. "Tám giờ sáng mai, tôi nhất định sẽ qua."
Sau đó, ngắt luôn điện thoại.
Lăng Lăng vuốt cổ áo không chỉnh tề của bạn giáo sư, ánh mắt mê đắm. "Giáo sư Trần hối gấp vậy, nhất định là rất quan trọng, sao anh không đi?"
"Em nghĩ giờ phút này, anh còn có thể đọc hiểu mấy số liệu thí nghiệm đó à?"
"Giáo sư Dương, anh bắt đầu sa đọa rồi."
"Anh sa đọa từ lâu rồi..."
Action 3
Từng dải ánh sáng mỏng manh xuyên qua khe cửa chớp xâm nhập vào bên trong, trên sàn đá cẩm thạch trắng tinh phản chiếu bóng hình quấn quýt si mê.
Vài tiếng gõ cửa thận trọng vang lên không chút khách khí.
Lăng Lăng cực kỳ buồn bực nhảy ra khỏi lòng bạn giáo sư nào đó, vuốt lại đầu tóc, toan dùng lòng bàn tay hạ nhiệt bớt sức nóng trên mặt, nhưng lại phát hiện nhiệt độ lòng bàn tay còn cao hơn.
Dương Lam Hàng ổn định lại hô hấp, giọng nói vẫn nhẹ tênh như trước. "Mời vào."
Lý Gia Bình cầm một xấp tài liệu bước vào, thầm liếc nhìn Lăng Lăng, rồi mới cung kính nói với Dương Lam Hàng: "Thầy Dương, những tài liệu nhập học này cần thầy ký tên ạ."
"Được." Dương Lam Hàng cầm bút lên, nhanh chóng ký xong. "Làm quen với thiết bị thí nghiệm đến đâu rồi?"
"Đều học xong rồi ạ, cũng nhờ sư tỷ chỉ bảo..."
Trong lòng Lăng Lăng cảm thán: Sư đệ à, sư tỷ xin lỗi cậu, sư tỷ quên nói cậu biết: Chị có một ông chồng bụng dạ đặc biệt hẹp hòi. Ai da! Cậu tự cầu phúc đi.
"Ừm." Dương Lam Hàng trầm ngâm một chốc, "Vừa hay tôi có một dự án hợp tác đang cần người, ngày mai tôi dẫn em qua tìm hiểu dự án một chút."
Bạn đẹp trai nào đó mang vẻ mặt không hiểu gì cả, "Nhưng sư tỷ đã giúp em lập xong kế hoạch nghiên cứu rồi ạ, em với chị ấy cùng làm một đề tài."
"Không sao, đề tài của cô ấy tôi sẽ sắp xếp người khác."
Lý Gia Bình lại nhìn thoáng qua Lăng Lăng, thấy cô im lặng không nói, tự nhiên cũng không dám nói gì nữa, "Vâng, được ạ."
Lý Gia Bình cầm tài liệu lui ra.
"Thầy Dương, đây gọi là ỷ thế hϊếp người trong truyền thuyết đấy hả?"
Bạn giáo sư nào đó thản nhiên trả lời: "Đây gọi là phòng họa từ sớm."
"Phòng họa? Phòng cậu ta hay phòng em?"
"Nhất cử lưỡng tiện."
"Từ khi nào anh trở nên hẹp hòi nhỏ mọn thế hả, em chẳng qua chỉ dạy cậu ta mài mẫu vật, không phải lúc trước anh cũng dạy em như vậy sao."
Bạn giáo sư nào đó cầm tay cô, nắm trong lòng bàn tay. "Anh đã nói với em chưa, nắm tay em rất dễ chịu..."
"Chưa nói, cơ mà, anh có nói một bộ phận khác của em nắm càng dễ chịu hơn..."
"Lăng Lăng, mình về nhà đi."
"Chờ chút, em phải đi thu dọn đồ đạc trước đã."
"Anh chờ em dưới lầu."
Action 4
Chạy thẳng về phòng chuẩn bị mẫu, Lý Gia Bình vẫn đang nghiêm túc mài mẫu, Lăng Lăng chào một tiếng, tức tốc thu dọn đồ.
"Sư tỷ." Lý Gia Bình nhịn cả buổi, nhịn ra một câu. "Tôi nghe nói thầy Dương có vợ rồi."
"Ừ?" Cô đương nhiên biết, không ai biết rõ hơn cô hết.
"Thầy Dương rất thích vợ mình, lúc ở trong quân đội, thầy vì mệt nhọc quá độ mà đổ bệnh nhưng vẫn lo lắng cho vợ, nhất định phải quay về nhìn vợ một cái rồi mới yên tâm."
Lăng Lăng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh nắng chói chang rọi vào mắt, đau ê ẩm.
"Sư tỷ... Tôi không có ý gì khác, tôi..."
Cô biết Lý Gia Bình chắc đã nhìn ra được gì đó từ biểu hiện của cô, sợ tình cảm của cô không có kết quả, nên mới nói với cô những lời này. Cậu ta thực sự là một đàn em không tồi.
"Cảm ơn cậu đã nói tôi biết những điều đó." Lăng Lăng mỉm cười. "Đời này việc đúng đắn nhất tôi từng làm, chính là lấy anh ấy!"
Trước vẻ mặt kinh ngạc của Lý Gia Bình, Lăng Lăng nhanh chân xuống lầu, vừa thấy Dương Lam Hàng, câu đầu tiên cô nói chính là: "Anh bị bệnh mà dám không cho em biết, rốt cuộc anh có coi em là vợ anh không hả?!"
"Chẳng qua chỉ là cảm lạnh chút thôi mà, bây giờ đã khỏe rồi."
"Anh còn muốn gạt em à?! Đêm nay tới ngủ phòng dành cho khách đi!"
Vừa nghe phải ngủ phòng cho khách, bạn giáo sư nào đó không đánh đã khai. "Anh không gạt em, ban đầu là cảm lạnh, nhưng vì không điều trị kịp thời, nên mới phát sốt..."
"Sau đó thì sao?" Lăng Lăng xụ mặt hỏi.
"... Bị viêm phổi. Nhưng mà, giờ đã khỏi rồi, hoàn toàn khỏi rồi."
Đúng lúc có vài sinh viên đi ra từ khoa Vật liệu, Dương Lam Hàng vụиɠ ŧяộʍ kéo kéo tay Lăng Lăng. "Đừng giận nữa, có chuyện gì về nhà nói." "Về nhà nào?! Đi bệnh viện thành phố."
"..."
"Kiểm tra sức khỏe toàn diện, chỉ cần một chỉ số không đạt chuẩn, em liền cho anh nằm viện luôn."
