***
Về đến nhà, Trương Tuệ Phương đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, vừa đan áo len vừa xem loại chương trình giải trí hài không cần dùng não. Xem được cảnh thú vị, bà cười đến nghiêng nghiêng ngã ngã, gương mặt nở rộ như một đóa hoa.
Khi còn trẻ Trương Tuệ Phương hùn vốn với bạn bè mở một quán bar làm ăn nên kiếm được không it tiền lời, mua được mấy căn phòng ở thành phố N, một căn thì bà đương ở còn mấy căn khác đều cho thuê cả. Chính Trương Tuệ Phương có sổ tiết kiệm nên cô chưa từng phải ra ngoài làm thêm, hai mẹ con dựa vào chút tiền hoa hồng và tiền thuê nhà mà sống, cuộc sống cũng xem như không tệ.
Bình tĩnh mà nói thì, cuộc sống của Trương Tuệ Phương là một đống hỗn độn, tuy không phải bà đối xử không tốt với cô nhưng cũng không tỉ mẩn chu đáo như mẹ người ta. Một người tùy hứng như bà, nói chung thái độ của bà đối với Trương Mạn tốt hơn lúc đối với người khác rất nhiều rồi.
Mặc dù bà thường xuyên thay đổi bạn trai, mang hết người này đến kẻ khác về nhà nhưng xưa giờ chưa từng để bọn họ qua đêm ở nhà. Bà có thể giữ đúng chừng mực, gần như không làm ảnh hưởng đến cuộc sống của Trương Mạn. Đương nhiên, có ảnh hưởng đến tính cách của cô hay không, thì đó là chuyện khác.
“Cơm tối mẹ để ở trên bàn á, ăn xong rồi hẳn đi học bài.” Lọn tóc xoăn của Trương Tuệ Phương thuận đà rủ xuống trước ngực, bà máy móc ngáp một cái, liên tục lặp đi lặp lại động tác trên tay.
Bà không mảy may chắt bóp sắc đẹp của chính mình, cả người hệt như đóa hoa hồng đỏ rực, coi như có chút tuổi cũng nở rộ đến đặc biệt thắm.
“Ừm.”
Trương Mạn nhìn bà, nhớ lại nguyên nhân cô chuyển trường năm lớp mười một trong kiếp trước, không khỏi lo lắng xoa xoa ấn đường.
Cũng mùa đông năm đó Trương Mạn sẽ gặp gã bạn trai kế tiếp của bà, Trịnh Chấp, hơn nữa một năm sau bà còn không ngại chùn bước đi theo gã tới thành phố H, làm cô không thể không chuyển trường theo.
Cái gã Trịnh Chấp này, nhìn bề ngoài thì nho nhã lễ độ, dịu dàng thích chăm sóc người, còn là một ông chú trung niên bụng đầy mỡ không có tí tế bào văn nghệ nào trong người, khiến Trương Tuệ Phương phải lòng ông ta ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Lúc mới bắt đầu, thời gian hai người bọn họ ở bên nhau nhiều hơn so với những người bạn trai trước kia của Trương Tuệ Phương, thậm chí Trương Mạn còn cho rằng lần này bà đã tìm được tình yêu đích thực rồi. Song, ở kiếp trước sau khi hai mẹ con cô đi theo Trịnh Chấp đến thành phố H, thì cái tính đạo đức giả của gã bắt đầu lộ diện. Gã không chỉ ham mê cờ bạc, mà tửu sắc cũng xó một chân nốt, hơn nữa tính cách hung tợn, ngồi trên chiếu bạc gã sung mặt sung mũi vung tiền như rác, nhưng bởi vì kĩ thuật đánh bạc thuộc hàng tép cho nên chơi hụt luôn cả số tiền tiết kiệm của Trương Tuệ Phương.
Cuối cùng quá trình chia tay của Trương Tuệ Phương và gã nháo đến oanh oanh liệt liệt, tới nỗi sau này Trương Tuệ Phương hoàn toàn tuyệt vọng với tình yêu, mãi đến khi cô sống lại vẫn luôn cô độc một người.
Vì vây, bất kể là vì được ở bên cạnh Lý Duy mãi, hay là vì Trương Tuệ Phương, cô đều đến để thay đổi chuyện này. Cái gã tra nam lừa tiền gạt sắc kia, cô sẽ không đồng ý cho gã bước chân vào nhà nửa bước.
Cơm nước xong, Trương Mạn về phòng của mình, mở máy tính lên vào trang diễn đàn của trường.
Cô tìm kiếm tất cả các bài đăng lẻ tẻ, quả nhiên rất nhanh đã trông thấy một chủ đề nóng, bên trong có dăm ba người tung ra vài tin hành lang và tin đồn liên quan tới Lý Duy.
【Chủ topic】: Lý Duy học lớp 10A1 hẳn mọi người đều biết chứ nhỉ, chính là cái người thành tích đặc biệt tốt còn siêu cấp đẹp trai kia í. Tui học cùng trường cấp hai với cậu ta nè, hồi còn học cấp hai cậu ta cũng rất nổi tiếng trong trường, có điều tui chân thành khuyên nhủ các chị em nhất định phải lí trí nhé, cậu ta có vấn đề đấy! Mọi người muốn nghe phỏng, muốn nghe thì chờ tui cơm nước xong lại tới đàm đạo với chị em.
