Ở thành phố N, con đường này được mệnh danh là con phố của các quán bar, cứ tối đến là lại bắt đầu ăn chơi trác táng, một cuộc sống về đêm đầy màu sắc và trụy lạc.
Dọc con đường vào cửa quán bar loại người gì đều có đủ, nữ lang(*) ăn diện xinh đẹp tinh xảo, thanh niên mặc com lê thẳng tắp, và những ca sĩ hát rong với bộ ria mép nhếch nhác cầm cây ghitar trong tay… Nhưng cậu thiếu niên với bộ đồ đơn giản, cứ vậy đứng giữa đám người lại đặc biệt dễ thấy.
(*) Chỉ một nhóm người, trong ngữ cảnh này được hiểu là gái gọi, gái nhảy…
Trương Mạn nhìn đến phát ngốc.
Cô thích cậu thiếu này, đúng là đẹp trai mà, ngay cả khi cô quen biết anh đã lâu nhưng chỉ vừa nhìn anh là cô lại mặt đỏ tim đập.
—— “Đi theo tôi.”
Cậu thiếu niên băng qua đường lớn, không nhiều lời, xoay người đi về cửa chính, sau đó nói với bảo vệ một câu rồi quay đầu lại vẫy tay với cô.
Trương Mạn đi theo phía sau anh, thuận lợi đi vào quán bar.
Trong lòng cô hơi nghi ngờ, Lý Duy cũng là trẻ chưa thành niên, nhìn cũng không lớn hơn cô là bao, tại sao nhân viên an ninh kia không cản anh?
Song việc cấp bách bây giờ không phải là đứng đây xoắn xuýt chuyện này, Trương Mạn kéo tay áo Lý Duy trốn đằng sau anh, hơi nghiêng đầu chỉ để lộ mỗi đôi mắt, sau đó tìm kiếm bóng dáng Trương Tuệ Phương khắp nơi.
Kiếp trước, ngoài trừ mấy lần tới bắt học sinh trốn tiết thì quả thật cô chưa bao giờ ra ngoài qua đêm, y như rằng… rất ồn ào.
Trên sân khấu, đột nhiên DJ phóng thích tiếng trống, vũ khúc có tiết tấu nhịp nhàng, cùng với đó chính là giai điệu không ngừng lặp lại, tiếng nhạc có tần suất đinh tai nhức óc, lại thêm tiếng trống nặng nề khiến tai Trương Mạn căng ra, trái tim bắt đầu cảm thấy không thoải mái.
Thế nhưng đám người trẻ tuổi đang lắc lư ở chính giữa sàn nhảy kia lại hoàn toàn không quan tâm.
Chỉ cần có âm nhạc, là bọn họ có thể cuồng hoan.
Một cuộc sống ồn ào như vậy có thể khiến mọi người tự ảo tưởng rằng bản thân không cô đơn.
Tỷ như rượu, nó có thể khiến tâm trí bạn bị tê liệt sau đó không cần suy nghĩ.
Nhưng không hẳn là mọi người đến đây đều để nhảy, cũng có rất nhiều người tới đây một mình hoặc là cùng bạn bè uống vài ly.
Bên trong quán bar rất nóng, hai người cởϊ áσ khoác sau đó tìm đến một chiếc ghế dài trong góc ngồi xuống.
Trương Mạn trốn sau lưng cậu thiếu niên, tiếp tục nhìn xung quanh, rất nhanh cô đã nhìn thấy Trương Tuệ Phương và Trịnh Chấp đang ngồi chỗ quầy bar, hai người bọn họ ngồi tới là gần, vừa nói vừa cười trong tiếng cụng ly.