Cao Nhược Hy phát hiện bản thân cô dần trở nên kì lạ, cô vội vàng đứng phắt dậy, muốn đẩy Lôi Kình Vũ ra khỏi người mình. Nhưng cơ thể cô lại không có tí sức lực, thậm chí còn đứng không vững.
"Thiếu gia, rốt cuộc là cậu muốn làm gì đây?"
Anh nhếch miệng cười rồi đỡ cô ngôi lên bàn trang điểm, hai tai đặt lên mép bàn, không cho cô có cơ hội chạy thoát.
"Dì nghĩ tôi định làm gì?"
Cơ thể Nhược Hy đột nhiên trở nên nóng ran, bức bối, khó chịu, đặt biệt là nơi đó... đang không ngừng rỉ nước.
"Cậu... cậu... cậu đã bỏ gì vào trong sữa?" Nhược Hy trở nên hoảng loạn, nếu như cô đoán không sai thì anh đã cho thuốc kích e vào trong sữa.
"Dì à... dì còn giả vờ ngây thơ gì nữa chứ? Thứ này đối với dì, không phải quá quen thuộc rồi sao?" Anh đến gần hơn, phả hơi nóng vào cổ của cô khiến cô rùng mình.
"Lôi thiếu gia, tôi không hiểu cậu đang nói gì cả. Cậu... cậu nen nhớ, bây giờ... tôi... tôi chính là..."
"Mẹ kế của tôi à? Vậy thì sao chứ? Đêm bay là đêm tân hôn, nếu ba tôi không thể thì cứ để tôi làm thay ông ấy, có gì không thoả đáng?"
Nói xong, anh liền ngậm lấy đôi môi đỏ mộng, mềm mại của cô. Hương vị ngọt ngào này khiến anh không cưỡng lại được mà muốn thêm nữa, anh cho lưỡi vào trong khoang miệng cô, gấp gáp đến mức cô không thở nổi.
Hơi thở ấm nồng bủa vây lấy cơ thể, thật mờ ám, thật kí©h thí©ɧ.
Lôi Kình Vũ lấy tay lau đi nước bọt chảy ra fuwf miệng của cô rồi cho vào trong miệng mình, ánh mắt nhìn cô, còn hơn cả dã thú.
"Dì như này... là đang mời gọi tôi sao?"
"Tôi... tôi không có." Nhược Hy cố hết sức đẩy anh ra nhưng căn bản là đẩy không nổi, bơn nữa cơ thể cô bây giờ như sắp tan chảy thành nước, chỉ một giây sau đã bị anh dùng một tay nắm chặt lấy hai cổ tay cô đưa lêи đỉиɦ đầu.
"Không có? Vậy gương mặt này, biểu cảm này là sao đây hả?" Trong giọng của anh rõ ràng là lời giễu cợt nhưng cô lại nghe ra cả sự khinh bỉ đến tột cùng.
"Lôi thiếu gia, cũng không thể làm vậy với tôi. Xin cậu, cho tôi thuốc giải đi có được không?" Nhược Hy rưng rưng nhìn Lôi Kình Vũ. Cô như vầy đã đủ thê thảm lắm rồi, cô không muốn lại bị chà đạp bằng cách này.
Khoé miệng anh hơi cong lên, đôi mắt chứa đầy ý cười: "Ha! Thuốc giải? Đương nhiên, tôi sẽ không để dì đợi lâu."
Anh ôm lấy eo cô, sau đó cúi người xuống gặm nhấm đôi môi cô như một một miếng bánh ngọt, đồng thời tuột chiếc áo choàng ngủ của cô xuống để lộ bờ vai nõn nà.
"Ưʍ... Lôi Kình Vũ!"
Vừa dứt ra, anh đã bế cố lên, để cô gác hai chân bên hông mình rồi trực tiếp đặt cô xuống chiếc giường rộng, điên cuồng **** ***.
Anh hôn từ cổ, tiếp đó lại cân một phát thật mạnh vào xương quay xanh của Nhược Hy khiến cô đau đớn mím chặt môi, tay bấu vào ga giường.
"Đừng mà... xin cậu đấy, đừng làm vậy, hức... đừng làm vậy mà." Nhược Hy không ngừng lắc đầu, khóc lóc van xin.