Action 5
Vào bệnh viện mất cả buổi chiều, đủ loại phiếu kiểm tra xếp dày cả tập, Lăng Lăng hỏi han từng bác sĩ một, xác định tình trạng sức khỏe bạn giáo sư nào đó hoàn toàn tốt, mới cho phép anh về nhà với điều kiện bạn giáo sư phải một lần nữa cam đoan chú ý đến sức khỏe.
Vừa vào nhà, bạn giáo sư nào đó lập tức bộc phát thú tính, bế ngang người cô đi vào phòng tắm, sau đó, thuần thục cởϊ qυầи áo cô.
"Anh làm gì thế?" Bạn nữ sinh nào đó biết rõ còn hỏi.
"Bệnh viện rất nhiều vi khuẩn gây bệnh, phải tắm rửa sạch sẽ."
Từng mảnh quần áo rơi xuống, dòng nước ấm áp lan tỏa, nụ hôn của anh so với dòng nước càng dày đặc, càng gấp gáp hơn.
Cô đáp lại, thân hình mềm mại nhịp nhàng sít sao quấn lấy anh, Dương Lam Hàng không tự chủ được nữa, chỉ muốn có được cô...
Ngay lúc đấy, điện thoại anh lại reo, tiếng nhạc chuông cài riêng chỉ rõ người gọi là hiệu trưởng Châu. Nén xuống ngọn lửa lan tràn toàn thân, Dương Lam Hàng tắt vòi nước, đưa tay móc di động từ trong túi.
Anh nhận điện thoại, giọng nói hơi khàn khàn. "Chào chú Châu..."
Anh hắng giọng, tiếp tục nói. "Vâng, về rồi ạ... Đã giải quyết xong rồi... Vâng, kết quả kiểm tra đã có, toàn bộ đều phù hợp yêu cầu..."
Lăng Lăng nhìn người đàn ông trước mắt, mỗi lần anh nghiêm túc suy tư, luôn toát lên vẻ quyến rũ khiến người ta lạc mất hồn phách. Mặc dù trong tư thế nhạy cảm thế này, anh vẫn giữ được vẻ thanh cao thanh tâm quả dục như cũ.
Cô cười gian tà, len lén trườn lên người anh, chống lên thân anh, chậm rãi ngồi xuống. Ngọn lửa nóng bỏng đâm xuyên qua thân thể, lấp đầy nỗi nhớ nhung trống rỗng nhiều ngày qua của cô, cùng lúc đó, cô cũng cảm giác được toàn thân Dương Lam Hàng chợt căng cứng, cắn răng nhìn cô, vừa kìm nén khổ sở, vừa dấy lên tình-dục sôi trào...
Hiệu trưởng Châu lại hỏi trong điện thoại: "Kết quả kiểm tra thế nào? Độ chống cong có thể đạt tới bao nhiêu?"
Im lặng khoảng chừng mười giây, Dương Lam Hàng mới trả lời. "Vâng... Hình như có thể đạt đến 1000MPa."
"Hình như?" Rõ ràng hiệu trưởng Chu không mấy thích ứng với cách dùng từ này.
Lăng Lăng không nể nang gì bật cười, từ từ nâng thân mình lên, rồi lại hạ xuống...
Tay Dương Lam Hàng cầm điện thoại bỗng nắm chặt. "... Chú Châu, hiện giờ cháu có chút việc quan trọng, lát nữa cháu gọi lại cho chú nhé."
Không chờ bên kia trả lời, anh cúp luôn điện thoại, tắt máy.
"Không cần nha, em sai rồi..."
Sau đó, trong phòng tắm chỉ còn lại tiếng rêи ɾỉ tự do cất lên, thật lâu không dứt...
Phần 4
Action 1
Ánh đèn tường mờ nhạt, len qua cửa phòng ngủ hé mở, chiếu lên bóng người đang say giấc trong chăn lụa.
Mười hai giờ khuya, chính là lúc người ta mệt mỏi nhất, nhất là khi vừa trải qua một trận yêu đương cuồng nhiệt lên xuống trầm bổng, muốn ngừng mà không thể.
Dương Lam Hàng yên lặng ngắm nhìn vợ yêu đang ngủ say, đoán xem cô rốt cuộc mơ thấy gì mà khóe môi lại vương một nụ cười ngọt ngào đến vậy. Anh rất hy vọng cứ ôm lấy thân thể nhuyễn ngọc ôn hương của cô như thế này, đánh một giấc ngon lành, đó chắc chắn là chuyện rất hạnh phúc.
Nhưng anh chỉ có thể len lén rụt tay ra khỏi tay Lăng Lăng, dỡ lên tấm chăn ấm áp, khoác áo ngủ lên người, đến thư phòng tiếp tục công việc còn dở dang.
Anh đang định xuống giường thì một đôi tay nhỏ nhắn mềm mại bắt được cánh tay anh.
"Anh lại muốn làm việc à?" Giọng nói Lăng Lăng mang theo nét ai oán lẫn ngái ngủ hồn nhiên, khiến trái tim anh không kìm được mà chợt run.
"Vẫn còn một bản báo cáo dự án chưa viết xong, thứ sáu là hết hạn rồi."
Lăng Lăng hơi nhổm người dậy, duỗi hai tay ôm lấy eo anh thật chặt. "Hôm nay mới thứ tư, chẳng phải còn tới hai ngày sao."
"Ngày mai có hẹn với giáo sư Trần, hôm sau còn phải tham gia một cuộc họp đánh giá. Anh chỉ rảnh đêm nay thôi..." Anh thử kéo kéo cánh tay cô, vì sợ làm đau cô nên không dám dùng lực mạnh quá.
Lăng Lăng lại càng ôm chặt. "Em không cho anh đi. Bác sĩ bảo anh chú ý nghỉ ngơi, không thể làm việc quá sức."
"Anh biết... Em ngủ trước đi, anh quay lại mau thôi."
Lăng Lăng nghĩ nghĩ. "Nếu không thì thế này đi. Ngày mai em giúp anh viết báo cáo."
"Em? Em viết được sao?"
"Không biết thì có thể học mà."
"Nhưng..."
Lăng Lăng ngọt ngào hôn lên má Dương Lam Hàng mấy cái. "Yên tâm đi, giáo sư Dương. Cái khác không dám nói, nhưng nếu so về tiếng Trung, em tuyệt đối giỏi hơn anh nhiều!"
"Báo cáo này rất quan trọng."
"Quan trọng cái gì, hình thức thắng nội dung... Cứ đề tên Dương Lam Hàng của anh, sao có thể không thông qua được chứ."
