Chương 67

Trong đáy mắt của Thẩm Du Hàm chợt lóe lên một tia xúc cảm nhỏ, cũng không biểu lộ ra ngoài, chỉ mỉm cười ôn hòa nhìn Hạ Thanh Từ.

"Tôi vừa đi mua đồ thì bị lạc đường. Cậu có thể dẫn tôi đến sân tập của trường được không?"

Hạ Thanh Từ đoán được Thẩm Du Hàm là muốn hỏi đường, nhưng cậu không hề có ý định sẽ dẫn hắn đi. Hạ Thanh Từ nhìn về phía sau, đằng sau là tòa nhà của hội học sinh người ra kẻ vào liên tục, nhiều bạn học cũng đang định đi đến sân tập để xem thi đấu.

"Thật xin lỗi." Hạ Thanh Từ chậm rãi thu ngón tay lại nhìn Thẩm Du Hàm và nói: "Tôi phải về lớp, không thể đến sân tập. Cậu có thể qua bên đó hỏi, đó là trung tâm của hội học sinh."

"Cũng có nhiều người muốn tới sân tập, cậu cứ đi theo họ là được."

Thẩm Du Hàm nghe vậy có chút kinh ngạc. Ban đầu hắn còn tưởng đối phương vì Thẩm Ý sẽ không từ chối mình, nhưng hắn không ngờ rằng đối phương lại không hề cho mình một chút mặt mũi nào cả.

Nói xong hai câu, Hạ Thanh Từ lần này phản ứng nhanh hơn một chút, quay người trực tiếp rời đi. Tốc độ của cậu không tự chủ mà tăng nhanh hơn, sợ người phía sau lại tóm lấy mình.

Lần này Thẩm Du Hàm không kéo Hạ Thanh Từ lại nữa, Hạ Thanh Từ đi mãi cho đến khi ra tận cổng trường mới chịu ngoái đầu nhìn lại, phía sau chỉ còn mấy hàng cây ngô đồng bên đường, không gian vắng lặng thỉnh thoảng mới có vài học sinh lướt qua.

Thẩm Du Hàm vẫn đứng đó nhìn Hạ Thanh Từ ôm sổ bước đi. Hắn dần thu hồi tầm mắt, ánh mắt ôn hòa cũng thu trở lại rồi đột nhiên lại bật cười thành tiếng

Thật thú vị.

*

Hạ Thanh Từ về đến nhà mới nghe nói buổi tối các đội của nhiều trường khác cũng đến, rất nhiều đội đã chơi trước một ván với trường bọn họ. Làm sao mà Hạ Thanh Từ biết được? Chính là Đường Viễn nhắn cho cậu biết.

Xa xa xa không gần: Lớp trưởng, đám Nhị ca thi đấu với Trường chuyên và Trường trung học số 14... và đều thắng.

Xa xa xa không gần: Bên Trung học số 14 có một nam sinh tóc dài, nghe nói cậu ấy rất đẹp, nhiều thằng con trai cũng khen đẹp.

Xa xa xa không gần: Tôi nghe nói cậu ta là ca sĩ chính trong ban nhạc cũ trước đây của Nhị ca. Hai người lẽ ra phải biết nhau, nhưng có lẽ quan hệ không tốt nên Nhị ca đã đánh bên họ đến tấp và chỉ cho họ ghi được vài điểm trong lòng khán giả.

Xa xa xa không gần: Tôi đoán ngày mai họ cũng sẽ thua

Hạ Thanh Từ đã làm xong bài tập, Đường Viễn bình thường không thể chơi điện thoại vì mẹ cậu ấy quản rất nghiêm, thỉnh thoảng chỉ có thể chạm vào một chút.

Hạ Thanh Từ trả lời.

SS: Chúng ta nên thắng

Xa xa xa không gần: Đương nhiên rồi, có Nhị ca ở đây chúng ta nhất định sẽ thắng

Xa xa xa không gần: Có Nhị ca ở đây, đánh nổ đầu chó bọn họ /con chó/

SS: /Ừm/

Xa xa xa không gần: Tôi đi làm bài tập đây, mẹ tôi lại muốn thu điện thoại của tôi /tức giận/

Hạ Thanh Từ đáp lại mấy câu, Đường Viễn sau đó cũng không có trả lời. Ánh mắt cậu lại rơi vào dòng chữ "mẹ tôi" sau đó trầm ngâm một lúc rồi tắt màn hình điện thoại.

