- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Trao Em Thế Giới Lý Tưởng
- Chương 45
Trao Em Thế Giới Lý Tưởng
Chương 45
Một bộ âu phục Dior Homme ít nhất cũng phải tám mươi nghìn, mấy ngày trước một “tiểu thịt tươi” đang ăn khách đã mặc bộ đồ này trong buổi lễ trao giải liên hoan phim trong nước, còn lên hẳn top search. Hướng Viên không chi một đồng nào, để Hứa Diên nhờ người mượn bên thương hiệu, cả bộ dạ phục của cô cũng được gửi chung từ Bắc Kinh đến.
Trong ngày nhận được đồ, Hứa Diên lập tức gửi tin nhắn cho cô:
“Người bên thương hiệu vừa nói với tao, bộ này chính là bộ mấy ngày trước Tiêu Nhiên mặc trong hoạt động, vóc dáng Từ Yến Thời không tệ nhé, cùng kích thước với nam thần của tao.”
Hướng Viên:
“Phải là mã số.”
Hứa Diên:
“Ở trước mặt thục nữ bên ngoài, mã số = kích thước. Vừa hay mày có thể kiểm tra Từ Yến Thời, không phải trong giới có đôi lời thế này sao, đàn ông mặc Dior Homme mới thật sự là lịch thiệp.”
Nói tới đây, Hứa Diên không nén nổi hưng phấn nhắn tiếp:
“Nhớ chụp ảnh nha, tao có cảm giác Từ Yến Thời mặc vào hẳn sẽ đẹp lắm.”
Hướng Viên:
“Lau nước miếng đi, đừng tự sướиɠ nữa.”
Hứa Diên:
“Bạn bè nhắc nhở một câu, bảo Từ Yến Thời đừng hút thuốc đấy, bộ đồ này mà bị thủng một lỗ là tao không đền nổi đâu.”
Hướng Viên:
“Tao đền.”
Hứa Diên:
“Tao cóc tin hai đứa mày không có gì. Đừng để lần sau quay về vác theo cái bụng to tướng đấy.”
Hướng Viên:
“…”
Hứa Diên:
“Ngủ với nhau chưa? Đàn ông lạnh lùng như vậy thì trên giường có biểu hiện thế nào? Có biết nhấp không? Hay là để mày nhấp?”
“…” Dơ tới nỗi Hướng Viên không muốn đọc tiếp, cô không buồn nói nhảm với cô nàng Hứa Diên nữa,
“Chúc mừng năm mới, tuyệt giao luôn đi.”
Hứa Diên cười nắc nẻ, không đùa cô nữa:
“Có về ăn Tết không? Lớp trưởng nói sẽ tổ chức họp lớp, bao giờ xác định được thời gian tao sẽ nhắn với mày.”
Hướng Viên nhắn tin trả lời rồi quan sát bộ âu phục và dạ phục một lúc, sau đó nhân lúc nghỉ trưa đến trung tâm mua sắm bên cạnh mua nút cài cổ tay áo, khéo thế nào lại là
đồ tình nhân với dây chuyền cô đeo, sợi dây này cô mua từ mấy năm trước, không ngờ cửa hàng bên này vẫn có nút cài cùng loại. Trái tim Hướng Viên rục rịch, cũng không để ý giá bao nhiêu, thản nhiên quẹt thẻ trong gương mặt hớn hở của nhân viên.
***
Thứ bảy này là buổi họp báo ra mắt sản phẩm mới một năm một lần của công ty công nghệ Duy Lâm, chi nhánh Tây An.
Trần Thư dặn dò cô mãi buổi họp báo lần này có thiệt hơn thế nào, “Hệ thống xe hơi kết nối công nghệ lần này cũng là lần hợp tác cuối cùng của chúng ta với hãng xe Phong Thụy, nếu họp báo chỉ có hiệu quả bình thường, thì sang năm Phong Thụy có thể không hợp tác với chúng ta nữa. Mất đi Phong Thụy còn đáng sợ hơn mất đi Hoàng Khải Minh, điều đó có nghĩa, công ty chi nhánh của chúng ta có thể đối mặt với nguy cơ bị đóng cửa. Có thể sau này tổng công ty sẽ chuyển loại hình sang y tế, nên thiết bị dẫn đường trong xe cũng sẽ bị bỏ.”
Hướng Viên làm động tác tay OK, nếu không việc gì cô phải bất chấp nguy hiểm lớn để mời hai vị tổ tông đang dính scandal kia tới làm gì.
“Buổi chiều chị đi đón hộ em hai người với, chiều nay em muốn diễn tập đối đáp, không đi được,” Hướng Viên vừa nhìn chương trình họp báo vừa nói, “Chị đã duyệt bản thảo phát biểu của Từ Yến Thời chưa vậy?”
Trần Thư ngạc nhiên, “Chị không để ý lắm, chị tưởng em nói với cậu ta rồi.”
