Cô và Trương Tuệ Phương đều như vậy, bởi vì kiếp trước cô và Lý Duy cũng như vậy.
Cần phải đi một vòng lớn mới có thể hiểu tiếng lòng của đối phương.
Tâm trạng cô chán chường, uể oải nằm bò ra bàn không muốn giải đề.
Cậu thiếu niên nhìn bộ dạng chán nản của cô, cũng dừng quyển sách trong tay lại, anh quay sang, ánh mắt mang theo hỏi dò.
Đột nhiên Trương Mạn muốn dốc bầu tâm sự, thế là cô từ tốn kể lại chuyện của cô và Trương Tuệ Phương cho Lý Duy nghe, không khỏi bật khóc.
Nói xong, cô chọt chọt cánh tay cậu thiếu niên: “Lý Duy ơi, cậu nói xem tại sao thỉnh thoảng chúng ta muốn biết một sự thật nhưng phải vòng vèo nhiều đường như vậy? Có đôi khi, tại sao chúng ta không thể trực tiếp nói với đối phương chứ?”
Cậu thiếu niên nhìn cô chăm chú, trong mắt là sự dịu dàng vô hạn, ánh mắt như nước ấy khiến Trương Mạn cảm thấy thật thoải mái.
Anh nghe xong câu hỏi của cô thì nghĩ nghĩ một hồi.
“Trương Mạn, cậu có biết khoảng cách ngắn nhất giữa hai điểm là khi nào không?”
Trương Mạn nói mà không suy nghĩ: “Đương nhiên là cùng nằm trên một đường thẳng rồi.”
Cậu thiếu niên lắc đầu: “Chỉ có trong không gian một chiều, khoảng cách ngắn nhất mới là đường thẳng, nhưng nếu như đó là không gian đa chiều, vậy thì khoảng cách ngắn nhất sẽ là một đường cong —— trong không gian đa chiều không tồn tại đường thẳng.
Cho nên thỉnh thoảng không phải cuộc sống cố ý vòng vo nhưng căn cứ vào tình cảm mà nói, có lẽ đó chính là khoảng cách ngắn nhất của nó.”
Trương Mạn ngẩn ngơ, biết anh đang cố gắng an ủi cô, tuy nhiên sau khi nghe cậu thiếu niên nói xong đoạn thoại kia, trái tim thiếu nữ của cô lại đập thình thịch.
Vào lúc này, có lẽ người khác sẽ bảo cô đừng buồn nữa, rồi sẽ dùng kinh nghiệm sống của bản thân để khuyên răn cô, nói với cô rằng, sau này quan hệ giữa hai mẹ con cô sẽ tốt lên thôi.
Nhưng anh không làm thế.
Đối với những chuyện liên quan đến tình cảm, anh còn chưa trải qua thì làm sao có kinh nghiệm, cô phàn nàn với anh chuyện này, nhưng anh thậm chí còn không có người thân.
Song anh vẫn vụng về, cố gắng an ủi cô bằng thế giới quan Vật lí của anh, nói với cô rằng thật ra hết thảy sắp xếp đều là tốt đẹp nhất.
Đột nhiên Trương Mạn được khơi thông.
Không phải vậy sao, nếu không có sự chia xa và biến cố, thì tình cảm cũng sẽ không bền chặt như vậy.
Huống chi cô đã sống lại, người cô yêu, và người yêu cô, bây giờ đều đang ở bên cạnh cô.
Tất cả hiểu lầm đều được tháo gỡ, sẽ không ai trong số bọn họ phải rời xa, mọi chuyện đều không phải đi đường vòng, mà là đường ngắn nhất, là sự sắp xếp tốt đẹp nhất.
Trương Mạn nhìn vào mắt anh, khẽ nói: “Lý Duy, cậu thật tốt.”
Cõi đời này anh là người tốt nhất..