Tiết trời mới qua lập thu[1] vẫn cực kì nóng bức, tại thời điểm chính giữa trưa nóng nực nhất trong ngày, ánh mặt trời trắng lóa làm người ta váng đầu hoa mắt, mọi người ai ai cũng ở tại trong nhà nghỉ trưa hóng mát, mà kể cả những người có số khổ ở bên ngoài cũng tìm tới nơi bóng râm, tránh đi cái nóng oi ả.
“Yến Doanh Châu, giao Huyền Tôn Lệnh ra đây!”
Một tiếng hét mạnh mẽ truyền ra từ rừng cây tại chân núi Tuyên phía tây Bạch quốc, thanh âm ấy thật sự thô ráp khó nghe, dù trong rừng có người đang trong giấc ngủ say nồng hẳn cũng sẽ bị tạp âm này đánh thức.
Phía sâu trong rừng cây có hơn mười vị đại hán bao vây tầng lớp xung quanh, có tướng sĩ mặc nhung trang, có thư sinh áo bào, có cả những người ăn mặc như thương nhân, còn có những người tựa giống như nông dân… Trang phục của họ không đồng nhất, thần thái lại càng khác nhau, chỉ có một điểm chung duy nhất là đao kiếm trong tay họ đều hướng về phía người ở trung tâm vòng vây.
Trung tâm vòng vây là chàng trai ước chừng hai mươi bảy tuổi mặc y phục màu đen, trên tay cầm lưỡi Thanh Phong dài ba thước[2], thân hình đĩnh đạc hiên ngang, sắc mặt lạnh lùng nhìn mọi người, trên người đã có nhiều chỗ bị thương, máu tươi đổ ra từ miệng những vết thương ấy nhuộm đỏ cả một vùng cỏ dưới chân.
Còn ánh mắt của mọi người đang vây quanh phần lớn đều tập trung tại gói đồ sau lưng của chàng trai áo đen.
“Yến Doanh Châu, để lại gói đồ sau lưng ngươi lại, rồi lão tử ta đây sẽ cho ngươi một con đường sống!”. Người mặc nhung trang thoạt nhìn trông giống một tướng quân, nhấc lên đại đao chỉ vào chàng trai áo đen tên gọi Yến Doanh Châu.
Trên mặt chàng trai tên Yến Doanh Châu chợt hiện lên một nụ cười nhạt mang theo chút lạnh lùng trào phúng: “Từng nghe qua, Tằng tướng quân của Hoa quốc mỗi lần phá thành đều thảm sát dân chúng ba ngày, oan hồn vô số. Hôm nay chẳng nhẽ có thể đối với Yến mỗ phá lệ từ bi?”
Vị Tằng tướng quân bị châm chọc một phen, mặt không khỏi ửng hồng, dường như muốn biện bạch cho chính mình nhưng ngẫm lại những gì người ta nói đều là sự thật.
Nho sinh áo lam đứng bên lay động chiếc quạt sắt trong tay, văn nhã tinh tế nói: “Yến Doanh Châu, hôm nay xác định ngươi khó có thể sống sót mà đào thoát, nếu thức thời thì giao Huyền Tôn Lệnh ra, chúng ta còn có thể cho ngươi được chết một cách thoái mái!”
“Yến mỗ đương nhiên biết hôm nay khó thoát khỏi cái chết, nhưng quạt của Công Vô Độ ngươi đã độc chết hai mươi danh tướng sĩ của ta, dù ta có chết cũng muốn mang đi cái mạng chó nhà ngươi!” Kiếm Thanh Phong trong tay Yến Doanh Châu giương lên chỉ thẳng vào Công Vô Độ, ánh sáng trong mắt còn lạnh lùng sắc bén hơn cả bảo kiếm trong tay.
Quạt của Công Vô Độ gϊếŧ người vô số, vậy mà giờ phút này lại sợ hãi ánh mắt như vậy.
Mọi người xung quanh không khỏi nắm chặt binh khí trong tay, lên hết tinh thần đề phòng, dù sao bốn tướng Phong, Sương, Tuyết, Vũ của Hoàng quốc cũng danh chấn thiên hạ, mà Liệt Phong tướng quân Yến Doanh Châu đứng đầu bốn tướng lại có võ công tuyệt luân, từng lấy một người gϊếŧ ba trăm quân địch trong cuộc chiến tại Thanh thành.
