Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tranh Tử Truyện

Chương 5

« Chương TrướcChương Tiếp »
Kẻ đối diện vừa hất hàm trợn mắt vừa hỏi, dáng vẻ và ngữ điệu không quá thiện lành, đôi mắt híp, mũi khoằm và đôi môi dày như cá lốp, da mặt đen vàng rổ như tổ ong, dáng vẻ xấu đến kinh thiên động địa.

Chẳng qua Tranh Tử không thể thấy rõ và cũng không buồn để ý, y hơi cúi đầu nói:

- Thật ngại quá, mắt của ta không được tốt lắm, xin lượng thứ…

- Thì ra là mù à? Thảo nào…

- Tiểu Hi…không được vô lễ!

Từ đằng sau có giọng nói khàn khàn cất lên, một ông lão chống trượng chậm chạp đi tới, người này râu tóc bạc trắng, dáng thấp tròn, gương mặt vuông vứt, làn da tổ ong như khuôn đúc ra kẻ đứng trước đó, đi bên cạnh là một thiếu nữ gầy gò, răng vẩu, mặt mũi cũng thuộc hàng gạch khuôn đúc ra từ lò rèn Sở gia, nhan sắc khiến người ta không khỏi ái ngại rồi lại cảm thán, rồi tự hài lòng và cảm ơn sâu sắc gương mặt mà tổ tiên cha mẹ để lại cho mình. Ai ở Đô Thành có thể sẽ đều nhận ra bọn họ chính là người của Sở gia trang, Sở gia từ xưa đến nay đều xấu đến lạ, nam xấu theo nam, nữ xấu theo nữ, trẻ con xấu theo trẻ con, người gìa xấu đến khi xuống lỗ, toàn bộ những ai có nhan sắc tầm trung hoặc được gọi là đẹp thì đều yểu mệnh chết sớm, không hiểu vì nguyên nhân hay lời nguyền gì.

Nhưng bù lại, chuyện làm ăn trong nhà họ lại cực kì phát đạt, may mắn đến nổi khiến nhiều thương nhân nhìn vào đỏ mắt ganh tỵ, vàng bạc châu báu chất thành núi, đi ra ngoài lúc nào cũng sẽ cực kì phô trương thân thế. Sở lão là người quen trước đây của một nhân vật rất có tiếng ở Lũng Bạch Môn, lần này rầm rộ mang theo nhiều báu vật lễ lộc dài vài ba chục dặm, lại lặn lội đường xa dẫn theo hai đứa cháu nhà mình, khỏi hỏi cũng biết ngoài mặt là đến thăm bằng hữu cũ, hai là gửi gắm đứa trẻ vào cửa đạo, hái về chút thể diện đẹp đẽ cho tự môn.

Sở lão đi tới trước mặt Tranh Tử, từ tốn nói:

- Chàng trai trẻ, mắt không tốt phải cẩn thận một chút. Nếu va phải người xấu thì phiền phức, chúng ta không phải người xấu, cháu trai ta tính cách chỉ hơi lỗ mãng mong ngươi đừng để bụng.

Lão ra hiệu để đứa cháu gái nhặt lấy đào côn, người thiếu nữ vâng lời đến nhặt lấy nhưng giật mình phát hiện bản thân nàng ta không nâng nổi gậy bèn bối rối một phen.

- Quái lạ, gia gia…đây chỉ là một cây gậy gỗ sao lại nặng như vậy? - Sở Mị Nhi nói.

- Không phiền tiểu thư, để ta…

Tranh Tử liền mò mẫm đi sang, bị gã Sở Húc Hi đệ đệ của Sở Mị Nhi đẩy bật về.

- Tên mù chết tiệt, ngươi dám giở trò với tỷ tỷ ta, ta đánh ngươi đến kêu cha gọi mẹ!!

Tranh Tử không nói gì chỉ nheo mắt nhìn Sở Húc Hi, gã ta tự động thụt lùi vài bước.

- Dáng vẻ quái dị, ta nói ngươi đừng có mà giờ trò với tỷ tỷ của ta!

- Tiểu Hi, con có thôi đi không! Haizz…Ách Ca, vậy ngươi tới giúp vị tiểu huynh đệ này nhặt gậy đi!

