Chương 42

Học cơ sở lập trình với Từ Yến Thời mấy ngày đã khiến Hướng Viên hiểu được rằng, cái gì gọi là “không biết trọng nhân tài”, “lấy dao gϊếŧ gà để mổ trâu”.

Nói cho dễ hiểu là.

Ở bộ phận bên Tây An, nội dung công việc trước mắt, khoan nói thứ khác, sau một tháng Hướng Viên được anh phổ cập thêm kiến thức về nguyên lý hay phân tích số liệu, bây giờ cô cũng dần hiểu được vài điều. Còn những thứ liên quan đến thiết kế định vị, hay nói cho đúng là nội dung chuyên ngành, thì phòng kỹ thuật sẽ có chuyên viên phụ trách, trước kia do Cao Lãnh và Lý Trì cùng quản lý, bản thiết kế dẫn đường cũng rất đơn giản, sau mấy lần hợp tác với Vi Đức, tổng công ty có cho ra một số mô hình mẫu, chỉ cần căn cứ vào tính năng khảo sát và nhu cầu của đối phương để tiến hành điều chỉnh lại là có thể dùng được.

Học vấn cô không cao, trưởng phòng Dương trước kia cũng không hiểu mã chương trình là gì, thế mà người ta vẫn ngồi vững trên ghế trưởng phòng mấy năm đấy thôi. Hướng Viên cũng xem như siêng năng, cô đã hiểu được cơ bản, còn về kiến thức chuyên môn kỹ thuật, thì chỉ cần học thêm là sẽ có nhiều kiến thức hơn.

Mà đa số không phải lúc nào cũng nhất thiết dùng đến mã lập trình, chỉ những lúc cần khảo sát hệ thống phần mềm dẫn đường nội bộ thì mới viết chương trình. Nếu không phải Từ Yến Thời dạy cô, Hướng Viên sẽ cảm thấy dù dành ra cả đời để học thì cô cũng không hiểu được.

Từ Yến Thời nói rất đơn giản, nhân tiện anh còn dạy cô khái quát về nguyên tắc đo điểm vệ tinh.

“Điểm định vị thật ra cũng không khác gì lính nhảy dù, lúc người tách khỏi máy, từ trên cao nhìn xuống thì cả mặt đất chính là bia, vị trí tâm bia là vị trí lính nhảy dù cần nhảy xuống, với lính tiên phong thì điểm rơi cách tâm bia chừng mười mét, lính bậc trung thì từ khoảng mười mét đến năm mươi mét. Định vị của GPS và định vị của hệ thống Vi Đức chênh lệch ở chỗ này.”

“GPS là mười mét?”

Lúc ấy hai người đang ở công ty, anh cười cười ngả lưng ra sau, mở laptop lên: “Định vị của Vi Đức có thể chính xác đến từng centimét. Trong khi đơn vị của GPS lại là mét, mà hôm đó tôi cũng nói rồi đấy, có vài thứ, tuy hồi đầu không bằng người nhà, nhưng không có nghĩa là bây giờ không như thế.”

Hướng Viên bỗng nổi da gà, “Vậy sao mọi người vẫn còn dùng GPS?”

“Bằng độc quyền sáng chế GPS là công khai, còn bằng độc quyền của Vi Đức lại bảo mật, có nhiều công ty nhỏ ít vốn có thể tùy ý sao chép GPS, như vậy khởi đầu sẽ nhanh hơn.” Từ Yến Thời tìm kiếm trên laptop, trang bìa của Baidu nhảy ra vố số công ty định vị GPS, anh chỉ cho cô xem, “Bây giờ hệ thống thương mại công khai của Vi Đức không nhiều, sau này sẽ từ từ nhiều hơn.”