【Là một nhành hoa của Nhất Trung】: Tất nhiên chệ biết Lý Duy rồi, tuy rằng mới nhập học có tuần thôi, nhưng giá trị nhan sắc của tiểu học đệ này có thể đè bẹp hết lũ dung tục trong trường được chứ? Lại nói cậu í có vấn đề gì à? Sẽ không phải là gay chứ ê?
【Heo tức giận】: Có cảm giác trái dưa này quá lớn rồi, ngồi xổm…
【Nguyệt Lưu Thủy】: Tui biết chủ topic muốn nói cái gì nè… Nói thật chuyện của Lý Duy khá là nổi tiếng ở chỗ chúng tôi, kì thật mọi người có thể tìm kiếm trên trang diễn đàn của trường cấp hai Dục Tài, bất quá tui cũng ngồi xổm…
【Chủ topic】: Cơm nước xong về rồi nè, đã để bà con đợi lâu rồi. Cái cậu Lý Duy này không hề giống những người bình thường khác ê, cậu ta là có bệnh tâm thần phân liệt. Bố cậu ta là một người mắc bệnh tâm thần phân liệt, bà con biết cuối cùng như thế nào không? Nghe nói khi còn bé có một lần Lý Duy đi bơi trở về, cả người ướt sũng, bố cậu ta cảm thấy nên mang cậu ta đi phơi khô í, bèn lấy một sợi dây thừng buộc vào cổ cậu ta rồi treo trên giá phơi đồ… Lúc cứu được suýt chút cậu ta tắt thở luôn rồi…
【Hôm nay mày đã uống thuốc chưa】: Đậu móa, chủ topic có thể cảnh báo trước một tiếng hay không? Đêm rồi chệ sợ muốn rớt hồn… Đáng sợ như vậy ư? Treo trên giá phơi đồ… Lông tơ chệ đều dựng đứng cả rồi nè, bệnh tâm thần cũng thật đáng sợ. Vậy cậu bạn Lý Duy kia thật quá đáng thương ah.
【Chủ topic】: Lúc bọn tui mới nghe được chuyện này cũng cảm thấy cậu ta rất đáng thương!!! Có điều trọng điểm là lúc còn nhỏ Lý Duy có đến bệnh viện làm kiểm tra, và cũng được chuẩn đoán là mắc bệnh tâm thần phân liệt, giống như bố cậu ta vậy!
【Heo phẫn nộ】: Không phải chứ, mị đã gặp qua cậu í mấy lần rồi, trông rất bình thường ah. Đậu quá khủng khϊếp rồi, cái kia không phải là gϊếŧ người chưa thành à… Mất cả một chỏm da gà rồi.
【Nguyệt Lưu Thủy】: Lầu trên quá ngây thơ êi, có rất nhiều bạn học hồi cấp hai của bọn tui nhìn thấy cậu ta một mình lầm bầm lầu bầu, nói chuyện với không khí, trông y thứ điên thứ khùng í. Trái lại những gì chủ topic nói đều là sự thật, bạn tôi và Lý Duy sống cùng một tiểu khu. Nghe nói hồi tiểu học cậu ta từng phát bệnh một lần, nhốt một bạn học nam khác trong nhà vệ sinh cả một ngày, lúc đứa bé kia đi ra đều dọa mọi người tán hồn bạc vía cả đấy.
【Thiếu niên phòng đạn】: Tui có hơi tin nè… Thật ra đại đa số thời gian của nhiều bệnh nhân tâm thần đều có vẻ bình thường.
【Chủ topic】: Cảm ơn bạn học lầu trên đã giải thích. Cho nên mới nói, tuy rằng trước mắt cậu ta không làm bất cứ chuyện gì nên tội, nhưng cậu ta chính là một viên đạn bọc đường ah. Tôi không rõ vì sao một người như vậy lại có thể đến trường giống người bình thường nữa, nhỡ một ngày nào đó cậu ta bị cái gì kích động rồi phát bệnh tâm thần sau đó trả thù xã hội thì làm sao giờ? Bệnh nhân tâm thần lại không phải chịu hình phạt.
【Quần chúng ăn dưa】: Chệ trân ái sinh mệnh, rời xa Lý Duy.
【==】: Bài xích lầu trên.
…
Trương Mạn nhìn đến trong lòng khó chịu, bài đăng này càng lúc càng nhiều người đến xem, trước đó Lý Duy để lại ấn tượng tốt với mọi người, bây giờ tò mò và sợ hãi của mọi người cũng càng nhiều.
