Chương 1

Tại sân bay Bắc Kinh.

Tháng mười cuối thu, mặt trời ngả bóng về Tây, tia nắng hoàng hôn cuối cùng đang dần biến mất sau đất trời. Cây cỏ đung đưa trong gió, lá vàng nơi rừng cây Hồ Dương rào rào rơi xuống, trải một lớp thảm vàng óng. Sương mù trong buổi xế chiều như khói sông mênh mông, hòa cùng vẻ náo nhiệt ở sân bay sầm uất.

Hướng Viên dậy trễ, mới hớt ha hớt hải làm thủ tục lên máy bay xong thì nhận được tin nhắn của bạn thân thời cấp ba là Hứa Diên, dù cách một màn hình nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được tâm hồn lắm chuyện sôi sục ngất trời của cô nàng.

“Few đại thần với nàng MC Esport Tiêu Tiêu công khai yêu đương hả? Mày thân với Few như vậy, liệu có biết tin này không?”

“Biết thừa nữa là.” Hướng Viên trả lời tin nhắn rồi lấy mấy bao khoai tây chiên từ chỗ tiếp viên, vừa trả lời xong thì Hứa Diên đã cấp tốc gọi điện đến.

Cô ôm khoai tây chiên vào phòng khách VIP, đi lên thang cuốn rồi mới từ tốn nghe máy.

Hứa Diên không dằn nổi tính bà tám: “Có bầu à?”

“Sao mày lắm chuyện vậy?” Cô cúi đầu cười.

Hứa Diên than phiền: “Là do trong giới của tụi mày loạn đấy chứ, từ sau khi tin mày tuyên bố rút lui chễm chệ trên hot search mấy hôm trước, mọi người cũng bắt đầu điên loạn cướp hot search kia kìa. Cái gì mà chơi hộ này, nɠɵạı ŧìиɧ này, rồi cả bạo lực gia đình… Quần chúng ngồi hóng drama như tụi tao đây cũng mệt tim lắm chứ bộ.”

Hướng Viên chơi game rất giỏi, trò gì cô cũng chơi cả, từ cổ điển xách kiếm múa thương cho tới xây tháp đối chiến… Thậm chí cô cũng bị chứng OCD khi chơi game kim cương* – bao gồm cả game ở Chương trình nhỏ** trong Wechat, phải chơi cho lên hạng nhất mới thôi. Tài khoản Esport của cô là Ashers, còn tài khoản weibo lên đến mấy triệu người theo dõi, fans hâm mộ đông đảo vô cùng, diễn đàn lại là thiên hạ của cô, cái danh “đệ nhất Đắc Kỷ toàn server Trung Quốc”*** cũng không phải do fans thổi phồng mà chính thao tác chơi game của cô rất nhanh, trong mọi bảng xếp hạng top 10 ở tất cả server trò chơi đều có tên cô. Có điều cô không hề tham gia tranh giải mà cũng không gia nhập bất cứ câu lạc bộ nào, bất kể người ta có mời bao nhiêu lần đi chăng nữa thì cô cũng nhất nhất từ chối hết. Lúc livestream không để lộ mặt, lại còn dùng máy thay đổi giọng nói. Có người chửi cô là đồ bê đê trai giả gái, chửi cô xấu ma chê quỷ hờn. Cũng vì chuyện này mà bị anti chửi hết năm này qua năm khác, nói cô không có lòng yêu nước. Ấy vậy mà mà cách đây không lâu cô lại tuyên bố rút lui, fans hâm mộ bị cô làm cho tức điên hộc máu.

(*Bản gốc là Anipop, là một loại trò chơi của Trung Quốc, tương tự Candy Crush Saga.)

(**Chương trình nhỏ hay Mini programs cho phép người dùng truy cậptrực tiếp

vào các dịch vụ nhanh chóng và thực

hiện các tác vụ trực tuyến,

cụ thể trong truyện là chơi game ngay trong ứng dụng.)


(***Đắc Kỷ là một vị tướng trong trò chơi Vương Giả Vinh Diệu.)

Hướng Viên đi vào phòng VIP, cười cười vạch trần cô nàng: “Mệt tim ấy à? Tao thấy mày hóng hớt sung sướиɠ lắm đấy chứ.”

Hứa Diên là blogger trên mạng, vì có Hướng Viên nên trong tay cô nàng nắm rất nhiều tin tức về giới Esport, nhưng chuyện kiểu này cô nàng lại không dám viết lên mạng mà chỉ có thể giải tỏa với bạn tốt: “Tiêu Tiêu mang thai thật hả?”