Mẹ Hạ Thanh Từ mất khi cậu còn rất nhỏ, cậu được ba nuôi lớn, ký ức về mẹ đối với cậu vẫn luôn mơ hồ.

"Tuế Tuế, con ngủ chưa?"

Cửa phòng vang lên hai tiếng gõ, Hạ Thanh Từ nói "Chưa", ba cậu cầm điện thoại di động đi vào, lông mày hơi nhíu lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại.

"Ba liên tục không nhận được tin nhắn, con xem thử nó bị cái gì. Trước đây, mỗi lần có tin nhắn đến đều sẽ hiện lên. Gần đây, nếu không bấm vào thì không thể thấy." Hạ Quốc An ngồi cạnh Hạ Thanh Từ và đưa điện thoại cho cậu.

Mấy năm qua Hạ Quốc An không quen sử dụng thiết bị điện tử, cũng không phải là không biết dùng, xài cũng được và cũng rất tiện. Nhưng nó quá nhiều.công năng, ông lại không rành lắm.

Hạ Thanh Từ chơi điện thoại cũng không nhiều, nhưng người trẻ vẫn là thành thạo các thiết bị điện tử hơn. Cậu cầm lấy điện thoại xem xét rồi chỉnh điện thoại về chế độ mặc định cho ông.

"Có lẽ trước đây ba bấm nhầm." Hạ Thanh Từ trả lại điện thoại: "Ở đây là cài đặt thông báo tin nhắn, tắt đi sẽ không có thông báo, lần sau nếu lại bị như thế thì ba chỉ cần bấm vào đây."

Hạ Quốc An cầm điện thoại xem một hồi, may mà còn có con trai: "Ba nhờ đồng nghiệp xem thử nhưng họ cũng không hiểu lắm, còn chê ba phiền, may mà có Tuế Tuế.."

Chỉ là cảm thán một câu, ba của Hạ Thanh Từ cũng đã trung niên, trải qua biết bao là chuyện nên cũng quen với chuyện thế này. Một khi người ta già đi, mất đi sự sôi nổi, năng động thì rất dễ bị người khác ghét bỏ.

Đầu ngón tay Hạ Thanh Từ hơi dừng một chút, "Ừm" một tiếng, giọng nói trở nên mềm mại hơn rất nhiều: "Sau này ba cứ để đó, về nhà hỏi con."

"Con này." Hạ Quốc An cười khẽ một tiếng: "Chỉ có con là hiểu chuyện nhất. Ba biết rồi, lần sau về nhà hỏi con, chỉ sợ hỏi nhiều con chê ba phiền."

"Sẽ không." Hạ Thanh Từ nói, mặc dù đôi lúc cậu cũng cảm thấy ba mình nói nhiều, nhưng cậu vẫn rất vui khi có thể giúp được cho ba.

"Sẽ không chê ba phiền."

Tiếc là Hạ Thanh Từ không thể nói được những lời lấy lòng ngọt ngào nào cả, cậu chỉ có thể lặp lại câu này một cách vụng về nhưng nghiêm túc.

"Ba biết." Khóe mắt Hạ Quốc An hiện lên ý cười, lại nhìn về phía tóc của con trai mình: "Tóc gội xong cũng không biết sấy, nói bao nhiêu lần cũng không biết nghe."

"Ỷ vào tuổi còn trẻ, sức còn khỏe, còn không biết nếu không sấy tóc thì sẽ dễ bị nhiễm lạnh."

Hạ Thanh Từ sờ sờ tóc mình, lời vào tai trái đi ra tai phải, vừa nghe ba kể về công việc của mình vừa làm bài tập.

"Cuối năm sau là lớp 12, sắp thi đại học rồi... Thời gian trôi qua nhanh thật."

Hạ Quốc An thở dài một lúc rồi đứng dậy về phòng, Hạ Thanh Từ đặt bút xuống, nhìn bóng lưng ba mình. Khi đi lại ba cậu luôn không thể đứng thẳng, lưng hơi khom, tóc bạc đã dần xuất hiện lấm tấm bên hai thái dương.

Ánh mắt Hạ Thanh Từ dừng lại một lúc, sau đó chậm rãi lấy lại tiêu cự rồi nhìn xuống tờ giấy nháp của mình. Trên tờ giấy có một dòng chữ mà cậu không biết nó đã được viết khi nào.

: Hy vọng Tuế Tuế mỗi ngày đều vui vẻ.

Kiểu chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, phía sau còn có một chiếc mặt cười rạng rỡ, bên cạnh là các công thức số học, vừa nhìn qua thì đã thấy ngay lỗi sai trong các phép tính cộng trừ đơn giản.

