- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Tranh Thiên Hạ
- Chương 6: Triều hứa Tịch một lời kỳ hẹn
Tranh Thiên Hạ
Chương 6: Triều hứa Tịch một lời kỳ hẹn
“Giản, thu kiếm.” Sau lưng nàng bỗng truyền đến tiếng nói lành lạnh của ai đó, nhẹ nhàng mà uy nghiêm, tựa như thanh âm hời hợt của đấng vương giả, không giận mà uy phân phó cho thần tử.
Chàng trai áo tuyết nghe vậy kình lực toàn thân tức khắc tản đi, sát khí trong mắt cũng giảm xuống, muốn rút kiếm ra nhưng Phong Tịch lại giữ chặt mũi kiếm. Y cố gắng dùng lực vẫn không thể lấy được kiếm, màu lam nhạt trong đôi mắt vừa giảm đi bất chợt tăng thêm, nhìn chằm chằm vào Phong Tịch như muốn chiến đấu rồi cố gắng thập phần kiềm chế.
“Cô nương cũng buông tay ra được không?”. Giọng nói của người kia vang lên thản nhiên như ra lệnh, dù vậy cũng không làm người ta khó chịu, chỉ cảm giác vốn dĩ hắn được sinh ra là để hiệu lệnh cho kẻ khác.
“Không buông thì sao?”. Phong Tịch chẳng thèm quay đầu lại, lạnh nhạt trả lời.
“Tỷ tỷ?”. Hàn Phác kéo kéo ống tay áo nàng, không rõ hành động này của nàng có ý gì.
“Phải như thế nào thì cô nương mới bằng lòng buông tay?”. Thanh âm sau lưng vang lên lần nữa, hàm chứa sự nhẫn nại và hiếu kỳ.
“Xin lỗi nhé!”. Phong Tịch khẽ phun ra một câu, nhìn chòng chọc vào chàng trai áo tuyết.
“Xin lỗi?”. Giọng nói sau lưng dường như đang mang vài phần buồn cười.
“Thuộc hạ của huynh vô cớ rút kiếm ám sát đệ đệ của ta, nếu ta không đến kịp, chẳng phải tiểu đệ sẽ mất mạng dưới kiếm của y sao?”. Phong Tịch vẫn không quay đầu lại mà dán chặt mắt vào tuyết y nam tử, nét lười biếng trên khuôn mặt nàng nàng hóa thành vẻ nghiêm nghị: “Có thể trong mắt các vị mạng người chỉ như cỏ rác nhưng đối với ta, đệ đệ còn quý hơn bất kỳ bảo vật nào trên đời!”
“Lệnh đệ vẫn chưa bị thương mà!”. Tiếng nói phía sau lạnh dần.
“Vì chưa bị thương hay mất mạng nên các người mới không cần xin lỗi hay chịu trách nhiệm về hành vi của mình, đúng không?”. Tròng mắt Phong Tịch bắn ra tia sắc bén làm người nam áo tuyết không khỏi phát run, nhưng tính cách kiêu ngạo không cho phép y cúi đầu chịu thua, vẫn tỏ ra lạnh lùng đối diện Phong Tịch.
“Đã như vậy …” Phong Tịch nghiêng đầu nhe hàm răng trắng tinh, dưới ánh nắng mặt trời, nụ cười nàng lấp lánh như tuyết ngọc: “Ta cũng từng gϊếŧ không ít người nhưng tự hỏi bản thân đã gϊếŧ người vô tội nào chưa, hay là ta cũng thử gϊếŧ một kẻ lạ mặt xem sao!”
Nam tử áo tuyết vẫn còn chưa hoàn hồn bởi nụ cười của nàng, cổ tay đã cảm thấy đau nhức, sau đó năm ngón tay tê tái, bảo kiếm nhanh chóng tuột xuống.
“Công tử cẩn thận!”. Nam tử áo tuyết lấy lại tinh thần kêu lên sợ hãi, không để ý bản thân mà chỉ lo nhắc nhở chủ tử.
“Huynh cũng nếm thử cảm giác này đi!”. Phong Tịch khẽ quát lên, đoạt kiếm y trong nháy mắt, khẽ đảo cổ tay, trường kiếm hóa thành cầu vồng nhắm thẳng vào bóng người sau lưng. Nàng thực hiện liên tục các động tác này chỉ trong tích tắc, nhanh đến mức khiến người ta chưa kịp phản ứng đã thấy ánh kiếm sáng rực như mặt trời xông đến chín tầng mây, kề sát cổ người đối diện.
Vị công tử thấy kiếm quang đâm tới linh hoạt như vô lực, lại trong chớp mắt gần ngay trước mặt mình, hàn khí dày đặc, thân thủ cô gái sắp đến đã không thể khinh thường được! Hắn cấp tốc tránh sang bên trái, kiếm thứ nhất chỉ xẹt qua thân, nhưng chưa đợi hắn có thời gian để thở, kiếm thứ hai đã lướt đến như bóng ma, đâm thẳng vào hai mắt.
Người nọ không ngờ đối thủ nhanh đến thế, không thể tránh kịp, hắn giơ tay áo, lam quang chợt lóe, khó khăn lắm mới chặn được trường kiếm. Mũi kiếm nàng chỉ cách mí mắt hắn không đến nửa tấc!
Down.load tại fan.page.ngôn.tình.miễn.phí.
“Công tử!”. Nam nhân áo tuyết thấy thế không khỏi lo âu, muốn động thủ nhưng lại cố hết sức nhẫn nhịn.
“Không tệ!”.
Cổ tay Phong Tịch hơi run, mũi kiếm đập vào trên vật phát ánh sáng xanh – một thanh loan đao lam nhạt dài tầm một thước, dưới ánh mặt trời màu của nó di động thành hình trăng khuyết, quang mang sâu thăm thẳm. Người kia vận lực vào cánh tay, đao kiếm chạm nhau phát ra tiếng vang thanh thúy, cổ tay hai người đều cảm thấy tê rần.
“Công lực tốt!”
Lần này là vị công tử kia cất tiếng khen ngợi, lời còn chưa dứt, đoản đao đã rạch một đường, mang theo lam quang yêu dị quét qua gáy Phong Tịch. Phong Tịch thấy vậy rùng mình, trường kiếm trong tay nhảy múa dệt thành một bức tường tuyết rậm rạp. Lam quang đang di chuyển ngừng trước bức tường tuyết, chỉ nghe âm thanh của đao kiếm vang lên “đinh, đinh, đinh…”, hai người tiếp cận nhau, trong nháy mắt giao thủ đến bốn, năm chiêu nhưng không ai phá được phòng thủ của đối phương.
“Tiếp chiêu!”.
Phong Tịch quát nhẹ một tiếng, cổ tay phải vừa chuyển động, trường kiếm quay lại va chạm đoản đao của người kia, tiếp đó đâm về phía ngực. Đồng thời tay áo trái nàng phất lên như mây trắng lăng không, bay thẳng đến trước mặt địch thủ, còn chưa đến nơi, gió trong tay áo đã đâm vào da thịt đau nhức.
Mà người nọ tuy kinh ngạc bởi công lực của nàng khá cao, biến chiêu cực nhanh nhưng vẫn không chút hoang mang. Tay phải hắn giơ lên, đoản đao ngăn cản trường kiếm đang đâm tới trước ngực, tay trái cũng vung lên hóa thành chưởng đao, mang theo tám phần công lực, chém thẳng về tay áo trái Phong Tịch.
“Ha ha… Tiếp thêm chiêu này nữa!”