Đầu Hướng Viên căng ra, đưa mắt nhìn Trần Thư, cả hai đồng thời hoang mang thốt lên: “Không phải là chưa viết đấy chứ?”
“Thôi không sao, lần nào cậu ta phát huy tại chỗ cũng không thấy vấp váp gì,” Trần Thư quen thói phất tay, quay lại vấn đề ban nãy, “Em định bảo chị đi đón ai thế?”
“Few của chiến đội BUA, chị biết không?”
Hai mắt Trần Thư sáng lên, “Là tuyển thủ KPL rất nổi gần đây phải không? Trời ơi, chị mê cậu ta lắm, có điều gần đây scandal của cậu ta hơi nhiều nhỉ? Sao em liên lạc được thế? Mẹ kiếp em trả bao nhiêu tiền vậy? Lý Vĩnh Tiêu đồng ý hả?”
“Chuyện này em sẽ giải thích với chị sau.” Hướng Viên lật bản chương trình tới trang cuối, vừa ghi chép vừa nói: “Đúng rồi, còn cả bạn gái Tiêu Tiêu của cậu ta nữa. Lát nữa Few sẽ công bố trên Weibo là tối nay tham gia họp báo của chúng ta, bên cậu ta cũng có sẽ livestream.”
“Là MC Tiêu Tiêu trong giới thể thao điện tử mới ly hôn hả? Mẹ nó, em muốn khuấy động cả buổi họp báo đấy à?” Cái nhìn của Trần Thư có ý tứ khác, cứ quét nhìn trên người cô mãi, “Em gái im im thế, rốt cuộc là giấu bao nhiêu chuyện hả?”
Few được xem là tuyển thủ đang nổi trong giới thể thao điện tử mấy năm gần đây, có điều vì scandal với Tiêu Tiêu trong thời gian trước nên độ phổ biến của anh ta đã giảm đi, trên Weibo suốt ngày mắng chửi. Có điều suy cho cùng cũng là chuyện riêng, chỉ cần chơi game giỏi, khuôn mặt đẹp trai vẫn còn đó, thì phần lớn người hâm mộ cũng sẽ ngậm nước mắt cổ vũ cho anh ta.
Chuyện với Tiêu Tiêu, người trong giới đều biết rốt cuộc là có chuyện gì, cũng xót xa cho hai người họ, bị chồng của Tiêu Tiêu mua thủy quân dắt mũi, người không biết chuyện sẽ tưởng chưa ly hôn, lập tức chửi Tiêu Tiêu là con đàn bà đĩ thõa, nhưng rõ ràng chồng của Tiêu Tiêu nɠɵạı ŧìиɧ trước, còn muốn đẩy Tiêu Tiêu ra chắn người, Tiêu Tiêu không chịu bèn ở riêng hai năm. Đến lúc cô ấy định đem chuyện ly hôn ra tòa thì bị chồng phát hiện, lập tức ra tay trước, trực tiếp lên Weibo mắng Tiêu Tiêu nɠɵạı ŧìиɧ, dư luận lại nghiêng về một phía. Người biết nội tình đọc được rất khó chịu, song dù có vò đầu bứt tóc cũng không làm được gì. Có lần Karma không nhịn được nói giúp Few trên Weibo, kết quả là trực tiếp bị người hâm mộ ra lệnh im miệng.
Few cũng không cho phép bạn bè nói giúp chuyện của mình và Tiêu Tiêu, vẫn im lặng phát sóng trực tiếp, tham gia thi đấu.
Lần này Hướng Viên mời anh ta, ngay từ đầu Few đã từ chối vì sợ danh tiếng bây giờ của mình làm liên lụy đến cô, bảo cô đi tìm Karma đi. Nhưng rành rành Hướng Viên không muốn tìm Karma, tuy quả thật Karma phù hợp hơn, nhưng anh ta mà đến thì cô lại cảm thấy nợ người ta ân huệ. Hướng Viên không thích có quan hệ ‘tơ vương’ với bạn trai cũ, nên cô cứ nghĩ mãi nghĩ hoài, cuối cùng vẫn quyến định chọn Few và Tiêu Tiêu đang chịu mũi dùi của dư luận.
Cuối cùng vẫn là Tiêu Tiêu chủ động đồng ý với Hướng Viên, nhiệt tình tham gia.
***
Trần Thư không bao giờ ngờ đến chuyện Hướng Viên là Ashers, trong đầu cô chỉ nghĩ con nhóc này chắc chắn tốn không ít tiền mời hai vị tổ tông này đến, đoán chừng lúc này Lý Vĩnh Tiêu vẫn chưa biết, nếu mà biết thì ắt hẳn sẽ cởi ngay đôi giày Yearcon ra đánh bể đầu Hướng Viên cho xem.
Trần Thư bố trí cho người đến khách sạn tổ chức buổi họp báo, sau đó nhắn tin báo Hướng Viên.
Lúc đó Hướng Viên đang nghiêm túc tập duyệt bài phát biểu với Từ Yến Thời.