Làm sao lại có người có thể đần như vậy?

Hạ Thanh Từ đặt tờ giấy nháp đó sang một bên rồi lấy một tờ giấy nháp khác ra.

Màn hình điện thoại của Hạ Thanh Từ liên tục nhấp nháy, chỉ có một người thường xuyên gửi tin nhắn cho cậu, cậu không đọc cho đến khi sắp xếp xong ghi chép của mình.

XX: Tuế Tuế, cậu về nhà chưa?

XX: Cậu có thích bánh bao nhân trứng sữa không?

XX: Cậu có thích sữa Vượng Tử nóng không?

XX: Cậu không thích đâu, nhưng lần trước tôi thấy cậu uống hết rồi

XX: Cậu đang làm bài tập à /Thỏ Thỏ ngoan ngoãn/

Tạ Bệnh Miễn gửi một biểu tượng cảm xúc đặc biệt đáng yêu, cậu như thể còn nhìn ra được hắn thật sự rất thích mấy biểu tượng cảm xúc động vật nhỏ dễ thương này và luôn gửi kèm một cái sau mỗi tin nhắn.

SS: Về rồi, không thích, vừa làm xong

Hạ Thanh Từ trả lời xong, ảnh đại diện của đối phương hiển thị "Đang nhập", đoán rằng Tạ Bệnh Miễn sẽ lại gửi cho mình hàng đống tin nhắn nữa, nhưng cậu buồn ngủ rồi.

Rất ồn ào.

Vì thế Hạ Thanh Từ gửi một tin nhắn khác.

SS: Tôi ngủ đây

Gửi tin nhắn xong, ảnh đại diện của đối phương khôi phục bình thường. Hai giây sau Tạ Bệnh Miễn đã gửi cho cậu một tin nhắn thoại.

Hạ Thanh Từ bấm vào nghe, chỉ có hai giây, là giọng của Tạ Bệnh Miễn.

XX: Ngủ ngon

Hạ Thanh Từ không trả lời, cậu đặt đồng hồ báo thức vì ngày mai phải dậy sớm. Thứ sáu có trận đấu bóng rổ nên cậu phải hướng dẫn lớp tập trung ở sân tập, còn ti tỉ việc rườm rà khác nữa.

Ngày hôm sau, Hạ Thanh Từ không phải bị đồng hồ đánh thức mà là bị ba mình kêu dậy từ sáng sớm. Hạ Quốc An gõ cửa phòng và gọi cậu ngoài cửa.

"Tuế Tuế, sao còn chưa dậy, Tiểu Tạ đang đợi con đấy."

Hạ Thanh Từ khẽ nhíu mày, còn chưa kịp phản ứng lại thì hai từ "Tiểu Tạ" đã làm mắt cậu xẹt qua tia lửa khét lẹt, tập trung một hồi mới biết ba mình đang nói tới ai.

"Tuế Tuế, tôi vào được không?"

Ngoài cửa truyền đến âm thanh quen thuộc, Tạ Bệnh Miễn gõ cửa hai cái, nói chuyện bên ngoài với Hạ Quốc An.

"Chú, cháu ăn sáng rồi. Hôm nay ở trường có thi đấu, cháu dậy sớm nên tiện đường ghé qua."

"Tuế Tuế còn đang ngủ, có lẽ một lát nữa mới dậy."

Hạ Thanh Từ ngồi dậy, chuông báo thức cũng vừa reo, cậu xuống giường mở cửa thì đập vào mắt là một gương mặt hết sức gợi đòn.

Sau đó liền đóng sầm cửa lại.

"Tuế--"

Tạ Bệnh Miễn nhìn cánh cửa đóng kín trước mặt, khóe môi hơi cong lên, không biết Hạ Thanh Từ lúc mới ngủ dậy có bị gắt ngủ hay không, nhưng hắn ngược lại là có.

Thế nhưng hiện tại đã đến giờ phải dậy, hắn cũng vừa nghe thấy tiếng báo thức của Hạ Thanh Từ.

"Tuế Tuế, tôi ở ngoài đợi cậu, đừng gấp."

Dù sao cũng là hắn đưa Hạ Thanh Từ tới trường, từ đây tới trường chưa đầy mười phút.

Hạ Thanh Từ làm vệ sinh cá nhân ở trong phòng tắm, phòng của cậu cách âm cũng bình thường nên chỉ nghe thấy Tạ Bệnh Miễn ở bên ngoài đang nói chuyện với ba mình, nhưng không biết họ nói cái gì, ba cậu lại cười ha ha hai tiếng.