Bạn giáo sư nào đó vốn luôn cần cù nay chần chừ một hồi lâu, cuối cùng không chịu được cám dỗ, lại sa ngã trong vòng tay mềm.
Action 2
Trải qua hai mươi giờ chiến đấu hăng hái, Lăng Lăng rốt cuộc cũng giành được chiến thắng trong cuộc chiến với bản báo cáo dự án.
Một bên xoa thắt lưng nhức mỏi, một bên gọi điện cho Dương Lam Hàng, điện thoại vừa chuyển thông đã bị ngắt, theo sau đó là một tin nhắn gửi lại. "Anh đang họp."
"Báo cáo viết xong rồi, anh ở đâu, em mang qua cho anh."
"Ở trong viện."
"Ừ, giờ em qua đây."
Khu nhà lầu thấp ba tầng tuy vừa được quét vôi nhưng vẫn lộ ra cảm giác tang thương của lịch sử. Ở một vị trí không quá bắt mắt trên cửa ra vào treo một tấm biển nằm ngang màu xanh dương nhạt: "Viện nghiên cứu vật liệu tiên tiến."
Không trang trí hoa lệ, không cố tình khoe khoang, hoàn toàn phù hợp với phong cách của Dương Lam Hàng.
Lăng Lăng đứng trước cửa viện nghiên cứu quẹt thẻ ra vào, cửa điện tử lập tức tự động mở ra, một anh bảo vệ mặc đồng phục chỉnh tề từ trong phòng bảo vệ thò ra nửa khuôn mặt tươi cười: "Lăng Lăng, lại đến kiểm tra à?"
Lăng Lăng ngượng ngùng vẫy vẫy tập báo cáo trong tay. "Tôi đến đưa văn kiện cho thầy Dương."
"Ồ, tôi cứ tưởng cô nghe nói viện trưởng Dương vừa đổi một cô thư ký mới xinh đẹp nên qua đây thẩm tra đó."
"Ặc..."
Dương Lam Hàng đổi thư ký mới, lại còn nữ thư ký xinh đẹp - việc quan trọng như thế lại dám không thông qua phê chuẩn của cô, thật quá đáng.
Lăng Lăng sải bước nhanh hơn, xuyên qua hành lang sạch bóng không một hạt bụi, chạy một mạch đến văn phòng chàng viện trưởng nào đó. Quả nhiên, bên ngoài văn phòng sáng sủa thanh khiết có một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp đang ngồi. Khuôn mặt trắng nõn mộc mạc, ánh mắt long lanh như nước, vai thon tóc thẳng khỏe mạnh sáng bóng, không hẳn xinh đẹp rực rỡ, nhưng thoạt nhìn khá là dễ chịu.
Cô thư ký đang bận rộn vừa thấy có người tới, lập tức đứng dậy cúi chào.
"Chào chị, tôi có thể giúp được gì không ạ?" Toàn những lời mềm dẻo động lòng người. Đừng nói đàn ông, Lăng Lăng nghe mà cũng muốn nhũn cả người.
"Dương Lam Hàng có ở đây không?"
Lăng Lăng hừ lạnh trong lòng: Hứ, Dương Lam Hàng đáng chết, ngoài mặt thì nghiêm chỉnh đạo mạo, luôn miệng nói không có hứng thú với gái đẹp, ấy vậy mà sau lưng mình lại dám tuyển nữ thư ký xinh xắn thế này, xem tối nay về tôi trừng trị anh ra sao nhé...
"Anh ấy đang họp. Chị có... Hả?" Cô thư ký cẩn thận nhìn kỹ Lăng Lăng một phen, giật mình nhớ ra cái gì, "Chị là Dương phu nhân phải không ạ?"
Lăng Lăng ngớ người. "Cô biết tôi à?"
"Lúc tôi vừa đi làm, viện trưởng cho tôi xem qua ảnh chụp của chị. Còn đặc biệt dặn dò, bất kể chị đến lúc nào, nhất định phải lập tức thông báo cho anh ấy."
Có một loại để tâm, không cần nhiều lời, chỉ một câu dặn dò đơn giản nhất, là đủ rồi.
"Chị chờ một chút, tôi vào phòng họp tìm anh ấy." Cô thư ký vừa nói vừa bước khỏi bàn làm việc.
"Không cần đâu, tôi chỉ đến đưa tập báo cáo thôi. Nhờ cô giúp tôi chuyển cho anh ấy."
Đặt báo cáo xuống, Lăng Lăng khẽ mỉm cười rời đi. Không cần truy hỏi gì nữa, cô tin anh, tin tưởng nhân cách của anh, càng tin rằng sự cố chấp của anh không phải ai cũng có thể dễ dàng dao động.
Action 3
Chạng vạng, hết giờ làm việc, trời đổ mưa phùn lất phất. Lăng Lăng thu dọn xong đồ đạc, vừa nhìn mưa phùn vừa kiên nhẫn chờ đợi.
Chưa tới mười phút, âm báo tin nhắn vang lên. "Anh ở trước cửa khoa Vật liệu chờ em."
Cô biết anh sẽ đến đón mình. Thực ra, cho dù trời không mưa, khi nào Dương Lam Hàng không bận đều đến đón cô tan làm, tuy rằng khoa Vật liệu chỉ cách nhà họ mười phút đi bộ.
Dưới tòa nhà khoa Vật liệu, Dương Lam Hàng giương ô đứng trước cửa. Mỗi sinh viên đi ngang qua đều chào hỏi anh, anh lịch sự đáp lại.
Mãi đến khi Lăng Lăng xuất hiện trong tầm mắt, nụ cười xa cách của anh mới có tình cảm hơn. "Anh biết ngay em không mang dù mà."
Cô làm mặt quỷ đáp trả anh. "Em biết ngay anh sẽ tới đón em mà."
"Nhỡ đâu anh có việc quan trọng không thể đến thì sao?" Anh hỏi.
"Chắc chắn anh sẽ phái người khác tới."
"..." Bạn giáo sư nào đó tâm phục khẩu phục triệt để. "Lên xe đi."
Action 4
Xe chạy chầm chậm trong làn mưa bụi, bọt nước văng khắp nơi.
"Báo cáo nộp rồi chưa?" Lăng Lăng hỏi.
"Nộp rồi, em viết rất khá."
"Mấu chốt là anh dạy dỗ rất có phương pháp!"
Dương Lam Hàng đột nhiên nhớ ra điều gì. "Đúng rồi, chiều nay anh nhận được thiệp mời, Diệp Chính Thần tháng sau tổ chức hôn lễ, mời chúng ta đến dự..."