Sở lão vừa phất tay, từ phía sau một kẻ khác xuất hiện, người được gọi là Ách Ca này dáng vóc cao to tầm thước, làn da đỏ hung, mắt xếch, mày kiếm, mũi rộng, trên mặt có một vết sẹo dài sướt qua mí mắt do kiếm để lại, nhìn qua đã biết không phải họ Sở. Khí chất và sát niệm lạnh lẽo trong đôi mắt khiến bất kì ai nhìn thẳng vào đều ớn lạnh. Trên lưng hắn đeo một bao trường đao nhưng không có đao, thắt lưng thì vắt mấy cái đao ngắn, kiếm dài, dao cưa, trên mu bàn tay còn có vấu hổ sắc, trên người chỗ nào cũng có vũ khí, nhìn qua giống như một tay đánh thuê hơn là đạo giả.

Hắn cũng không cầm lên nổi cây đào côn trông vừa cũ vừa mục nát kia, đôi mắt lạnh lùng bỗng toát lên vẻ khó tin. Lúc đang sững sờ thì đã thấy Tranh Tử đi tới nhặt lên, nhẹ hẫng như vừa nhặt một que củi.

Tranh Tử gật đầu đối Sở lão, nói:

- Đa tạ!

Ách Ca nhìn theo bóng thiếu niên trùm mũ cao gầy cùng với con quạ bạch biến chìm hẳn vào trong dòng người nấp nập, trong lòng càng mờ mịt không thoải mái.

Sở Húc Hi để con kim điểu đậu trên cổ tay mình, vừa vuốt ve lớp lông vũ vàng rực vừa nheo mắt nói với Ách Ca bằng giọng điệu mỉa mai:

- Ngay cả cây gậy gỗ quèn mà ngươi cũng không nhặt lên được, Sở Gia chúng ta nuôi một con lợn ít ra còn có lợi hơn ngươi nhỉ?!

Ách Ca là một tên câm, hắn không thể nói chuyện, thường đối phó bằng cách không tỏ ra bất cứ phản ứng hay biểu cảm gì, chậm rãi lùi về sau. Sở Mị Nhi liền đi tới, ngữ điệu rõ ràng đang bênh vực cho tên thuộc hạ.

- Tiểu Hi, tại lúc đó đệ không đến thử, rõ ràng cây gậy trong tay kẻ mù kia không phải gậy thường. Nặng như bị dán chặt xuống mặt đất vậy.

Sở lão lúc này như ngộ ra điều gì đó, liền gật đầu nói:



- Vậy ra…hắn cũng là một đạo giả. Một cây gậy quèn trong tay đạo giả cũng trở thành “quyền trượng”, quyền trượng có hồn lực càng mạnh thì tính nhận chủ càng cao, không phải ai cũng tùy tiện chạm tới được. Mới chừng ấy tuổi mà đã có đạo pháp cao như vậy xem ra…các con sau này vào đạo môn còn phải học hỏi thêm nhiều.

- Có gì oai chứ, cũng chỉ là một cây gậy gỗ quèn, con sau này nhất định sẽ tìm được một cây trượng còn lợi hại hơn gấp trăm lần. Còn làm bộ làm tịch thần thần bí bí, nghĩ con quạ trắng của hắn đẹp hơn Hãn Hãn của con sao? Hừ!

Sở Húc Hi vừa khoanh tay vừa bễu môi hất hàm nói.

Đột nhiên hắn bị một lực từ phía sau đẩy tới, vừa quay lại chưa kịp sửng cổ mắng thì đã thấy một đám người kì lạ đi qua. Tất cả gồm ba người, đều mặc áo choàng xám có mũ, viền mũ đính một loại lông nhung màu trắng bạc pha lẫn đỏ tía, nghi là lông của thú quái thú ba đầu bờm sư canh cổng ngục ở Vực Gian. Kẻ đi đầu là một người đàn ông tuổi ngoài bốn mươi, cao lớn, mặt mũi lạnh tanh như hung thần, để râu lúm xúm trên gương mặt chữ điền góc cạnh, ánh mắt sắc béng, hơi thở trầm sâu, quyền trượng trong tay sáng loáng, mỗi bước đi mỗi lần dậm trượng toát ra khí chất của đạo giả xuất thân danh môn đạo hạnh cao. Ngươi phía sau là một nữ nhân ôm trong lòng thứ gì đó giống như một con cáo nhỏ, do mũ trùm thấp nên nhìn không ra mặt mũi, nhưng có thể đoán là một đại mỹ nhân, đi cuối cùng là một nam hài trạc tám chín tuổi, trông kháu khỉnh.