Trong thoáng chốc, Hướng Viên chợt nhớ đến một hôm khi lão Khánh đang viết chương trình, thì TV bỗng đưa tin tức buổi trưa, “Vi Đức tuyên bố sẽ phóng vệ tinh dẫn đường Vi Đức 3 thứ hai mươi vào cuối năm nay, đồng thời cũng sẽ hoàn thành việc triển khai hệ thống dẫn đường Vi Đức vào đầu năm 2020…”

Khi đó lão Khánh còn bùi ngùi, buồn phiền rút một điếu thuốc, ngây ngẩn nhìn TV đang chiếu cảnh vệ tinh bắn lên bầu trời, lầm bầm buột miệng nói với Từ Yến Thời đang ngồi cạnh cô: “Nếu năm đó không xảy ra chuyện kia, thì bây giờ cậu…”

“Có thời gian nhớ lại quá khứ, không bằng nghĩ cho tương lai thì hơn.”

Lão Khánh bừng tỉnh, ý thức được Hướng Viên đang ở đây bèn lập tức ngậm miệng lại.

Mặc dù Hướng Viên lộ ra vẻ đáng thương đầy mong đợi, đôi mắt lấp lánh trong sáng biết bao, vậy nhưng lão Khánh vẫn độc ác làm như không thấy.

Hướng Viên có cảm giác như bị cô lập tách khỏi hai người họ, trong lòng có chút mất mát.

Ai ngờ Từ Yến Thời lại tiến đến gần tai cô, thấp giọng nói, “Đừng suy nghĩ nhiều, sau này có rảnh sẽ nói cho em.”

Cô gật đầu, nhưng suy cho cùng “có rảnh” vẫn là một từ xa vời không thấy đích.

Từ Yến Thời lúc nào cũng bận rộn như con quay.

Nghĩ tới đây, Hướng Viên bừng tỉnh, không nhịn được tò mò hỏi: “Xem ra anh định hướng đến Vi Đức hả? Vậy sao lại cứ ở công ty này lâu thế? Tôi thấy với năng lực của anh muốn đi đến đâu cũng được mà?”

“Tôi nói vì em thì em tin không?” Anh dựa vào ghế, từ từ rít một hơi thuốc lá, nhả ra một câu nửa chòng ghẹo.

Hướng Viên lập tức kinh sợ, trong lòng như có đá lớn đập ầm ầm, cô là loại người không muốn oan uổng mang trên lưng danh hiệu phá hoại tiền đồ của người khác, lập tức sắc mặt khó chịu: “Anh đừng lấy tôi làm trò đùa nữa, tôi vừa mới tới công ty, anh cũng không biết trước tôi sẽ đến đây.” Anh làm sao biết được quan hệ của cô và ông nội chủ tịch nhỉ?

Tuyệt đối không thể nào.

Lúc này Từ Yến Thời mới thôi cười, khôi phục lại dáng vẻ lạnh nhạt, ánh mắt cũng lạnh đi: “Tới đây cũng là trùng hợp, ở lại lâu cũng không phải là tôi không muốn đi, mà là không đi được. Lúc tôi ký hợp đồng, công ty ứng trước cho tôi năm năm tiền lương. Cộng thêm lúc ấy muốn đến phòng nghiên cứu của tổng công ty, hằng năm đều thấy có cơ hội, nhưng rồi hết năm này đến năm khác luôn có chuyện rắc rối, ngay cả Cao Lãnh cũng nói chưa từng thấy ai xui xẻo như tôi.”

“Ứng trước? Lúc ấy anh cần nhiều tiền như vậy làm gì?”

“Trả nợ nặng lãi.” Từ Yến Thời hời hợt nói, cũng không giấu giếm.

Nếu năm đó đến Vi Đức, đoán chừng anh phải không ăn không uống trong vòng mười năm thì mới có thể trả được khoản tiền này, mà khi đó bọn lão Quỷ cũng là sinh viên nghèo vừa mới tốt nghiệp, còn về Phong Tuấn, lúc ấy anh không hỏi mà cũng không muốn hỏi. Trùng hợp là Trần San đang muốn “đào” anh, khổ nỗi lại chưa tìm được cơ hội, vừa hay sau đó lập tức xảy ra chuyện của Phong Tuấn, dĩ nhiên chị ta cũng đã điều tra anh, chủ động nói sẽ ứng trước năm năm tiền lương cho anh.

