Chương 26

Lúc Lâm Cảnh trở lại vườn hoa, đã là nửa tiếng sau.

Trong vườn hoa vẫn rất náo nhiệt, nam nữ vẫn còn đang khiêu vũ trên sàn nhảy rất sôi động.

Lâm Cảnh từ bên ngoài đi vào, có mấy cô gái lấy hết can đảm tiến về phía anh, hỏi: “Xin chào, tôi có thể mời anh nhảy một điệu được không?”

Mắt Lâm Cảnh nhìn thẳng, bước chân không ngừng lại, chỉ đáp qua loa cho có lệ: “Phiền cô tìm người khác.”

Anh tránh đám người, đi thẳng vào bên trong.

Thím Lâm vốn đang đứng dưới tàng cây trò chuyện với bạn bè, từ xa thấy Lâm Cảnh một mình đi vào từ bên ngoài, trong lòng bà không kiềm được hơi lộp bộp, vội vàng xin lỗi bạn bè, nói có chuyện cần đi xử lí một lát.

Vừa nói vừa thuận tay đặt ly rượu vang lên chiếc bàn dài trong vườn hoa, lập tức đi theo hướng của Lâm Cảnh, “A Cảnh.”

Lâm Cảnh định rời khỏi chỗ này, nghe thấy thím kêu mình, bước chân anh dừng lại, quay người nhìn về hướng thím đang đi đến, anh đứng yên tại chỗ chờ thím đi lại chỗ mình.

Thím Lâm đi đến trước mặt Lâm Cảnh, bà nhìn anh, hơi lo lắng hỏi: “Sao chỉ có một mình cháu quay về vậy? A Tuyết đâu rồi?”

Thím Lâm cũng là phụ nữ, tâm tư rất tỉ mỉ nhạy cảm, vừa rồi khi bà thấy A Tuyết bỏ ra ngoài một mình, sau lại thấy Lâm Cảnh vội vàng đuổi theo, liền đoán được hai người đang giận dỗi cãi vả nhau. Vào lúc này đây lại chỉ thấy một mình Lâm Cảnh trở lại, khó trách bà lại lo lắng như thế.

Lâm Cảnh nói: “Cô ấy đi về trước ạ.”

Thím Lâm hơi sững sốt, hỏi lại anh: “Sao lại trở về? Không phải nói sẽ ở lại đây qua đêm à?”

Bà dừng một chút, nhìn thẳng vào Lâm Cảnh, trong ánh mắt tràn đầy lo lắng, “A Cảnh, hai đứa cãi nhau à?”

Không thể nhìn ra biểu cảm gì trên mặt Lâm Cảnh cả, nhưng cũng không có biểu hiện của sự không vui vẻ, anh trả lời: “Không có. Tài xế nhà cô ấy đến đón, đã đi về trước rồi ạ.”

Chuyện tình cảm của con cháu, người đi trước hỏi quá cặn kẽ cũng không tốt mấy. Thím Lâm thấy Lâm Cảnh không muốn nói nhiều nên bà cũng không hỏi quá chi tiết, nói: “Không cãi nhau là tốt rồi.”

Bà dứt lời, cảm thấy nên nhắc nhở anh thêm đôi câu, lại nói tiếp: “Thật ra thì con gái rất dễ dỗ, chỉ cần nói mấy câu ngon ngọt là được rồi, con không nên quá cứng nhắc.”

Lâm Cảnh gật đầu một cái, ý bảo mình đã hiểu rồi.

Thím Lâm không nhắc đến chuyện này nữa, hỏi anh: “Thế tối nay con vẫn ở lại đây chứ? Chú có chuyện muốn nói với con đấy.”

Lâm Cảnh gật đầu, “Vâng. Ngày mai con mới đi.”

Thím Lâm mỉm cười hiền từ, nói: “Được, vậy cháu đi làm việc của con đi.”

Lâm Cảnh lại gật đầu một cái, chào tạm biệt thím, xoay người đi về một con đường khác rồi rời đi.

Lục Chẩm Tuyết về đến nhà đã gần mười hai giờ, chờ đến khi cô tắm xong, sấy khô tóc, chui vào chăn thì cũng đến hai giờ sáng.

Rõ ràng đã mấy tiếng trôi qua rồi, cô nghĩ đến nụ hôn ban nãy trong vườn hoa, nghĩ đến lời tỏ tình của Lâm Cảnh quẩn quanh bên tai mình, trong lòng cảm thấy ngọt ngào vô cùng.

