Chương 13: Rốt cuộc chị là người như thế nào?

. . .

. . .

. . .

" Ánh mắt khi nãy là sao ? "

Thái Tử chợt lên tiếng khiến Lăng Diễm Thư giật mình, mặt dần dần nhìn về phía người đối diện.

" Ánh mắt khi nãy.... là có ý gì? Cả nụ cười đó nữa?"

Thái Tử tiếp tục hỏi, giống như đã mất dần kiên nhẫn.

Lăng Diễm Thư vẫn không nói gì, chỉ im lặng nhìn về phía Thái Tử, mặt vẫn giả vờ ngu ngơ vô ( số ) tội.

Chờ đến khi khuôn mặt của người đối diện gần như mất hết kiên nhẫn, Diễm Thư mới lên tiếng.

" Là sao?Thái Tử ngươi phải tự hiểu rõ chứ?"

Diễm Thư nhẹ nhàng cười, khiến Thái Tử giật mình, cố kiềm nén cảm xúc.

Vẫn tưởng nữ nhân này sẽ vờ như không có chuyện gì như nét mặt, ai ngờ lại xoay chuyển nhanh đến vậy.

Hắn cảm giác như thể đã bị nói trúng tim đen, cực kì khó chịu.

" Cô tiếp cận Tứ Hoàng Tử có mục đích gì?"

Thái Tử tiếp tục hỏi, Diễm Thư vẫn như cũ là bộ dáng ửng dưng mà trả lời.

" Chỉ là tiện tay, lúc đó dân nữ còn không biết thân thế của hoàng tử đâu~"

" Tiện tay? Với một người xa lạ sao?"

Thái Tử cau mày như không hài lòng câu trả lời, tiếp tục ép cung khiến Diễm Thư đã khó chịu ra mặt.

Ánh mắt hiện lên sự phiền chán và tức giận nhìn người trước mắt.

" Dân nữ cứu người cũng đến Thái tử bận tâm? Thấy người bị thương nặng cứu là sai sao?"

Diễm Thư tức giận hỏi ngược lại, Thái Tử giờ đây cũng đã tức giận không kém nhưng lại không thể phản bác được.

Hắn nắm chặt lấy tay cô, siết lại gằn lên tiếng.

" Nói nhanh, ngươi đang nghĩ gì!"

Thái Tử vừa nói vừa siết chặt tay khiến Diễm Thư không khỏi nhíu mày, cô hơi dãy lên.

" Buông ra!"

Diễm Thư hét lên, cố thoát ra khỏi người trước mặt.

Nhưng sức của nam nhân sao lại có thể dễ dàng phá đi? Thái Tử càng nắm càng hăng khiến cô hoàn toàn bị kẹt lại, nhăn mặt nhìn người đối diện.

Tức đến nghiến răng, những vẫn phải nhẫn nhịn.

Thái Tử dường như cũng đang tức điên vì bị nói trúng tim đen, lại bị cãi lại nên không khỏi kích động.

Hai tay càng ngày càng siết chặt hơn, đến khi nghe thấy tiếng hét của Diễm Thư mới dần bình tĩnh lại.

Lúc này mắt Diễm Thư đã hơi ướt, tay đỏ lên hằn vết, Thái Tử ho nhẹ, bỏ cổ tay cô ra rồi quay lưng đi không nói lấy một lời.

Hắn cứ như vậy, ung dung đi như chưa hề có chuyện gì càng khiến Diễm Thư giận đến nội thương.

Cuối cùng, Diễm Thư dựa lưng vào gốc cây, khẽ nhìn cổ tay đang sưng tấy của mình.

Cô không ngờ lại có thể xui xẻo đến vậy, đã gặp tên phá đám Tứ Hoàng Tử rồi lại còn bị tên Thái Tử suýt nữa bẻ gẫy cổ tay nữa! Lf như kiếp trước cô nợ nần gì với anh em dòng họ nhà bọn hắn ấy!! Nên kiếp nay mới lãnh đủ!

" Chết đi! Chết hết đi!"

Diễm Thư hét lên một cách tức giận, nhẹ nhàng hết sức có thể với cánh tay của mình mà lết về nhà.

Hôm sau, Diễm Thư nghe tin Tấm được triệu vào cung với Thái Tử.

Điều này cũng không mấy lạ lẫm nên cô cũng không ngạc nhiên gì nhiều, bởi chị Tấm không chỉ vào cung mà sau này còn được làm cả hoàng hậu nữa mà.

Nhưng là..... sao nàng lại bị triệu vào cung chung với Tấm? O_o

Cô nhớ 'Cám' cho đến khi sát hại Tấm xong mới thế thân Tấm để vào cung mà?

Sao bây giờ cái gì cô cũng chưa làm, tại sao lại bị triệu vào? Chẳng lẽ hôm qua chọc giận tên Thái Tử kia, nên hắn muốn trả thù, đem cô vào cung mà từ từ hành hạ?

Ha ha... Thái Tử cũng không rảnh rối đến vậy đâu!!!!

Trong lúc Diễm Thư còn đang lo lắng cho tương lai của mình, thì mẹ cô lại mừng rỡ như muốn mở cả tiệc đãi làng khiến cô mệt mỏi chuồn đi.

May cô rất giỏi leo trèo, nên nhanh chóng chuồn lên trần nhà lánh nạn, giờ đây khách khứa đã đến đầy nhà, ai cũng muốn tạo qua hệ với mẹ cô.

Nhưng cô biết, trong lòng họ không khỏi chửi thầm ba đời nhà mình.

Diễm Thư để ý, từ sáng tới giờ chị Tấm cũng biến mất ngay sau khi nhận tin.

Chỉ là, ánh mắt khi chị Tấm nghe tin cô cũng vào cung thật đáng sợ....

Diễm Thư đang hoài nghi, chị Tấm có thật sự là hiền dịu như vẻ bề ngoài hay không? Vả lại, chị Tấm cũng có quá nhiều bí mật khiến cô tò mò.

Trong lúc Diễm Thư đang thắc mắc thì thấy Tấm chạy từ phía bụi tre ra, khuôn mặt hằn học khác thường, ánh mắt của Tấm giờ đây là sự điên cuồng, băng lãnh đến đáng sợ.

Chợt Tấm lôi bức thư gì đó ra đọc, rồi lại nhanh chóng thả xuống giếng khiến Diễm Thư nghi hoặc.

Đợi đến khi Tấm đi khuất, cô mới lẻn ra gần miệng giếng.

Diễm Thư lấy gầu múc nước, nhanh chóng vớt bức thư lên, vì viết bằng mực nước nên giờ đã lem gần hết, chỉ còn lại mấy chữ là rõ ràng.

" Lợi dụng...... thao túng...... ngai vàng?"

Diễm Thư khó khăn đọc, ánh mắt ngày càng nghi hoặc nhìn về phía Tấm đi khuất.

Theo như những chữ còn lại, thì chuyện Tấm đang định làm chắc chắn không phải chuyện tốt.

Nhưng cô chắc chắn Tấm không thể nào nghĩ ra mấy chuyện này, cũng không có gan làm. Vì sao khẳng định như vậy? Đơn giản chị ấy là nữ chính a, trong truyện ghi rõ ràng là người tốt bụng, hiền lành mà, kém chút thành thánh mẫu luôn rồi.

Cho nên.....

Ai là người đằng sau dựt dây?

Người đó.... là người đã cho chị Tấm đồ dự hội sao?

" Tấm....rốt cuộc chị là người thế nào?"

—————

9/2/2019 ( Thứ bảy ) [ 14:27 ]