“Bao giờ em nói, xin mời tổ trưởng Từ vừa đẹp trai vừa cao ráo của phòng kỹ thuật của chúng ta, thì anh phải đứng lên vẫy tay với mọi người đấy nhé…”
“…” Mặt Từ Yến Thời không chút cảm xúc, “Em không cần thêm cụm “vừa đẹp vừa cao” đâu, anh tin mọi người không mù.”
Hướng Viên phớt lờ anh, nói tiếp: “Ở đây có một câu, anh ghi nhớ nhé để lát nữa để trả lời, nếu không em sẽ lúng túng lắm.”
Từ Yến Thời nhìn vào bản thảo của cô, vẫn kiên nhẫn hỏi: “Câu gì?”
Hướng Viên sửa đổi vài cái trên giấy, nói: “Em sẽ hỏi anh có bạn gái chưa, sau đó anh ——”
Từ Yến Thời cầm lấy bài phát biểu, nhướn mày, “Em chắc chắn mình muốn hỏi như thế chứ?”
Hướng Viên chợt ngẩng đầu, tim giật thót, nhìn ánh mắt chứa ý cười của anh mà da đầu tê rần. Cô đã có thể tưởng tượng được đến lúc đó người này sẽ nói gì, vậy là quyết định không tự tìm lúng túng nữa: “Thôi bỏ đi vậy, đổi cái khác, hoặc em sẽ hỏi vì sao anh lựa chọn làm việc ở Duy Lâm, anh cứ khen quá lên là được.”
Từ Yến Thời nhướn mày tiếp: “Khen em có được không?”
“…”
Hướng Viên không nhịn nổi nữa, ngoắc tay với Vưu Trí ở ngoài cửa, “Lại đây.”
Vưu Trí lạch bạch chạy đến, Hướng Viên nhét bản thảo phát biểu vào trong ngực Vưu Trí, “Cho cậu, tối nay cậu phát biểu đi.”
Vưu Trí khó hiểu nhìn Từ Yến Thời, Từ Yến Thời ngồi dựa vào ghế không lên tiếng, hơi hất cằm tỏ ý anh ta ra ngoài đi. Vưu Trí bèn đặt bản thảo lên bàn, làm như không nghe thấy Hướng Viên đang gọi mình, như một làn khói biến mất ở cửa.
Từ Yến Thời thôi đùa cô, thong thả cầm lấy bản thảo đè dưới laptop, “Được rồi, anh biết rồi, tối nay anh sẽ nghiêm túc phối hợp với em.”
Hướng Viên cúi đầu, thấp giọng nói nhanh: “Kết thúc buổi họp báo, em có chuyện muốn nói với anh.”
“Được, anh cũng có chuyện muốn nói với em.”
Sáu giờ, Bắc Kinh.
Hôm nay lão gia kết thúc cuộc họp chiều sớm, ngồi trên xe xác định thời gian phát sóng buổi họp báo lần thứ mười tám với Lại Phi Bạch, “Đúng tám giờ phải không? Bảo dì Lưu tối nay đừng nấu cơm nữa, gọi đồ ăn ngoài đi, chúng ta ăn chung. Cậu đã chuẩn bị máy chiếu chưa? TV có kết nối được với phần mềm phát sóng trực tiếp này không? Tên là gì?”
“Là chín giờ ạ, tám giờ là thời gian buổi họp báo, chín giờ mới phát sóng trực tiếp trên mạng.” Lại Phi Bạch giải thích từng ý một, “Đã gọi đồ ăn ngoài rồi, cũng đã lắp xong máy chiếu trong chiều nay, trong phòng máy chiếu, phần mềm phát sóng trực tiếp tên là Tiểu Bạng. Hồi chiều cháu đã đăng ký tài khoản giúp ông rồi, cháu hỏi Tiểu Lưu rồi, có thể tặng quà để tăng độ phổ biến, đưa phát sóng lên trang nhất không, như vậy sẽ càng có nhiều người xem.”
Hai ngày trước Hướng Viên còn gọi điện về mời ông nội đến tham gia, nhưng ông rất kiêu ngạo từ chối: “Cái buổi họp báo nhỏ nhoi của cháu thì có thể gây ra sóng gió gì được, không đi.”
Hướng Viên hậm hực cúp máy.
Lúc này Lại Phi Bạch mở tài khoản mới ra cho ông cụ xem, tên là “Tư Đồ Minh Thiên chủ tịch tập đoàn Đông Hòa”.
Lão gia ghét bỏ: “Cái tên này quá phô trương, đổi cái khác đi, đổi cái tên gì mà đám thanh niên các cậu hay dùng ấy, nhìn rất có tiền, lại không giống là người mình đang thổi phồng.”
Nửa tiếng sau, Lại Phi Bạc vắt hết óc đổi lại cái tên làm hài lòng lão gia, vừa lau mồ hôi thì lại nghe thấy lão gia nói: “Nạp một triệu trước đi đã.”