Cô suy nghĩ không ngừng, cuộn mình trong chăn, khóe môi vô thức cong lên.

Cô vùi mặt trong chăn, trong đầu vẫn là câu nói cuối cùng mà Lâm Cảnh đã nói bên tai mình——trêu chọc anh không chỉ có mình em, nhưng anh chỉ thích em.

Trong lòng cô như có một con nai nhỏ chạy loạn xạ không ngừng, cảm thấy tối nay chắc mình sẽ mất ngủ rồi.

Lục Chẩm Tuyết nghĩ như vậy, mãi đến khoảng bốn giờ sáng cô mới cảm thấy buồn ngủ. Cuộn mình trong chăn, nhắm mắt lại, cô mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ say.

Giấc ngủ này không quá lâu, vào sáng sớm, khi những tia nắng mặt trời đầu tiên chiếu vào phòng ngủ, cô đã tỉnh dậy.

Cô tìm điện thoại trên tủ đầu giường để xem đồng hồ, mới sáu giờ rưỡi sáng mà thôi.

Lục Chẩm Tuyết thả điện thoại lên tủ đầu giường, đang chuẩn bị nhắm mắt ngủ tiếp, đột nhiên có người không chút khách sáo nào nhấn chuông cửa.

Lục Chẩm Tuyết hơi bất ngờ, còn cho rằng mình nghe lầm.

Dù sao thì cũng mới sáng sớm mà…

Cô vễnh tai lên, muốn nghe tiếng chuông cửa thêm một lần nữa, nhưng lần này tiếng vang lên lại là tiếng chuông điện thoại trên tủ đầu giường.

Cô với người lên, cầm lấy điện thoại di động, tên của Lâm Cảnh xuất hiện trên màn hình, đột nhiên tim đập nhanh khó hiểu, mặt cũng mất không chế nóng ran cả lên.

Cô hơi chần chừ một lúc, mới bấm nút nhận.

Giọng nói trầm thấp của Lâm Cảnh truyền qua điện thoại đến tai cô, “Mở cửa cho anh.”

Giọng của của Lâm Cảnh vào sáng sớm nghe trầm hơn các thời điểm khác trong ngày, thật thấp, giống như đang ghé sát vào nói bên tai cô vậy, khiến cho lỗ tai cô trong nháy mắt nóng lên, cô ưm à mấy tiếng, mới trả lời anh: “Chờ em chút.”

Cô cúp điện thoại, đặt di động lên lại tủ đầu giường lần nữa, sau đó tung chăn lên, đi vào nhà tắm rửa mặt.

Lục Chẩm Tuyết chỉ rửa mặt đánh răng đơn giản, ngay cả tóc còn chưa kịp chải ngay ngắn, thuận tay lấy dây buộc tóc trên bàn trang điểm, vừa qua loa buộc tóc lên cao vừa đi đến phòng khách mở cửa.

Thật ra Lục Chẩm Tuyết cũng không có kinh nghiệm trong chuyện yêu đương này. Bình thường cô to gan lớn mật, nhưng khi yêu một người, nội tâm cũng chỉ như một cô gái nhỏ mà thôi.

Cho đến hôm qua, sau khi mối quan hệ của cả hai đã được xác định, sáng sớm hôm nay lại gặp Lâm Cảnh, cô cảm thấy không biết nên nói gì cho hợp lí hợp tình nữa. Không biết làm gì hơn ngoài để Lâm Cảnh đi vào trong nhà, cô đứng trước tủ giày kiếm cả buổi trời, phát hiện trong nhà không có dép dành cho đàn ông, mới nói: “Được rồi, không có dép mới, anh đi đỡ đã, tối nay em ra ngoài mua nhé.”

Lâm Cảnh ừ một tiếng, thuận tay đóng cửa lại giúp cô.

Trong tay anh xách một chiếc túi giấy, đi đến trước ghế sofa, vừa thả túi giấy lên trên bàn trà nhỏ, vừa nói: “Anh hỏi chú xin trà giúp em rồi.”

Lục Chẩm Tuyết đi đến, cô ngồi xổm trước bàn trà, cúi đầu mở túi giấy ra xem, những gói trà được đóng gói tinh xảo nằm trong túi giấy, cách một chiếc túi đựng vẫn có thể ngửi thấy được mùi trà thơm.

Cô ngẩng đầu lên hỏi Lâm Cảnh, “Anh có muốn uống trà không? Em nấu cho anh uống.”