Đương nhiên tập đoàn không có điều khoản này và cũng không nhân từ đến thế, về sau anh mới biết, số tiền đó được bỏ ra dưới danh nghĩa của Trần San, nên lúc ấy anh muốn đi cũng không được.

“Anh vay nặng lãi?” Hướng Viên sợ hãi, “Cá cược hả?”

Từ Yến Thời ngả người ra sau búng tàn thuốc, chương trình trên laptop đã chạy xong, anh lại ngậm thuốc vào miệng, nhanh chóng gõ bàn phím, nhìn chằm chằm màn hình, cụp mi đáp: “Cá cược?”

Hướng Viên toan giải thích có thể là do cô nghĩ nhiều, rốt cuộc Từ Yến Thời lại nói cho cô nghe: “Là của bố tôi, lúc trẻ làm ăn thiếu nợ, lẩn trốn mấy năm, cuối cùng bị người ta bắt được, còn muốn chặt tay, thế là tôi cầm tiền đi chuộc.”

Từ nhỏ anh đã không may mắn cho lắm, có vài người là cá chép thổ cẩm*, tuy nhiên anh lại là con cá chép đen thùi lùi, chính là kiểu người lúc làm bài đang phân vân câu trả lời, chọn một trong hai thì lần nào cũng chọn phải đáp án sai. Nên anh mới nghiêm khắc với bản thân như vậy, tuyệt đối không được lơ là việc học, bởi vì anh biết vận may của mình không bằng những người khác.

(*Cá chép thổ cẩm hay còn gọi là cá chép Koi, được người Nhật coi là điềm may mắn.)

Còn Hướng Viên lại là người sinh ra trong may mắn, khoanh lụi một đáp án mà mà điểm số vẫn cao hơn bạn cùng bàn phải ngồi vắt óc suy nghĩ, đương nhiên điều kiện tiên quyết là thành tích bạn cùng bàn của cô cũng không tốt mấy.

Cá chép thổ cẩm sẽ không thể nào hiểu nổi vì sao trên thế giới còn có đứa bé xui xẻo như vậy, lại gặp phải gia đình như thế.

“Mẹ anh thì sao? Tôi nhớ lúc học cấp ba, anh hay nói chuyện bằng tiếng Anh với mẹ lắm mà?”

“Hai người họ không kết hôn. Bà ấy là người gốc Hoa, lúc đó bố tôi ra nước ngoài làm ăn, hai người họ quen nhau rồi bà mang thai tôi, có điều sinh tôi xong thì chạy thẳng ra nước ngoài, bây giờ cũng có gia đình mới rồi.”

“Còn Từ Thành Lễ?”

“Vì để ghi tên tôi vào sổ hộ khẩu nên bố tôi đã kết hôn với thư ký, sau đó sinh ra Từ Thành Lễ, kết quả thư ký kia cuỗm hết tiền rồi chạy mất. bố tôi phá sản, nợ trong nợ ngoài.”

“…”

Chuyện này cũng quá thảm rồi, Hướng Viên xúc động, không nhịn được đập bàn: “Không sao hết, sau này tôi bảo vệ anh.”

——

Chỉ chớp mắt đã đến cuối năm, Bắc Kinh tuyết rơi nhiều, bất cứ lúc nào cũng có thể thấy những bông tuyết trắng xóa. Tuyết trắng kéo dài vạn dặm, gió rét như con trăn khổng lồ quanh co nơi sơn dã, xuyên qua thành phố náo nhiệt rồi đồng bằng rộng lớn. Trên đường đi gió to mưa lớn, khiến cây cối lay động.