"Kết hôn? Với Dụ Nhân à? Em không đi!" Nhớ đến cái kẻ đứng núi này trông núi nọ Diệp Chính Thần, trong lòng Lăng Lăng liền tức muốn nghẹt thở.
"Không phải Dụ Nhân."
"Cái gì!" Đối mặt với ông chồng luôn biết chừng mực, Lăng Lăng nhịn xuống nỗi kích động muốn hỏi thăm mười tám đời tổ tông của anh chàng đẹp trai nào đó. "Sao cứ luôn có nhiều cô không có mắt muốn nhảy vào hố lửa vậy chứ?"
"Em đoán lần này là ai?"
"Em đoán?" Vừa thấy biểu hiện đặc biệt có thâm ý của Dương Lam Hàng, Lăng Lăng bỗng nhiên ngồi thẳng. "Anh đừng nói với em là... Tiểu Băng nha."
Phần 5
Action 1
Diệp Chính Thần muốn kết hôn với Tiểu Băng, đây là tin tức chấn động nhất thế kỷ mà Lăng Lăng được nghe.
"Điều này sao có thể?" Lăng Lăng càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, nhìn kỹ sắc mặt của bạn giáo sư nào đó, không hề có dấu hiệu đùa giỡn cô. "Chắc chắn anh nhầm rồi, Tiểu Băng đã đính hôn với thanh mai trúc mã của cô ấy rồi mà, tuyệt đối không thể nào cưới Diệp Chính Thần."
Dương Lam Hàng đưa tay lấy từ trong túi áo ra một tấm thiệp mời khảm hình cưới, đưa đến trước mặt cô. Diệp Chính Thẫn vẫn đẹp trai chói mắt như thế, Tiểu Băng cũng vẫn tươi cười hạnh phúc như thế...
Bên dưới thiệp mời đề rõ tên cô dâu chú rể: "Diệp Chính Thần & Bạc Băng"
Nhìn bà xã đáng yêu rối rắm cào thẳng tóc, Dương Lam Hàng phì cười, không khỏi nhớ lại tình huống anh tình cờ gặp Diệp Chính Thần tại Nhật Bản ba năm trước.
Khi ấy anh và Lăng Lăng vừa làm lành với nhau, hai người đang tản bộ trong sân trường đại học Osaka, Lăng Lăng tự nhiên như không kéo cánh tay anh, hoàn toàn không cần kiêng dè ánh mắt của người khác.
Lúc đi ngang qua một quán cà phê, Lăng Lăng đột nhiên đứng sựng lại, phẫn nộ nhìn một đôi tuấn nam mỹ nữ trong quán cà phê, răng cỏ nghiến trèo trẹo. Dương Lam Hàng đang định hỏi rõ có chuyện gì, Lăng Lăng đã xông vào, đứng trước bàn đôi nam nữ kia, không nói không rằng cầm ly nước chanh nhằm ngay mặt anh chàng đẹp trai mà hắt qua.
Người đàn ông không tránh né, cũng không nổi giận, chất lỏng trong suốt chảy qua vầng trán anh tuấn của anh ta, từng giọt rơi xuống bàn, vô cùng giống nước mắt.
"Diệp Chính Thần! Đồ đàn ông không tim không phổi nhà anh!" Lăng Lăng cũng không màng trong quán cà phê có bao nhiêu người nhìn ngó, lớn tiếng chất vấn. "Anh còn dám qua lại với cô ta à?! Ban đầu anh đã đồng ý với tôi cái gì?!"
Lời nói và hành động của Lăng Lăng, rất khó để người ta không liên tưởng tới cảnh "bắt kẻ nɠɵạı ŧìиɧ", Dương Lam Hàng vừa đuổi theo tới cửa toàn thân chợt đông cứng, ngớ người đứng nguyên một chỗ...
"Lúc đầu anh thề sống thề chết đáp ứng tôi sẽ một lòng một dạ với Tiểu Băng. Triệt để cắt đứt với cô gái kia... Nên tôi mới giúp anh giấu diếm, anh, anh..." Lăng Lăng tức đến nỗi giọng nói cũng run theo. "Anh có biết, trước khi đi Tiểu Băng gọi điện cho tôi, vừa khóc vừa nói cô ấy không bỏ được anh, không nỡ rời xa anh, vậy mà anh lại đối xử với cô ấy như thế!"
Diệp Chính Thần vẫn không mở miệng, trên khuôn mặt tuấn tú không hề có biểu hiện gì, nhưng bàn tay buông bên người không ngừng nắm chặt rồi nắm chặt.
"Lăng Lăng..." Dương Lam Hàng kéo Lăng Lăng đang giận run người, "Thôi nào, mình đi thôi."
"Em không đi, em muốn nói cho ra nhẽ!"
"Chuyện tình cảm, không thể miễn cưỡng."
"Em không miễn cưỡng anh ta, mà chính anh ta luôn miệng nói sẽ không làm tổn thương Tiểu Băng..."
Không còn cách nào khác, Dương Lam Hàng đành cứng rắn kéo Lăng Lăng ra khỏi quán cà phê, để cô bình tĩnh lại một lát.
"Lẽ ra em không nên tin anh ta, nếu em sớm nói với Tiểu Băng anh ta có người khác, Tiểu Băng đã không bị tổn thương sâu đến thế..." Lăng Lăng áy náy nói.
"Em không nói là đúng... Tình cảm là chuyện của hai người, người ngoài không thể hiểu được." Dương Lam Hàng nói.
Qua cửa sổ thủy tinh của quán cà phê, Dương Lam Hàng lại nhìn thoáng qua Diệp Chính Thần, từ đầu chí cuối không hề cử động, ngồi trong kia, tựa như một con diều hâu to lớn không có máu.
Nếu Dương Lam Hàng nhớ không lầm, lúc anh vừa tốt nghiệp về nước từng gặp qua người đàn ông này trong một buổi chiêu đãi, Trác Siêu Nhiên đặc biệt giới thiệu họ với nhau: "Vị này là con trai duy nhất của tư lệnh quân khu X, Diệp Chính Thần..."
Diệp Chính Thần khi ấy, quân phục nghiêm trang, tinh thần hăng hái...
Action 2
Chẳng mấy khi có được một buổi tối nhàn hạ, Dương Lam Hàng bất đắc dĩ nhìn Lăng Lăng đang tựa vào sô pha hết sức chuyên tâm nghiên cứu thiệp mời.
Cô vừa tắm xong, trên người chỉ quấn một chiếc khăn tắm, mái tóc hơi ẩm xõa trên vai, từng giọt nước theo bờ vai thơm còn chưa tan dấu hôn trượt xuống, hương thơm lay động...
