Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tranh Tử Truyện

Chương 15

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tranh Tử ở Tán Mộc Cư qua ngày thứ bảy nhưng vẫn chưa điều tra được gì, sau chuyện đêm ở Đạo Thư Các thì y cũng chẳng dám béng mảng đến đó lần thứ hai nữa. Cứ ở Tán Mộc Cư như vậy, trồng cây rồi đốn củi, rồi gánh nước, thiền đạo, rồi lại ngủ, đến ngày thứ mười thì mặt mũi đều đã tròn ra không ít, không còn gầy xơ que củi như trước nữa, càng ngày càng trông tuấn tú khiến cho mấy nữ đệ tử cùng chi môn không hẹn mà cùng một đường nhìn.

Tranh Tử là kiểu thiếu niên dương quang vừa nhìn vào đã thấy ánh sáng, dáng người thì cao ráo, lưng vai thẳng tắp, ngũ quan cân đối thiện mỹ luôn gợi cho người nhìn cảm giác ôn nhã, khi cười lên lại không giấu được khí chất mẫn tiệp, khiêm nhường, đào trâm vấn tóc đen thành một bó gọn gàng trên đỉnh đầu, hạt y thẳng thóm. Trên người lại có hương thơm Ưu Dạ đào phảng phất tự nhiên khiến cho mấy nữ đệ tử ai cũng muốn đến gần.

Tranh Tử đối với chuyện hay được mấy vị sư tỷ nhìn chăm chú đúng là có phát hiện nhỏ nhưng cũng không để trong lòng, y là người từ trước tới giờ không quá hiểu chuyện phong hoa tuyết nguyệt gì, nếu hỏi ra người mà y thấy có thiện cảm nhất trong đám nữ đệ tử thì chắc là vị nhị sư tỷ Phụng Tu kia. Bởi vì người này từ khi Tranh Tử tới đã theo lệnh của Vu Trì Thận theo sát và dẫn dắt chuyện tu tập của y, giúp đỡ y rất nhiều. Phụng Tu là một nữ đạo giả xinh xắn, vóc dáng không cao lắm, nhưng tròn trịa đẫy đà, là kiểu vừa đủ để người khác thấy liền muốn nâng niu. Mắt to, môi nhỏ, gò má cao, cười lên liền để lộ núm đồng điếu nhỏ bên má phải. Trước kia nàng với Tần Bột - đại sư huynh mình là một cặp nam tài nữ sắc ai cũng ngưỡng mộ, nhưng kể từ khi Tranh Tử xuất hiện, sự chú ý của nàng ta rõ ràng đã lệch hướng. Tranh Tử có thể không chú ý tới việc này, nhưng Tần Bột thì đã uống đủ dấm chua thay nước cả thời gian qua. Hắn là kẻ tính tình không mấy tốt, ngoài mặt tươi tươi cười cười nhưng thật ra là kiểu “mặt quan âm, bụng một bồ dao găm”, từ sớm đã có tâm tư thâm độc.

Tần Bột mới sáng sớm đã bảo Tranh Tử đi gánh nước, nhưng lần này bắt y phải lấy nước từ khe suối ở Hạ Khê với lí do sư phụ thích thưởng trà lấy nước từ con suối đó. Tranh Tử không có ý kiến gì liền vác gánh lên đường. Ở đây Phụng Tu lại vô tình nghe thấy được Tần Bột nói với những nam đệ tử khác rằng khu vực đó mới xuất hiện một loại hồng độc xà, nếu bị độc xà đó cắn phải dù có thuốc ức chế độc tính không nguy hiểm đến tính mạng nhưng sẽ trở nên mê sảng suốt hai canh giờ, sẽ không khống chế được bản thân, nói hoặc làm ra những ác niệm thứ mà lúc bình thường trong thâm tâm kẻ đó muốn làm nhất.

Tần Bột cười khanh khách bảo:

- Ta xem hắn còn giả vờ thanh tao chính trực được nữa hay không. Hahaha…cái tên Tranh Tử này từ khi bước vào đạo môn ta đã chẳng thấy lọt mắt. Ta và Phụng Tu tu đạo cực khổ lắm mới được sư phụ nhận làm đệ tử chân truyền, hắn là cái thá gì, vừa được nhặt từ bên ngoài vào đã trở thành sư đệ của bọn ta…

Kẻ khác lại xen vào:

- Đúng đó Tần Bột sư huynh, còn nữa, cái tên làm bộ làm tịch đó suốt ngày cứ liếc mắt đưa tình với Phụng Tu sư tỷ, khiến bọn ta cũng thấy tức giận thay cho huynh! Lần này bị con hồng độc xà kia cắn, không chết cũng điên dại suốt hai canh giờ, cho hắn mất hết thể diện luôn hahhaha…

- Ngươi a! Các ngươi nói cái gì thế hả??

