Chương 11

Nhà vệ sinh nằm gần ban công, lúc Hướng Viên đi vệ sinh thì vô tình nghe được cuộc nói chuyện của hai người họ, theo bản năng cô dừng bước lại.

“Câu cuối là cô tự thêm vào đúng không?”

Dĩ nhiên Từ Yến Thời hiểu rõ Trần Thư như lòng bàn tay, anh xoay lưng về phía Hướng Viên, vòng tay cúi đầu dựa vào lan can giễu cợt.

Trần Thư không đáp mà chỉ rít một hơi thuốc rồi nhả khói ra, vừa vẩy tàn vừa nói: “Cậu trở nên tự ti như vậy từ bao giờ thế? Tin tôi đi, chỉ cần cậu chịu bỏ ra một phần mười công lực như lúc trêu Hướng Viên để trêu con gái ông chủ thì đảm bảo, dù người ta có kết hôn rồi vẫn chịu ly hôn vì cậu, đến mấy bà mấy bác cũng sẵn lòng sống lại vì cậu.”

Từ Yến Thời im lặng cúi đầu, đường nét gò má rõ ràng, lại trông có phần mất bình tĩnh.

Trần Thư dập thuốc, không nén nổi tò mò hỏi: “Hầy, hai người chỉ đơn giản làm bạn bè thôi thật à?”

“Ừ.” Anh thấp giọng đáp.

Song, Trần Thư lại chau mày ngờ vực, ánh mắt đảo qua đảo lại trên người anh: “Nhưng trông cậu có vẻ khá hiểu rõ về cô ấy mà nhỉ? Tôi quen cậu cũng lâu rồi, dù con người cậu không đến nỗi là keo kiệt, có điều mùa đông này lại chạy đi mua tôm hùm cho người ta, hình như cũng khác thường rồi đấy?”

Từ Yến Thời không đáp, lúc này Cao Lãnh ngồi trong phòng khách gân cổ gọi to một tiếng “Chị Thư!”, cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người.

Trần Thư hờ hững đưa mắt nhìn sang, Hướng Viên sợ hãi lùi vào nhà vệ sinh, khép hờ cửa lại.

Trần Thư đáp lại Cao Lãnh một tiếng, rồi nhìn vào khe hở cửa nhà vệ sinh như có điều suy nghĩ, sau đó mới chậm rãi thu mắt về: “Được rồi, không nói gì mấy chuyện khác, có chuyện này tôi nói trước với cậu, có thể Trần San sắp bị thuyên chuyển. Mấy năm nay hội đồng quản trị không mấy hài lòng với biểu hiện của cô ta lắm, có thể chuyển cô ta đến chi nhánh ở Thượng Hải. Nếu cô ta thật sự bị điều đi trước khi cậu chuyển về tổng công ty, thì tôi đề nghị cậu nên nghiêm túc suy nghĩ kỹ lời đề nghị ban nãy của tôi. Trần San đi rồi, cậu cũng không có lợi gì.”

Từ Yến Thời đút tay vào túi quần, lạnh nhạt đáp: “Không cần, từ chối giùm tôi đi.”

Trần Thư không dám tin vào tai mình, cô thấp giọng nghiêm túc nói: “Cậu có biết bây giờ nhà ở vành đai 4 Bắc Kinh bao nhiêu tiền một căn không? Cậu có biết có bao nhiêu người dù phấn đấu cả đời cũng không thể mua nổi một căn không? Cậu từ chối nhẹ nhàng đến thế sao? Rốt cuộc cậu nghĩ gì vậy?”

Từ Yến Thời không lên tiếng.

Trần Thư thở hắt ra một hơi mất kiên nhẫn, không muốn tranh cãi nữa mà chỉ bỏ lại một câu: “Không biết Trần San cho cậu uống bùa mê thuốc lú gì nữa.”

Dứt lời, cô nàng giẫm giày cao gót ‘cộp cộp cộp’ đi vào.

Hướng Viên ra khỏi nhà vệ sinh, lẳng lặng đứng nép gần tường nhìn bóng lưng người đàn ông đang dựa vào lan can kia, cuối cùng cô lấy hết dũng khí vào phòng bếp cầm hai lon bia đi ra.

Vừa bước chân ra thì Từ Yến Thời đã phát hiện, anh quay đầu nhìn cô rồi lại nhanh chóng quay đi, không có cảm xúc gì nhiều.

Hướng Viên đưa một lon bia cho anh, vừa nhìn lên trăng vừa vờ ra vẻ thoải mái hỏi: “Anh có biết mãn nguyện là như thế nào không?”

Từ Yến Thời nhận lấy nhưng không mở, chỉ đặt lên lan can, hững hờ liếc cô, “Là gì?”

Hướng Viên mở lon bia cái ‘tách’, chưa thỏa mãn nhấp một hớp.

“Là lúc anh thích một người mà vừa hay người ta cũng thích anh, hoặc chiếc bánh anh thích ăn đúng lúc có sẵn luôn trong tủ lạnh, ham muốn tức thời ngay lập tức được thoả mãn.” Nói rồi cô khoác tay lên vai anh, vỗ vỗ một cái, nói với ẩn ý sâu xa: “Đời người toàn đau khổ, nên cứ tận hưởng lạc thú trước mắt đi.”