***
Bảy giờ rưỡi, các nhà tài trợ lục tục nhập tiệc, buổi họp báo tiến vào nửa tiếng đếm ngược cuối cùng đầy căng thẳng, Few và Tiêu Tiêu cũng đang chuẩn bị cho buổi phát sóng trực tiếp lúc chín giờ.
Còn Hướng Viên thì đang khóc không ra nước mắt ngồi trong phòng hóa trang.
Cô gọi điện cho Hứa Diên, “Mày nói tao nghe, mày thật sự không lấy nhầm size đấy chứ?”
Hứa Diên thộn mặt, “Không phải mày vẫn hay mặc size XS của thương hiệu này sao? Chuyện quái gì thế, mày mặc không vừa hả?”
Bộ dạ phục cũng là của Dior, là một bộ váy đầm đuôi cá màu đen, để lộ xương quai xanh xinh xắn nõn nà và giúp thu nhỏ vòng eo, từ vùng hông trở xuống xõa tung như tơ lụa nước chảy, xòe rộng trên mặt đất, ôm lấy vóc dáng thướt tha căng đầy.
Hướng Viên khá gầy, bình thường không mặc đồng phục công sở nhiều nên không hiện vóc dáng. Giờ nhìn lại cô, thân hình được bọc trong bộ dạ phục, nhìn từ xa như chiếc bình hoa có lồi có lõm.
Ngực cô không lớn lắm nhưng lúc này lại được bộ dạ phục nâng lên, cộng thêm bản thân cô vốn đã trắng, xương quai xanh nổi bật, một người đàn ông đi vào phòng hóa trang, vừa thấy cô thì huýt sáo một tiếng. Ngay đến Tiêu Tiêu cũng không nhịn được mà khen, “Đẹp lắm.”
Hướng Viên luôn tin tưởng Hứa Diên vô điều kiện, chưa từng nghĩ đến khả năng bản thân mập lên.
Hướng Viên xách lấy dạ phục, lại tìm Trần Thư dùng kim băng cố định lại mấy chỗ ở sau lưng, lúc này mới khó khăn lắm che đi kéo sát được chỗ hở kia vào với nhau. Trần Thư bước qua, vừa cài kim băng cho cô vừa nói: “Chị mới gặp Từ Yến Thời ở cửa, mẹ kiếp, mặc âu phục rồi!”
“Mặc rồi ạ?” Hướng Viên xách cổ áo.
“Đúng thế, đồng nghiệp nữ bên ngoài cũng điên đảo cả rồi, hét lớn đòi sinh con cho cậu ta.”
Hướng Viên cười, “Chị đừng nói quá vậy chứ, mọi người đều là đồng nghiệp lâu năm với nhau, không thể có chuyện bọn họ chưa thấy Từ Yến Thời mặc âu phục được.”
Trần Thư không cười: “Dior Homme đấy, em tưởng mọi người không biết hàng hả? Chị đoán là em đưa cho, đừng nói là nhà tài trợ, công ty ta chưa bao giờ hợp tác với thương hiệu này cả, em cũng gớm lắm đấy nhé cô gái. Bỏ xa Ứng Nhân Nhân mấy con phố rồi. Mà tối nay thật sự phải xem em rồi, nếu có thể lấy được nhiều tài trợ thì nói không chừng sang năm chúng ta sẽ không bị đóng cửa.”
***
Tám giờ, Hướng Viên xách váy cầm micro từ từ đi lên sân khấu, người trong phòng họp không nhiều, ngoài vài nhà tài trợ ra thì đều là khách quý và nhân viên trong công ty, cộng lại cũng chừng một trăm người, quy mô thế này còn chưa bằng một nửa những bữa tiệc lớn trong trường mà hồi trước cô dẫn chương trình.
Vậy nhưng Hướng Viên vẫn căng thẳng, mỗi một bước đi đều nặng trịch.
Cô đứng yên giữa sân khấu, mọi ánh đèn trong phòng lập tức tắt phụt, một giây chìm vào bóng tối, phòng họp tức khắc yên lặng đi.
Ba giây sau, ánh đèn đầu tiên sáng lên.
Bóng người trên sân khấu chợt lộ mặt, cô mỉm cười, tao nhã che đi vòng cung trên ngực, trực tiếp bắt đầu ——
“Xin chào các vị kim chủ.. Xin lỗi, tôi hơi căng thẳng, xin phép được làm lại, xin chào các vị lãnh đạo…”
Bên dưới thấp giọng cười, hội trường không lớn, bầu không khí không cần phải quá căng thẳng, cách Hướng Viên dẫn chương trình khá khôi hài, nội dung rất bạo gan, gì cũng dám hỏi.