Sở Húc Hi lúc này nói cũng không dám nói, thở cũng không dám thở mạnh, ngậm tịt miệng nhìn theo bóng mấy người bọn họ. Đứa trẻ đi cuối lúc lướt qua hắn thì ngừng một chút, bỗng nhiên nói:

- Đúng là con quạ của kẻ đó không đẹp bằng con kim điểu nhà ngươi, nhưng coi chừng đó nha! Để mắt nhiều tới con kim điểu của ngươi một chút, nếu không ngay cả cọng lông nó cũng không còn, há há há…

- Này tên ranh, ngươi có ý gì hả?

Đứa trẻ nhún vai, trùm vội cái mũ sau đó nối đuôi hai người kia đi mất. Sở lão ở đây vội kéo tay cháu trai mình, lúc này Sở Húc Hi mới phát hiện tất cả người dân trên đường phố đều đang kính cẩn cúi đầu, dáng vẻ cực kì nể sợ đám người vừa đi ngang, có lẽ bọn họ đều biết đó là ai nhưng chỉ là không nói ra mà thôi. Hắn hừ một tiếng không như thèm để ý lời nói của tên oắt con khi nãy, vừa đưa tay vuốt ve con kim điểu của mình thì thình lình lại bị một bóng người tông trúng.

Kẻ kia vội vàng cúi đầu xin lỗi sau đó chạy thẳng hòa mình vào đám đông phía sau, Sở Húc Hi trợn trắng mắt, ngửa mặt lên trời thán lên:

- Thiên ạ!! Có phải hôm nay bổn thiếu gia ta trước khi ra đường không giải sao hạn, không xem bát tự hay sao????

Ở một ngõ khuất, Tranh Tử vừa cột một mảnh thư phép vào chân A Nha thả nó bay lên trời, sắc trời bấy giờ đã ngã bóng, từng đàn tiên hạc nối đuôi nhau bay về Lũng Bạch Môn mờ ảo trong làn mây. Y vừa quay đầu thình lình đã thấy bóng người chạy vào ngõ, kia là một thiếu nữ trạc mười lăm mười sáu tuổi, y phục cũ bẩn hề hề quấn nhiều lớp dày. Nàng ta dường như không chú ý tới sự hiện diện của Tranh Tử vừa đem túi bạc giấu trong ngực áo ra, vừa đếm, vừa cười khanh khách đắc ý.

- Hôm nay đúng là sao Thiên Lương đã chiếu tới cái mạng nhỏ của Mao Tiểu Phỉ ta rồi há há há!!!

Thiếu nữ tên Mao Tiểu Phỉ kia đếm bạc vừa xong mới chú ý tới Tranh Tử. Nàng ta liền giật mình một thoạt, nhìn y bằng ánh mắt đề phòng, vội vàng cất bạc vào ngực áo sau đó nấn ná đi sang, khi chú ý tới đôi mắt đυ.c của y liền không nhịn cất tiếng hỏi:

- Này! Ngươi…ngươi mù thật à?

Tranh Tử lúc này chỉ mỉm cười nhẹ, sau lại đáp:

- Cô nương, trộm cắp là không tốt, tiểu giả khuyên cô nên trả lại đồ cho người ta đi. Ngoài kia kẻ xấu người tốt, lỡ không may đυ.ng tới người không thể đυ.ng thì thật khó nói.

- Sao ngươi biết ta trộm cắp, ngươi thấy sao?

- Ta không thấy.

- Đã không thấy còn dám mạnh miệng, giả thánh nhân à? Ăn nói hàm hồ, đúng là đồ mù thần kinh…

Từ đâu lại xuất hiện thêm hai bóng người từ xa vồ vập tới, một béo một gầy. Tên béo chỉ về phía Mao Tiểu Phi réo lên:

- Quân trộm cắp, dám dòm ngó túi tiền của bổn thiếu gia, ta phải đem ngươi lên cho phủ quan xử trí a~!!!

Mao Tiểu Phỉ giật mình đẩy Tranh Tử một cái rồi chuồn thẳng đi. Yến Tri Phàm cùng Thường Phiêu chạy tới, vừa thấy Tranh Tử, gã mập liền vui mừng kêu lên:

- Tiểu ơn công, thì ra ngươi ở đây, làm bọn ta tìm suốt a ~

Tên hòa thượng không ra dáng hòa thượng Thường Phiêu miệng vẫn đang nhai mẫu bánh kẹp thịt rán, nhòm nhoàm nói:

- Tiểu huynh đệ xanh xao, ngươi xem trên người có mất đi thứ gì không? Nữ nhân kia tay chân đúng là không yên phận, ban nãy còn muốn trộm tiền của Yến huynh.