Phụng Tu từ sau vách đá nhảy ra với ánh mắt trợn lên, giận dữ nhìn Tần Bột. Tần Bột giật mình thảng thốt đứng dậy, ấp a ấp úng nửa ngày trời cũng không nói được tròn câu, cứ vậy mà nhìn bóng dáng nhỏ nhắn của người trong lòng dần biến mất.

Trong lúc đó Tranh Tử vẫn đi lấy nước từ suối Hạ Khê mà không một chút vướn bận, cơ bản đúng là có hồng xà rình rập ở đó, nhưng nó vừa nghe thấy tiếng của A Nha oan oác trên không trung thì đã sớm chui đầu vào hang, có hay chăng lúc thấy Tranh Tử vừa đi ngang nó có ló đầu ra một chút nhưng vừa thấy đế giày của Tranh Tư đã giơ lên đợi sẵn cùng một cặp mắt đen thẳm vô tình thì hốt nhiên nó lại chạy tọt trở về hang, khoanh lại thành vòng tròn như con cuốn chiếu.

Tranh Tử lấy nước xong chuẩn bị đi về thì đột nhiên phát hiện một con đường nhỏ phía sau một bụi cỏ rậm rạp quá đầu người. Con đường đó dẫn tới một căn nhà gỗ bỏ hoang. Căn nhà nhỏ có lẽ đã lâu rồi không có người ở mà phía bên trong phủ toàn bụi, dây tơ đã sớm giăng kín hai ô cửa sổ, dựng bên cánh cửa là một tấm bảng gỗ đề chữ xiu xiu vẹo vẹo “Hạ Khê trà quán”, chữ này giống như của đứa con nít mười tuổi viết ra.

Phía trước nhà có một guồng nước bằng tre chạy trong con suối nhỏ róc rách. Không khí ở đây vừa trong lành vừa yên tĩnh, là một nơi tốt để thanh tịnh, nếu có thiếu một chút gì đó thì chắc đó là bóng của một góc cây cổ thụ để làm tăng thêm nét cổ kính thâm niên. Bên cạnh quả nhiên có tàn dư của một gốc cây cổ thụ lớn, đã bị ai đốn rồi và lấy chỗ đó làm một bàn trà. Bàn trà cũng sớm phủ đầy bụi lá, nhưng trà cụ thì trông vẫn còn dùng được tốt.

Thình lình có tiếng thét thất thanh phá vỡ bầu không khí.

Tranh Tử nhận ra ngay đó tiếng tiếng của Phụng Tu, y lập tức bỏ gánh nước một đường chạy đến bên Hạ Khê. Ở đó kịp thấy Phụng Tu đang đối mặt với con hồng xà, phía sau là Tần Bột cũng đang hốt hoảng đuổi theo luôn miệng kêu lên:

- Phụng Tu muội cẩn thẩn một chút, ở đây có hồng xà đó, sư muội muội…muội đứng yên đợi ta!!!

Con rắn nghe thấy tiếng kêu bất thình lình của Tần Bột nên bị kích động lập tức xông tới chỗ của Phụng Tu. Tranh Tử ở đây cau mày trong khoảnh khắc, lớn giọng quát một tiếng: “A Nha!” Sau đó y liền nhảy tới ôm lấy Phụng Tu nhảy ra xa cũng là lúc A Nha từ trên trời đảo xuống gắp lấy con hồng xà kia. Hồng xà uốn mình, rơi khỏi mỏ của A Nha, rồi rơi trúng ngay người của Tần Bột bên dưới. Sau đó chỉ nghe hắn la thất thanh một tiếng, một vết cắn tuôn máu ở ngay đầu vai, đám đệ tử ở phía xa cũng vừa kéo tới kêu lêu nháo nhác.



- Tần sư huynh…sư huynh…thiên ạ, sư huynh bị rắn cắn trúng rồi!

- Mau đưa về, báo cho Trì Thận Đại Sư mau lên, mau lên!!!