Từ Yến Thời mặc âu phục thẳng thớm ngồi hàng ghế đầu trong hội trường mờ mờ, Hướng Viên nhìn lướt qua anh, vậy mà chỉ trong cái nhìn lơ đãng, tầm mắt cô đã bị thu hút. Bên cạnh là Few, dáng dấp của Few không khác mấy anh, nhưng gầy hơn và không cao bằng anh, quanh năm thức đêm chơi game nhiều nên khuôn mặt hơi sưng, vì người gầy nên bận âu phục có vẻ hơi rộng, có điều với gương mặt này thì ở giới thể thao điện tử cũng thuộc hạng đẹp trai lai láng rồi.
Nhưng Từ Yến Thời, vóc dáng đầy đặn, tuy mặt hơi gầy, dung mạo lạnh lùng, song lại toát lên mấy phần khí khái. Âu phục rất vừa người anh, kín kẽ mỗi tấc.
Anh để hở nút áo, ngồi khép chân lại trông gọn gàng lịch thiệp.
Dior Homme được xưng là “nam thần lạnh lùng” của âu phục. Anh thật sự đã tôn được cái vẻ quyến rũ lạnh lùng của Dior Homme lên đến tận cùng.
Lúc ấy Hướng Viên còn đang thất thần suy nghĩ, sau này phải mua thật nhiều thật nhiều âu phục cho anh mới được.
***
Kết thúc buổi giới thiệu sản phẩm mới đầu tiên, Từ Yến Thời lên sân khấu phát biểu, rốt cuộc Hướng Viên cũng đã có thể quang minh chính đại chuyển tầm mắt lên người anh, mời anh lên sân khấu.
Từ Yến Thời vừa sửa âu phục vừa bước về phía cô, kim cương trắng trên nút gài cổ tay áo lấp lánh trong mờ tối, lóe lên tia sáng chói mắt.
Vì lãnh đạo trước đó đã kéo dài thời gian nói chuyện, vốn khâu này hẳn kết thúc vào tám giờ năm mươi, sau mười phút ca hát thì Few sẽ mở phát sóng trực tiếp, bắt đầu nội dung quan trọng nhất tối nay.
Năm nay Duy Lâm và Phong Thụy cùng nhau phát hành một tính năng mới trong ứng dụng xe hơi kết nối công nghệ, đó là trong bảng điều khiển xe hơi có thể kết nối mạng để chơi Vương Giả Vinh Diệu, màn hình điều khiển trung tâm linh hoạt hơn điện thoại di động, là kiểu màn hình cảm ứng có thể phóng to thu nhỏ. Phong Thụy đã bổ sung một con chip có độ chính xác cao vào màn hình cảm ứng, thậm chí còn thoải mái hơn cả điện thoại di động.
Nhưng như thế đa số người xem sẽ không cảm thấy đáng tin, còn không thuận tiện bằng chơi trên điện thoại, vì thế Hướng Viên quyết định để Few tới thao tác trực tiếp, thuận tiện để Tiêu Tiêu giới thiệu qua trong ván chơi thử.
Nhưng vì lãnh đạo ban nãy nói chuyện quá dài nên bây giờ đã quá chín giờ. Tiêu Tiêu hết cách, chỉ đành phải phát sóng trực tiếp trước thời gian.
Cô bèn chĩa ống kính vào Từ Yến Thời vừa lên sân khấu.
Trong nháy mắt hàng trăm bình luận xổ ra.
“Mẹ nó, Few không livestream nửa tháng là để đi phẫu thuật thẩm mỹ hả?”
“Người đàn ông này đẹp trai vậy?!? Má ơi.”
“Không phải bộ âu phục này Tiêu Nhiên mới mặc mấy hôm trước sao? Không thua kém chút nào hết!!!”
“Bỗng có kích động muốn tiêu tiền vì Few quá!!! Mị đi nạp tiền đây.”
Kết quả một giây sau, có người đã điên cuồng tặng quà trong lúc phát sóng.
Tàu ngầm*100
Tàu chở máy bay*100
Tiêu Tiêu và Few thấy vậy thì sững sờ, cả hai trố mắt nhìn nhau.
Lúc bọn họ phát sóng làm gì có người hâm mộ điên cuồng tới mức này, nhìn xem ID: Không Mặc Đồ Lót.
Cũng không phải người hâm mộ lâu năm, không quen.
ID Không Mặc Đồ Lót này tiêu hết một triệu, trực tiếp đẩy buổi phát trực tiếp lên đến trang nhất, còn kích động bình luận không ngừng.
Không Mặc Đồ Lót:
“Few!!!!! Anh đẹp trai quá!!! Thích anh quá đi!!!”
Không Mặc Đồ Lót:
“Few!!! Anh hot quá!!!! Em chết mất thôi!!!”
Ngay sau đó là một chuỗi những lời tỏ tình đến ê răng.
Không Mặc Đồ Lót:
“Tận cùng thế giới, ánh sáng vạn trượng, sơn hải quay cuồng. Em mãi mãi ở cạnh bên anh.”
Không Mặc Đồ Lót:
“Dù ngôi sao có rơi, dù núi sông có sụp, em, mãi mãi là người hâm mộ của anh!”