- Phải phải a~ ả ra tay rất nhanh, nhưng cũng may là Thường huynh phát hiện kịp, nếu không túi bạc của ta đã không cánh mà bay rồi. Loại trộm cắp này bắt được nhất định phải đem lên cho quan sai xử trí! Cơ mà…Tật Phong trấn vốn tách bạch với triều đình, ở đây có quai sai không nhỉ?



Tranh Tử xoa lấy mi tâm, lát sau mới từ tốn đáp:

- Trên người ta cũng chẳng có thứ gì quý giá, nếu các huynh đã không tổn thất gì hay là tha cho cô nương ấy lần này đi!

Yến Tri Phàm vừa xổ ống tay áo xuống, hừ một tiếng rõ dài.

- Thôi được rồi, cũng may là ả ta nhanh chân! Mà tiểu ơn công này…

- Cứ gọi ta bằng tên được rồi!

- À vậy đệ cũng nhỏ tuổi hơn ta, ta gọi là Tranh đệ nhé! Trời cũng gần tối rồi, hay là đệ cùng ta và Thường huynh tới thuê phòng ở khách trạm gần đây nghỉ ngơi, sớm mai chúng ta lại lên đường?

- Ta…

Tranh Tử còn chưa nói được gì thì bên kia gã Thường Phiêu đã sốt sắng:

- Trời càng tối càng lạnh, tiểu huynh đệ xanh xao đừng từ chối, ba huynh đệ chúng ta mau đi thôi, giờ này được uống một ngụm canh cá, ăn một cái màn thầu nóng thì còn gì bằng nữa chứ! Mau…mau đi thôi Yến huynh!

- Này…ta…

Tranh Tử vẫn là không kịp nói tiếng nào, cứ như vậy bị hai kẻ kia lôi lôi kéo kéo.

A Xương khách trạm nằm ở trung tâm nơi phồn hoa nhất của Tật Phong trấn, nằm về hướng đông bắc hơn hai trăm dặm từ cổng môn Lũng Bạch Môn, nếu muốn tới đó cách duy nhất là đi qua con đường của khách trạm này. Ở đây lúc nào cũng đông đúc người qua kẻ lại, đủ thành phần người, khách nhân, người buôn bán, đạo giả từ xa đến…Vẻ ngoài cũng không khác gì với mấy khách trạm khác nếu không nói là có phần cũ nát, tồi tàn hơn, nhưng sở dĩ nơi đây lúc nào cũng được lòng khách lai vãn xuất phát đều là có nguyên do.

Đêm vừa xuống phía trong A Xương quán vang lên tiếng kể chuyện thánh thót của lão bản họ Chu: “Thuở hồng hoang khởi thiên lập địa, Nại Đế trước khi trở về cõi Vô Thì đã rạch ròi chia nhân sinh thành ba giới, tiên, nhân, ma, nhưng không hề có phân biệt giữa tốt và xấu. Đệ tử, kẻ tu tập theo đạo pháp của Nại Đế, tâm hướng chính mình, trong sạch, kiên định, dùng ý niệm bản thân để hóa giải “tam độc” của thường tại, thoát khỏi cảnh giới tầm thường, ái dục vô câu, gọi là tiên. Kẻ không tu tập, chỉ sống một cuộc đời bình thường, gọi là nhân. Kẻ đi ngược lại đạo pháp và răng dạy của Nại Đế, tâm hướng “tam độc”, tạp tâm khó hoá giải, không thể cứu rỗi chính mình, trầm luân trong chấp niệm, thì gọi là ma. Nhân sống ở nhân gian, tiên sống ở đạo môn, ma sống ở vực gian, tam giới vốn dĩ yên bình không ai động chạm tới ai nhưng rồi cũng có ngày biến sinh những thứ khác mà đến Nại Đế cũng không ngờ tới. Là tiên nhưng không tiên, là nhân nhưng không nhân, là ma nhưng chưa hẳn là ma, trật tự và những quy luật phân chia cũ sớm không còn phù hợp đã đả kích đến tâm niệm của nhân sinh, mâu thuẫn dẫn tới chiến tranh, tội ác. Lúc đó trên trời đột nhiên xuất hiện thiên tượng, vòng xoáy cuồn cuộn màu tím sẫm không thấy ánh sáng từ phía bên kia, đó gọi là xoáy vọng không gian, một cõi không gian mà con người chưa từng có ai đặt chân tới được, từ trong đó một thủy phách châu sáng rực rơi xuống thế gian. Truyền thuyết nói rằng đó là giọt nước mắt của Nại Đế, khi tam giới thiếu đi sự cân bằng, một thủy phách châu sẽ rơi xuống thế gian. Thứ đó…còn gọi là “Vô Thì Sinh” thứ bảo vật mang theo nguồn sức mạnh khống chế cả thiên địa này, mỗi Vô Thì Sinh đều có sứ mệnh riêng vai trò riêng, chung quy chính là vì mục đích tồn tại, chấn chỉnh, cân bằng của nhân sinh tam giới.

