Chương 25

Diệp Hàm Tranh sống gần mười bảy năm, lần đầu tiên nói ra lời bốc đồng như thế, Lục Minh Tiêu ngẩn ra hồi lâu, cong khóe miệng cười một tiếng, nói câu: “Đồ đần.”

Sau khi hết tết tây, lập tức nghênh đón nghỉ đông, Lục Minh Tiêu vẫn giống những năm qua, bay đến chỗ Lục tiên sinh, Diệp Hàm Tranh gọi điện thoại cho thím Vương và chú Trần, hỏi tình hình sức khỏe của hai vợ chồng già, mấy năm nay họ đều duy trì liên lạc, thỉnh thoảng cũng gọi video, chú và thím hơi già rồi, Diệp Hàm Tranh nghĩ, đợi sau này có cơ hội, nhất định phải trở về huyện Thanh Xuyên thăm họ, còn có thể đi cùng cậu chủ, nếu như hắn bằng lòng.

Chủ nhân đi rồi, đám người hầu ở nhà họ Lục cũng thoáng thả lỏng, dì Phương muốn về nhà đón năm mới, trước đó đã thu dọn hành lý xong rồi, cùng mấy người hầu cũng muốn về nhà hùng hùng hổ hổ chạy đến trạm xe lửa, cuối cùng chỉ còn lại Diệp Hàm Tranh còn có quản gia, tư thế của họ giống nhau đứng ở cổng chính, đợi mọi người đi xa, mới quay lại phòng khách.

“Năm nay cháu cũng không về huyện Thanh Xuyên?” Quản gia hỏi Diệp Hàm Tranh.

“Vâng.”

Quản gia nói: “Thật ra có thể về thăm, đừng cảm thấy làm phiền trong nhà.”

Diệp Hàm Tranh lắc đầu: “Đợi cháu trưởng thành chính thức ký hợp đồng nhân viên, sau đó có ngày nghỉ chính thức, lại trở về.” Bây giờ tuy rằng cậu chăm sóc Lục Minh Tiêu, nhưng thực tế nhà họ Lục cũng nuôi cậu, đền ơn xa hơn trả công rất nhiều, Diệp Hàm Tranh hiểu đạo lý này.

Quản gia cởϊ áσ khoác âu phục, dẫn theo Diệp Hàm Tranh đến sân sau, ở đó có phòng bếp chuyên dụng cho người hầu, cười hỏi: “Ngay cả chuyện ký hợp đồng cũng nghĩ xong rồi?”

“Vâng.”

Quản gia hỏi: “Dự định ký mấy năm?”

Diệp Hàm Tranh hỏi: “Dài nhất là mấy năm ạ?”

Quản gia nói: “Hai mươi năm.”

Diệp Hàm Tranh không hề suy nghĩ: “Vậy thì ký hai mươi năm, nếu như làm tốt, còn có thế ký tiếp nhỉ? Giống chú với dì Phương ấy.”

Quản gia bị dáng vẻ nghiêm túc của cậu chọc cười, dẫn cậu đi làm sủi cảo.

“Có thể, nhưng hai mươi năm rất dài.” Thái dương của quản gia đã mọc tóc trắng, năm nay ông bốn mươi tám tuổi, ở nhà họ Lục gần ba mươi năm.

Cơm tối của hai người không coi trọng, nấu cũng sớm, hơn năm giờ chiều đã ăn xong, đang rửa bát, ngoài cửa sổ đột nhiên có tuyết rơi, Diệp Hàm Tranh vội vàng chụp tấm hình, muốn gửi cho Lục Minh Tiêu, còn tính toán lệch múi giờ, chắc bên kia là rạng sáng, vừa lúc đang ngủ.

Bỏ đi, đợi hắn tỉnh dậy lại gửi cũng không muộn, không được làm ồn đến hắn.

Đang định chụp thêm vài tấm, điện thoại đột nhiên vang lên, Diệp Hàm Tranh nhìn rõ cuộc gọi đến, ngạc nhiên nhận: “Cậu chủ?” Trước kia nghỉ đông và nghỉ hè bọn họ cũng sẽ không liên lạc, Lục Minh Tiêu rất bận, bận đi khắp nơi với Lục tiên sinh.

Lần này gọi điện thoại tới đây, chắn hẳn có việc gấp, quả nhiên, Lục Minh Tiêu nói: “Cậu giúp tôi tìm một quyển sách.”

Diệp Hàm Tranh vội vàng lau tay sạch sẽ nói: “Sách gì?”

Lục Minh Tiêu dừng lại mấy giây, hình như suy nghĩ một chút: “Mùa xuân của Tosk.”

“Ừm?” Diệp Hàm Tranh sắp xếp giá sách mỗi ngày, nghi hoặc hỏi: “Có quyển sách này sao?”

Giọng điệu Lục Minh Tiêu trở nên hơi mất tự nhiên, cứng rắn nói: “Tôi nói có là có.”

“Vậy tôi đi tìm xem.” Cậu giơ điện thoại vội vàng chạy đến phòng sách, giữa đường không cúp máy, có thể nghe được âm thanh Lục Minh Tiêu vén chăn xuống giường, hình như hắn còn rót cho mình một cốc nước, tìm chỗ ngồi xuống, “Cậu chủ, bên cậu trời đã sáng chưa?”

Lục Minh Tiêu nói: “Chưa.”

“Vậy hôm nay cậu dậy sớm thật.”

Lục Minh Tiêu uống một hớp nói: “Ngày nào tôi cũng dậy rất sớm.”