Lại Phi Bạch lau mồ hôi liên tục, đang sao chép từng câu tỏ tình trên Baidu dán vào, lão gia ngồi bên bình tĩnh chỉ huy, “Đã lên trang đầu chưa? Độ phổ biến của bài phát trực tiếp có tăng không?”
“Lên rồi ạ, bây giờ đã ba triệu rồi. Vừa nãy mới có một triệu.” Lại Phi Bạch trả lời.
Lão gia vui vẻ yên tâm: “Được lắm được lắm, ngụy trang quá thành công, không ai biết chúng ta là người của Đông Hòa cả.”
…
Tiêu Tiêu: “Chắc là người của Đông Hòa mua thủy quân rồi, tài khoản này vừa đăng ký hôm nay.”
***
Tuy hồi chiều Từ Yến Thời không phối hợp nhưng tối nay lại rất ăn ý với cô, Hướng Viên hỏi gì đáp nấy rất nghiêm túc, còn trả lời khá đơn giản, giọng điệu rõ ràng, nhanh chóng giới thiệu qua rồi nói: “Tôi cũng không chiếm nhiều thời gian của mọi người…”
Người xem phát sóng trực tiếp bắt đầu điên cuồng bình luận tới tấp, đã không còn ai quan tâm vì sao đến bây giờ mà Few vẫn chưa phát trực tiếp, thậm chí còn có người hâm mộ định “trèo tường”:
“Chị Tiêu Tiêu, tối nay cầm vững máy ghi hình hộ em, nhớ phải nhắm thẳng anh trai này đấy nhé, tối nay bọn em chỉ muốn nhìn anh ấy thôi!”
Tiêu Tiêu: “Vậy thì đâu còn là livestream nữa?”
Trong khung bình luận đồng loạt đáp:
“Bọn tôi chỉ muốn ngắm anh này thôi, tao nhã mà cấm dục quá đi trời ơi!! Nút cài cổ tay áo cũng thêm ga lăng quá chừng, ấy, hình như là cùng một đôi với chị gái MC.”
“Mặc kệ, trong phòng mười phút tôi muốn có là tất cả thông tin về anh trai này. Mời chị em lập tức tìm kiếm cho tôi!”
Few đứng dậy, “Anh đi hỏi Hướng Viên xem số tiền này nên làm gì đã.”
***
Hướng Viên vừa xuống sân khấu với Từ Yến Thời thì đã bị Few gọi đi.
Hai người vào đại một căn phòng nhỏ, Few lập tức nói thẳng với cô về chuyện vừa rồi: “Số tiền này tính thế nào đây? Tôi biết các cậu muốn bỏ tiền lên trang nhất, lưu lượng ở bên kia lớn, nhưng số tiền này không phải vào túi tôi hết, một nửa cũng vào túi của nhà đài ——”
Hướng Viên ngạc nhiên, mắt chớp chớp, cô chải mi giả hơi nhiều nên đen như cây quạt, lấp la lấp lánh: “Bọn tôi đâu tìm người làm vậy?”
Few: “Không phải các cậu sao?”
“Hay là fan của cậu?”
Few: “Hiện tại fan của tôi đâu chi nhiều như thế cho tôi, hơn nữa tài khoản này còn mới lập hôm nay, còn bình luận mấy câu rất kỳ lạ… Tôi cứ tưởng là cậu mua thủy quân.”
Hướng Viên nuốt nước bọt, giọt mồ hôi quyện cùng phấn trắng, nom vô cùng động lòng.
“Cậu bị điên à, bọn tôi mà chi một triệu cho cậu lên trang nhất hả? Tôi thà dùng số tiền này đi mua quảng cáo với top search còn hơn.”
Few nghĩ cũng phải, chẳng lẽ là người hâm mộ của anh thật sao?
“Đừng nghĩ nữa, tôi đã để nhân viên gỡ lỗi tài khoản của cậu rồi, chúng ta làm xong khảo sát cái đã rồi tiếp.”
“Ừ.”
Hai người xoay lại vặn cửa, nhưng cửa không mở.
Hướng Viên lại dùng sức vặn mạnh, vẫn không mở. Cả hai ngẩn người nhìn nhau, bị khóa rồi sao?
Hai người cùng hợp sức vặn nắm đấm, thế nhưng thật sự không vặn mở được!
Trong nháy mắt trở nên căng thẳng, bầu không khí như có gì tắc nghẽn!
Hướng Viên sốt ruột, vô thức tìm trên tìm dưới một lượt, nhưng lúc này mới ý thức được mình đang mặc dạ phục nên không đem theo điện thoại. Cô cuống tới nỗi đổ mồ hôi lạnh, lo sốt vó nhìn Few, thấy anh ta vẫn ngớ người thì lập tức hỏi: “Điện thoại của cậu đâu?”
Few vô tội ra mặt: “Tiêu Tiêu cầm rồi, đang livestream. Tôi không cầm.”