Lâm Cảnh ừ một tiếng, nói: “Được.”

Lục Chẩm Tuyết đứng dậy đi vào phòng bếp nấu nước, sau đó lấy bộ dụng cụ pha trà ra, đặt hết lên bàn trà nhỏ.

Cô kéo một chiếc ghế đẩu đến và ngồi xuống một bên bàn trà, vừa mở bóc lấy trà vừa hỏi anh: “Nhưng mà sao anh đến sớm vậy?”

Lâm Cảnh không trả lời lại, chỉ nhìn cô, thấp giọng hỏi: “Em ăn sáng chưa?”

Lục Chẩm Tuyết nói: “Em chưa ăn. Mới vừa thức dậy luôn.”

Cô vừa nói vừa dùng kẹp gắp lá trà thả vào trong bình trà.

Lâm Cảnh nói: “Vậy lát nữa chúng ta cùng ăn.”

Lục Chẩm Tuyết hơi kinh ngạc, cô ngẩng đầu lên, ánh mắt đối diện với ánh mắt của Lâm Cảnh.

Lâm Cảnh cũng chăm chú nhìn cô, không hề né tránh.

Cô nhìn anh chằm chằm một hồi, khóe môi vô thức cong lên gợi ra một nụ cười, nói đùa với anh: “Anh trở về sớm như vậy, không phải là để đến tìm em cùng đi ăn sáng đó chứ?”

Tâm sự của Lâm Cảnh bị phơi bày, ít nhiều cũng cảm thấy mất tự nhiên, anh nhìn Lục Chẩm Tuyết chằm chằm, hỏi lại cô một câu: “Không thể được hả?”

Lục Chẩm Tuyết bật cười, nói: “Có thể mà.”

Vừa nói, cô vừa cầm lấy điện thoại di động đang để bên cạnh mình, tiến tới trước mặt Lâm Cảnh, “Hay là chúng ta gọi thức ăn ngoài về ăn đi, anh xem thử muốn món gì?”

Lâm Cảnh không không nhìn màn hình, anh thuận tay rút chiếc điện thoại trong tay Lục Chẩm Tuyết, tay còn lại nằm tay cô lại, nhìn cô nói: “Không gọi đồ bên ngoài, chúng ta ra ngoài ăn.”

Lục Chẩm Tuyết hơi ngạc nhiên, hỏi lại anh: “Sao vậy ạ?”

Lâm Cảnh nói: “Không khí sáng sớm rất tốt, sau khi ăn xong có thể đến công viên gần đó đi dạo.”

Lục Chẩm Tuyết kinh ngạc mấy giây, đã hiểu rồi.

Thì ra Lâm Cảnh….Đang muốn đi hẹn hò với cô đó hả?

Cô nhìn Lâm Cảnh cả buổi trời nhưng không nói gì, anh giơ tay lên bóp bóp xoa xoa khuôn mặt của cô, “Ngốc rồi hả? Mau thay quần áo đi.”

Đột nhiên thân mật, làm cho đáy lòng của Lục Chẩm Tuyết như được rót mật đường ngọt ngào vậy. Cô cong môi mỉm cười, kéo tay Lâm Cảnh xuống, “Gấp gì vậy? Chờ em nấu trà xong đã.”

Vừa nói vừa đứng dậy, đi đến phòng bếp xách bình nước đã được đun sôi lên.

Sau đó cô ngồi lại về trước bàn trà, chậm rãi pha trà, đã bảy giờ rồi.

Cô rót trà vào hai chiếc tách ngọc bích, đưa cho Lâm Cảnh một tách, nói: “Anh nếm thử đi.”

Lâm Cảnh nhận lấy, cúi đầu uống thử một ngụm nhỏ.

Lục Chẩm Tuyết chống cùi trỏ nằm chồm lên bàn, nhìn anh đẩy mong đợi: “Như thế nào? Uống có ngon không anh?”

Lâm Cảnh ngước mắt nhìn cô, trong mắt tràn đầy sự nghi vấn, “Có cái gì khác biệt hửm?”

Lá trà này do anh mang đến, dĩ nhiên anh phải biết chúng có mùi vị gì.

Lục Chẩm Tuyết nhìn anh một hồi, nói: “Lâm Cảnh, anh có thể nói mấy lời ngọt ngào yêu thương được không hả?”

Lâm Cảnh kinh ngạc, nhìn cô.