Tối nay bạn giáo sư nào đó cố ý từ chối dự chiêu đãi, muốn về nhà chăm sóc bã xã đã thui thủi một mình nhiều ngày nay, làm tròn trách nhiệm của một ông chồng tốt. Ngờ đâu cả buổi tối Lăng Lăng đều đăm chiêu suy nghĩ, căn bản không rảnh mà quan tâm đến anh. Chỉ có mỗi đôi chân thon thả mịn màng cân đối đong đa đong đưa trước mặt anh, chuỗi lắc trân châu trắng muốt trên cổ chân rung rung khiến người ta hồn xiêu phách lạc.
Bạn giáo sư nào đó bỗng động tình, in xuống một nụ hôn thật sâu trên vai Lăng Lăng.
"Đừng nghịch, người ta đang suy nghĩ vấn đề rất quan trọng. Vào thư phòng viết báo cáo đi."
Bạn giáo sư nào đó bị đả kích nghiêm trọng. "Hiện giờ anh không có báo cáo nào để viết hết."
"Vậy đi đọc tài liệu tham khảo, nghĩ coi còn dự án nào anh có thể xin về không."
"..."
Bạn giáo sư nào đó thực sự không nhịn được nữa. Vươn tay, đem bà xã đáng yêu kéo vào lòng. "Em xem thiệp mời cả đêm rồi, rốt cuộc là đang nghiên cứu cái gì?"
"Em đang nghiên cứu xem Diệp Chính Thần muốn gì, em lo Tiểu Băng lại bị anh ta lừa gạt..."
"Anh ta muốn gì thì quan trọng sao?" Tay bạn giáo sư lén lút luồn vào trong khăn tắm quấn hờ của cô, đầu ngón tay khéo léo sờ soạng theo đường cong của chiếc eo thon.
Ngày lành cảnh đẹp thế này, việc thằng đàn ông khác muốn cái gì thực sự không quan trọng.
Một người đàn ông được vô số phụ nữ thèm khát đang ở bên cạnh đây muốn làm gì... mới là quan trọng nhất.
Nhưng bạn nữ nào đó không hiểu phong tình lại phẩy tay vả vào bàn tay đang quấn lấy mình, tuột khỏi lòng anh, tiếp tục trạng thái trầm tư.
"Em thực sự muốn biết lý do à?"
"Hả? Anh biết sao." Lăng Lăng ngước mắt, lần đầu tiên nhìn thẳng vào anh trong suốt cả tối nay.
Dương Lam Hàng cuối cùng cũng dỡ bỏ vẻ ngoài nho nhã lịch thiệp, đoạt lấy thiệp mời trong tay Lăng Lăng, lật người ép cô xuống ghế sô-pha. Trong lúc lôi kéo, khăn tắm trượt xuống, hai bầu ngực đứng thẳng nhấp nhô lên xuống trước mặt anh...
Dương Lam Hàng nhìn chằm chằm người phụ nữ trong lòng, người phụ nữ của anh, chỉ thuộc về mình anh. Nếu chưa từng trải qua sự đè nén cùng khao khát trường kỳ, sẽ không hiểu được loại cảm giác thỏa mãn này tốt đẹp đến dường nào.
Lăng Lăng có thể không hiểu, nhưng là đàn ông, Dương Lam Hàng hoàn toàn có thể lý giải Diệp Chính Thần muốn gì ở ba năm sau, quay về đoạt lấy một người phụ nữ đã có chồng chưa cưới, bởi vì anh ta khát vọng đã lâu, đè nén đã lâu.
Dương Lam Hàng cười nhẹ, ánh nhìn khẽ hạ xuống. "Đối với loại đàn ông như Diệp Chính Thần mà nói, không chiếm được người phụ nữ mình yêu thương, anh ta tuyệt đối không cam tâm."
"Anh ta thích Tiểu Băng ư? Vậy tại sao anh ta còn muốn ở bên Dụ Nhân?"
"Bởi vì... anh ta là quân nhân..."
Lăng Lăng kinh ngạc trợn tròn mắt. "Quân nhân?"
"Muốn biết đáp án sao? Thầy đây có thể nói cho em, tuy nhiên..."
Lăng Lăng sao có thể không hiểu kiểu ám chỉ này, nháy nháy đôi mắt quyến rũ. "Không phải anh lại muốn xài luật ngầm với em đấy chứ?"
"Em cũng có thể lý giải thành nghĩa vụ cần làm."
"Nghĩa vụ?" Lăng Lăng mỉm cười ngọt ngào khẽ mơn trớn khuôn mặt không tì vết của Dương Lam Hàng. "Em vẫn thích bị anh xài "luật ngầm" hơn."
Anh áp mặt xuống, hôn lên đôi môi mềm mại của cô, không cho cô lấy một cơ hội thở dốc...
Mưa gió một mảnh mịt mù trong đêm khuya,
Đầu ngón tay quấn quýt đan giữa những sợi tóc,
Thân thể giao quấn như keo như sơn trên sô-pha,
Niềm sung sướиɠ đơn thuần nhất khiến họ phiêu du nơi chân trời, rồi lại chìm trong vực sâu muôn trượng...
Action 3
Tình yêu nóng bỏng ngừng lại trong gió táp mưa sa, Dương Lam Hàng nằm rạp trên người cô, lưu luyến không nỡ rời khỏi thân thể ấm áp của cô.
Cô ôm lấy eo anh, vùi mặt vào ngực anh, lắng nghe tiếp tim đập dữ dội của anh. "Hàng... Em vẫn muốn có một đứa con."
Nhắc tới con, vẻ mặt Dương Lam Hàng chợt chùng xuống, trầm mặc không nói.
Trên thực tế, họ từng có một đứa con. Mỗi ngày họ đều phấn khởi chờ mong sự ra đời của đứa bé, không ngờ lúc em bé được năm tháng, đột nhiên bị dị dạng. Các chuyên gia thông qua hội chẩn kết luận, do họ tiếp xúc lâu ngày với các thiết bị phóng xạ, thời kỳ mang thai không điều dưỡng tốt thân thể, dẫn đến đứa trẻ ngay từ đầu đã khiếm khuyết...
Dương Lam Hàng dẫn Lăng Lăng đi khám đủ các chuyên gia cùng bác sĩ nổi tiếng, cuối cùng vẫn không giữ được đứa con của họ. Tuy nhiên bác sĩ nói sau khi cơ thể họ được điều dưỡng tốt lại có thể sinh tiếp, nhưng hai người không ai nhắc lại chuyện này...