Hướng Viên tìm một ghế massage rồi ngồi xuống, kẹp điện thoại bên tai, nghiêng đầu nhai khoai tây rôm rốp: “Mang thai hồi đầu năm, lúc này chắc cũng sắp sinh rồi. Sau trận thi đấu giao hữu Few có mời ăn cơm, bọn này biết tỏng cả rồi, chỉ là không nói thôi.”

Hứa Diên không kiềm chế được hét ầm lên: “Trời đất ơi, Tiêu Tiêu thật sự nɠɵạı ŧìиɧ đấy hả, đứa con là của Few thật hả?”

“Còn đặc sắc hơn nữa cơ.”

“Nói mau nói mau!”

“Thật ra chồng của Tiêu Tiêu biết chuyện của cô ấy với Few rồi, nghe nói mấy lần Few đến nhà Tiêu Tiêu đều giáp mặt với chồng…” Vì bên cạnh có trẻ con nên Hướng Viên không nói nhiều, chỉ ám chỉ đôi câu mơ hồ.

“Trời, trong giới tụi mày dễ dãi vậy à?” Hứa Diên cảm thấy vô cùng kí©h thí©ɧ, âm cuối vang tận quãng tám.

“Tiêu Tiêu bây giờ làm livestreamer một năm thu nhập được mười triệu, chồng cô ấy lại chỉ ở tầng lớp công nhân, thu nhập của hai người khác xa nhau, đàn ông vốn có lòng tự ái cao nên không chịu nổi. Thật ra cũng đã đàm phán ly hôn rồi, kết quả chồng cô ấy tạm thời đổi ý, bảo Tiêu Tiêu phải giao hết thu nhập mấy năm nay ra mới được ly hôn, Tiêu Tiêu nào chịu, cho nên hai người cứ dây dưa chưa ly hôn.”

Hứa Diên bày tỏ đã hiểu: “Thực tình cũng không trách ai được, chỉ là không thích hợp thôi. Thực lực kinh tế không ngang nhau thì ly dị cũng là chuyện sớm muộn. Nên mới nói kết hôn vẫn phải tìm người môn đăng hộ đối. Bởi tao nói nè, mày cứ nghe lời ông mày, kết hôn với Chu Dục Thần quách đi cho rồi, dù gì muốn tìm người có tiền hơn mày cũng khó lắm.”

Chu Dục Thần là tay ăn chơi khét tiếng ở Bắc Kinh, mỗi lần thay bạn gái cũng không hề chớp mắt lấy một lần. Bất chợt Hướng Viên ủ rũ thấy rõ, không muốn nói chuyện nữa.

Nhưng Hứa Diên vẫn cứ tiếp tục kí©h thí©ɧ Hướng Viên: “Dù gì mày cũng “chơi” còn gì, hai người đến với nhau không ai làm lỡ ai đâu.”

“Sau này đừng gọi điện cho tao nữa, tuyệt giao đi.”

Nghe thấy giọng điệu tức giận thật, Hứa Diên vội vàng làm nũng: “Đừng mà, tao sai rồi được chưa! Mà rốt cuộc vì sao mày lại muốn rút lui thế, không phải vì mấy tin đồn chơi hộ kia đấy chứ? Thật ra mày có thể giải thích với mọi người…”

“Đơn giản là không muốn chơi nữa thôi. Năm xưa Down không tham gia thi đấu cũng đâu thấy ai nói nhiều đâu, sau đến lượt tao là thành chơi hộ vậy. Dù rất không muốn thừa nhận, dạo này chơi với con trai vui hơn đám con gái nhiều.”

Bỗng nhiên lại nhắc tới Down, đã lâu rồi Hứa Diên không nghe thấy cái tên này, có một chốc cảm thấy xa lạ. Nhưng đối với đám anh trai hay chơi Ma Thú của cô mà nói, cái tên này là đại diện của thần. Mỗi lần xem anh ta đánh trận là da gà nổi khắp mình mẩy. Có điều anh ta rất ít tham gia thi đấu, mà lần duy nhất tham gia lại đeo mặt nạ, tất cả mọi người đều không biết anh ta là ai và đến từ đâu. Nghe nói có rất nhiều câu lạc bộ từng mời chào anh ta về nhưng đều bị từ chối cả. Down chỉ trả lời hời hợt một câu:

chí hướng không đặt nơi này.

“Thôi không nói nữa, sắp lên máy bay rồi, cúp máy đây.” Hướng Viên uể oải muốn cúp máy.