Một vài tiếng “Ồ!!” lớn cất lên, một tráng niên nghe chuyện liền cất tiếng hỏi lại lão Chu:

- Nhưng nó có tác dụng gì mà lại khống chế được cả trời đất chứ? Lão già, ông có nói điêu quá không vậy?

Lão Chu chỉ thẳng mặt tên vừa hỏi, vừa khinh vừa nhạo bán nói:

- Các người xem, kẻ mà chỉ biết trồng ngô khoai rõ ràng chẳng biết cái gì ở đây cả! Thủy phách châu khi rơi xuống thế gian, chạm vào thứ gì đầu tiên sẽ biến thành hình hài thứ đó, chạm vào ngọn cỏ sẽ biến thành Thần Thảo, chạm vào một con trâu, sẽ biết thành Ngưu Đầu Đại Vương. Nói tóm lại, thứ đó mang sức mạnh không gì so sánh được. Trong truyền thuyết kể lại, đã có 7 Vô Thì Sinh tồn tại trên thế gian, trong đó, Vô Thì Sinh thứ sáu lúc rơi xuống...vừa ngay chạm vào một người, nó sau đó liền biến thành người!

Ở dưới lại có người tỏ ra thâm trường uyên bác nói:

- Cái này ta biết, rõ ràng chẳng phải cái tên Ngọa Thần bị sa vào ma đạo đó hay sao? Lão nói mục đích của Vô Thì Sinh chính là vì sự tồn tại và cân bằng tam giới, ai mà chẳng biết tên đại ma đầu Ngọa Thần đó, mang danh là Thần nhưng lại hại ma, sát nhân, diệt tiên, chuyện gì cũng làm được!

Cả đám người xung quanh đều xì xào bàn luận, lão Chu ở đây vừa dậm gậy gỗ cộc cộc trên sàn trấn an lại đám đông vừa chậc nói:

- Ta cũng đâu phải thiên lão Nại Đế cũng chẳng hiểu ý đồ của Ngài, nhưng không phải cuối cùng hắn cũng bị Tứ Đại Đạo Phái trấn áp, phong ấn trên đỉnh Lũng Bạch này hay sao! Lại nói mặc dù là một tên đại ma đầu, nhưng Ngọa Thần là kẻ mạnh nhất từng tồn tại từ thuở hồng hoang khai sơ. Hơn trăm năm trước trận chiến trên đỉnh Lũng Bạch Môn này phải nói “Lũng Bạch Thiên Địa Thán”, gia gia của ta kể lại, bốn đại đạo môn hợp sức hơn chục vạn tiên nhân, đạo giả lợi hại nhất cũng bị đánh đến kêu cha gọi mẹ. Nhưng cuối cùng có Vu gia, Thôi gia, một bên cầm Khuyết Nguyệt Thần Kiếm, một bên cầm Xích Tâm Đỉnh, hai thần vật mang nguyên thần của Vô Thì Sinh thứ ba và thứ bảy, cùng với sự giúp sức của hơn ngàn đạo giả mới tạm thời phong ấn được hắn.

Một người lại hỏi:

- Không phải lúc trước ông kể rằng Vô Thì Sinh thứ bảy cũng là Thần mang hình dáng con người sao? Sao tự dưng lại thành một cái Xích Tâm Đỉnh để phong ấn Ngọa Thần rồi?

Lão Chu vuốt vuốt mấy sợi râu bạc, cười như không cười nói:

- Chuyện này…hạ hồi phân giải. Hôm nay kể tới đây thôi!

- Ây da…thật là…

Những tiếng thán đầy tiếc rẻ vang lên cùng lúc.
« Chương TrướcChương Tiếp »