Phong Tịch thấy vậy cười vui vẻ, cổ tay trái nhấc lên, tay áo trước khi chạm vào chưởng đao của tên công tử bỗng biến mất, trong nháy mắt lại cuốn đến nhanh hơn điện cắt thẳng vào chưởng trái của hắn! Nếu như chiêu này của nàng thành công, hắn chắc chắn sẽ mất luôn một bàn tay!
Võ công người kia cũng rất cao minh, đứng trước hiểm nguy vẫn không tỏ vẻ sợ hãi. Vào lúc tay áo nàng chạm vào chưởng hắn, chưởng biến thành trảo, một trảo năm ngón cắm xuống, chỉ nghe một tiếng “Hí” giòn tan, cả hai liền tách nhau ra, nửa ống tay áo phiêu phiêu trên không trung rơi xuống giữa hai người.
“Tỷ tỷ!”. Hàn Phác thấy thế vội vàng chạy đến bên cạnh Phong Tịch.
“Công tử!”. Nam tử áo tuyết cũng gấp rút đến cạnh người kia, trừng mắt nhìn Phong Tịch, nét mặt vừa thẹn vừa giận. Thẹn là do mình tự phụ kiếm thuật tuyệt thế, hôm nay lại bị người ta đoạt kiếm! Giận là vì cái cô thôn nữ này lại dám động thủ với công tử.
“Tỷ tỷ, tỷ không bị thương chứ?”. Hàn Phác lo lắng nhìn Phong Tịch.
“Không sao.” Phong Tịch cúi đầu cười bảo cậu đừng lo lắng, bên trái đã mất nửa ống tay áo, nàng khẽ giơ lên lộ ra cánh tay trắng nõn như ngó sen, thanh khiết như bạch ngọc, chỉ có bàn tay hơi đen đen bẩn bẩn: “Chà, mất một đoạn tay áo! Nhiều năm rồi không gặp được đối thủ như vậy!”.
“Công tử, ngài không sao chứ?”. Nam tử áo tuyết cũng quan tâm hỏi han chủ nhân, nếu công tử ở bên cạnh mình mà bị thương, vậy thì thật là… Nghĩ thế y không khỏi cảm thấy lạnh sống lưng, hai tay nắm chặt.
“Giản, không cần tự trách mình.” Người nọ trấn an y, nâng tay trái của mình lên xem, mu bàn tay còn lưu một vết máu nhàn nhạt chừng ba tấc: “Võ công của vị cô nương này trên giang hồ hiếm có đối thủ, ngay cả ta cũng không thể chiếm ưu thế!”.
Phong Tịch nghe vậy không khỏi ngẩng đầu nhìn, vừa thấy hắn thì ngẩn người ra!
Hóa ra là một vị công tử trẻ tuổi đẹp trai anh tuấn, tuổi chừng hai lăm, hai sáu, dáng người cao ráo, mặc bộ cẩm bào màu tím nhạt, mái tóc đen dài được buộc sau đầu bởi một đoạn dây gấm tím than. Tựa hồ ông trời đã lựa chọn những loại ngọc thạch tốt nhất để đúc nên khuôn mặt tuyệt thế của hắn, đôi con ngươi ánh lên sắc vàng nâu hiếm thấy, thần thái tôn quý cứ tùy ý đứng như vậy, phảng phất như vương giả quân lâm thiên hạ, ngạo nghễ nhìn xuống nghìn dặm giang sơn cùng muôn vạn con dân dưới chân mình.
“Ồ, đây là lần đầu tiên ta gặp được một người có khí thế và vẻ ngoài ngang với con hồ ly đen.” Phong Tịch nhìn công tử áo tím không khỏi mở miệng lẩm bẩm.
“Tỷ tỷ, tỷ nói gì cơ?.”. Hàn Phác hỏi lại, chỉ vì thanh âm của nàng đích thực quá nhỏ, chẳng thể nghe được gì.
“Ta đang nói… đệ chừng nào thì mới có thể lớn được như vậy!”. Phong Tịch cúi đầu liếc Hàn Phác: “Uhm, nếu có một đệ đệ tuấn mỹ thật là tốt, đến lúc đó chắc chắn sẽ giống như con hồ ly đen kia, trên đường đi có mỹ nữ tự nguyện dâng tặng quần áo thức ăn, cả đời chẳng cần phải lo ăn lo uống gì!”
“Võ công cô nương cao thâm quả thật hiếm thấy, chẳng hay có thể cho biết quý danh?”.
Vị công tử áo tím quan sát kỹ Phong Tịch, bộ quần áo của cô gái trước mắt đã dính đầy bụi vàng tro đen lẫn lộn, nhìn không ra màu gì, gương mặt lấm tấm trắng đen, trên trán đeo một khối trang sức xám xịt, không rõ là vật gì, cả người thật sự không có gì đáng khen. Thế nhưng nàng lại có đôi mắt trong suốt đặc biệt tựa như một ngôi sao mọc trên đỉnh đầu, soi sáng người lữ hành bôn ba vạn lý bị hỗn loạn trong bóng đêm mờ mịt nơi hoang dã, không biết đi đâu về đâu. Ánh sáng lạnh lẽo tản ra làm người ta hoa mắt, không tự chủ được muốn nhìn thêm lần thứ hai. Đến khi nhìn lại thấy người con gái bẩn bẩn này có một khí chất phấn khởi hào hiệp, giống như một luồng gió hồng mềm mại vô câu vô thúc giữa đời thường!
“Hừ! Đại danh của tỷ tỷ ta há có thể tùy tiện cho người khác biết!”. Hàn Phác nghe vậy hừ mũi một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn ngẩng cao: “Chí ít thì các người phải xin lỗi ta trước mới đúng!”
“Hả?”. Công tử áo tím liếc nhìn Hàn Phác, nhàn nhạt lên tiếng.
“Các người khi không làm ta kinh sợ, đương nhiên phải xin lỗi ta rồi.”. Hàn Phác lớn giọng nói, có điều khi thấy ánh mắt của vị công tử áo tím đảo qua, không hiểu sao cậu nổi cả gai ốc, khí thế yếu đi vài phần.
“Vậy xin hỏi tiểu huynh đệ tên gì?”, Công tử áo tím lại hỏi tiếp.
“Ta là Hàn Phác! Là người mà tương lai sẽ trở thành đại hiệp còn lợi hại hơn cả Bạch Phong Hắc Tức!”. Hàn Phác vừa nghe thấy người ta hỏi danh tính mình, lập tức hào hùng tự giới thiệu, hoàn toàn quên lúc nãy mình như “con rùa rụt cổ”.
“Ha ha… Ha ha…”
Công tử áo tím liền ngửa đầu cười to, cả người hắn tỏa ra một loại khí phách kiêu ngạo, tựa như sư tử mạnh mẽ gầm gừ, khiến kẻ khác không thể đến gần. Còn nam nhân áo tuyết đứng bên cạnh hắn cũng cau mày liếc Hàn Phác, ánh mắt kia rõ ràng cho cậu biết, y không tin cậu có năng lực đó!
“Cười cái gì! Ngươi không tin phải không? Hừ! Nên biết rằng tỷ tỷ của ta chính là…” Bị người khác chế giễu như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn ám đầy bụi đen của Hàn Phác cũng đỏ lên, đang muốn đưa một nhân vật lợi hại ra để dọa người, thì bị đánh một cái vào ót, đành nuốt luôn nửa câu sau vào bụng.