Hạ Thanh Từ không tốn quá nhiều thời gian vì cậu đã soạn đồ xong từ tối hôm trước. Khi mở cửa bước ra ngoài, Tạ Bệnh Miễn đang ngồi trên ghế sô pha, trên bàn là bữa sáng mà ba cậu làm.

"Chú, cháu cũng mang bữa sáng cho Tuế Tuế." Tạ Bệnh Miễn mở hộp đồ ăn sáng ra, bên trong là một chiếc bánh bao trứng sữa mới ra lò, còn có hai ly sữa nóng.

Bây giờ vẫn còn thời gian, Tạ Bệnh Miễn đặt bánh bao và sữa lên bàn, trên bàn cũng có không ít đồ ăn, Hạ Quốc An làm sủi cảo hấp, trứng luộc, canh trứng, khoai tây sợi và cháo trắng.

Hạ Quốc An cười nói: "Con cũng ăn thêm đi, nhiều như vậy chắc chắn ăn sẽ không hết. Bọn con đang ở độ tuổi phát triển, cần phải bổ sung nhiều năng lượng."

"Dạ." Tạ Bệnh Miễn mỉm cười, đôi mắt đen láy mang theo ý cười: "Nghe lời chú Ha."

Hạ Thanh Từ nhìn về phía màn hình di động của ba vừa mới tắt sau đó liếc Tạ Bệnh Miễn, rồi ba cũng bảo cậu ngồi xuống.

"Tuế Tuế đứng đó làm gì? Tự múc cháo đi, đứng đó lát nữa lại muộn."

"Để tôi." Tạ Bệnh Miễn chủ động đứng dậy đi vào bếp: "Tuế Tuế muốn ăn bao nhiêu?"

Hạ Thanh Từ tự mình ngồi trên sô pha, cậu không biết Tạ Bệnh Miễn vì cái gì đột nhiên tới đây, cậu nhớ tới đối phương hôm qua hỏi mình có thích ăn bánh bao trứng sữa không, có lẽ lúc đó hắn đã quyết định rồi.

"Để nó tự múc đi." Hạ Quốc An nhìn con trai ngồi đối diện: "Tuế Tuế, sao còn ngồi đó? Đi múc cháo đi."

Khóe môi Hạ Thanh Từ hơi xê dịch, cậu ngồi một lúc thì Tạ Bệnh Miễn đã bưng cháo tới, bát màu cam đầy cháo trắng, còn chu đáo đặt sẵn chiếc thìa vào bát.

"Tiểu Tạ, đừng bưng như vậy, dễ bị bỏng."

Hạ Quốc An thấy trên tay Tạ Bệnh Miễn xuất hiện vệt đỏ: "Rửa nước lạnh đi, có đau không? Để chú xem trong nhà có miếng dán làm mát nào không."

"Không sao đâu chú." Tạ Bệnh Miễn cười lớn, nhìn về tay mình: "Đây là vết thương lúc trước chơi bóng, chú đừng lo."

Hạ Thanh Từ nghe vậy liền liếc qua, vừa rồi cậu nhìn còn không có thấy, có lẽ là không muốn làm phiền ba mình.

Hạ Thanh Từ ăn sáng mà không nói một lời, hai người bên cạnh thì trò chuyện vui vẻ.

"Tiểu Tạ chơi bóng rổ à? Chơi thế nào, con trai nhảy nhảy nhót nhót mới tốt. Hồi nhỏ Tuế Tuế cũng thích chơi bóng rổ."

"Con chỉ thỉnh thoảng chơi thôi." Tạ Bệnh Miễn nghe vậy có chút kinh ngạc, nhìn Hạ Thanh Từ rồi cười nói: "Ở trường con chưa từng thấy Tuế Tuế chơi bao giờ."

"Đó là khi còn nhỏ, sau khi lên cấp hai nó càng ngày càng hứng thú với việc học, không còn hứng thú với bất cứ chuyện gì khác."

Hai người nói chuyện, Hạ Thanh Từ ăn xong thì đứng dậy, cầm chìa khóa trên bàn đi ra cửa, người phía sau vẫn đang bận hỏi ba cậu về tuổi thơ của cậu.

"Cậu có đi không?" Hạ Thanh Từ quay đầu nhìn về phía Tạ Bệnh Miễn.

Tạ Bệnh Miễn nói: "Con chào chú." rồi đi về phía Hạ Thanh Từ.

"Tuế Tuế, đợi tôi."