Cô đóng tab lại, mở lớn mắt nằm trên giường, trong vô thức tay phải bấu lấy ga trải giường. Cô không ngừng tự nhủ với bản thân rằng, không cần phải tức giận với đám người này, bọn họ chỉ là một đám trẻ nít chưa trưởng thành mà thôi. Trong tam quan của bọn họ, không hề tồn tại khái niệm hợp lí, bọn họ còn nhỏ, chỉ biết nôm na bệnh tâm thần phân liệt là một loại bệnh đáng sợ cũng là thứ bệnh mới toanh, vì vậy bọn họ treo ở bên mồm, dường như mỗi người đều vô tư dẫm một bước, rồi liền có thể an bình thoải mái.
Bây giờ bọn họ còn chưa biết, cười nhạo bất hạnh của người khác, là cỡ nào của cỡ nào hại người.
Kiếp trước, cô ngồi chung bàn với Lý Duy hơn một năm, chưa từng phát hiện anh có chỗ nào bất thường, cho nên đối với lời đồn anh mắc bệnh tâm thần phân liệt khịt mũi coi thường.
Nhưng hiện tại cô biết, tất cả những chuyện này đều là sự thật. Sau khi Lý Duy tự sát, thân thế của anh, tuổi thơ của anh, cả quá trình trưởng thành của anh từng cái từng cái một đều bị đào bới lên, khiến cô đến tận giờ nghĩ lại cũng cảm thấy đau lòng thay.
Trương Mạn đưa tay lên che lấy hai mắt.
Không thể tưởng tượng nổi lúc chuyện như vậy xảy ra, anh mới bảy tuổi ah, một người nhỏ như vậy ít tuổi như vậy, vốn là cái tuổi thích cười thích ăn, nhưng anh lại nhận hết thảy những khổ cực mà một người trưởng thành cũng không cách nào chịu đựng được.
Tất nhiên, đây mới chỉ là bắt đầu của tất cả bất hạnh.
…
Bao quanh ba mặt trong căn phòng trống rỗng chính là những giá sách cao đến tận trần nhà, ở chỗ cửa sổ sát đất có kê một cái bàn học rất lớn. Bên ngoài cửa sổ bóng đêm nuốt gọn những tòa nhà cao tầng, nhìn xuống bên dưới một chút, trong thành phố nhỏ không quá tắc nghẽn có đôi ba con xe đang chạy trên đường.
Lý Duy đang ngồi ngồi trước bàn học phân tích một phương trình trong sách Cơ học lượng tử, viết được một nửa thì, bỗng nhiên quên mất một định lí trong phép tính ma trận. Anh xoa xoa ấn đường, hơi nóng lòng đứng dậy đi lên hai bước.
Một tuần nhanh chóng trôi qua, cơ thể vẫn chưa hoàn toàn thích nghi với cái tay trái bó thạch cao, băng vải trên cổ ma sát làm gáy anh hơi đau.
Anh đi tới một trong những giá sách trước mặt, đưa tay lên thuần thục từ kệ thứ ba lấy xuống một quyển sách tham khảo, kết quả không cẩn thận va phải một hàng sách khác.
“Rầm” một tiếng, mười mấy gần hai mươi quyển sách đổ lên người anh.
Anh mặc kệ, trước lật sách ra xem công thức, sau đó nhanh chóng ngồi trở lại bàn học tiếp tục hoàn thành công thức ban nãy suy luận dở. Những công thức kia hệt như được tháo rời rồi bị nhào nặn tiến vào đầu anh, tựa hồ một đống len đan xen vào nhau, cho đến nữa giờ sau, mới sửa sang xong một đầu sợi.
Lý Duy dừng bút, lúc này mới chú ý đến đống sách rơi bên kệ sách, anh buồn bực nhéo nhéo mi tâm, cảm thấy hơi mệt.
Anh lắc đầu một cái, hít thật sâu để bản thân bình tĩnh, đi tới trước kệ sách, ngồi xổm xuống, dùng tay phải nhặt từng quyển sách lên đặt trở về chỗ cũ, trong lòng cứ có một cỗ cáu kỉnh không thể dằn xuống được.
Đột nhiên anh nghĩ đến một người.
Cô rất yên tĩnh, nhưng cũng rất ngang ngược. Cô cương quyết kéo anh đi đến phòng y tế, cô vội vội vàng vàng yêu cầu bác sĩ bó thật dày thạch cao cho anh, cô mua chè bột báng xoài cho anh lại lừa anh rằng mua một tặng một.
Nếu như có cô ở đây, liệu cô có thể an an tĩnh tĩnh bồi bên cạnh anh?
Vừa nghĩ tới đây thì, cơn cáu kỉnh lại tăng lên vô hạn, Lý Duy nhặt quyển sách cuối cùng lên đặt nó về lại chỗ cũ, rồi đạp một phát thật mạnh lên giá sách.
Anh nắm chặt tay, đè xuống những suy nghĩ không có khả năng cũng phi thực tế kia. Quán tính là thuộc tính duy nhất của hết thảy sự vật có bản chất, nhưng suy nghĩ thì không có quán tính.
Một khi đã quen thuộc, sẽ dần lo được lo mất, sẽ suy hơn quản thiệt.
Tác giả có lời muốn nói:Liền có người hỏi có sợ hay không… mọi người cảm thấy cái tên《Bóng tối và Ánh sáng của anh ấy》nghe có ổn không? Đầu tôi trọc rồi…