“Đệ làm mất mặt mình chưa đủ hay sao mà còn muốn làm mất mặt cả ta nữa?”. Phong Tịch vỗ bốp vào sau gáy Hàn Phác, sau đó nghiêng người liếc công tử áo tím, miễn cưỡng nói: “Huynh phải biết câu sóng sau xô sóng trước, một ngày nào đó nó thật sự có thể sẽ vượt qua được những người này! Huynh cần gì phải cười nhạo đến thế!”.
“Hàn cô nương, thật ra ta không có ý chế nhạo nó to mồm mà là đang khen ngợi nó, tiểu đệ này còn nhỏ đã có chí lớn, mai sau chắc chắn sẽ có thành tựu phi thường.” Công tử áo tím thu lại nụ cười và khí chất ngông cuồng khi nãy, tuy vậy giọng nói vẫn không che đậy được ngạo khí ngút trời: “Chẳng qua Bạch Phong Hắc Tức đã tiếng tăm lừng lẫy mười năm, muốn vượt qua họ cũng không phải chỉ nói là làm được.”.
“Tỷ tỷ của ta mới không… “Ối ối…” Hàn Phác thấy người này gọi lầm Phong Tịch thành “Hàn cô nương”, đang muốn chỉnh lại thì gáy lại bị đập thêm một cái nữa, nửa câu sau đành nuốt xuống.
“Phải vậy không? Cứ rửa mắt chờ đi, Bạch Phong Hắc Tức dù lợi hại thế nào cũng không chống nổi thời gian, sẽ có ngày già yếu chết đi, trong võ lâm tất có người khác thay thế vị trí.” Phong Tịch thản nhiên nói rồi ném trường kiếm đến trước người nam áo tuyết, tay dẫn Hàn Phác đi: “Phác nhi, nếu nắm đấm của đệ đã không cứng như họ thì chúng ta phải chạy thôi.”
“Chậm đã!”. Nam tử áo tuyết đột ngột lên tiếng gọi họ lại.
“Thế nào? Huynh còn muốn đánh một trận nữa phải không? Mặc dù muốn đánh thắng công tử nhà huynh hơi cực chút, nhưng muốn thắng huynh lại chẳng khó gì!”. Phong Tịch dừng bước, quay đầu liếc mắt nhìn chàng trai áo trắng như tuyết, nhàn nhạt nói.
“Xin lỗi.”. Nam nhân áo tuyết bỗng lên tiếng.
“Ách!”. Phong Tịch nghe vậy không khỏi ngạc nhiên, nàng tưởng cái người tuyết kiêu ngạo này có chết cũng không chịu cúi đầu nhận sai, ai ngờ y đột nhiên tự động xin lỗi.
“Tiêu Giản ta không phải là kẻ lạm sát người vô tội.”. Nam tử áo tuyết lạnh lùng phun ra một câu, tuy nhiên vẫn kiên quyết không giải thích nguyên nhân vì sao ám sát người.
“Hả?.” Phong Tịch nghe được những lời này không khỏi quay lại tinh tế nhìn y, sau đó cười sáng sủa: “Tiêu Giản sao? Ta biết rồi.”
Nam tử áo tuyết – Tiêu Giản bị nụ cười của nàng mê hoặc, rõ ràng gương mặt nàng vừa đen vừa bẩn, không chê nàng xấu đã là vô cùng nể nang rồi. Vậy mà hết lần này đến lần khác y cứ ngắm nụ cười sáng như trân châu của nàng, dù bị bụi che phủ nhưng vẫn lộ ra ánh sáng rực rỡ khiến người ta không thể không nhìn. Nhớ lại lúc trước mình cũng vì nụ cười này mà thất thần đến nỗi mất cả trường kiếm trong tay, lòng y bỗng dưng sinh ra chút ảo não.
“Cô nương thân gái sao lại cùng tiểu đệ đệ xuất hiện ở nơi núi non hoang vu này?”.Công tử áo tím thắc mắc, hiếm khi sinh ra hứng thú với người xa lạ như vậy.
Phong Tịch quay đầu lại nhìn vào đôi mắt đang dò xét của vị công tử kia, cười nhạt nhẽo mỉa mai: “Hình như một nhân vật như công tử càng không nên xuất hiện tại nơi hoang dã mới đúng.”
“Cô nương là người thứ hai mà cho đến nay ta… không chắc sẽ thắng, vì sao chưa hề nghe thấy biệt hiệu của nàng trên giang hồ?”. Công tử áo tím hỏi lại.
“Người thứ hai?” Phong Tịch nghe vậy ngoảnh đầu đi, đôi mắt cười thành hai vầng trăng non: “Vậy người thứ nhất là ai? Sau đó còn người thứ ba, thứ tư không?”
“Người thứ nhất là Ngọc Vô Duyên, còn về phần người thứ ba, người thứ tư thì có thể có, cũng có thể không.”. Công tử áo tím nghiêm túc đáp, dáng vẻ của hắn vẫn vô cùng cuồng ngạo, không coi người trong thiên hạ ra gì.
“Ngọc Vô Duyên?!” Phong Tịch nghe vậy đôi mắt lười biếng chợt lấp lánh tỏa thanh quang sáng ngời, nét cười nhàn nhạt, trào phúng trên khuôn mặt cũng chuyển sang mừng rỡ thích thú: “Có phải là thiên hạ đệ nhất công tử ‘Ngọc công tử’? Có thể sánh cùng người ấy trở thành một trong những người huynh không chắc thắng được, thật vinh hạnh! Vinh hạnh!”
“Cô nương cũng biết Ngọc công tử sao?”. Công tử áo tím không khỏi có chút nghi hoặc khi thấy vừa nói tên Ngọc Vô Duyên nàng lại mừng rỡ tôn sùng như thế.
“Phong vũ thiên sơn Ngọc độc hành, thiên hạ khuynh tâm thán Vô Duyên! Ngọc Vô Duyên – Ngọc công tử phong tư tuyệt thế, cả thiên hạ ai không muốn kết giao? Chỉ tiếc là nghe danh từ lâu vẫn chưa có duyên gặp mặt!”.Phong Tịch than thở tiếc nuối, ngửa đầu nhìn trời, nắng gắt chói chang, chẳng biết người ấy có tỏa sáng rực rỡ như vầng thái dương mà người đời đồn hay không?
“Nếu như nói thế nhân này ai là người ta mong muốn quen biết nhất, thì chỉ có một người – Ngọc công tử!”
“Chỉ có một người là Ngọc công tử?”.Trong mắt vị công tử áo tím hiện lên tia sáng, bộ dáng tươi cười sâu xa: “Toàn bộ thiên hạ mà chỉ có mỗi Ngọc công tử lọt vào trong mắt cô nương?”.
“Ha ha…” Phong Tịch chợt bật cười, quay đầu lại nhìn hắn đùa cợt: “Huynh bất bình vì ta không đặt huynh vào mắt?”
“Cô nương đừng quá tự phụ!”. Công tử áo tím nghe vậy thu lại ý cười, thay vào đó là vẻ mặt băng lãnh. Trong khoảnh khắc ngọn núi hoang này tỏa ra cảm giác lành lạnh dày đặc ngấm vào xương tủy, tựa như chìm vào cuối thu.
“Công tử thật kiêu ngạo, đừng nói là huynh, ngay cả tứ đại công tử trong thiên hạ, công tử Lan Tức, công tử Phong Tức, bao gồm cả…” Phong Tịch đối đáp không chút sợ hại, ánh mắt bắn thẳng đến công tử áo tím, sắc bén như tuyết kiếm: “…bao gồm cả thế tử nước Hoàng – công tử Hoàng Triều, ta cũng hoàn toàn không coi vào đâu!”