Hai người đứng sóng vai nhau, đối diện là công viên. Giữa màn sương mù của trời đêm, hồ nước trong công viên lấp lánh những tia sáng bạc, trông như chiếc gương đồng điểm xuyết những vì tinh tú khảm vào hòn non bộ. Bao quanh bốn phía là những hàng cây tùng, bên dưới có hai ba tốp tụ tập, người đánh cờ, người khiêu vũ, người thì tản bộ… Cách đó không xa là những toà nhà có mới có cũ mọc lên san sát, đèn neon nhấp nháy rực rỡ, sầm uất tựa gấm.

Từ Yến Thời rút một tay ra khỏi túi quần rồi đặt tay lên nắp lon, ngón trỏ kéo lên mở ra cái ‘tách’.

Hướng Viên kinh ngạc nhìn anh dùng một tay mở bia, rồi lại nghe thấy anh hỏi một câu không mặn không nhạt: “Nghe cả rồi à?”

Hướng Viên thấy anh cầm bia nhìn kỹ mình, lập tức giơ tay thề thốt.

“Tôi không cố ý nghe lén đâu, chỉ là lúc đi vệ sinh thì tình ngờ nghe thấy hai người nói chuyện…”

Từ Yến Thời chỉ cười không nói, cũng không để ý lắm.

Hướng Viên ngỡ rằng sẽ im lặng rất lâu, cô lại không dám mở lời, chỉ có thể giả vờ ngắm trăng, ngoan ngoãn uống từng hớp bia, thế nhưng bên tai lại bất ngờ nghe thấy một câu nói nhẹ bâng ——

“Vậy tôi chúc cô mọi chuyện đều được như ý.”

Giọng rất ơ thờ nhưng lại có thể xuyên thấu lòng người một cách khó hiểu, chạm thẳng đến trái tim khiến cô rung động hồi lâu, mãi mà chưa thể hoàn hồn. Có lẽ đây là lời chúc phúc đẹp nhất mà cô từng nhận được.

Chúc cô mọi chuyện như ý, những khát khao đương thời sẽ ngay lập tức được thoả mãn.

Ngực thắt lại khó thở, cô cũng chẳng biết phải đối đáp ra sao, chỉ biết đưa lon bia lên đặt bên miệng, mượn ánh trăng sáng liếc nhìn người đàn ông bên cạnh, cổ áo thể thao chạm vào má anh, trông chẳng khác gì dáng vẻ của chàng thiếu niên ngày nào.

Hướng Viên nhỏ giọng đáp: “Cám ơn.”

“Không cần khách khí.” Anh uống một hớp bia, cười cười.

Dù bây giờ có mấy lời muốn nói, nhưng lại không tiện để nói ra, và dù Hướng Viên rất tò mò thì cũng khó hỏi ra được.

Cô suy nghĩ một chút rồi nói, “Còn phải cảm ơn hôm nay anh đã mua sốt Hoisin và tôm hùm cho tôi, không ngờ đã nhiều năm vậy rồi mà anh vẫn còn nhớ.”

Chẳng ngờ cô lại chủ động nhắc đến chuyện này. Kỳ thực con người Từ Yến Thời khá ngại phiền phức, mấy câu lý luận liên quan đến mãn nguyện kia cũng là lúc trước từng nghe Phong Tuấn nói mà thôi, nói cái gì mà cô nàng này được nâng niu từ bé, không theo ý cô là cô có thể gây ồn ào, từ nhỏ được người nhà cưng quen rồi, hồi cấp ba tính khí lại rất xấu, muốn ăn món nào mà không được ăn là lại làm ầm một trận long trời lở đất luôn. Cho nên lúc Phong Tuấn chơi game không có thì giờ ra ngoài mua đồ thì sẽ gọi điện nhờ Từ Yến Thời đang ôn bài trong thư viện, mua nhiều riết quen, thành ra Từ Yến Thời cũng nhớ. Kết quả về sau lúc mọi người cùng ăn lẩu, Phong Tuấn không biết Hướng Viên thích sốt hiệu gì, nhưng Từ Yến Thời lại thuận tay đặt đúng hiệu trước mặt cô.

Chuyện cũ rành rành ngay trước mắt, cứ như thể anh vẫn chưa bước ra khỏi những ngày tháng ấy.

Từ Yến Thời xoay người dựa lưng vào lan can, đặt lon bia sang bên cạnh rồi nghiêng đầu nhìn cô, “Cô đừng nghĩ nhiều, tôi chỉ sợ cô làm rộn thôi.”