Hứa Diên sực tỉnh, vội truy hỏi: “Mày đi đâu thế?”

“Tây An.”

Hứa Diên biết thời gian trước vì từ chối đi xem mặt mà Hướng Viên đã đánh cược với ông mình. Lúc ấy cô nàng bị điên rồi nên mới vỗ ngực khoác lác ngay trước mặt thành viên hội đồng quản trị, bảo rằng mình muốn hồi sinh chi nhánh công ty ở Tây An. Lúc ấy ông Hướng rất vui, cảm thấy nhóc tì vắt mũi chưa sạch chưa trải đời nhiều, chuyện gì cũng dám nói phách, vậy là vỗ trán một cái rồi lập tức cá cược —— nếu trong vòng một năm cô có thể tăng doanh thu của công ty lên ba mươi điểm thì coi như cô thắng, tuyệt đối sẽ không ép cô phải theo ý mình nữa.

Hứa Diên biết, đừng nói là ba mươi điểm, với một công ty bình thường thôi, một năm muốn tăng mười điểm cũng đủ chật vật rồi, rõ ràng là ông cụ muốn làm khó cô. Ấy vậy mà Hướng Viên lại đồng ý ngay.

Hứa Diên rất không hiểu nổi, Hướng Viên hào hùng trả lời cho cô hay ——

Thắng, tung hoành ngang dọc.

Thua, đi đóng AV.



Hướng Viên cúp máy, buồn chán nhìn đứa nhỏ đang hớn hở ngồi trên máy massage bên cạnh, không hiểu sao lại cảm thấy cu cậu trông đáng yêu, vậy là đưa quà vặt sang chia sẻ cùng cậu.

Cậu bé xinh xắn liếc cô một cái rồi lạnh lùng đáp: “Em không ăn rác thải.”

Hướng Viên nhướn mày, con nít bây giờ cũng ranh gớm, mới nhỏ tuổi mà đã học đòi người lớn làm bộ mặt không biểu cảm, thế là cô đưa tay qua véo nhẹ mũi cu cậu: “Phải biết tôn trọng quà vặt trên đời này biết không hả, không có đồ ăn nào sinh ra là rác cả, em như thế là không đáng yêu đâu. Biết chưa hả?”

Thằng bé không phục làm mặt quỷ với cô, lêu lêu lêu…

Chẳng dễ thương chút nào cả, Hướng Viên không hài lòng vỗ đầu cậu, chơi kim cương xong thì đứng dậy đi vào phòng vệ sinh.

Chốc lát sau, phụ huynh của cậu bé quay về. Người đàn ông mặc áo len xám nhạt, cổ áo sơ mi trắng lộ ra ngoài, tuổi tác chừng hai bảy hai tám, dáng người cao ráo cân đối, mũi cao mày rậm điển hình, tóc ngắn gọn gàng làm nổi bật gương mặt sạch sẽ, tướng mạo vô cùng tuấn tú, ở đuôi mắt toát lên tia lạnh lùng khó thấy, vừa đi vừa nói chuyện trời đất với bạn mình. Cậu bé khẽ kéo tay người kia lại: “Anh ơi.”

Hai người bị cắt ngang, người đàn ông cúi đầu xuống nhìn, lập tức lạnh giọng hỏi: “Là ai cho?”

Anh rất lạnh lùng, đuôi mắt cong hơn người bình thường mấy phân, mí mắt mỏng nên hễ nhìn xuống là trông anh rất vô cảm, khiến người ta nảy sinh cảm giác sợ hãi. Có điều cũng bình thường thôi, đàn ông ở tuổi này không mấy ai kiên nhẫn với trẻ con cả.

Chỉ vì anh đẹp trai nên dù không có tình thương cũng không coi là khuyết điểm. Mấy cô nàng trong phòng VIP không chút do dự tìm một lý do hoàn mỹ cho anh.

Đứa bé ôm hận tố cáo: “Chính là kiểu con gái anh ghét nhất đấy.”

Người bạn bên cạnh cười ngặt nghẽo, xoa đầu cậu bé dạy bảo: “Từ Thành Lễ, em đừng bắt chước em trai em mà nói chuyện! Còn nữa, sao anh không biết anh trai em ghét kiểu con gái nào nhất nhỉ?”

Cậu bé hất cằm: “Chính là cái kiểu vừa chơi game vừa ăn hàng đó anh, lại còn thích tám chuyện nữa, anh ơi, sau này anh mà tìm bạn gái kiểu như vậy là em sẽ bỏ nhà ra đi.”