Một lời nói ra, Phong Tịch không còn giống Bạch Phong Tịch lười nhác vui vẻ như bình thường, nàng lúc này mang một loại ngạo khí không coi thiên hạ là cái thá gì, bình tĩnh đứng thẳng, hai mắt nhìn công tử áo tím không hề tỏ ra yếu thế.
“Hả?” Công tử áo tím nghe vậy liền sửng sốt, sau đó cất tiếng cười to “Ha ha… Ha ha…”
Tiếng cười cao hứng, vang khắp miền sơn dã.
“Cuồng vọng! Vô lễ!”.Tiêu Giản liếc nhìn Phong Tịch, lạnh lùng phun ra hai từ, sau đó đưa tay rút kiếm.
“Được! Được! Được lắm!”. Công tử áo tím sau khi dừng cười khen tấm tắc, trong lòng vẫn vui vẻ không ngớt: “Từ khi sinh ra tới nay ta chưa hề nghe ai nói thế! Nàng là người đầu tiên! Mà cũng chỉ có nàng mới dám nói những lời này!”
“Hoàng thế tử cao cao tại thượng đương nhiên khó có thể nghe được những lời vọng ngôn.”.Phong Tịch thản nhiên trả lời.
“Vì sao cô nương dám khẳng định ta là Hoàng Triều?”. Công tử áo tím hơi kinh ngạc khi bị nàng nhận ra thân phận.
“Không phải ta tự phụ, sống trên giang hồ bao năm qua, cả thiên hạ này người có thể đấu nổi với ta cũng không nhiều.”.Phong Tịch nhặt nửa ống tay áo rơi trên đất trải ra lòng bàn tay, sắc mặt tiếc nuối: “Đếm đi đếm lại cũng không quá năm người, khí thế Hoàng thế tử kinh tâm, ta nhận ra cũng là điều bình thường.”
“Huống chi có được gia nhân như này, thế gian biết có bao người?”. Phong Tịch ném ống tay áo nhẹ nhàng theo gió bay đi, chầm chậm nhìn Tiêu Giản: “Mà trên cõi đời này, kẻ tinh thông kiếm thuật, lại mang tên Giản thì còn ít hơn, phải không? Tảo Tuyết tướng quân của Hoàng Quốc?”.
“Lệnh đệ ẩn nấp khiến tôi tưởng là thích khách, vừa rồi đã mạo phạm, xin thứ lỗi.”. Tiêu Giản bất thình lình chắp tay thi lễ với nàng, bộ dáng cung kính nghiêm chỉnh.
“Tiểu tử thối này làm ta dính đầy tro bụi, vốn định đánh mông nó, ai ngờ nó trốn còn nhanh hơn thỏ, để huynh dọa nó sợ cũng là đáng đời. Chỉ là hiểu lầm, tướng quân không cần đa lễ.”. Ngươi kính một thước, ta nhường một trượng, Phong Tịch cũng đáp lễ.
“Cô nương đã đoán ra thân phận của hai chúng ta, mà chúng ta lại chẳng biết cô nương là ai, xem ra luận về con mắt nhìn người, ta chịu thua.”.Ánh mắt sắc bén của Hoàng Triều ngắm Phong Tịch, dường như muốn thăm dò nàng.
“Thân phận Hoàng thế tử là do tự ta nhận ra, thế nên đương nhiên danh tính của ta cũng nên để thế tử tự khám phá, như vậy mới công bằng, không phải sao?”. Phong Tịch cười nhạt.
“Nữ nhi trong thiên hạ có võ nghệ tuyệt đỉnh không nhiều, đầu tiên là Bạch Phong Tịch, kế đến là công chúa Tích Vân và Thu Cửu Sương nước ta.”. Hoàng Triều nghi hoặc nhìn Phong Tịch, trong đầu loại bỏ từng nhân vật mình đã biết: “Cửu Sương là thuộc hạ của ta tất nhiên ta biết, mà ta chưa từng gặp qua Bạch Phong Tịch, nghe đồn nàng ấy được xưng là ‘Tố y tuyết nguyệt, tao nhã tuyệt thế, cô nương…”
Hoàng Triều dừng lại nhìn lại bộ dáng bẩn thỉu của Phong Tịch, ngũ quan còn không thấy nói chi tới hai chữ “Tao nhã”.
“Hihi, ta quái dị như vầy chắc không phải Bạch Phong Tịch ‘Tao nhã tuyệt thế’ như lời huynh nói có đúng không?”. Phong Tịch nghe vậy cười cười, cũng không hề tỏ ra bất mãn.
“Cô nương không phải Bạch Phong Tịch thì đương nhiên cũng không phải là công chúa Tích Vân.Công chúa Tích Vân của Bạch Phong Quốc mặc dù lập nên Phong Vân Kỵ nhưng chưa từng nghe nói nàng đặt chân vào chốn giang hồ, mà với tư cách là một tướng soái, có khi cũng không nhất định phải có võ nghệ tuyệt thế, vì vậy võ nghệ của công chúa ra sao cũng khó kết luận khi chưa từng thấy qua. Huống chi công chúa xuất thân vương thất, sống an nhàn sung sướиɠ, sao có thể dễ dàng xuất hiện ở đây.” Hoàng Triều nói chắc chắn.
“Ừm.” Phong Tịch nghe vậy gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
“Về phần những nữ tử cao cường khác trên giang hồ…” Hoàng Triều bấm đốt ngón tay đếm đếm: “Đan Phi Tuyết của am Phi Tuyết có danh xưng Lãnh Diện La Sát, nhưng cô nương thì hay tươi cười, mà Đan Phi Tuyết đã xuất gia, tất nhiên không phải. Mai Tâm Vũ của Mai Hoa Lĩnh với tuyệt chiêu mưa hoa mai vang dội giang hồ, ba năm trước đã gả cho Lạc Đào đại hiệp Nam Chiêu làm vợ, hai người phu thê tình thâm, chẳng thể nào một mình xuất hiện nơi đây. Phẩm Quân Ngọc của Phẩm Ngọc Hiên y thuật tuyệt hảo, tấm lòng Bồ Tát, mỗi ngày có hàng dài người đến cầu nàng trị bệnh, làm sao rảnh rỗi du ngoạn núi non…”
Hoàng Triều kể tên từng vị nữ hiệp trong giang hồ, nhưng vẫn chưa tìm ra người nào giống với cô gái trước mắt, trong lòng càng kinh nghi: “Cô nương họ Hàn, thứ cho Hoàng Triều nông cạn, chưa từng nghe qua có một vị ‘Hàn nữ hiệp’ võ công tuyệt đỉnh trên giang hồ!”
“Hì hì… Ta chưa bao giờ bảo ta họ Hàn nha.”.Phong Tịch cười nhẹ, không nói rõ thân phận của mình: “Hoàng thế tử lớn lên tại vương cung nhưng lại thấu hiểu chuyện giang hồ, chỉ là… trên thế gian này có nhiều chuyện huynh và ta không biết.”
“Cô nương biết rõ chuyện giang hồ thế chắc là người hay lưu lạc giang hồ, với thân thủ của cô nương, quyết không phải hạng tiểu bối vô danh.”. Hoàng Triều khẳng định, không hề chớp mắt nhìn thẳng Phong Tịch: “Nếu như nàng chịu rửa sạch mặt cho ta thấy được diện mạo thật, vậy thì không khó để ta nhận ra nàng là ai.”