Nhưng người đàn ông này lại nhìn người phụ nữ dưới thân bằng gương mặt ghét bỏ, đầy khinh rẻ.
Đối với anh, cô chỉ đang giả vờ thuần khiết, giả vờ ngây ngô như một thiếu nữ mười tâm. Chỉ nhìn thôi đã có cảm giác buồn nôn.
"Dì đã để cô bao nhiêu thằng đè rồi mà vẫn trưng ra được bộ mặt này? Giả tạo quá rồi đấy!" Chân mày Lôi Kình Vũ hơi nhíu lại, đâylaf biểu hiện của sự mất kiên nhẫn.
Anh kéo dây áo của cô xuống, hôn vào ngực cô. Đột nhiên, anh cảm thấy vướng víu, xé toạc váy ngủ của cô ra. Tay không ngừng xoa nắn hai quả đồi mềm mại, vừa liếʍ láp nhũ hoa đo đỏ như nụ hoa.
Mỗi lần anh mυ"ŧ mạnh nó, cô đều rùng mình khó chịu, vội lấy tay che miệng lại. Chợt, anh cởi cúc áo sơ mi và cởi bỏ luôn chiếc áo quăng xuống giường. Sau đó lại thoăn thoắt tháo thắt lưng. Không một độn tác thừa mà trói chặt hai tay cô lại.
"Ưʍ... Lôi... Lôi Kình Vũ... tôi không muốn... mau thả tôi ra."
Cô trừng mắt nhìn anh nhưng đôi mắt lại ửng đỏ, hiện lên vẻ ấm ức, không hề có chút sát khí nào, khiến anh càng muốn trêu ghẹo cô.
"Không muốn?" Anh chạm tay vào nơi tư mật của cô, tuy cách một lớp vải nhưng cô có thể cảm nhận rõ hơi ấm và bàn tay thô ráp của người đàn ông.
Lôi Kình Vũ mỉm cười ma mị, cúi người xuống cắn vào tai Nhược Hy, khẽ thì thầm: "Đã ướt thế này rồi, còn muốn trốn?"
"Lôi Kình Vũ, mau thả ra, nếu không... cậu... cậu có tin là tôi la lên không?"
"Ể! Hình như là tôi quên nó với dì... phòng của dì... được cách âm. Vì vậy dì cứ việc rên la thoả thích, không cần sợ bị phát hiện."
Lôi Kình Vũ luồn tay vào trong qυầи иᏂỏ của cô, biếи ŧɦái khuấy động nơi tư mật khiến cô vô cùng khó chịu, cơ thể không chịu nghe lời mà bất giác nâng hông.
"Dì Cao, cái của dì đang hút chặt ngón tay của tôi, có phải là dì muốn tôi cho vào không? Chỉ cần dì cầu xin tôi, ra sức quyến rũ tôi như khi quyến rũ những người đàn ông khác, tôi sẽ không khiến dì thất vọng."
Lôi Kình Vũ khẽ hôn vào môi cô, bàn tay hư hỏng chưa từng dừng lại dù một giây mà còn ra vào nhanh hơn.
"Ư..." Nhược Hy không muốn khuất phục, cô không thích cách mà anh làm nhục cô, thà rằng anh đánh cô, mắng cô, còn hơn là như bây giờ. Vì vậy, cô cắn chặt môi đến chảy máu, không để bản thân phát ra âm thanh rêи ɾỉ: "Tôi... tôi không muốn, cậu mau... hức... mau dừng lại đi. Cậu có thể dùng roi đánh tôi, đừng dùng cách này hành hạ tôi, được không?"
"Chậc! Dì cũng thật là ngoan cố. Dù sao cũng đâu phải là lần đầu, giả vờ thanh cao gì chứ?" Anh thật sự mất kiên nhẫn, thứ mà anh muốn nhìn thấy là Nhược Hy dùng vẻ quyến rũ để mê hoặc anh, đê tiện quỳ xuống khiến anh vui vẻ, cầu xin anh thúc vào sâu bên trong cô cứ không phải là những giọt nước mắt nhàm chán này.
Lúc này anh thật sự nghi ngờ con mắt nhìn người của ba anh - Lôi Chí Hào, ông ta lại thích một kẻ giả tạo, giả vờ đáng thương, tởm lợm thế này sao?