Xem ra cậu ta không hề báo cảnh sát, cũng không có nói với người khác ai đã đánh cậu ta.
Có lẽ chuyện đường đường là ông trùm của trường nhưng lại bị người khác đánh khiến cậu ta quá mất mặt, thế nên mới không nói với bên ngoài.
Cô lấy lại tinh thần, lại nghĩ nghĩ một hồi, trong lòng dần yên ổn.
Trong chuyện này Nghiêm Hồi là người sai trước, còn Lý Duy cùng lắm vì bảo vệ cô mà tự vệ.
Nói chi, lịch sử côn đồ của cậu thiếu niên này tràn trề khắp mỗi ngõ ngách trong trường, vì vậy Trương Mạn đoán rằng Nghiêm Hồi sẽ không có tự tin đi kiện cáo với nhà trường đâu.
Quay về lớp, cậu thiếu niên vần yên lặng đọc sách giống như không hề bị chuyện này ảnh hưởng.
Trương Mạn giận mà không có chỗ phát tiết.
Giọng cô tới là nghiêm túc: “Lý Duy, cậu hứa với tôi nhé, sau này nếu gặp phải chuyện giống như vậy thì nhất định không được vì tôi mà đánh người, nhé.”
Cậu thiếu niên không lên tiếng, tiếp tục lật sách.
Trương Mạn cuống lên, kéo kéo ống tay áo anh: “Cậu có nghe thấy tôi nói không thế?”
Lúc này anh mới thả quyển sách trong tay xuống, xoay người qua, lắc lắc đầu.
Trương Mạn cho rằng anh không nghe thấy cô nói, bèn lặp lại một lần nữa: “Tôi nói ấy, rằng sau này cậu gặp phải chuyện giống như vậy thì không cần lo lắng cho tôi, không được phép tự mình đánh người, có nghe thấy không?”
Cậu thiếu niên vẫn lắc đầu, khư khư cố chấp.
Bấy giờ Trương Mạn mới phản ứng lại, anh lắc đầu ý tứ là, anh không đồng ý.
Anh nhìn thẳng vào mắt cô, trong đôi mắt trong veo mang theo sự kiên định không thể bác bỏ.
“Bọn họ bảo rằng bọn họ muốn ăn hϊếp cậu.”
Trương Mạn run lên, nhìn dáng vẻ nghiêm túc cẩn thận của anh mà trái tim chua loét, song trong l*иg ngực lại len lỏi hương vị ấm áp, đột nhiên cô cảm thấy thôi xong rồi.
Đúng vậy, anh chỉ vì bảo vệ cô.
Nhìn thấy cô bị người ta bắt nạt, làm sao anh có thể bỏ bứa chứ?
Trương Mạn tự hỏi lòng, nếu cô nhìn thấy anh bị người ta bắt
nạt thì chỉ có thể chắc chắn một điều rằng, cô không thể hành sự bình tĩnh.
Tỷ như lần kia Lưu Sướиɠ không cẩn phận va vào anh, phản ứng đầu tiên của cô chính là giẫm mạnh vào chân cậu ta.
Suy bụng ta ra bụng người, có lẽ cô đã làm khó anh rồi.
Cô thở dài, giọng nhỏ nhẹ: “Được rồi, vậy tôi hứa với cậu, về sau sẽ không bao giờ gặp lại chuyện như thế này nữa.”
Sau này cô sẽ cẩn thận hơn, dù phải đi đường vòng cũng không đi con đường kia.
Sau khi cả người thả lỏng cô mới có tinh thần suy nghĩ những chuyện khác.