Tin tức Trần San từ chức truyền đến từ Bắc Kinh. Người được xem là núi dựa duy nhất của Từ Yến Thời ở tập đoàn Đông Hòa đã rời đi, lập tức bên Tây An tin đồn nổi lên tứ phía. Những kẻ bình thường vừa mắt hay không vừa mắt với Từ Yến Thời nay đều có dáng vẻ xem kịch vui. Dù gì trước kia cũng có Trần San chống lưng, bây giờ Trần San từ chức, Lê Thấm lại càng không tiếc vứt bỏ anh. Có điều Từ Yến Thời chẳng để ý mấy đến những lời bôi tro trát trấu này, chỉ tập trung tâm tư vào công tác ở phòng kỹ thuật.

Trong cuộc họp bộ phần tuần mới, Lê Thấm cố ý đề cập đến chuyện của Lý Trì, nhấn mạnh rõ ràng: “Sau chuyện của Lý Trì, hy vọng mọi người cảnh giác, dù gì trưởng phòng Hướng của mấy người cũng rất nghiêm khắc, không cho phép trong mắt có một hạt cát nào, cũng hy vọng trưởng phòng Hướng có thể đối xử bình đẳng, nếu bên dưới có nhân viên làm sai, cần bị điều thì phải điều đi, cần bị đuổi thì cứ đuổi, đừng có nhất bên trọng nhất bên khinh, tôi nói đúng chứ.”

Sau đó lại ngoài tối trong sáng châm biếm thêm một câu, ý tứ là kiểu người mất đi núi dựa như Từ Yến Thời đây thì càng phải cụp đuôi cố gắng làm người, chờ đừng khiến trưởng phòng Hướng khó xử.

Ai cũng dễ dàng nhận ra thái độ đó của Lê Thấm, hồi trước Trần San có mặt thì đã không coi trọng anh rồi, giờ Trần San vừa đi, chị ta lại càng không coi anh ra gì. Nhưng thái độ của Từ Yến Thời bây giờ lại đúng như những gì Vưu Trí đã nói, anh chẳng khác gì vừa mơ màng tỉnh ngủ, phản ứng chậm chạp mà cũng không mấy quan tâm, như thể vẫn đang chậm rãi nghe ngóng về thế giới này.

Họp xong, Hướng Viên muốn đi tìm Lê Thấm, còn cố ý vòng qua bọn người, kết quả bị Từ Yến Thời chặn lại ở cửa. Mọi người đều đi hết, trong phòng họp chỉ còn lại hai người bọn họ, anh khoanh tay dựa vào cửa, cúi đầu nhìn cô, “Đi đâu đấy?”

Đoán chừng là muốn kéo cô đi học đây mà, không biết vì sao gần đây anh lại nhiệt tình muốn dạy cô như thế nữa, “Hôm nay nghỉ một ngày được không?”

“Không.” Từ Yến Thời nắm lấy tay cô, không nói một lời kéo đến phòng kỹ thuật, “Em ngốc quá, nghỉ một ngày lại phải dạy bù hai ngày.”



Trong phòng họp, laptop đặt trước mặt hai người, ngoài cửa sổ là những bông tuyết như lông ngỗng bay đầy trời, tựa như những sợi tơ bị xé nhỏ, nhảy múa giữa không trung.

Hướng Viên tức giận, trước mặt mở một chương trình đang chạy, vẫn đang dỗi anh.

Từ Yến Thời nhìn cô, không biết lấy một thanh sô cô la từ đâu ra, ném qua.

Hướng Viên cúi đầu nhìn, vẫn còn giận anh vì không cho cô đi tìm Lê Thấm: “Không ăn.”

Từ Yến Thời nhướn mày lấy về, nhét vào miệng mình, “Lát nữa đừng kêu đói.”

Mười giờ đúng, Hướng Viên cảm thấy đói thật, đáng thương ngước mắt lên nhìn anh chằm chằm.

