Chương 26

Tuyết rơi hai tiếng mới dần dần dừng lại, quản gia thấy đèn trong phòng sách sáng choang, đi tới hỏi Diệp Hàm Tranh: “Đang tìm gì vậy?”

Diệp Hàm Tranh đang lật xem mục lục ghi chép tất cả sách của nhà họ Lục, nhưng tìm cả buổi, căn bản không có quyển Lục Minh Tiêu nói, đành phải hỏi quản gia: “Chú có biết quyển sách ‘Mùa xuân của Tosk’ ở đâu không?”

“Có quyển sách này à?’ Quản gia nghi hoặc hỏi.

“Cậu chủ nói có, nhưng không biết để ở đâu.”

Quản gia nhận mục lục mở ra, mỗi một quyển ở đây ông đều ghi lại, chỉ không nhớ rõ cái tên này, ông tìm cùng Diệp Hàm Tranh một lát, cuối cùng lấy điện thoại ra tìm, phát hiện không chỉ phòng sách không có, ngay cả trên mạng cũng không tra được, đột nhiên hỏi: “Cậu chủ đã gọi điện thoại cho cháu?”

Diệp Hàm Tranh gật gật đầu.

Quản gia đột nhiên hiểu ra, cười nói: “Trước tiên đừng tìm nữa, có lẽ cậu chủ nhớ lầm tên.”

Rất có thể, Diệp Hàm Tranh đem tất cả sách về chỗ cũ, gửi một tin nhắn cho Lục Minh Tiêu, bảo hắn xác nhận lại tên sách, mới về phòng nghỉ ngơi.

Không biết có phải vì gọi video hay không, tối hôm đó Diệp Hàm Tranh có một giấc mơ kỳ lạ, trong mơ cậu và Lục Minh Tiêu ngồi trên sofa xem phim, hình như là một bộ phim tình cảm văn nghệ, trên màn hình nam nữ chính đang nắm tay tản bộ trên đường, theo hình ảnh chuyển một cái, đã biến thành cậu và Lục Minh Tiêu vùi trong sofa chật hẹp, tay chân quấn quýt.

Diệp Hàm Tranh hơi không kịp phản ứng, nhưng cảm giác trong mơ quá chân thật, tiếng hít thở thô nặng từ đầu tới cuối quanh quẩn sau tai cậu, vùng cổ như bị giấy ráp xù xì xoẹt qua, vừa nhẹ vừa ngứa, cậu nhẹ nhàng gọi một tiếng cậu chủ, không chỉ không nhận được phản hồi, ngược lại bị Lục Minh Tiêu ôm lên, đặt ở trên đùi.

Trong nháy mắt đó, cơ thể Diệp Hàm Tranh xảy ra thay đổi, hình như cậu ngồi trên đá ngầm cứng rắn nóng hổi đã bị mặt trời thiêu đốt, bên trên mọc đầy rong biển trơn ướt, những thực vật màu xanh kia quấn lấy tay chân cậu, mở khuy áo cậu ra, cảm giác quái lạ khiến cậu không bị khống chế cuộn ngón chân lại, muốn mở miệng cầu cứu, lại bị cơn sóng thần trước mặt mà tới thẩm thấu toàn thân, vọt tới đỉnh ngọn sóng.

“Hàm Tranh?”

“Đây, đây ạ.”

Sáng sớm hôm sau, Diệp Hàm Tranh đỏ mặt đứng trong nhà vệ sinh, trên tay cậu cầm cái qυầи ɭóŧ đã giặt hai lần, cho đến khi nghe thấy tiếng kêu của quản gia, mới ngượng ngùng đi ra ngoài, chuẩn bị quét dọn vệ sinh.

Năm nay tổng vệ sinh chỉ có cậu và quản gia, mặc dù trước khi nhóm người hầu đi đã thu dọn xong khu vực phụ trách của từng người, nhưng có nhiều chỗ vẫn phải dọn dẹp lại, Diệp Hàm Tranh cầm máy hút bụi đến phòng trò chơi của Lục Minh Tiêu, lại chuẩn bị nước sạch và miếng giẻ lau lấy hết đồ trong thùng đựng đồ chơi ra lau chùi một lần, cậu không dám nhàn rỗi, sợ vừa rảnh rỗi, sẽ nghĩ tới giấc mơ tối hôm qua.