Lăng Lăng biết, công việc Dương Lam Hàng phải làm rất nhiều, căn bản không thể cách xa những thiết bị cùng vật liệu thí nghiệm đó... Cho nên cô vẫn luôn chờ, một năm, hai năm, ba năm... Nhưng anh dường như dành cả đời trong phòng thí nghiệm.
"Em thật sự muốn..." Lăng Lăng dịu giọng cầu xin.
"Nhưng cơ thể anh..."
"Bác sĩ nói có thể điều dưỡng mà, ba tháng hẳn là đủ." Lăng Lăng nhìn ra sự khó xử của Dương Lam Hàng, cũng biết hoài thai em bé ba tháng vẫn không đủ, thậm chí có thể cần đến ba năm.
"Thực sự không tìm được thời gian thì thôi vậy, đợi lúc nào anh hết bận rồi nói tiếp." Cô thầm thở dài, rời khỏi vòng ôm của anh, một mình đi vào nhà tắm, để dòng nước cuốn trôi đi nước mắt.
Có thể lấy Dương Lam Hàng, mọi người đều nói cô may mắn, cô cũng tin bản thân mình may mắn, có điều may mắn nào cũng đều cần đôi chút trả giá.
Đến khi cô bước ra khỏi phòng tắm, Dương Lam Hàng đang đứng cạnh cửa phòng tắm đợi cô. "Lăng Lăng..."
"Ừm." Cô ráng nở nụ cười, mặc dù thoạt nhìn có chút chua xót.
Anh kéo cô ôm vào lòng. "Bắt đầu từ mai, anh sẽ cố hết sức không đến phòng thí nghiệm, được không?"
Cô mỉm cười, cười đến độ tầm mắt bị nước mắt làm nhòe đi.
Action 4
Nam Châu, Tứ Xuyên.
Trước cửa nhà hàng cao cấp nhất thành phố Nam Châu, không có cổng vòm bơm hơi, cũng không có chữ Hỷ đỏ thắm chúc mừng, có chăng chỉ là một thông báo: "Khách sạn chúng tôi vì lý do đặc biệt nên tạm ngừng buôn bán đối ngoại."
Bên cửa nhà hàng còn có bốn cảnh vệ vận quân phục đang đứng, nghiêm cấm bất kỳ người nào không phận sự bước vào.
Lăng Lăng đã tham gia rất nhiều hôn lễ, có cái lãng mạn, có cái xa hoa, cũng có cái khiêm tốn, nhưng chưa từng thấy cái nào... khiêm tốn như vầy.
Trải qua một phen kiểm tra nghiêm ngặt, Lăng Lăng và Dương Lam Hàng mới được vào trong khách sạn, bắt gặp một đôi sắp làm cô dâu chú rể đang thổi bong bóng.
"Thổi thêm vài hơi đi, nhỏ quá." Cô dâu nói.
"Phiền phức quá, anh mặc kệ!" Chú rể đem quả bong bóng đang thổi dở nhét luôn vào tay cô dâu. "Em thổi đi."
"Cầm đi, cầm đi! Toàn là nước bọt của anh, bẩn chết đi được."
"Bẩn á?" Bạn đẹp trai nào đó cười mờ ám, vẻ cười gian manh vẫn điên đảo chúng sinh như xưa. "Em cũng đâu phải chưa từng ăn..."
"Anh..." Mặt cô dâu đỏ hồng, oán hận đem gói bong bóng to ném đến trước mặt anh ta. "Diệp Chính Thần, anh mau thổi xong đống bong bóng này cho em, nếu không đừng kết hôn nữa."
"Anh đã nói bao nhiêu lần rồi, em đừng đem chuyện kết hôn ra uy hϊếp anh."
"Anh có thổi hay không?"
"Anh... Anh cũng chưa nói là không thổi..."
Bạn đẹp trai nào đó vừa thổi bong bóng vừa than vãn. "Đứa chết bằm nào ăn no rửng mỡ không có việc gì làm nói hôn lễ tự mình trang trí mới gọi là hôn lễ chân chính, @#¥%..."
Từ khi tạm biệt nhau ở Nhật, chớp mắt đã ba năm, nay gặp lại tưởng như đã qua một đời.
Vốn dĩ Lăng Lăng rất muốn hỏi han Tiểu Băng, tại sao lại đến với Diệp Chính Thần, nhưng khi bắt gặp cảnh tượng này, cô không còn muốn hỏi gì nữa.
Năm tháng cùng trải nghiệm khiến tình yêu không còn lãng mạn ngây thơ, nhưng tình cảm lắng đọng ngày xưa vẫn chưa từng thay đổi. Mặc kệ đã trải qua những chuyện gì trong quá khứ, có thể kết hợp với người mang lại cho mình hạnh phúc, chính là kết cục hoàn mỹ.
Phần 6
Action 1
Mọi thứ đều thu xếp ổn thỏa, Diệp Chính Thần bày biện xong bàn tiệc trong phòng tiệc lớn của nhà hàng, liền mời bạn giáo sư nào đó cùng phu nhân dùng bữa.
Trên bàn tiệc rộng lớn, Lăng Lăng và Tiểu Băng lâu ngày không gặp bị dồn ép lại ngồi cạnh nhau, ghế cạnh ghế, tay kề tay, nhiệt tình hồ hởi tám chuyện ngày trước buồn bã cùng nhau đến Arashiyama(*) ngắm lá phong, chuyện hào hứng đi cửa hàng dược mỹ phẩm mua đồ trang điểm, rồi cả tâm trạng khi đến cửa hàng giảm giá ở Ishibashi(**) đào bới đồ quý, thời gian ba năm khiến cho những ngày tháng đau lòng ở Nhật Bản chưa bao giờ được nhớ lại, nay nhắc đến, niềm vui cùng khổ đau đã sớm nhẹ bẫng như mây trời. Những gì còn lại, chỉ là một loại trầm tích của dĩ vãng.
Lăng Lăng đột nhiên sực nhớ ra chuyện gì, lẳng lặng ghé vào bên tai Tiểu Băng: "Đúng rồi, tớ có chuyện này quên nói cậu biết..."
"Chuyện gì?" Tiểu Băng chăm chú mở to mắt lắng nghe.
"Cậu còn nhớ có lần cậu và Diệp Chính Thần ầm ĩ đòi chia tay không, anh ta nhốt mình trong phòng uống rượu, sau đó còn nhập viện..."
"Ừ, nhớ."