“Em yên tâm, nếu kẻ cục súc như anh trai em mà yêu đương nổi thì anh đã có thể kết hôn với nữ thần Ashers của mình luôn rồi. Với cái miệng này của cậu ta, ai hẹn hò cùng thì đúng thật là xui xẻo. Có điều cũng có rất nhiều cô muốn được xui xẻo đây…” Cậu bạn nửa đùa nửa thật, bá vai người kia nói, “Nhưng anh trai em chỉ một lòng muốn ‘gả’ vào nhà giàu thôi.”

“Bỏ nhà ra đi?” Người đàn ông anh tuấn lơ đẹp anh ta mà chỉ nhíu mày, nom có vẻ mất hứng. Khi mà mọi người trong phòng chờ đều cho rằng anh bắt đầu dạy bảo cậu em trai ăn nói lung tung này, thì nào ngờ anh chỉ nhìn xuống cậu bé dưới chân, rồi nhếch mép nói ——

“Quá tốt.”

—oOo—

Bảy giờ tối, máy bay đến Tây An.

Là cố đô của mười ba triều đại, đằng sau thành lũy dày nặng ấy là bao lời thở than theo năm tháng. Dòng sông Cổ Thành lẳng lặng chảy xuôi, tựa dải lụa đính ngàn tinh tú mà uốn mình quanh co. Ra khỏi nhà ga sân bay, gió thu thổi vù vù như muốn ăn tươi nuốt sống.

Hướng Viên siết chặt cổ áo khoác, đợi tài xế bắt thêm người đi chung xe. Nơi cô muốn đến là Lật Châu – không có chuyến tàu siêu tốc thông với sân bay, mà vào giờ này cũng chỉ có thể đi chung xe thôi.

Chỉ trong chốc lát, tài xế cười tủm tỉm dẫn ba người về. Nói cho đúng là hai người đàn ông cùng một đứa bé.

Hướng Viên vùi mình ở ghế phụ vừa chơi kim cương vừa kéo mũ áo khoác xuống, nghe thấy tiếng động thì ngẩng đầu nhìn sang, rồi bất chợt khựng lại —— chính là đứa bé không đáng yêu lúc chiều đấy mà.

Một đám người kéo theo hành lý đứng đợi đèn đỏ, đứa bé không chịu nghe lời, mặt đỏ tía tai duỗi người muốn vượt đèn đỏ. Người đàn ông lùn lùn ở phía sau không kéo được, vẻ mặt sốt sắng như muốn đánh mà lại không dám ra tay. Hướng Viên chỉ thấy anh ta đưa mắt nhìn quanh.

Cho tới khi —— Trong tầm mắt xuất hiện bóng người cao ráo.

Người nọ mới nói chuyện điện thoại xong, vừa cất điện thoại vào trong túi vừa gạt đám đông ra đi tới. Anh thờ ơ cúi đầu nhìn đứa bé, rồi không chút khách khí túm mũ lôi cổ cu cậu về.

Cậu bé bị cổ áo siết chặt đỏ bừng mặt, ho sặc sụa nhưng anh cũng không hề để ý, chỉ cau mày khó chịu quát mắng: “Đợi mai mua bảo hiểm cho mày rồi muốn chạy thế nào thì chạy, tông chết mày thì anh phát tài.”

Là anh ruột cơ đấy.

Xe đậu ở ven đường cách đó không quá mười mét. Hướng Viên ngồi trên ghế phụ, không nhịn được quan sát người đi đến.

Người đàn ông kia mặc áo len màu xám, cổ áo sơ mi ngay ngắn, bên ngoài mặc áo khoác gió màu đen, mũ đội hờ ở trên đầu. Anh đang cúi đầu nhắn tin với người ta, nhìn không rõ mặt lắm, phong cách ăn mặc không thể nói là chú trọng, ấy vậy mà trông rất bảnh bao. Anh đứng đợi đèn đỏ bên đường lại như thể hạc giữa bầy gà.

Không chỉ có mỗi phụ nữ nhìn cơ thể vóc dáng mà đàn ông cũng vậy, đàn ông vóc dáng đẹp cân đối thì luôn thu hút ánh nhìn.

Người đàn ông vừa nhắn tin vừa ngẩng đầu nhìn đèn đỏ, ánh đèn đường phủ một vòng trên đỉnh đầu anh, có một chớp mắt gần như có thể thoáng thấy mặt anh.

Mắt Hướng Viên sáng lên, vặn dây cót lên hứng thú bừng bừng.