Những đệ tử kia đã khiêng Tần Bột một đường trở về Tán Mộc Cư, A Nha đảo xuống lần nữa nuốt trọn con hồng xà, ăn xong, nó nhìn thấy chủ nhân mình và một thiếu nữ đang nhìn nhau chầm chập liền kêu lên một tiếng khinh thường rồi phất cánh bay đi luôn. Bấy giờ chỉ còn lại hai người, do lúc này gấp gáp nên đã “lỡ” ôm phải eo sư tỷ, Tranh Tử xoay người chấp tay hữu lễ, lại thấy nàng ta vẫn đang nhìn mình đăm đăm.

Tranh Tử phất tay trước mặt Phụng Tu, ngây ngô hỏi:

- Sư tỷ? Không sao chứ?

Phụng Tu lúc này hai bên má đã ửng hồng, giật mình cúi mặt cười tủm tỉm, anh hùng cứu mỹ nhân xong, mỹ nhân e thẹn bên cạnh anh hùng, cảnh tượng đúng là lãng mạn nên thơ. Nhưng thiếu niên vốn không hiểu phong tình là gì, chỉ có tài sát phong cảnh thì hay, lúc này liền hỏi lần nữa:

- Tỷ không sao chứ? Hay bị nó cắn rồi à? Mặt đỏ như vậy?

Phụng Tu hắng giọng một cái cúi đầu nhí nhí trong miệng nói:

- Không…không có, ta không có bị sao hết…

- Sao tỷ lại ở đây? Chúng ta cũng mau về thôi, sắp tới giờ tới Thường Tự Trai rồi…

Tranh Tử đi tới quảy gánh nước trên vai chuẩn bị trở về Tán Mộc Cư, Phụng Tu lẽo đẽo theo sau nói:

- Ta nghe đại sư huynh nói với mấy đệ tử khác chuyện ở Hạ Khê có rắn nên dẫn dụ đệ tới, do lo lắng nên ta…

- Đa tạ sư tỷ, đệ không sao cả. Lần sau tỷ đừng liều lĩnh như vậy, ta biết cách bảo vệ mình.

Phụng Tu đi bên cạnh, lén lút nhìn lên sườn mặt anh tuấn của người kế bên mà tim trong lòng ngực lại rộn ràng một phen. Nàng càng ngày càng thích hương hoa đào trên người Tranh Tử, ban đầu còn tưởng nó toát ra từ mùi gỗ của cây đào côn kia, nhưng ban nãy khi tiếp xúc gần, Phụng Tu mới phát hiện ra thật sự từ người Tranh Tử cũng tự nhiên mà toát ra loại hương thơm dễ chịu đó. Nó không phải loại hương ngửi lần đầu tiên liền phát hiện, nhưng khi tiếp xúc nhiều lần sẽ nhận ra và càng ngày càng cuốn hút, hương thơm dễ chịu khiến người ta không thể kìm nén mà vô thức chủ động đến gần.

Tranh Tử đang đi tự dưng cảm giác có người cọ vào cánh tay của mình liền giật mình một thoạt, Phụng Tu hôm nay ngoan ngoãn đột xuất như một con mèo con, liên thiên nói với Tranh Tử:

- Sư đệ, thật ra ở Lũng Bạch Môn này cũng giống như ở thế gian, có người tốt cũng có người xấu. Đệ mới tới có thể còn chưa hiểu được nhiều chuyện, có những thứ không ai nhắc tới nhưng ngầm nó đã trở thành quy tắc. Tỷ dụ như đệ tử trong môn, có người thích người này, cũng có người ghét người kia, từng chi môn cũng vậy, có chi môn thích qua lại với chi môn này, cũng có hai chi môn nọ xem nhau như thù địch. Ta chỉ muốn nói một số chuyện để đệ tập quen dần, Tán Mộc Cư của chúng ta đúng có thể nói là “lành tính” nhất trong các chi môn nên hay bị kẻ ngoài ăn hϊếp. Nếu sau này đệ gặp người bên Hồng Hỏa Cư thì đừng có mà va vào, những kẻ mang hệ hỏa bình thường cũng chẳng mấy ai là tốt...Ah, ta không có ý nói đệ đâu, đệ chỉ có một nửa hỏa niệm thôi mà…Ý ta là…

- Ta hiểu sư tỷ.