Mới là lạ. Diệp Hàm Tranh cằn nhằn trong lòng, đồng hồ báo thức không vang đến một giây cuối cùng, cậu chủ tuyệt đối sẽ không dậy.

Phòng sách tầng hai có bảy tám kệ sách trưng bày dàn hàng, bên trên bày đầy các loại sách, còn có rất nhiều ngôn ngữ Diệp Hàm Tranh không biết, “Cậu chủ có biết ở loại kệ trưng bày nào không?”

Lục Minh Tiêu nói: “Biết cũng không cần cậu tìm.”

Diệp Hàm Tranh chuyển một cái ghế, ngửa đầu nhìn từng quyển một: “Là quyển bìa màu xám à?”

“Quyển màu xám nào?” Lục Minh Tiêu nói: “Có rất nhiều quyển có bìa màu xám?”

“À…”

Lục Minh Tiêu hỏi: “Trên đó viết gì?”

“Tôi không biết, quản gia không viết nhãn trên kệ sách này.”

“Chậc.” Lục Minh Tiêu hơi ghét bỏ.

Diệp Hàm Tranh nói: “Không thì tôi gọi quản gia tới, bảo chú ấy tìm giúp cậu chủ.”

“Đừng làm phiền chú ấy.” Lục Minh Tiêu nói: “Bên cậu trời tối rồi, chú ấy nên ngủ.”

“Nhưng giờ mới sáu giờ chiều… chắc quản gia vẫn chưa…”

“Mở video ra.” Lục Minh Tiêu lạnh lùng nói: “Tôi nhìn tên sách.”

A, đúng rồi! Còn có thể video, Diệp Hàm Tranh cúp điện thoại, gọi lại bằng video, lần đầu tiên nhìn thấy Lục Minh Tiêu ngồi một mình trên sofa, mặc đồ ngủ, tóc còn hơi vểnh lên, cậu cười một tiếng chào hỏi, chuyển camera về phía giá sách, Lục Minh Tiêu chỉ liếc qua, liền nói không có, bảo cậu bước xuống ghế.

“Không cần đứng cao thế, không ở phía trên.”

“Được.” Diệp Hàm Tranh nghe lời nhảy xuống, lại đổi kệ sách khác, tìm liên tục mười mấy quyển, đều không phải sách Lục Minh Tiêu cần, “Thôi bỏ đi.” Lục Minh Tiêu nói. “Không tìm nữa.”

Diệp Hàm Tranh chuyển camera, quay về phía mình: “Vậy cậu chủ lại ngủ thêm lúc nữa đi, đợi tôi tìm được rồi gọi điện cho cậu.”

Lục Minh Tiêu không lên tiếng cũng không nói muốn cúp máy, cứ mở video ra như vậy, nhìn Diệp Hàm Tranh, cho đến khi bên hắn có người gõ cửa, mới nghĩ một đằng nói một nẻo hỏi: “Cậu có gì muốn nói với tôi không?”

“Có!” Diệp Hàm Tranh nhớ tới một chuyện, mở cửa sổ phòng sách ra, lại chuyển camera ra bên ngoài, không phát hiện gương mặt của Lục thiếu gia lập tức tiu nghỉu xuống, vui vẻ chia sẻ với hắn: “Vừa có tuyết rồi, bông tuyết rất lớn.”

Không đến nửa tiếng, đã rơi trắng mặt đất, đèn trong sân chưa tắt, dưới ánh đèn mờ mờ có thể nhìn rõ bông tuyết bay tới trong bầu trời đêm, từng đám từng đám rơi trên mặt đất, vang xào xạc.

“Minh Tiêu?” Tiếng đập cửa bộp bộp lần nữa vang lên bên phía Lục Minh Tiêu, hắn nhìn màn hình không hề động, hỏi: “Trừ cái này, còn có điều gì muốn nói với tôi?”

Diệp Hàm Tranh ngẩn ra, Lục Minh Tiêu mới đi một tuần, nhưng cậu lại cảm thấy thời gian trôi qua vô cùng chậm chạp, thừa dịp Lục thiếu gia không nhìn thấy, giơ tay chọc chọc chóp mũi hắn, nhỏ giọng hỏi: “Cậu chủ lần này… khi nào quay về?”

“Trước khi vào học.”

“Ò.” Vậy vẫn giống như cũ thôi.

“Làm sao?” Lục Minh Tiêu đứng lên chuẩn bị mở cửa, nghe thấy Diệp Hàm Tranh nói “Không có gì, chỉ hơi… nhớ cậu.”

Vừa dứt lời, chỉ nghe “cạch” một tiếng, điện thoại của Lục Minh Tiêu rơi trên mặt đất, Diệp Hàm Tranh chớp mắt mấy cái hỏi, “Cậu chủ? Sao vậy?”

Lục Minh Tiêu chậm chạp nhặt điện thoại lên, nói câu “Không sao.” Quả quyết tắt video, vừa nãy nhịp tim hắn lỡ nửa nhịp, trượt tay, thất thần.

Lúc này mở cửa phòng, một người đàn ông anh tuấn cao lớn đứng ở bên ngoài, gần năm mươi tuổi, cơ thể thẳng tắp, không hề có vẻ già nua, một đôi mắt sắc bén như chim ưng, trầm thấp hỏi: “Đang làm gì?”

Lục Minh Tiêu uể oải liếc nhìn ông, nhét điện thoại vào trong túi, nói: “Đi ngủ.”

Hai người họ rất giống nhau, bất kể khuôn mặt, khí chất, hay là ánh mắt.