“Yến Doanh Châu, cho dù ngươi có võ công cái thế nhưng hôm nay đã bị đả thương, chúng ta người đông thế mạnh, ai thắng ai thua hẳn đã rõ.” Người hình dáng tựa anh nông dân rút đao ra khỏi vỏ “Các vị, sao phải sợ hắn! Chúng ta cùng nhau xông lên, chém Yến Doanh Châu rồi trở về thỉnh công với các Quốc chủ!”
“Được! Lời Lâm đại hiệp nói có lý, chém Yến Doanh Châu, Huyền Tôn Lệnh tất thuộc về chúng ta!” Người ăn mặc như thương nhân rút roi trên lưng vung cao, roi dài tung ra mau lẹ như tia chớp, chỉ là roi không đυ.ng tới người mà vòng tới gói đồ sau lưng Yến Doanh Châu.
“Cùng nhau xông lên! Các vị, lúc này không phải là lúc nói về phong độ quân tử!” Tằng tướng quân nơi đó tay vung đại đao thẳng tiến về trước ngực Yến Doanh Châu.
“Được!” Mọi người còn lại đều ra tay, cùng đâm về phía Yến Doanh Châu.
Mặc dù trên người Yến Doanh Châu có nhiều vết thương nhưng thân thủ vẫn nhanh nhẹn như trước, chẳng những thế chợt thấy y vừa đảo mình, tay trái quơ lấy chiếc roi dài sau lưng, sau đó quay người, tay tóm lấy đai lưng của người mang bộ dáng thương nhân, kéo gã lại để ngăn chặn mũi thương mà Tằng tướng quân vừa đâm tới, tiếp theo tay phải lại vung lên, thanh kiếm thép đã đỡ được mấy thanh đao kiếm đang bổ tới bên người, cánh tay vận lực “Ya!” một tiếng quát lạnh, vài thanh đao kiếm bị chém vào ấy thật sự bị chấn động. Mấy người ấy chỉ cảm thấy bàn tay cầm kiếm đau nhức, không cầm nổi kiếm nữa đành bất đắc dĩ rút về, lùi mình phía sau từng bước mới miễn cho việc xấu mặt vì mất đi binh khí!
Yến Doanh Châu hoàn thành những động tác liên hoàn đó chỉ trong nháy mắt, vô cùng lưu loát, mạch lạc.
“Gϊếŧ!”
Không đợi Yến Doanh Châu thở dốc, ngay tại lúc này một người tuổi chừng hai mươi ba vẫn đứng ở ngoài vòng vây, vị tiểu tướng áo bào trắng vung tay lên, năm tên thị vệ đứng ở đằng sau y liền đồng loạt nhảy ra tiến về phía Yến Doanh Châu, người chưa tới gần mà đao phong đã mãnh liệt đâm vào da thịt đến đau nhức, thế cũng đủ thấy công phu năm người cao dường nào.
“Chúng ta cũng lên đi!” Công Vô Độ nơi đó vung quạt sắt, đường hoàng tiến vào giữa vòng vây. Còn lại những người vốn đang ở ngoài quan sát cũng vung đao lấy thương, toàn bộ vây gϊếŧ Yến Doanh Châu, chỉ còn vị tiểu tướng áo bào trắng vẫn như cũ đặt mình ngoài vòng vây nhìn chằm chằm vào trung tâm không hề chớp mắt.
Bị hơn mười người vây gϊếŧ, Yến Doanh Châu ở trung tâm, bảo kiếm tung bay mang theo ánh bạc hoa mắt đâm về phía địch nhân, kiếm đi đến đâu tất có người kêu rên đến đấy, cùng với một mảng huyết vũ.
Nhìn vào nơi đang đánh nhau hỗn loạn, tiểu tướng áo bào trắng âm thầm gật đầu, chỉ là ánh sáng trong mắt lại càng thêm sắc bén!
“Ôi… Ôi….”
“Con mẹ nó! Yến Doanh Châu! Ngươi không muốn sống nữa rồi!”
Chỉ nghe thấy từng đợt kêu rên thảm thiết hòa với tiếng mắng chửi tức giận trong khu vực ấy, những người võ công hơi thấp đã ngã xuống không ít, trên đất rơi đầy máu thịt. Yến Doanh Châu hôm nay tự biết khó thoát khỏi cái chết, bởi vậy hoàn toàn là đấu pháp liều mạng chỉ tiến công mà không phòng thủ, chỉ là y cũng đã vốn bị thương, kết quả của việc liều mạng dùng lực là miệng những vết thương trên người lại càng bị vỡ ra, máu chảy như nước, y đặt chân tới đâu, mặt cỏ nơi đấy liền biến đỏ, mà người y dần dần lực bất tòng tâm, mệt mỏi ứng phó, chẳng bao lâu trên người lại xuất hiện thêm vài vết thương.