“Sao?”. Hai tay đen bẩn của Phong Tịch xoa khuôn mặt cũng dính đầy bụi đen, sau đó cúi đầu nhìn kỹ bản thân, không khỏi cười nhạo: “Ha, chẳng những ta muốn rửa mặt mà còn muốn tắm rửa toàn thân nữa, Hoàng thế tử muốn thấy mặt thật của ta, chẳng lẽ lại muốn đi theo ta ư?”
“Hả?”. Hoàng Triều nghe vậy chợt giật mình ngây ngốc, hắn vốn xuất thân tôn quý, người thường tiếp xúc với hắn ai cũng cung kính lễ nghĩa, mà những nữ nhân hắn biết đều là danh môn khuê các, tao nhã hiền thục; ngay cả mấy nữ hiệp giang hồ có hào khí nam nhi, dù họ không câu nệ tiểu tiết nhưng cũng không giống cô gái trước mặt này phát ngôn phóng khoáng, chuyện tắm rửa mà cũng hỏi nam nhân có muốn đi theo hay không, trong thiên hạ có nữ nhân lớn gan như vậy sao?
Hoàng Triều không khỏi trầm mặc, dùng ánh mắt chưa bao giờ có đánh giá Phong Tịch. Cô gái trước mắt là người phóng túng dâʍ đãиɠ? Không giống! Đôi mắt kia không hề có một chút dâʍ ɭσạи tâm tà, mà trong suốt thanh thoát như hồ nước trên trời, nụ cười nhẹ nhàng mát mẻ, thân thể dù hơi bẩn nhưng vẫn mang khí chất băng thanh ngọc khiết.
Bỗng nhiên khuôn mặt cao quý đoan nghiêm của Hoàng Triều hiện lên nét nghiền ngẫm, nhẹ nhàng cười đáp: Nếu cô nương muốn, Hoàng Triều nguyện pha hương nấu nước cầm khăn cho nàng.”
“Ách?” Lần này đến phiên Phong Tịch kinh ngạc, từ khi xuất đạo đến giờ, trừ con hồ ly đen kia, ít ai có thể thản nhiên đáp lại những câu nói thế tục khó dung của nàng. Nếu như đổi lại là Yến Doanh Châu, chắc chắn lúc này mặt huynh ấy đã đỏ bừng rồi, còn như người tuyết xinh đẹp kia, thế nào cũng đưa ra khuôn mặt lạnh như băng, nửa con mắt cũng không thèm liếc nhìn nàng, vậy mà Hoàng Triều này… Ôi! Người có thể liệt vào hàng tứ đại công tử đúng là không thể khinh thường!
“Thế nào? Cô nương không dám sao?”. Hoàng Triều thấy Phong Tịch ngạc nhiên, cười đùa nói.
“Ừm, không phải ta không dám.”. Phong Tịch chà chà tay, gãi đầu đáp: “Mà để cho thế tử nước Hoàng tới hầu hạ, dù là hoàng thượng trong kim điện Đế đô cũng chưa có may mắn đó, huống chi là tiểu dân như ta, ta sợ bị giảm thọ lắm!”
“Ha ha…” Hoàng Triều cất cao giọng cười to, sau đó giơ hai tay ra: “Ngày nào đó ta sẽ đào cả núi hoang này làm thành hồ nước, đến lúc đó mời cô nương tới đây rửa mặt được không?”
“Đào núi làm hồ?”. Phong Tịch nghe xong câu đó nhìn chằm chằm vào Hoàng Triều, thấy hắn không phải đang đùa, trong lúc ngẩn ngơ chợt cảm giác rằng người này nói được thì sẽ làm được: “Nếu huynh thật sự đào hồ tại đây, dù ở chân trời góc bể nào ta cũng sẽ trở về rửa mặt!”
“Được! Một lời đã định!”
“Một lời đã định!”
Hai người cùng đập tay thề, sau đó nhìn sang đối phương, bỗng nhiên cả hai đều ngửa mặt lên trời cười sảng khoái.
Tiêu Giản nhìn hai người đang cười to kia, cặp mắt như tuyết thoáng qua một suy nghĩ sâu xa, y tỉ mỉ đánh giá Phong Tịch từ đầu đến chân, sau cùng ánh mắt dừng lại tại món trang sức trên trán nàng, giống như muốn tìm chút manh mối.
“Ta đói bụng, huynh mời ta ăn cơm đi.”. Phong Tịch dừng cười, không khách khí mở miệng yêu cầu.
“Ăn cơm?”. Hoàng Triều hỏi ngược lại, sao chuyển từ tắm rửa sang ăn cơm nhanh vậy?
“Thế nào? Huynh chê tiểu dân hoang dã như ta ư?”. Phong Tịch trừng mắt.
“Không phải! Hoàng Triều cũng giống cô nương thôi, có người dù thân phận chí tôn cao quý ta cũng không thèm liếc mắt đến, nhưng có người chỉ như nô bộc tôi tớ, Hoàng Triều cũng nguyện uống chung một chén nước.”. Hoàng Triều cười nhạt: “Ta mời nàng ăn cơm!”
“Phác nhi, hôm nay chúng ta có cơm ăn rồi.”. Phong Tịch quyết định luôn, giang tay dãn gân cốt, sau đó lại vỗ đầu Hàn Phác đang ngơ ngác nhìn Hoàng Triều.
“Tỷ tỷ, đây là Hoàng Triều! Thế tử nước Hoàng! Là một trong tứ đại công tử nổi danh giống như Hắc Phong Tức huynh đó!”. Hàn Phác im lặng trong chốc lát thì hai mắt phát sáng, vô cùng sùng bái nhìn Hoàng Triều.
Ôi, tướng mạo thế này, phong thái thế này, hành động lại như này…. Thật không hổ là công tử Hoàng Triều! Khí phách thế mới giống người có tiếng tăm, ai như… Ánh mắt cậu quan sát Phong Tịch, ôi ôi, sao mình cứ khăng khăng tìm một người không giống với đại nhân vật nhất làm tỷ tỷ cơ chứ…
“Vậy thì sao? Lau nước miếng của đệ đi!”. Phong Tịch hung hăng cốc đầu Hàn Phác, cái tên nhóc ngu ngốc này, thật là làm mất thể diện!
“Tiểu đệ đệ, đệ có một tỷ tỷ như vậy thì tương lai nhất định sẽ hậu sinh khả úy.” Hoàng Triều cười nhìn Hàn Phác.
“Đi, ăn cơm thôi.” Phong Tịch phất tay đi trước.
Tiêu Giản tự đi trước dẫn đường, bọn họ đi chưa tới một dặm thì thấy một chỗ đầy cỏ tương đối bằng phẳng trên sườn núi, phía trước có bốn người đang đứng.
“Công tử.” Bốn người vừa thấy Hoàng Triều trở về liền khom người hành lễ.
“Ừ.” Hoàng Triều khẽ gật đầu.
“Oa! Nhiều đồ ăn quá!” Hàn Phác là người đầu tiên kêu lên.
Trên bờ cỏ trải một tấm thảm vuông màu tím dài một trượng, bày đủ loại thức ăn, điểm tâm và rượu ngon.
“Đệ muốn ăn vịt quay!” Hàn Phác chạy nhanh về phía con vịt vàng ươm chính giữa thảm.
“Vịt quay là của ta! Khổng Dung nhường lê [1],hiểu chưa!”. Phong Tịch cũng bay về phía con vịt kia.
[1] Khổng Dung 4 tuổi đã biết nhường lê cho anh chị em trong nhà. Hai câu này trong sách Tam Tự Kinh đã nói đến đức tính nhường nhịn, nhường người khác ăn quả lê lớn hơn.