Tầm mắt nóng bỏng hết lướt lên lại quét xuống…

Quai hàm cường tráng lại không quá góc cạnh, rất có mùi vị đàn ông. Đường cằm đầy đặn lưu loát, chắc chắn hôn môi giỏi lắm đây.

Mặc dù đã cô rửa tay gác kiếm nhiều năm, nhưng cực phẩm thế này vẫn rất ít khi gặp.

Đèn chuyển xanh.

Đám đông không ngừng đi tới, liên tục nối đuôi nhau.

Nhóm người đi tới gần hơn một chút, rồi cô lập tức trợn tròn mắt.

Mặc dù đã nhiều năm không gặp, vừa nãy lại mắt kém không nhận ra, nhưng lúc này khuôn mặt ấy dần hiện rõ dưới ánh đèn, cô có muốn không nhận ra cũng khó. Mái tóc vẫn đơn giản như cũ, khuôn mặt có phần gầy hơn. Mặt mũi hời hợt lạnh lùng hơn trước nhiều, từ sợi tóc cho đến ngón chân – mỗi một tấc đều gần như có vẻ sốt ruột bực mình. Cặp kính mỏng nằm trên sống mũi lại khiến anh tăng thêm ba phần cấm dục.

Là Từ Yến Thời đấy.

Nghiệt duyên trời ơi, đúng là nghiệt duyên.

Hướng Viên phản ứng rất nhanh, trước khi mấy người họ lên xe, cô nhanh như chớp rút chặt dây mũ lại, vùi mặt vào trong mũ len, lập tức cả đầu như bị buộc chặt. Vì để che đi vẻ lúng túng mà cô còn thong thả thắt nơ bướm cho mình.

Hành động này rơi cả vào mắt tài xế và ba người kia.

Từ Yến Thời chỉ hơi nhếch môi, mấy người còn lại thì đã cười bò.

Tài xế lên xe còn không quên khuyên cô: “Cháu gái này, nếu lạnh thì mặc nhiều vào. Trùm kín đầu làm gì, hơn nửa đêm rồi đừng dọa người khác.”

“Chú nói cái gì thế, cháu hổng có biết.”

Hướng Viên quyết định dùng tiếng Quảng Đông khô khan của mình giả chết.

Tất cả mọi người trên xe: …

——

Màn đêm đã buông, vầng sáng màu ngà dưới bóng đèn đường trông giống cây kẹo đường. Cảnh đêm phồn vinh ở ngoài cửa xe đều nằm ngoài dự đoán của mọi người.

Di động trong túi rung lên, Hướng Viên rút lấy rồi tách mũ ra nhìn ti hí, khiến tài xế được mùa cười nắc nẻ. Hướng Viên cam chịu, dù sao cũng không thể để Từ Yến Thời nhận ra cô được.

Hứa Diên:

Mày đi Tây An thật đó hả? Điên rồi hả? Mày không chơi game nữa hả? Mày tới đó làm cái gì?

Hứa Diên: Tao nói mày biết, bây giờ thị trường xe hơi định vị vốn không được ổn định, mọi người ai ai cũng dùng chỉ đường điện thoại – vừa nhanh chóng lại thuận tiện, năm ngoái một loạt công ty phải đóng cửa còn gì, mày đi thì có thể thay đổi được gì hả? Mày quên mày học đại học ngành gì rồi à?! MC phát thanh đấy!!

Hứa Diên:

Nghe lời tao, mua vé quay về rồi nhận sai với ông nội đi.



Hướng Viên:

Mày còn nhớ Từ Yến Thời không?

Hứa Diên:

Nhớ, là người đi vào rừng cây với mày rồi bị bắt gặp phải không?

Hướng Viên im lặng nhìn trần xe, nói như vậy cũng không có gì sai cả.

Hứa Diên nhắn lại cả một tràng dài:

Tự dưng mày nhắc đến cậu ta làm gì, có phải về sau cậu ta chuyển trường rồi không? Lúc đó nếu không phải vì cậu ta thì mày với Phong Tuấn đâu cần phải chia tay. Mày nói xem mày có phải hồng nhan gây họa không, vừa quen với Phong Tuấn lại vừa quyến rũ người khác. Còn dụ cả anh em tốt nhà người ta, hại anh em họ không làm gì được. Có điều Từ Yến Thời cũng cặn bã thiệt, vậy mà cũng dám đào chân tường của bạn tốt! Nói đi! Rốt cuộc đêm đó chúng mày làm gì trong rừng cây!



Tại sao cô lại nhắc tới vấn đề này chứ.