Giấc mơ kia quá sâu sắc, muốn quên cũng không thể quên được.

Khoảng một giờ chiều quản gia nhận một cuộc điện thoại, nói phải đi ra ngoài một lát, Diệp Hàm Tranh không hỏi ông đi đâu, lại đi lau bóng trên kệ chứa đồ, đây là những quả bóng Lục Minh Tiêu thích nhất, không muốn chúng nó chen trong góc tường bám bụi, cho nên đều bày ra, Diệp Hàm Tranh cầm lấy một quả lau sạch sẽ, lại quy củ đặt về, mỗi một quả bóng đá Lục thiếu gia đều giữ gìn rất tốt, thậm chí ngay cả hộp quà gói hàng cũng vẫn giữ, Diệp Hàm Tranh lấy xuống cái hộp đặt trên đỉnh kệ, quả nhiên bên trên đã bám một lớp bụi, bình thường nơi như thế này không đến lượt cậu dọn dẹp, nhưng bây giờ cậu cao rồi, cũng không tính là khó khăn.

Vốn cho rằng trong hộp cũng trống không, lại phát hiện có gì đó ở bên trong, Diệp Hàm Tranh mở ra sau đó sững sờ ngay tại chỗ, vậy mà nhìn thấy Diệp Bàn Thu mất tích đã lâu!?

Thì ra bị giấu ở đây? Còn tưởng rằng đã bị cậu chủ ném đi từ lâu…

Diệp Hàm Tranh ngạc nhiên cầm lên, mấy năm trôi qua, nó vẫn giống như mới, nhưng trên bụng có thêm một hàng chữ, trên đó viết:

Xem mày còn bay nữa không.

Giọng điệu này, quả nhiên là cậu chủ của cậu.

Diệp Hàm Tranh mỉm cười đậy nắp hộp lại, ngẩn ra một lát, thật ra cậu chưa bao giờ nghĩ tới, con chim nhỏ mình gấp có thể vào hộp bóng quý giá nhất của Lục Minh Tiêu, càng không nghĩ tới, rõ ràng Lục Minh Tiêu cảm thấy ngây thơ buồn cười, nhưng đến bây giờ, vẫn mang theo móc treo điện thoại mà cậu tặng.

Diệp Hàm Tranh thích Lục Minh Tiêu, từ nhỏ đã thích, cậu chưa bao giờ keo biệt bày tỏ, cũng sẽ không cất giấu ngụy trạng, cậu cũng biết, loại thích này của cậu, trong thời điểm không biết tên đã sinh ra thay đổi vi diệu, có lẽ là đêm học khiêu vũ, có lẽ là khoảnh khắc ngồi trên đỉnh núi ngắm mặt trời mọc, lại có lẽ là thời điểm sớm hơn, từ lúc cậu được đưa tới nhà họ Lục, từ một giây Lục Minh Tiêu để cậu ở lại.

“Ê, Diệp Hàm Tranh?”

“Dạ?”

“Cậu ngẩn ngơ gì vậy?”

Suy nghĩ đi xa bị âm thanh quen thuộc kéo lại, Diệp Hàm Tranh chớp chớp mắt, bỗng nhiên nhìn thấy một người đứng ngoài cửa, kinh ngạc nói: “Cậu, cậu chủ? Tại sao cậu quay về rồi?!”

Lục Minh Tiêu phong trần mệt mỏi, khí lạnh khắp người, trên ống quần còn dính một ít tuyết đọng chưa tan, thuận miệng nói: “Có chút việc.”

“Là việc gì gấp à?” Diệp Hàm Tranh vội vàng chạy tới, giúp hắn cởϊ áσ khoác, thảo nào quản gia đột nhiên đi ra ngoài, hóa ra là đi đón cậu chủ, về nhà vào giờ này, vậy hôm qua tắt video không lâu sau đã đến sân bay sao?

Mặc dù Lục Minh Tiêu quay về vội vàng, nhưng xem ra tâm trạng không tệ, búng trán cậu một cái, nói: “Bình thường, cũng không tính là gấp lắm.”

Chỉ là có người nhớ tôi, quay về nhìn một chút.