“…”
***
Chín giờ mười phút, phần ca múa đã kết thúc, Tiêu Tiêu giơ điện thoại nghi ngờ quay đầu quét mắt nhìn, phát hiện Hướng Viên và Few vẫn chưa quay lại.
Cô hỏi Từ Yến Thời ngồi bên cạnh: “Anh có thể gọi điện cho Hướng Viên không?”
Từ Yến Thời bất đắc dĩ quơ điện thoại trong tay, “Tôi đang cầm đây.”
Tiêu Tiêu cuống lên, hàng lông mày nhíu chặt, “Hai người bọn họ đi đâu không biết?”
Vì không có người dẫn chương trình nên sân khấu trống huơ trống hoắc, bên trên tối đi mấy giây, Trần Thư hổn hển chạy đến, “Hướng Viên đâu rồi?”
Không ai biết cả.
Ngay tới Few đi đâu cũng không biết.
Trần Thư hết cách, túm lấy trợ lý đá đi lên sân khấu, “Cô lên điều khiển trước đi, để tôi cho người tìm, cứ tiếp tục chương trình, phần của Few chuyển xuống cuối hết, giờ giới thiệu mấy sản phẩm tiếp theo đã.”
Trợ lý bó tay, đành nhắm mắt đi lên sân khấu.
Từ Yến Thời tìm quanh một vòng cũng không thấy người đâu, thời gian trôi qua từng giây từng phút trong căng thẳng, có vài nhà tài trợ đã đứng ngồi không yên muốn ra về sớm, Trần Thư cuống tới nỗi như kiến bò trên chảo nóng hét vào bộ đàm, “Mẹ kiếp tìm cho tôi!!! Nhà vệ sinh nam nhà vệ sinh nữ cũng phải tìm hết!!”
Từ Yến Thời cởi âu phục, xắn cổ tay áo lên, dựa vào lan can nhìn hội trường đen đuốc sáng choang đối diện, nhìn những tân khách đang dần ra về, anh thong thả hút xong điếu thuốc, cho đến khi đốm đỏ cháy hết thì mới vất vào thùng rác bên cạnh, sau đó xách âu phục đi thẳng vào hội trường.
Trần Thư ngạc nhiên, ở sau lưng hét lớn hỏi: “Cậu đi đâu đấy?”
“Cứu chương trình của cô ấy.”
***
Chín giờ rưỡi, cuối cùng cũng đã giới thiệu xong sản phẩm mới, Cao Lãnh thấy anh, lập tức cầu cứu hỏi anh tiếp theo phải làm gì đây? Từ Yến Thời không nói không rằng đi đến, cởi nút áo ra, cúi người ngồi vào xe trưng bày được đánh bóng sáng bừng, Tiêu Tiêu như biết anh muốn làm gì, cũng thuận thế đứng lên đi đến cạnh anh, mở cửa ghế phụ ra, cúi người ngồi vào, “Có cần tôi giúp một tay không?”
Từ Yến Thời khởi động xe, vẻ mặt thoải mái: “Vô cùng hân hạnh.”
Tiêu Tiêu đưa camera nhắm thẳng mặt anh, kết quả mặt anh lập tức phóng lớn, khoảng cách gần càng khiến độ điển trai tăng thêm, xác thật đã vượt qua màn kiểm tra chất lượng nghiêm ngặt của người hâm mộ.
Bên dưới bình luận toàn là “tôi đi chết đây”.
“Vừa nãy là ai nói không muốn nhìn Few, muốn nhìn anh chàng đẹp trai này, tôi cho các bạn phúc lợi đấy, tối nay anh ấy sẽ biểu diễn tính năng mới của hãng xe Phong Thụy, nghe nói có thể sử dụng trung tâm điều khiển để chơi Vương Giả đấy.” Tiêu Tiêu nửa đùa nói, “Không biết là kỹ thuật của anh thế nào?”
Từ Yến Thời lái xe vào khu biểu diễn, tắt máy, khiêm tốn trả lời: “Bình thường.”
Suốt đêm nay Từ Yến Thời khá im lặng, Tiêu Tiêu biết, Hướng Viên cũng đã nói với cô người đàn ông này không nói nhiều, nhưng một khi đã nói thì toàn câu chứa độc.
Trong khung bình luận cũng có người phát giác,
“Anh trai này đúng là tích chữ như vàng!! Lạnh lùng quá má ôi!!”
Từ Yến Thời mở Vương Gia lên, đăng nhập vào tài khoản của mình, có điều anh không chơi nhiều nên cấp bậc không cao, không phải hạng Bạch Kim, bỗng Tiêu Tiêu lo lắng nhìn anh, “Anh… có được không vậy?”
Lúc này tình hình trong khung bình luận đã thay đổi, mọi người rối rít tự an ủi,
“Nhìn mặt, nhìn mặt là được rồi.”