Từ Yến Thời thả lỏng người dựa vào ghế, điều khiển con chuột, lạnh lùng nhìn laptop, một tay khác đặt trên bàn gõ một cái, vô tình nói: “Hết rồi.”

“…”

Thở dài một tiếng nặng nề.

Cô lại tập trung vào laptop lần nữa, dòng mã đang chạy nhanh bất chợt dừng lại, không biết là gặp lỗi bug ở đâu nữa, cô toan hỏi, nhưng thấy anh có vẻ lạnh lùng thì lại không dám chủ động mở miệng, đành ngồi tại chỗ một lúc.

*Bịch* một tiếng, bỗng một thanh sô cô la màu đen xuất hiện trước mặt cô, hình như anh ném hơi mạnh lại còn không giữ được lực, thanh sô cô la nảy lên hai cái rồi đập vào ngực cô, sau đó rơi thẳng xuống bộ ngực mềm mại của cô, lọt thỏm ngay cổ áo sơ mi.



Bầu không khí ngột ngạt đông cứng, Từ Yến Thời cũng không để ý, thấy cô sầm mặt ném đồ đi thì bất giác liếc mắt lên, lúc này mới trông thấy cảnh tượng lúng túng đó.

Anh im lặng nghiêng đầu đi, giọng căng ra: “Cái cuối cùng.”

Hướng Viên cúi đầu bình tĩnh lấy xuống, thấp giọng ừ một tiếng.

Hướng Viên tìm một lý do vào nhà vệ sinh, hai tay chống lên bồn rửa tay trầm tư một hồi, sau đó mở vòi ra vốc nước lên rửa mắt, lúc này mới ngẩng đầu nhìn vào gương, lửa giận trong lòng dường như cũng phai đi nhiều. Thật ra trong khoảng thời gian qua, hai người chung đυ.ng với nhau rất đơn giản, công việc, lập trình, rồi lại trò chuyện đồng nghiệp với nhau.

Từ Yến Thời cũng không nói ra những lời làm cô tim đập đỏ mặt nữa, phần lớn thời gian đều rất thoải mái, Hướng Viên cảm thấy trạng thái như thế rất tốt rất dễ chịu. Thi thoảng cô sẽ bị vài hành động của anh thu hút, những lúc anh thật sự thu hút cô không phải là khi làm việc chung với cô, mà là lúc làm việc với đám Vưu Trí Cao Lãnh, hoặc hút thuốc hoặc nói chuyện, cũng có khi chỉ đứng đó thôi, thì sự thoải mái tự nhiên và chất đàn ông xen lẫn trong cánh mày râu, hay sự cô độc khi khi một mình chăm chỉ làm việc đều khiến cô nhìn không dứt mắt.

Mà điều quyến rũ cô nhất, vẫn là sự thông minh của anh và sự khiêm tốn của một quân tử thâm tàng bất lộ.

Thật ra lúc trước Hướng Viên cũng đã nghĩ đến, nếu anh lại tỏ tình thì chỉ sợ đứa ham mê sắc đẹp như mình sẽ không chịu nổi, có điều cũng may, biểu hiện của anh trong mấy ngày gần đây rất lịch sự.

***

Hướng Viên vừa đi, phòng họp trở nên lạnh lẽo một cách khác thường, cửa sổ để mở, gió thổi vào cuốn bay rèm cửa.

Hiếm khi thấy Từ Yến Thời gõ qua loa vài đoạn mã, sau đó uể oải ngả người ra sau, cúi đầu im lặng một lúc rồi ngẩng đầu lên, tiện tay tắt đi máy tính, châm một điếu thuốc cho mình. Làn khói bốc lên, cơ thể thả lỏng, suy nghĩ cũng chậm đi.

Anh nhớ lại mấy hôm trước, mình đã gặp Phong Tuấn ở Thượng Hải.