“Tôi không nghĩ nhiều.” Hướng Viên cũng học theo anh dựa vào lan can, cụp mắt xuống, nở nụ cười vô cùng xán lạn, “Tôi cũng đâu đến nỗi tự mình đa tình cho là anh thích tôi, tôi biết đó là điều không thể. Anh vốn thông minh mà, trí nhớ lại tốt, có thể nhớ những thói quen này của tôi cũng không lạ gì. Tôi biết hồi xưa toàn do anh mua đồ, Phong Tuấn chỉ là mượn hoa dâng Phật mà thôi. Có điều tôi khá tò mò, có phải anh ấy thường xuyên nhờ vả anh lắm không? Có tiền cũng không thể hà hϊếp người khác như vậy được chứ?”

Từ Yến Thời cúi đầu mỉm cười, không đáp.

Hướng Viên còn nói tiếp: “Nhưng chuyện trong rừng cây đó…”

Từ Yến Thời ngắt lời, liếc cô một cái, “Tối nay cô định tính nợ cũ hả?”

Hướng Viên lập tức chối bay biến: “Anh không thể đổ oan thế cho tôi được, rõ ràng tôi đã nói là không đến rồi mà, là anh gọi điện thoại cho tôi.”

“Được, là tôi tự tìm.”

Từ Yến Thời giơ tay nhận lỗi.

Yên lặng một thoáng, cả hai nói rồi xoay đầu đi.

Hướng Viên nghĩ ngợi rồi vẫn mở lời: “Tôi cảm thấy nếu đã đến rồi, chúng ta nên nói rõ chuyện trước kia đi, giải quyết cho dứt khoát một lần, để sau này còn chuyên tâm làm việc. Tôi và Phong Tuấn chia tay lâu rồi, chúng ta không thể coi đối phương như người độc thân được sao? Tôi vẫn luôn cảm thấy anh vẫn xem tôi là bạn gái Phong Tuấn.”

Từ Yến Thời: “Cô tiến bộ lên từ lúc nào vậy?”

Hướng Viên phất tay, tỏ vẻ một lời khó nói hết được: “Thì cứ coi như tôi giống các anh, đang làm việc để thay đổi vận mệnh đi.”

“Giống bọn tôi? Cô có gì khác bọn tôi à?”

Dĩ nhiên khác chứ, dù tôi lập nghiệp thất bại thì quay về vẫn còn khối tài sản kếch xù trên mười tỉ để thừa kế cơ mà, anh có không hả?

Đương nhiên lời này không thể nói ra rồi, Hướng Viên lập tức cười hì hì, giơ bia lên: “Đừng soi mói nữa được không, nào nào nào, chúng ta làm một ly coi như nói xong rồi nhé, bất kể lúc trước có hiềm khích gì, bất kể quá khứ xảy ra chuyện gì, bây giờ chúng ta nên bắt đầu lại từ đầu với thân phận mới!”

Từ Yến Thời không đáp, chỉ nhìn cô một cái rồi quay đầu đi.

Hướng Viên rất tự nhiên bắt đầu chải chuốt cho mối quan hệ mới: “Để tôi giới thiệu lại lần nữa, xin chào, tôi là tổ trưởng tổ hai của phòng kỹ thuật, Hướng Viên.”

Hình như cô nghe thấy anh nói một câu, nhảm nhí.

Kỳ thực Hướng Viên cũng không nghĩ là anh sẽ phối hợp, còn đang định nhấp một hớp bia cho hết hậm hực rồi rút lui thì kết quả, một giây tiếp theo có người chạm nhẹ vào lon bia trên tay.

Cô ngẩng đầu lên, chẳng biết tự bao giờ Từ Yến Thời đã uống hết bia, chạm nhẹ vào cô một cái rất nhanh lại cực kỳ tự nhiên, rồi cô nghe thấy anh uể oải báo đơn giản tên họ mình ——

“Từ Yến Thời.”

Không biết tại sao, chỉ ba con chữ này thôi đã khiến cô rung động hơn bất cứ chuyện gì anh đã làm cho cô trong khoảng thời gian qua, tim đập thình thịch một cách dữ dội.

Còn cả câu ban nãy nữa.

Chúc cô mọi chuyện được như ý.

——

Kết quả ngày hôm sau khi đến phòng làm việc.

Đương lúc mọi người đều vui vẻ nhận quà, chỉ có trên bàn làm việc của Từ Yến Thời là trống trơn, thấy ánh mắt người nào đó lạnh như băng, Hướng Viên thiếu chút nữa quỳ xuống đất gọi bố ơi.

Cô lục tìm một hồi rồi lấy ra hai cây kẹo mυ"ŧ: “Thật ra là thế này, cây kẹo này…”

Từ Yến Thời liếc mắt sang, xem cô định thêu dệt chuyện thế nào.

“Là Cao Lãnh mua đấy lúc ở Đại Tây Bắc anh ta nói anh thích ăn tôi có khuyên thế nào thì anh ta cũng không nghe tôi nói lần đầu mua quà cho anh mà mua kẹo mυ"ŧ thì không hay lắm nhưng anh ta nói anh nhất định sẽ thích nên lập tức mua ngay mà tôi cũng không cản kịp thôi thì lần sau tôi sẽ dạy dỗ anh ta thật tốt vậy.”

Hướng Viên nói lia lịa một thôi một hồi, nói xong nhét đồ vào tay anh rồi xoay người bỏ chạy.