Hai bóng người một lớn một nhỏ lao vào con vịt quay, đến lúc thấy con vịt sắp không giữ được, hai người chợt dừng bước, bốn cánh tay đồng loạt ngưng lại trước con vịt một tấc.
Không phải do họ nhường đâu, mà là do bàn tay của họ — cực kỳ dơ bẩn!
“Mượn quần áo của huynh một chút!”
Tiêu Giản còn chưa kịp ngồi xuống liền thấy hoa mắt, Phong Tịch đã bay tới trước người kéo kéo ống tay áo của y. Y cúi đầu nhìn, đôi mắt trợn to, nàng… nàng lấy ống tay áo của mình lau tay! Tay áo trắng tinh như tuyết bỗng hóa thành một màu đen thui.
“Cô… cô…” Nhất thời Tiêu Giản không thốt nên lời.
“Đừng có ki bo vậy! Nếu quần áo của ta vẫn còn sạch sẽ, ta lau vào người huynh làm gì! Dù sao huynh cũng có tiền mà, lát nữa mua bộ đồ mới là được!”. Phong Tịch vừa vô tư nói vừa cố gắng lau sạch vết bẩn trên tay.
“Cô… cô… cô có thể đi rửa tay mà!”. Tiêu Giản rốt cuộc cũng phải hét lên, thanh âm rất tương phản với vẻ bề ngoài thanh tú, đôi mắt phát ra màu lam nhạt dị thường.
“Oa! Lại đổi màu! Lại đổi màu kìa!”. Phong Tịch giống như đứa trẻ nhặt được vật báu, cao hứng chỉ vào đôi mắt y la to.
“Đổi cái gì? Đổi cái gì cơ?”. Bên kia Hàn Phác đang đổ rượu ra rửa tay, nghe Phong Tịch kêu thế, liền cầm bầu rượu chạy qua.
“Đệ… đệ…. đệ dùng rượu để rửa tay?”. Tiêu Giản thấy bầu rượu trong tay Hàn Phác, con ngươi xinh đẹp suýt chút nữa nhảy ra khỏi tròng mắt, màu lam càng lúc càng đậm hơn: “Trời ạ, đây là rượu Yên Chi đấy!”.
“Oa! Tròng mắt huynh ấy biến thành màu lam!”. Hàn Phác cũng sợ hãi kêu lên.
“Rượu Yên Chi? Rượu Yên Chi một nghìn vàng một bình?”. Phong Tịch chụp bầu rượu từ trong tay Hàn Phác ngửi: “Úi, chính là nó!”.
“Cô cũng biết là nghìn vàng một bình hả?”. Tiêu Giản lầm bầm, cuối cùng cũng biết phân biệt tốt xấu, vốn tưởng rằng Phong Tịch sẽ tiếc của, ai ngờ…
“Ta đây cũng rửa tay chút!”. Nàng vừa dứt lời, dốc ngược bình, đổ sạch rượu lên tay.
Tiêu Giản lập tức trợn mắt há mồm, hoàn toàn không nói nên lời.
“Trả huynh cái bình!”. Phong Tịch ném bầu rượu vào Tiêu Giản, sau đó vỗ hai tay lên vai Tiêu Giản: “Cho mượn lau tay nữa nhé!”.
Vai áo Tiêu Giản liền có hai dấu tay ẩm ướt của ai đó.
“Vịt quay của ta!”. Phong Tịch nhón mũi chân, cả người rơi vào chiếc thảm, nàng giơ tay chộp lấy con vịt đưa lên mép, cắn một miếng to, phút chốc nửa cái đùi vịt trôi vào trong bụng.
“Á!”. Ánh mắt Hàn Phác còn đang ngây ngốc nhìn con ngươi của Tiêu Giản cuối cùng cũng phục hồi tinh thần, tức khắc chạy đến, đặt mông xuống tấm thảm, duỗi tay ra: “Hai cái đùi gà ướp mật này là của đệ!”.
“Khay tôm ngâm tương kia là của ta!”
“Còn đĩa bánh phù dung là của đệ!”
“Vậy hộp bánh bơ tím là của ta!”
…
Hai người thay phiên chia nhau hết đống đồ ăn trên thảm, mỗi lần cướp được món nào đều quay lại nhìn Tiêu Giản, rất hài lòng khi thấy màu lam trong đôi mắt người kia đậm dần lên, cuối cùng trở thành màu xanh biếc như bầu trời!
“Giản, hôm nay cậu thật dễ bị kích động.”. Hoàng Triều ngồi đường hoàng một bên bình tĩnh quan sát, thấy y từ trước đến giờ luôn yên lặng lạnh lùng, tâm tình ít khi dao động, thế mà giờ lại bị chọc giận liên tiếp hai ba lần. Hắn không khỏi thở dài, hai người này thật sự có bản lĩnh.
Tiêu Giản nghe vậy bỗng nhiên bừng tỉnh, cố gắng tự ổn định mình, hít một hơi thật sâu, hồi phục tâm tình, sau đó sắc xanh trong mắt nhạt dần, cuối cùng biến mất không dấu vết.
“Ôi! Không…có!”. Hàn Phác miệng ngậm đầy thịt gà, giọng nói không rõ ràng mà mang chút tiếc nuối khi thấy màu lam trong mắt Tiêu Giản tan biến.
“Tiêu Giản, huynh còn tên nào khác không?”. Phong Tịch liếc hắn, sau đó híp mắt nhìn lên bầu trời: “Chẳng hạn như Tuyết Không gì gì đó, mắt huynh rất giống màu xanh phủ trên cánh đồng tuyết, trong suốt mà tinh khiết, rất đẹp rất đẹp!”
Tiêu Giản nghe vậy ngẩn ra, nhìn kỹ Phong Tịch một lúc lâu, sau đó mới nhẹ nhàng đáp: “Tuyết Không.”
“Quả nhiên.” Phong Tịch mỉm cười gật đầu nhìn y, sau đó cắm cúi nhai tiếp: “Huynh không nên mặc loại y phục trắng bóc này, sẽ khiến huynh trông có vẻ lạnh như người tuyết, làm người ta không dám tới gần, sợ bị đông cứng, cũng sợ tuyết tan chảy. À… Thích hợp nhất là mặc áo lam, màu xanh giống như bầu trời đó.”. Nàng bận rộn thế mà vẫn đưa một ngón tay dính đầy mỡ chỉ lên trời.
Lần này Tiêu Giản không trả lời, chỉ ngẩng đầu nhìn bầu trời cao vợi, ánh sáng xanh trong phản chiếu vào đôi mắt, thỉnh thoảng có vài áng mây màu lướt qua.
Hoàng Triều cũng chẳng nói gì nữa, chỉ lẳng lặng nhìn hai người đang ăn như hổ đói, trong ánh mắt hiện lên sự yêu thích pha lẫn trầm tư.
Bỗng nhiên Phong Tịch thoáng dừng lại, ngước nhìn về bên phải, sau đó lại vùi đầu ăn tiếp.
Hoàng Triều cũng đồng thời nhìn về phía trước, thu lại nét mặt vốn nhàn nhã thoải mái, thần tình chuyển thành đoan nghiêm.
Mà Tiêu Giản thì đã phi thân lao đi, chớp mắt không thấy bóng dáng đâu.
Chỉ có Hàn Phác vẫn không biết gì ăn uống thả cửa.
Một lát sau Tiêu Giản cõng một gã đàn ông trở về, còn có năm người áo xanh khác đi theo.
“Tham kiến công tử!”.