Lục Chẩm Tuyết cười lên, nói: “Trà là do em nấu, anh cũng nên khen em mấy câu có phải không?”

Lâm Cảnh nhìn cô chằm chằm một hồi, đáy mắt cũng dần ẩn hiện ý cười vui vẻ, khóe môi anh cong lên, dịu dàng nhìn cô, thấp giọng hỏi: “Ừ? Muốn anh khen em thế nào?”

Lục Chẩm Tuyết đặt tách trà xuống, nói: “Khen em còn phải để em dạy nữa, không có chút thành ý nào hết trơn á.”

Lâm Cảnh nhìn cô cười, không nói gì nữa.

Chẳng qua Lục Chẩm Tuyết chỉ nhất thời nói đùa tý thôi, dĩ nhiên không thật sự ép buộc Lâm Cảnh phải khen ngợi mình. Hơn nữa, với tính cách của anh, đoán chừng sẽ không thích nói mấy lời ngon tiếng ngọt này.

Cô cong cong khóe môi, cười nói: “Được rồi, em không gây khó dễ cho anh nữa.”

Cô đứng lên nói: “Anh chờ em chút, em về phòng thay quần áo rồi mình đi.”

Lục Chẩn Tuyết trở về phòng thay quần áo trang điểm làm tóc, chừng mười phút sau đã làm xong mọi thứ.

Lúc đi ra, Lâm Cảnh đang đứng trước cửa sổ sát đất, đang gọi điện thoại với ai đó.

Có lẽ là nghe thấy tiếng cô mở cửa, anh quay đầu sang, nhìn về phía cô.

Lục Chẩm Tuyết đung đưa chiếc túi xách trong tay, nhìn anh cười, ý bảo là có thể đi được rồi.

Lâm Cảnh đi tới, nói với người bên kia điện thoại, “Một lát tôi đến, đi làm rồi nói sau.”

Ra cửa, đến thang máy, Lâm Cảnh mới kết thúc cuộc điện thoại này.

Lục Chẩm Tuyết quay đầu sang nhìn anh, tò mò hỏi: “Một lát nữa anh phải đến công ty ạ?”

Lâm Cảnh ừ một tiếng, nói: “Không gấp đâu, anh có thể đến trễ.”

Cửa thang máy mở ra, Lục Chẩm Tuyết đi vào trước, nói: “Nếu anh bận việc thì hãy đi giải quyết đi đã, em tự đi ăn sáng cũng được mà. Sau này cũng vậy, chúng ta có thể dựa theo thời gian làm việc của anh để gặp mặt.”

Lâm Cảnh đưa tay nhấn nút đóng cửa thang máy lại, sau đó nhấn tầng lầu, cuối cùng mới quay mặt sang đây, nhìn Lục Chẩm Tuyết. Anh im lặng một hồi, hỏi cô: “Em không muốn gặp anh à?”

Lục Chẩm Tuyết hơi sững sốt, vội nói: “Không có mà.” Cô giải thích: “Em sợ làm trễ công việc của anh.”

Lâm Cảnh nói: “Em không cần bận tâm đến những điều này.”

Anh nói xong cũng quay mặt đi, không nhìn cô nữa.

Lục Chẩm Tuyết dè dặt quan sát sắc mặt của Lâm Cảnh theo bản năng, không biết có phải lỗi do cô không, nhưng cô cảm thấy anh hơi không vui.

Cô tiến tới gần, giơ tay lên nhẹ nhàng khoác lấy cánh tay anh, ngước mặt nhìn anh, thử hỏi: “Anh giận rồi hả?”

Cô ghé sát mặt lại gần bên cạnh Lâm Cảnh, muốn nhìn rõ biểu cảm khuôn mặt của anh, Lâm Cảnh bị cô nhìn mà không có chỗ nào che giấu được, đánh giơ tay che mắt cô lại, “Không giận, em đừng nghĩ bậy.”

Lục Chẩm Tuyết không nhịn được cười, cô đưa tay lên kéo bàn tay đang che mắt mình của Lâm Cảnh xuống, nghiêm túc nhìn anh, “Anh mới đừng nghĩ bậy đó. Thật sự là em sợ làm trễ công việc của anh mà thôi, không phải là không muốn gặp anh đâu.”

Tâm trạng của Lâm Cảnh cuối cùng cũng tốt hơn đôi chút, anh ừ một tiếng, thuận thế kéo tay Lục Chẩm Tuyết xuống, cầm chặt tay cô trong lòng bàn tay mình, không cho buông ra nữa.