Làm sao cô không nhớ được, lúc đó cô nhảy qua ban công bắt gặp Diệp Chính Thần mặt mày tái nhợt, áy náy đau lòng muốn chết, phút giây đó, cô cảm thấy bản thân chịu ấm ức lớn đến đâu cũng không đáng nói, chỉ cần Diệp Chính Thần mạnh mẽ hăng hái sống thật tốt là được.
Dẫu bây giờ nhớ lại bộ dạng anh khi ấy, trái tim cô vẫn nhoi nhói đau.
"Sau khi cậu đi, tớ với chị Phùng tám chuyện, chị ấy nói tớ hay... Đó là khổ nhục kế do Diệp Chính Thần dựng nên, anh ta đoán chắc nếu đem bản thân ra tra tấn sống dở chết dở, cậu nhìn thấy nhất định sẽ mềm lòng, sẽ tha thứ cho anh ta, cho nên..." Lăng Lăng vừa cười vừa nháy mắt. "Ừ thì, cậu biết rồi đó..."
Tiểu Băng hận đến độ ra sức nghiến răng. "Hóa ra anh ta dám lừa tớ."
Nhìn thấy vẻ vừa yêu vừa hận trong mắt Tiểu Băng, Lăng Lăng vụиɠ ŧяộʍ che miệng, tưởng tượng ra cảnh tối nay Tiểu Băng hung hăng trừng trị ông chồng mình, cô liền hưng phấn khó tả.
Kỳ thực, cô tiết lộ bí mật nho nhỏ này, hoàn toàn không có ác ý, chẳng qua chỉ vì muốn tăng thêm chút tình thú cho đôi vợ chồng mới cưới, đặng sau khi Tiểu Băng hung hăng trừng phạt ông chồng ranh ma của cô ấy, sẽ càng hiểu rõ sâu sắc tấm chân tình mà anh dành cho cô.
Dù sao khổ nhục kế không phải là thứ gã đàn ông nào cũng dám xài, nhưng dám mạnh tay với bản thân như thế, thực sự giam mình trong phòng n ngày, một hạt cơm cũng không ăn... Bất luận Diệp Chính Thần có bao nhiêu lời nói dối, có khôn ngoan đến đâu, tấm chân tình đó không hề giả.
Dù gì đi nữa, loại đàn ông như Diệp Chính Thần, nhất định phải thường xuyên tìm cơ hội dạy dỗ mới được, dạy chồng không nghiêm, là lỗi của vợ.
Dương Lam Hàng nhìn nụ cười ngọt ngào đáng yêu của Lăng Lăng, đáy mắt tràn ngập ý cười dung túng, không ai hiểu bà xã mình hơn anh, nhìn ánh mắt lấp lánh của cô, liền biết cô nhất định lại đang "chỉnh người".
Là bạn bè, anh cho rằng cần cảnh báo kẻ bị hại đôi chút, vì thế, Dương Lam Hàng thấp giọng nói với Diệp Chính Thần ngồi bên: "Này, cậu phải chuẩn bị tâm lý cho tốt, có lẽ Lăng Lăng đang bóc mẽ cậu đấy."
Diệp Chính Thần nhìn về phía bà xã tương lai ánh mắt đầy phẫn hận, thở một hơi thật dài. "Hy vọng tối mai tớ không cần ngủ cách vách..."
Action 2
Trong phòng tiệc lớn của nhà hàng sang trọng, vang lên một tràng nhạc khúc vui tươi trẻ trung: "Bà xã bà xã anh yêu em, A Di Đà Phật phù hộ em, cầu em vạn sự như ý, đôi ta không chia lìa..." Nhìn thấy Dương Lam Hàng ung dung lấy khăn giấy lau tay, chờ khi tiếng nhạc kết thúc mới bắt điện thoại trong tay, Lăng Lăng đang uống nước thiếu điều muốn sặc luôn.
Nhạc chuông này là do Lăng Lăng vào một buổi tối nào đó của tháng trước rảnh rỗi sinh nông nổi, thừa dịp bạn giáo sư đang bận làm việc đã lén cài đặt vào máy anh.
Lúc đấy cô còn thầm mơ màng: Dương Lam Hàng tao nhã lịch thiệp đang ngồi họp trong một phòng hội nghị nào đó, hoặc khi đang thảo luận vấn đề học thuật với giáo sư khác, đột nhiên di động đổ chuông, tiếng nhạc buồn cười như vậy cất lên, không biết anh sẽ có biểu hiện ra sao, những người xung quanh sẽ tỏ vẻ thế nào.
Vừa tưởng tượng ra bộ dạng quẫn bách của Dương Lam Hàng vốn luôn ung dung điềm tĩnh, máu chơi ác của cô lại bốc lên, phấn khích đến nỗi ôm chăn lăn khắp giường, áo ngủ bằng lụa mỏng manh không chịu nổi lăn lộn của cô, nhăn nhúm thành một cục trên người, cái cần che đều không che được.
Lăng Lăng mải chìm đắm trong niềm phấn khích, hoàn toàn không chú ý đi ra ngoài hít thở không khí, bạn giáo sư nào đó định đi uống chén trà bỗng dừng chân trước cửa phòng ngủ.
"Có chuyện gì mà vui vẻ vậy?" Bạn giáo sư nào đó đi vào phòng ngủ, ngồi bên giường, nhìn một màn khiến anh không thể ung dung nổi.
"Hả?" Lăng Lăng lén đem chứng cứ tội ác nhét xuống dưới gối. "Không có gì... Em đang nghĩ, sinh nhật sắp tới của anh, em nên tặng anh quà gì đây."
"Hửm? Xem chừng em đã nghĩ ra một món quà rất đặc biệt. Là gì thế?" Một lời nói dối luôn cần vô số lời nói dối khác đi kèm, Lăng Lăng ra sức suy nghĩ, chợt bắt gặp một bài viết trên Thiên Nhai(***), một cô gái dùng 108 chiêu chinh phục thành công đàn ông... Cuối cùng đầu óc lóe sáng, nghĩ ra một chiêu. Lăng Lăng bật dậy khỏi giường, lẳng lặng dựa vào lòng bạn giáo sư nào đó, ngón tay sờ cổ áo anh. "Nếu không, đến hôm sinh nhật anh, em cho anh thực hành... xem xem có hiệu quả không."
"Từ đây đến sinh nhật anh, còn tới hai tháng..." Bạn giáo sư nào đó vươn tay tóm lấy eo Lăng Lăng, thản nhiên nói: "Tốt nhất em nên suy nghĩ món quà khác đi..."
"Anh không thích à?", "Không phải, anh muốn," Bàn tay anh chậm rãi tìm tòi vào trong áo ngủ nhăn nhúm của cô, "chúng ta bắt đầu thực hành từ bây giờ, hai tháng chắc là thực hành xong..."