Năm người kia quỳ xuống hành lễ với Hoàng Triều, người trên lưng Tiêu Giản cũng giùng giằng muốn leo xuống hành lễ.
“Đứng lên hết đi.” Hoàng Triều nhàn nhạt ra lệnh, ánh mắt đảo qua đã thấy họ đều bị thương, đặc biệt là người được Tiêu Giản cõng về có thương thế nghiêm trọng nhất, máu dưới bụng nhuộm đỏ cả áo.
“Giản, trị thương cho họ trước.”. Hoàng Triều phất ống tay áo, mấy người kia không tự chủ được đứng dậy.
“Dạ.” Tiêu Giản đáp, sau đó y ra hiệu, bốn tên đàn ông đứng sau Hoàng Triều lập tức tiến lên đỡ sáu người bị thương ngồi xuống, giúp bọn họ băng bó.
“Công tử.”. Người nam tử bị thương nặng nhất không để ý tới vết thương đau đớn, cố sức đứng dậy đi về phía Hoàng Triều, đôi tay run rẩy móc từ trong ngực áo ra một vật được gói lại bằng mảnh gấm xanh, quỳ một gối xuống, giơ lêи đỉиɦ đầu, trình vật đó trước mặt chủ tử.
Hoàng Triều nhận lấy, không nóng lòng mở ra, bảo Tiêu Giản đỡ người kia dậy, ánh mắt lóe lên khi nhìn kỹ vật trong tay, lập tức rùng mình. Tựa như hắn nghĩ đến việc gì vô cùng quan trọng, đôi mắt phát ra tia sáng như điện, bắn thẳng đến người đang quỳ dưới đất: “Yến tướng quân đâu?”
Người nọ vốn đang run run, lúc này đây lại càng run dữ dội, ngẩng đầu nhìn Hoàng Triều, đôi mắt hổ đã ẩm ướt, lại cố nén đau, thanh âm tê tái đáp: “Yến tướng quân… đã… đã mất!”
“Cái gì?.” Hoàng Triều đang ngồi không yên, đột nhiên bật dậy, phút chốc đã đến trước mặt người kia, tay trái giơ ra nắm chặt vai của hắn, ánh mắt như kiếm nung trong lửa, vừa nóng cháy vừa sắc bén: “Ngươi nói lại lần nữa!”
“Bẩm công tử, Yến tướng quân đã mất trên núi Tuyên nước Bạch!”. Người kia chịu đựng sự đau nhức ở bả vai, hồi đáp rõ ràng, giọt lệ trong mắt cuối cùng cũng rơi xuống.
Hoàng Triều nghe vậy buông hắn ra, đứng nghiêm túc, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, đôi môi mím chặt, mặt không chút biểu tình, chỉ có hai tròng mắt nâu vàng di chuyển, đồng tử không ngừng co rút!
“Choang!”
Đó là tiếng bảo kiếm của Tiêu Giản phát ra, một tay y đã run run, tay cầm kiếm còn lại nổi lên gân xanh, hơi cúi đầu, mái tóc dài trắng như tuyết không gió tung bay.
Phong Tịch nghe thấy Hoàng Triều hỏi tung tích của Yến Doanh Châu, đùi vịt trong tay nàng lăn xuống tấm thảm trên mặt đất. Nàng kinh ngạc nhìn, không nhặt lên, cũng không ăn thêm thứ khác, ánh mắt mịt mờ si muội như phủ một tầng hơi nước, thần sắc trong đôi mắt không rõ ràng.
Hàn Phác lúc này mới cảm thấy bầu không khí bất thường, mọi động tác đều ngừng lại, nhẹ nhàng tiến đến bên cạnh Phong Tịch, quan sát sắc mặt của nàng, không khỏi lo lắng, giật nhẹ ống tay áo còn lại: “Tỷ tỷ?”
Phong Tịch nghe cậu gọi liền ngẩng đầu nhìn, nụ cười trở nên nhàn nhạt, tỏ vẻ không có gì, nhưng Hàn Phác lại có cảm giác nụ cười ấy tựa như đã vượt thiên sơn vạn thủy, qua trăm vòng luân hồi, mang theo sự lạnh nhạt nhàn nhạt hòa quyện nỗi bi ai.
“Doanh Châu!”. Hoàng Triều đứng một lúc lâu, rốt cuộc cũng buông ra một tiếng nặng nề, tay không tự chủ nắm chặt bao vải xanh, gợn sóng lăn tăn trong mắt.
“Tiểu Khê.”
“Có thuộc hạ!”. Một trong những tên đang băng bó vết thương cho những người khác đứng lên cúi đầu đáp.
“Bốn người các ngươi hộ tống bọn họ về nước.”. Hoàng Triều xoay người ra lệnh.
“Rõ!”. Tiểu Kê trả lời.
“Giản, cậu đi với ta đến Tuyên Sơn.”. Hoàng Triều lại hạ lệnh lần nữa.
“Công tử, đã lấy được Lệnh, xin Ngài hãy để cho bọn Tiểu Khê hộ tống về nước, Doanh Châu… tôi sẽ tự thăm viếng!”. Tiêu Giản cúi đầu khuyên can.
Hoàng Triều nhìn túi vải trong tay, nụ cười hời hợt phảng phất âm trầm đau khổ: “Doanh Châu trước khi đi từng nói nhất định sẽ lấy được lệnh trở về, quyết không phụ ta! Nếu cậu ấy đã không phụ ta, ta sao có thể phụ cậu ấy!”
“Công tử, lần đi này rất nguy hiểm, ngài không thể liều lĩnh…” Tiêu Giản muốn khuyên ngăn, nhưng lại bị Hoàng Triều phất tay cắt lời.
“Ý ta đã quyết, không cần phải khuyên nữa! Ngược lại, chuyến đi Tuyên Sơn này, ta muốn xem thử ai có khả năng cướp được lệnh từ trong tay ta!”. Một câu nói này của hắn vô cùng ngông cuồng ngạo nghễ.
“Tiểu Khê, ngươi hộ tống sáu người họ về đến nơi thì truyền tin cho mười người Tiêu Trì, lệnh cho bọn họ cấp tốc tới gặp ta!”. Tiêu Giản cũng không khuyên nữa, phân phó cho đám người Tiêu Khê.
“Vâng!” Tiểu Khê lĩnh mệnh, sau đó tất cả bọn họ rời đi.
“Ai!” Hoàng Triều thở dài, xoay người đi tới trước mặt Phong Tịch, cầm bao vải trong tay giơ ra hỏi: “Cô nương có biết đây là gì không?”
Phong Tịch đứng dậy, không thèm nhìn cái túi kia, ngẩng đầu lên trời, cười nhàn nhạt đáp: “Cái này không phải là Huyền Tôn Lệnh còn bẩn hơn cả ta sao?”
“Bẩn?”. Hoàng Triều không ngờ nàng bảo vật chí tôn mà người người trong thiên hạ đều muốn tranh đoạt như vậy.
“Nhiều tay người sờ qua, lại còn nhiễm vô số máu tươi, chẳng lẽ không bẩn sao?”. Phong Tịch quay đầu nhìn hắn, ánh sáng trong mắt trở nên phức tạp.
“Ha ha… Cô nương đúng là thần diệu!”.
Hoàng Triều cười, bắt đầu mở bao vải, mở đến lớp cuối cùng thì hiện ra một lệnh bài màu đen. Ngón tay hắn cầm lên, lệnh bài dài chín tấc này tỏa ra khí lạnh đến thấu xương, mặt ngoài ghi bốn chữ “Huyền Lệnh Chí Tôn”, mặt trong khắc hình một con phi long cưỡi mây lướt gió, sắc đen lóng lánh dưới ánh mặt trời.
