Vì hoàng cảnh gia đình, không có cách nào, cô đành chấp nhận cuộc hôn nhân với một người đáng tuổi ba mình. Cứ tưởng cuộc đời của cô sẽ trôi qua như vậy cho đến khi chết đi. Nhưng không, mọi chuyện không như cô nghĩ.
Trích đoạn:
Số phận vẫn luôn trớ trêu như vậy. Có người từ nhỏ đã sống trong nhung ấm lụa êm, có người sinh ra đã phải chịu nhiều tổn thương.
Như cô, một cô gái sinh ra trong một gia đình trọng nam khinh nữ. Từ khi cô chào đời đã mang theo một nỗi thất vọng cho gia đình, khiến gia đình ghét bỏ.
Đặt biệt là bà nội cô, bà ấy không hề yêu thương cô mà còn không thèm nhìn lấy một cái.
Mẹ cô cũng vậy mà suốt ngày không ngừng than thở, bà nói, nếu cô là con trai thì tốt biết bao nhiêu, con gái chẳng làm được gì. Nuôi cho lớn khôn, cuối cùng vẫn gả đi, khác nào nuôi con giúp nhà người ta chứ.