Nửa tiếng sau, Từ Yến Thời dễ dàng dùng trung tâm điều khiển để tổ đội cùng người qua đường làm một ván, mới đầu khung bình luận còn thiếu hứng thú và có chút lo lắng về kỹ thuật của Từ Yến Thời, sợ chơi dở sẽ mất mặt, các chị em hâm mộ điên cuồng chỉ điểm lối đánh của tướng Can Tương, vậy mà giờ đây càng về sau càng hăng hái, mắt sáng lấp lánh nhìn chằm chằm bóng dáng Can Tương xách bảo kiếm đầy tiêu sái, qua lại tự nhiên, đến di chuyển cũng có phong cách riêng, thậm chí tới kỹ năng chạy trốn cũng có thể nói là xuất thần nhập hóa.
“Can Tương mạnh đến thế ư? Mẹ nó,
đẳng cấp Hoàng Kim chứ không đùa được đâu.”
“Nghĩa là
một đứa
hạng Đồngnhư mị vừa nãy
đang chỉ điểm Vương Giả chơi game
sao?”
Tiêu Tiêu: “Anh chơi lên Hoàng Kim trong bao lâu?”
Từ Yến Thời đặt toàn bộ sự chú ý vào trò chơi, theo bản năng trả lời: “Một đêm.”
“…”
Từ Yến Thời chơi game rất yên lặng, ngón tay điều khiển trên màn hình, tốc độ tay cực nhanh.
Bình luận:
“Tốc độ của anh trai này nhanh quá, nói em biết anh đã độc thân mấy năm rồi!”
Trên màn hình lớn đang phát hình ảnh trực tiếp, tất cả mọi người đều thấy rất rõ, lòng bàn tay Cao Lãnh đổ mồ hôi, vẫn có chút lo lắng, “Cậu nói xem cái này có được không?”
Vưu Trí cũng không biết, mù mờ lắc đầu.
Chỉ có Thi Thiên Hữu nói thật, “Trưởng phòng Hướng mời Few đến cũng chỉ là muốn mượn hiệu quả người hâm mộ của Few mà thôi, tôi nghe nói fans nam của Few rất giàu, nhưng lão đại có lợi hại đi chăng nữa cũng vô ích, anh ấy không có người hâm mộ, không ai sẽ mua xe vì anh ấy cả.”
Vừa dứt lời thì trong loa truyền đến giọng nữ lạnh lùng quen thuộc ——
Penta Kill.
Ngũ liên tuyệt thế!
Mọi người đồng loạt nhìn sang, Từ Yến Thời bình tĩnh ngồi trong xe.
Người hâm mộ trong bình luận đã sục sôi, toàn bình luận “ngầu quá trời ơi” làm người ta hoa cả mắt.
Tiêu Tiêu thuận miệng hỏi: “Có đúng là chưa từng chơi game bao giờ không?”
Từ Yến Thời thờ ơ, tầm mắt vẫn dán chặt vào màn hình: “Từng chơi rồi.”
“Chơi gì?”
“Ma Thú, chơi hơn một năm.”
“Thì ra là người chơi của Ma Thú! Có thứ hạng không? Với tốc độ tay này của anh, tôi cảm giác anh là một đại thần, có tài khoản không?”
Kết thúc ván đầu tiên, Từ Yến Thời đẩy màn hình cảm ứng về, lời ít ý nhiều đáp: “Down.”
Mọi người cứ tưởng anh đang nói trò chơi đã kết thúc gì gì đó bằng tiếng Anh, kết quả cẩn thận nghe mới biết, anh nói là, anh nói mình là Down?
Ngay tới Tiêu Tiêu cũng sửng sốt, đối với bọn họ, Down gần như là chiến thần viễn cổ!
Khung bình luận ngừng lại trong chốc lát, rồi một giây sau lập tức nổ tung, dĩ nhiên cũng có người qua đường không rõ chân tướng cũng không biết rốt cuộc những người hâm mộ này đang khóc cái gì, mặt mày đờ đẫn.
Mọi người dường như đều quên đi việc cần xác minh hoặc yêu cầu anh đưa ra bằng chứng, người đàn ông này nói mình là Down, khi nghe thấy cái tên này thì tất cả mọi người đã hưng phấn tới mức dây thần kinh có thể dùng để đánh đàn!
“Oa oa oa oa, anh thật sự là D Hoàng sao? Năm đó sao anh nói rút lui là rút lui thế, mấy năm nay anh làm gì vậy! Trời đất ơi!”
Bây giờ biến thành sân riêng của người hâm mộ Down.
Từ Yến Thời dựa lưng vào ghế, cả người toát lên ánh sáng cùng vẻ tùy tiện khó nói, như thể gặp lại bạn cũ đã lâu không gặp vậy, trông anh có vẻ lười biếng, vậy nhưng lời thốt ra vẫn lạnh lùng: “Không làm gì cả, chỉ là không muốn chơi game nữa. Được rồi, không tán gẫu nữa, trọng điểm tối nay không phải tôi, nhìn xe đi.”
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Trao Em Thế Giới Lý Tưởng
- Chương 45