Sau đó, họ luôn bận rộn thực hành, chuyện nhạc chuông điện thoại mà Dương Lam Hàng suýt nhắc tới, cô cũng quên béng mất.
Hôm nay, cô đột ngột nghe được tiếng chuông đó, lại nhìn thấy Dương Lam Hàng thong thả điềm nhiên chờ tiếng nhạc réo hết, chờ Diệp Chính Thần cười đến mức khóe miệng sắp rút gân, mới nhận điện.
Lăng Lăng bỗng nhiên không còn cảm thấy cảnh tượng này buồn cười nữa, ngược lại tận đáy lòng có một loại rung động không nói nên lời.
"Siêu Việt hả?" Giọng điệu Dương Lam Hàng ẩn hiện một tia vui mừng. "Cậu về rồi à?... Ừ, ở nhà hàng, đúng thế... Bao giờ đến?... Được, bọn tớ chờ cậu."
Anh vừa cúp điện thoại, Diệp Chính Thần hỏi: "Siêu Việt? Cậu hai Trác về rồi à?" "Ừ, cậu ta vừa xuống máy bay, đang chạy trên đường cao tốc, khoảng chừng một tiếng nữa sẽ tới."
Diệp Chính Thần cảm thấy rất bất ngờ, vừa cười vừa nói: "Tớ nghe nói cậu ta đi hưởng tuần trăng mật ở Maldives, vốn không định quấy rầy, ai dè cậu ta vẫn biết."
"Hôn lễ của cậu sao cậu ấy có thể không về chứ? Đừng nói đi tuần trăng mật, đến cả đám cưới không chừng còn hoãn được nữa là..."
"Tớ vẫn thực sự thắc mắc, một người phụ nữ có thể khiến cậu hai Trác giành lấy từ tay anh mình, rốt cuộc là hồng nhan họa thủy như thế nào? Cậu đã gặp qua chưa?" Diệp Chính Thần hỏi.
"Gặp rồi, tớ cũng không hiểu lắm. Mấy chuyện tình cảm, rất khó nói." (Ta đây thầm cười gian: Haha, tâm sự của bà xã các anh, làm sao các anh có thể nhìn thấu?) "Phải rồi." Dương Lam Hàng hỏi: "Tuần trăng mật các cậu muốn đi đâu?" "Bọn tớ muốn đi Osaka." Nhắc tới Nhật Bản, trong mắt Diệp Chính Thần lóe lên một tia nuối tiếc.
Những ngày tháng ấy, đẹp nhất mà cũng ngắn ngủi nhất, là ký ức mà anh nhung nhớ nhất.
Anh vẫn muốn dẫn cô ấy quay lại Osaka một lần, lại ngắm nhìn hoa anh đào nở rộ bên ngoài ban công, lại rảo bước trên con đường rợp bóng cây trong sân trường đại học Osaka, lại ở trong căn phòng sát vách lần nữa, tất nhiên, nếu có cơ hội ôm cô ấy đi xem phim hành động tình yêu Nhật Bản thì càng tốt.
Khó có được cơ hội để anh có thể làm lại như thế này, đánh mất rồi lại tìm về.
"Cậu thì sao?" Diệp Chính Thần hỏi. "Mấy năm nay vẫn luôn bận bịu công tác, có định dẫn bà xã cậu đi nghỉ xả hơi không?" Dương Lam Hàng cúi đầu, nhẹ nhàng che một bên mặt, hạ giọng nói với anh ta: "Tớ đang làm thủ tục, tính đi MIT ba tháng làm học giả trao đổi."
"Cậu lại muốn ra nước ngoài à?"
"Trao đổi chỉ là hình thức... Tớ muốn dẫn Lăng Lăng đi nghỉ ba tháng, không làm gì hết, chỉ tháp tùng cô ấy thôi." Dương Lam Hàng nhỏ giọng nói: "Tuyệt đối đừng nói với Lăng Lăng, tớ muốn cho cô ấy niềm vui bất ngờ."
Người khác nói những lời này thì không sao, nhưng một Dương Lam Hàng vì sự nghiệp khoa học mà dốc tâm dốc sức đổ máu, tận tụy hết lòng lại đi nói ra những lời như thế, nghe chẳng khác nào chuyện nghìn lẻ một đêm.
Diệp Chính Thần nâng cốc, khẽ cạn ly với Dương Lam Hàng. "Hàng, tớ đã gặp nhiều người chiều vợ, nhưng chưa thấy ai chiều vợ như cậu. Tớ phục cậu rồi!"
Dương Lam Hàng nhấp một ngụm rượu mát lạnh, khóe miệng lộ ra một tia chua xót. "Thực ra, tớ đối với cô ấy không tốt chút nào...
Đã kết hôn nhiều năm như vậy, quá nửa thời gian tớ đều đi công tác bên ngoài, cho dù ở nhà, phần lớn thì giờ cũng đều làm việc. Nhiều khi còn muốn cô ấy giúp mình chuẩn bị vật liệu, làm thí nghiệm, hướng dẫn sinh viên... Tớ chưa từng làm gì cho cô ấy, ngay cả chuyện cô ấy muốn có một đứa con, tớ cũng không thể..."
Dương Lam Hàng lắc đầu, thờ dài. "Cô ấy trước nay chưa từng oán trách tớ lấy một câu, nhưng tớ biết, cô ấy hy vọng tớ có thể ở bên cạnh nhiều hơn..."
Thế nào là yêu?
Yêu là bao dung, yêu là cảm thông, yêu là thấu hiểu, yêu là ủng hộ, yêu là nỗi vất vả anh có thể cảm thông, là sự bất đắc dĩ của anh mà em có thể đọc hiểu... Mặc cho sinh ly tử biệt, vẫn cùng người thề nguyện. Cùng nắm tay nhau, sống đến bạc đầu.(****)
-------------------
(*) Arashiyama: một ngọn núi ở Kyoto, Nhật Bản, là thắng cảnh du lịch rất nổi tiếng.
(**) Ishibashi: Nghĩa là Cầu Đá (Stone Bridge), nằm trong khu vực công viên Ishibashi ở tỉnh Kagoshima, Nhật Bản.
(***) Thiên Nhai Xã Khu: một diễn đàn nổi tiếng của Trung Quốc. URL: https://www.tianya.cn
(****) Nguyên văn câu này là "死生契阔,与子成说;执子之手,与子偕老" (Tử sinh khế khoát, dữ tử thành thuyết. Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão.), là một câu trong Kinh Thi.