Chương 52

Lôi Kình Vũ chiếm lấy cơ thể của Nhược Hy, cởi sạch những mảnh vải trên người cô ra.

Đây là kần đầu tiên anh nhẹ nhàng và nâng niu cô như vậy, không mạnh bạo nhưng lại gấp gáp.

Hơi thở anh nống hổi, dồn dập phả vào cơ thể ấm nóng của cô.

Bầu không khí xung quanh như hoá hư ảo, tạo ra một cảm giác ám muội vô cùng chân thật. Cô tự hỏi, sao giấc mơ này lại mang đến cảm giác khó tả như vậy. Nó không khác gì so với thật nhưng lại rất kì lạ.

Nếu là thật, chắc chắn người trước mặt cô không phải là Lôi Kình Vũ, còn nếu là mơ... thì giấc mơ này đúng là một giác mơ tuyệt vời.

Anh gác chân cô lên vai của mình, tay cầm thứ to lớn đang từ từ tiến sâu vào nơi chật hẹp.

"Ưʍ..." Nhược cong eo lên, cảm giác sung sướиɠ đến đỉnh điểm.

Anh hôn nhẹ bàn bàn chân cô, sau đó lại cúi người xuống tặng cô một nụ hôn thật sâu, bên dưới kẽ động nhẹ.

"Kình Vũ... tại sao ngay cả trong giấc mơ, anh cũng xuất hiện vậy?" Cô mấp máy môi, đôi mắt mơ màng như ngấn lệ.

Lôi Kình Vũ không trả lời, anh nắm lấy eo cô, ra vào nhanh hơn, khiến cô không ngừng rùng mình và rêи ɾỉ, tay siết chặt lấy ga giường.

"Nhược Hy! Em nhìn tôi." Giọng nói anh dịu dàng như rót mật vào tai, làm cô vô thức nghe theo lời anh.

"Ngoan! Mở miệng ra!" Anh mạnh bạo chiếm lấy đôi môi mềm mại của cô, không ngừng cắn xé.

Nhược Hy như muốn phát điểm, kɧoáı ©ảʍ lan ra khắp cơ thể khiến cho cô cảm thấy như đang được bay bỏng trên mây.

"Không... mau dừng lại đi... tôi sắp không chịu nổi rồi." Nhược Hy liên tục lắc đầu, dùng sức đẩy anh ra, nhưng anh không nghe theo lời cô, còn đan chặt lấy hai tay cô, thẳng lưng thúc mạnh vào trong.



Bên trong cô đột nhiên cắn chặt lấy cái của anh, không ngừng co giật, một giây sau, một dòng d.â.m t.h.ủ.y tuôn trào ra bên ngoài. Anh không những không dừng lại mà còn đâm sâu hơn, liên tục rút ra rồi đâm vào như một cái máy, làm cho cô như muốn nổ tung, không ngừng ra nhiều nước, làm ướt cả người anh.

"A... khoan... khoan đã... dừng lại đi."

Anh khẽ cong môi, rút thứ to dài đang ướŧ áŧ ra khỏi cơ thể cô.

Cứ như như vậy là xong rồi, nhưng không, anh để cô quỳ lên, đưa mông về phía mình và làm cô từ phía sau.

"Ưʍ... đừng mà, Kình Vũ, mau dừng lại đi!"

Cô gọi tên anh khiến cho anh càng hứng lên, anh đặt năm ngón tay lên mông của cô, mạo bạo đâm sâu vào bên trong, mỗi lần đâm vào đều chạm đến điểm sâu nhất.

Nhược Hy thật sự không chịu nổi, cô ra sức cầu xin: "Đừng, mau dừng lại đi... tôi... tôi sẽ lại ra mất."

Anh ôm lấy eo cô, ghé vào tai cô thì thầm: "Đừng sợ, em có thể bất cứ lúc nào em muốn."

Sau đó anh nắm lây hai tay cô kéo ra sau, đồn dập đâm vào trong cái hang nhỏ ướŧ áŧ, làm cho nó không ngừng rỉ nước, những sền sệt cứ chảy ra rồi lại chảy xuống đùi cô.

Âm thanh của sự va chạm không ngừng vang lên, tiếng rêи ɾỉ người người đàn ông và người phụ nữ tạo ra một sự mờ ám, vừa kịch liệt lại vừa kí©h thí©ɧ.

"Á.... tôi đang ra... tôi đang ra... mau dừng lại đi... á..."

Cơ thể người phụ nữ co giật, khi anh rút ra, cô đã không chịu nổi nữa mà ngã xuống giường, hơi thở hổn hển.

Anh ép của mở miệng, bắn tất cả vào trong miệng của cô, giọng nói chứa đầy sự sung sướиɠ: "Nuốt hết nó đi em."

Thứ đó vừa đắng lại vừa tanh, vô cùng buồn nôn nhưng anh lại ép cô nuốt hết chúng vào bụng, một giọt cũng không được nhả ra.

"Ưʍ... không muốn nữa đâu... không muốn nữa." Mắt cô nhắm nghiền như sắp không thở ra hơi, cô thể vô cùng mệt mỏi.



Lôi Kình Vũ vốn cảm thấy không đủ, anh muốn nhiều hơn nữa: "Nhược Hy! Thêm một lần nữa thôi, được không?"

Anh gác hai chân cô lên vai mình, tiếp tục cho thứ đang c.ư.ơ.n.g c.ứ.n.g kia vào, thậm chí nó còn to hơn cả lúc nãy.

Hai mắt Nhược Hy nhắm nghiền, cô không còn sức lực để phản kháng nữa, chỉ có thể nằm yên chịu trận.

"Ưʍ... tôi... không được rồi... nhanh... nhanh quá."

Anh điên cuồng thúc vào bên trong cô, đem hết tất cả du͙© vọиɠ và tình yêu cháy bỏng của mình bắn vào cái lỗ nhỏ của cô, để cô cảm nhận hết thảy.

"Chậc! Sướиɠ chết mất."

Anh để yên như vậy, không cho chảy ra dù chỉ một giọt.

"Nhược Hy! Có thích không?" Anh cúi người xuống, ôm lấy cơ thể cô, ánh mắt nhìn cô như muốn chiếm lấy cô làm cô riêng mình, muốn thời gian sẽ mãi mãi dừng lại ở khoảnh khắc này.

Nhược Hy mơ màng mở mắt, đôi mắt ướt đẫm, cô ôm lấy cổ của anh, trao cho anh nụ hôn vụng về của mình.

"Nhược Hy?"

"Lôi Kình Vũ, tại sao anh lại luôn khiến tôi cảm thấy khó chịu như vậy? Tại sao anh lại khiến con tim tôi loạn nhịp vì anh? Anh đúng là một kẻ xấu xa." Cô tức giận đấm vào người anh, ngay cả trong mơ mà anh cũng muốn ức hϊếp cô.

Lôi Kình Vũ cười thầm, cảm xúc động nhiên dâng trào, anh không ngờ cô vậy mà cũng có cảm giác bới anh.

Anh nhẹ nhàng hôn vào mắt cô, sau đó bên dưới lại tiếp tục hành sự.

"Cô gái, tôi yêu em."