“Đây chính là Huyền Tôn Lệnh mà năm xưa Thủy Đế diệt Bắc Hải đã lấy quặng sắt sâu đáy biển đúc nên ư?” Ngón tay Hoàng Triều chạm nhẹ, trong mắt lóe lên sự vui sướиɠ: “Là Huyền Tôn Lệnh dài chín tấc chín phân, nặng chín cân chín lạng, Huyền Tôn Lệnh cửu cửu chí tôn ư!?”
“Chỉ có một tấm lệnh bẩn lại câu được vô số linh hồn!”.Phong Tịch nhìn miếng Huyền Tôn Lệnh đã khiến biết bao người toi mạng, nàng lạnh lùng chế giễu.
“Nàng nói có lý, thứ này quả thực rất bẩn, nhưng…” Hoàng Triều giơ lệnh lên, lệnh bài phát ra quang mang: “Nhưng trên phương diện nào đó mà nói, nó chính là thứ thần thánh nhất, bởi vì nó là thánh vật chí tôn thiên hạ!”.
“Ha ha… Huynh cũng tin rằng cái thứ này hiệu lệnh được thiên hạ sao?”. Phong Tịch cười lạnh một tiếng.
“Hiệu lệnh thiên hạ? Ha ha ha…” Hoàng Triều ngửa mặt lên trời cười to: “Thứ này thì không thể hiệu lệnh thiên hạ, con người mới hiệu lệnh được thiên hạ! Lệnh chẳng qua chỉ là một vật tượng trưng! Huyền Tôn Lệnh tượng trưng cho Hoàng đế, Huyền Mặc Lệnh tượng trưng cho vương của bảy nước! Lệnh vào tay ta, tức nghĩa ta là Thiên mệnh Hoàng đế! Còn có khả năng hiệu lệnh thiên hạ hay không là do bản thân! Là do chính Hoàng Triều ta!”
Phong Tịch lặng lẽ không nói nữa, chỉ nghiêng đầu nhìn Hoàng Triều đang ngửa mặt cười cuồng ngạo, quanh thân hắn tỏa ra một khí thế không gì sánh kịp, phảng phất như một kẻ khổng lồ có thể há miệng nuốt cả trời cao, chân đạp rung chuyển núi, mạnh mẽ không ai bì nổi!
Tiêu Giản kính phục nhìn chủ thượng, chỉ có người vĩ đại ngạo nghễ như thế mới có thể khiến mình cam tâm tình nguyện phò tá, chỉ có nhân tài như vậy mới xứng đáng làm bá chủ thiên hạ!
Còn Hàn Phác lại há to mồm, trợn mắt nhìn Hoàng Triều, trong lòng cũng xuất hiện sự kính ngưỡng vô phần, người cuồng vọng muốn nắm hết thiên địa trong tay này cũng là người hiếm thấy duy nhất trong cuộc đời cậu!
“Tương lai bất luận huynh có nắm giữ thiên hạ được không thì cũng sẽ trở thành một nhân vật nổi tiếng lưu danh sử sách!”. Phong Tịch đột nhiên lo lắng than thở, trong giọng nói cũng mang chút cảm phục.
“Đương nhiên là ta!” Hoàng Triều cứng rắn đáp lại.
“A, thật là tự tin!”. Phong Tịch nghe vậy cười nhẹ nhàng: “Nhưng theo ý ta, huynh chỉ có năm phần cơ hội.”
“Tại sao chỉ có năm phần?”. Hai hàng lông mày của hắn nhướng lên.
“Nghe nói trên đỉnh núi Thương Mang có một ván cờ đang dang dở, không biết thế tử có biết không?”. Phong Tịch đưa mắt nhìn về đằng xa: “Ngoài một ván cờ đang dang dở thì còn có khắc hai câu thơ: ‘Tàn cục Thương Mang dâng mong đợi, anh hùng hội tụ đoạt chí tôn!’, thế gian truyền rằng bàn cờ và hai câu thơ ấy chính là ý trời, báo hiệu sẽ có hai vị anh hùng tuyệt thế cùng tranh thiên hạ. Nếu thế tử là một người trong số đó, vậy người còn lại sẽ tranh với thế tử hẳn phải có thực lực tương đương, như vậy huynh không phải chỉ có năm phần sao.”
“Vả lại thời loạn thế xuất anh hùng, nhìn thế cục bây giờ, người có thể đánh ván cờ này với thế tử cũng không chỉ có một người!”. Phong Tịch quay đầu nhìn thẳng vào Hoàng Triều, miễn cưỡng cười nhạt, đôi mắt nàng lóe lên trí tuệ sáng suốt, phảng phất như cả thế gian này đều chìm vào mắt: “Còn có công chúa Tích Vân với Phong Vân Kỵ, Hoa Vương với Kim Y Kỵ, công tử Lan Tức với Mặc Vũ Kỵ, ba người này đều tài trí kiệt xuất khắp thiên hạ, thế tử dám bảo bọn họ không xứng trở thành đối thủ của thế tử không? Huống hồ thế giới này rộng lớn, ngọa hổ tàng long khắp nơi, anh hùng đối địch với huynh còn nhiều lắm!”.
“Haha… Nếu như nàng nói, ngay cả năm phần ta cũng không nắm chắc, thì hai người đoạt vị chí tôn trên đỉnh núi Thương Mang căn bản không có ta!”.Hoàng Triều nghe thế không hề nổi giận, ngông cuồng cũng không giảm, vươn hai tay muốn ôm cả trời đất: “Ván cờ trên đỉnh Thương Mang ta nhất định sẽ đến xem, nhưng ta không tin cái gọi là ý trời, ta chỉ tin tưởng bản thân! Chuyện Hoàng Triều muốn làm thì nhất định phải làm được! Ta sẽ dùng chính đôi tay mình nắm giữ cả thiên hạ!”.
“Như vậy thì ta cũng mỏi mắt mong chờ, xem ai mới là người đoạt được ngôi vị chí tôn trên đỉnh Thương Mang!”. Phong Tịch cũng cười cười, thỉnh thoảng có ánh sao xẹt qua đôi mắt.
“Kẻ đứng được trên đỉnh Thương Mang chỉ có một mình Hoàng Triều ta!”. Hoàng Triều ngạo nghễ trông xuống vạn vật, hào khí vạn trượng..
“Haha… Trong mười năm lang bạt giang hồ, huynh là người kiêu ngạo tự tin nhất mà ta từng gặp!”. Phong Tịch lười biếng ngáp một cái, dắt Hàn Phác, nhìn Hoàng Triều cười thật sáng sủa, sau đó điểm nhẹ mũi chân, người bồng bềnh lui về sau: “Ta rất mong chờ kỳ tài trên đỉnh núi Thương Mang là huynh mà không phải thấy mộ của huynh ở Tuyên Sơn!”.
Trong nháy mắt, bóng dáng hai người đã biến mất.
“Đa tạ cô nương quan tâm!”. Hoàng Triều cất cao giọng nói: “Chuyện ta muốn làm, bất luận kẻ nào, bất luận thứ gì trên thế gian này đều không thể ngăn cản! Ta sẽ san bằng đường lêи đỉиɦ Thương Mang!”.
“Ta sẽ san bằng đường lêи đỉиɦ Thương Mang!”.
Một câu nói này vang vọng cả vùng núi hoang, thật lâu sau vẫn chưa dứt.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Tranh Thiên Hạ
- Chương 6: Triều hứa Tịch một lời kỳ hẹn