Lục Chẩm Tuyết ngoan ngoan đứng bên cạnh anh, cô cúi đầu xuống, ánh mắt dừng lại ngay bàn tay được Lâm Cảnh nắm chặt của mình, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy thật ngọt ngào, khóe môi vô thức cong lên.

Đi ra khỏi tiểu khu, hai người đi đến một quán ăn chuyên bán đồ ăn sáng ở đối diện.

Bởi vì lúc ra ngoài còn khá sớm, nên khi ăn sáng xong cũng mới hơn tám giờ mà thôi.

Lâm Cảnh đưa Lục Chẩm Tuyết đến công gần ngay gần đó đi dạo một vòng, lúc đi ra ngoài cũng đã hơn chín giờ.

Buổi sáng nay Lâm Cảnh có một cuộc họp, quả thật không thể nán lại quá lâu, anh nắm tay Lục Chẩm Tuyết, nhìn cô hỏi: “Buổi tối em có rảnh không?”

Lục Chẩm Tuyết nhìn anh, “Làm gì ạ?”

Lâm Cảnh nói: “Nếu không bận thì dành ra chút thời gian, anh mua hai vé xem phim, buổi tối cùng đi xem với anh.”

Đây là lần đầu tiên trong lòng Lục Chẩm Tuyết cảm giác được hóa ra yêu đương sẽ như thế này. Trái tim cô như được rưới mật ngọt, cười nói: “Được. Mấy giờ vậy?”

Lâm Cảnh nói: “Bảy giờ rưỡi đi, tan việc anh đến đón em, chúng ta đi ăn trước rồi hẵng vào xem phim.”

Lục Chẩm Tuyết dịu dàng gật đầu, “Được.”

Lâm Cảnh kéo tay Lục Chẩm Tuyết, nhìn cô chằm chằm một hồi, mặc dù không muốn bỏ tay ra chút nào nhưng quả thật anh phải đi rồi.

Anh im lặng một lúc lâu sau mới nói: “Vậy anh đi đây, em về nhà sớm đi.”

Lục Chẩm Tuyết cười híp mắt, gật đầu, “Vâng ạ.”

Lâm Cảnh nhìn cô một hồi lâu, lúc này mới buông tay cô ra, đi thẳng đến ven đường.

Tài xế đã đến từ sớm, chờ ở đây một lúc khá lâu rồi, thấy Lâm Cảnh đi đến, vội vàng đi ra hàng ghế sau mở cửa giúp anh.

Lục Chẩm Tuyết đứng yên tại chỗ, nhìn thấy bóng lưng đang dần đi xa của Lâm Cảnh.

Lâm Cảnh đã đi đến cạnh xe rồi, bỗng nhiên bước chân khựng lại, anh không đi tiếp nữa.

Anh dừng mấy giây, quay trở lại chỗ cô một lần nữa, ôm Lục Chẩm Tuyết vào lòng.

Lục Chẩm Tuyết cũng đưa tay ôm anh lại, còn thuận tay vỗ vỗ lưng anh, nói đùa: “Lâm Cảnh, anh thích em như vậy hả?”

Lâm Cảnh không trả lời cô, anh buông cô ra, đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt của Lục Chẩm Tuyết, nói: “Lục Chẩm Tuyết, sau này quan tâm đến anh một chút.”

Lục Chẩm Tuyết cười, nhìn anh nói: “Em không quan tâm anh ở chỗ nào chứ? Ngược lại phải nói anh đó, bên cạnh anh có rất nhiều hoa thơm cỏ lạ như vậy, nếu một ngày nào đó anh không thích em nữa, nhớ phải nói cho em biết sớm, em nhất định sẽ để anh tự do thoải mái.”

Lâm Cảnh nghe vậy thì nhíu mày, nhìn cô chằm chằm, “Em có thể nói chuyện gì đó tốt đẹp hơn không?”

Lục Chẩm Tuyết bật cười, “Được rồi, được rồi mà, em chỉ đùa thôi.”

Cô nhón chân hôn một cái lên gò má Lâm Cảnh, “Đi nhanh đi, tài xế của anh chờ lâu rồi đó.”

Lâm Cảnh nhìn cô, lúc này mới buông cô ra, “Anh đi nhé.”

“Vâng.”

Lần này Lâm Cảnh không dừng lại nữa, xoay người sãi bước rời đi.

**