- Đệ hiểu thì tốt, ở Lũng Bạch Môn này thật ra cũng không quá bình yên như người ta nhìn vào…Những kẻ không thể va vào có rất nhiều. Ngoài những 6 chi môn, phía trên kia còn có “Đại Thất Sư” và “Ngũ Tôn Lão”. Ngũ Lão thì không cần nói tới, bọn họ vốn là tiên, có đối đầu cũng là đối đầu với nhau, còn Đại Thất Sư…bao gồm sư phụ của chúng ta cũng không mấy hòa thuận với những người còn lại. Có thể bây giờ đệ chưa có danh tiếng, chưa có gì thì mọi chuyện sẽ dễ dàng, nhưng sự tồn tại của đệ bị người khác chú ý thì rất khó để nói. Đệ biết mỗi năm đều có ngàn người đến đây để cầu sư, nếu cho xuất môn nhiều nhất trăm người mỗi năm, nhưng tại sao số đệ tử ở đây vẫn duy trì trên dưới một ngàn, không thể hơn được? Số đệ tử còn lại ở đâu? Đệ hiểu ý ta mà!



- Vâng sư tỷ!

Tranh Tử mơ hồ vẫn chưa biết ý Phụng Tu muốn nói gì.

Phụng Tu lại một mạch nói tiếp:

- Nhiều hôm trước ta nghe nói có người lẻn vào Đạo Thư Các, người đó có phải là đệ không? Ây ya…ta cũng không phải muốn làm khó, đệ đừng vội chối. Ta chỉ muốn nói là…sau này có việc gì có thể nhờ ta, đừng liều lĩnh như vậy. Những chỗ đệ không thể tới thì đừng cố tới. Đặc biệt như Điện Vấn Tiên, Thất Hình Đài, Đạo Thư Các hay là nơi nghỉ ngơi của Ngũ Lão. Có chuyện gì thì sư phụ chúng ta cũng không cứu nổi đệ đâu. Đặc biệt là Đông Trúc Các, chỗ đó a~ Đừng bao giờ béng mảng tới a!

- Đông Trúc Các?

Tranh Tử đột nhiên nhớ tới lời của tên “mặt cừu” đêm đó, hắn ta nói rằng ở Đông Trúc Các có thứ sẽ khiến y có hứng thú.

- Đúng a~ Đệ đã nghe rõ những thứ ta nói chưa?

Tranh Tử nghĩ ngợi một lát thì quay sang trịnh trọng nhìn Phụng Tu, cúi đầu, ra dáng vẻ cực kì nhu thuận bảo:

- Đệ biết rõ thưa sư tỷ. Đa tạ sư tỷ chỉ bảo!

Phụng Tu nghiêng người tựa sát vào Tranh Tử, tỏ ra thục nữ yếu ớt nói:

- Khi không có…người là…đệ không cần khách sáo…gọi thẳng tên ta cũng được…Tranh Tử à, sao lúc nào trên người đệ cũng có mùi thơm dễ chịu đến vậy, càng gần thì càng thơm nhỉ?

Thiếu nữ kia bấy giờ không còn để ý nam nữ thụ thụ bất thân gì nữa, cứ dán chặt lên ngươi Tranh Tử như kẻ say rượu, Tranh Tử lúc này đột nhiên nhìn chăm chú vào chiếc cổ trắng nõn của nàng ta. Sau đó, y dùng hai ngón tay điểm lại huyệt mạch cho Phụng Tu, căng mặt nói:

- Sư tỷ, tỷ hình như cũng bị con rắn kia cắn phải…đã sớm trúng độc rồi!

- Ah…Thật vậy sao? Ta cũng không để ý, nhưng không sao đâu, ông nội ta trước kia là Độc Sư, từ nhỏ đã cho ta làm quen với mấy loại độc này, không chết được…

- Nhưng ta nghĩ…tỷ vẫn nên sớm quay về thì hơn…

- Tranh Tử a~

Thấy Phụng Tu ngày càng “bất bình thường”, Tranh Tử liền vuốt lấy mồ hôi hột, vai xốc gánh nước, chân bước như trối chạy. Một đoạn đường dài sau, cả vùng Hạ Khê gần đó còn nghe thấy tiếng của Phụng Tu gọi í ới, Tranh Tử ban đầu là bước đi sau đó chuyển thành cắm đầu chạy không dám ngoảnh nhìn.
« Chương TrướcChương Tiếp »