“Yến Doanh Châu! Nộp mạng đi!”
Một tiếng thét chói tai vang lên, Công Vô Độ nhìn đúng cơ hội, quạt sắt như đao đâm thẳng tới ngực Yến Doanh Châu, nhưng thấy Yến Doanh Câu nhẹ nhàng dịch người như muốn tránh, chỉ là vẫn hơi chậm một chút để quạt sắt đâm vào phía dưới xương sườn.
Công Vô Độ thấy mình ra tay thành công thì âm thầm vui mừng, bỗng dưng thấy ngực mình đau nhói, cúi đầu thì thấy thanh kiếm thép của Yến Doanh Châu không biết tự lúc nào đã đâm vào ngực gã.
“Ta đã nói, nhất định sẽ lấy cái mạng chó của nhà ngươi!” Yến Doanh Châu cắn răng nói, y thật liều mạng, dù chịu một quạt của Công Vô Độ cũng muốn gϊếŧ gã.
“Ngươi…”
Công Vô Độ vừa há mồm nói ra một chữ, Yến Doanh Châu đã nhanh chóng rút kiếm ra, máu như mưa phun trào vẩy đỏ cả người. Nháy mắt, Công Vô Độ lảo đảo ngã xuống.
Yến Doanh Châu rút kiếm lùi về phía sau từng bước, bỗng dưng vai trái cảm thấy đau đớn, bị đại đao của Tằng đại tướng quân đâm thật sâu, máu chảy thành sông, cả người y như một người máu!
“Đánh lén sau lưng! Uổng cho ngươi mang danh đại tướng một quốc gia!” Yến Doanh Châu hít một hơi khí lạnh, trợn mắt nhìn.
“Hừ! Lúc này có ai còn là quân tử?!” Tằng tướng quân hừ lạnh một tiếng không hề xấu hổ, đại đao còn chìm sâu trong cơ thể Yến Doanh Châu, nhìn dưới đao là kẻ địch vốn đã trọng thương gần chết, trong lòng thấy thật vui sướиɠ, tay trái vươn thẳng để tìm tòi gói đồ trên vai Yến Doanh Châu “Ngươi vẫn… A…”
Nói chưa hết câu đã thấy ánh xanh lóe lên, Tằng tướng quân gào thảm thiết một tiếng rồi ngã xuống đất hôn mê, hai cổ tay bị chặt đứt.
Tay trái Yến Doanh Châu vòng về sau, rút đại đao đang cắm trên lưng, tùy tiện ném xuống đất, trên đại đao vẫn còn treo bàn tay bị chặt đứt của Tằng tướng quân. Người xung quanh nhìn thấy không rét mà run, binh khí trong tay đều khựng lại, bản thân người cũng lùi sau từng bước.
Yến Doanh Châu cuối cùng kiệt lực, không chịu được nữa, quỳ một gối chống đỡ. Cho dù là thế, nhưng y vẫn lấy kiếm đỡ thân mình, ngẩng đầu nhìn kẻ địch đang vây xung quanh, đôi mắt loé lên ánh sáng khát máu, sắc bén ngoan độc. Người xung quanh đều bị khí thế của y trấn áp, không dám vọng động.
Rốt cuộc Yến Doanh Châu cũng chậm rãi thở hổn hển đứng dậy, một tay cầm kiếm khiến những người ở đấy bất giác lùi về sau vài bước.
“Đến đây đi! Hôm nay Yến Doanh Châu ta có thể gặp mặt các vị anh hùng mỗi quốc gia cũng là tam sinh hữu hạnh[3], đường tới Hoàng tuyền có các vị làm bạn cũng không đến nỗi tịch mịch!”
Yến Doanh Châu nhìn sắc mặt trắng bệch của mọi người, trên mặt nở nụ cười lạnh châm chọc, tay nâng kiếm chỉ thẳng trước mặt, mà đứng ở phía trước y là vị Lâm đại hiệp lại vẫn đang lui về từng bước phía sau, hầu kết di động liên lục, sợ hãi nhìn Yến Doanh Châu.
“Bộp bộp! Bộp bộp!”
Đang ở thế giằng co, bỗng trong rừng vang lên tiếng vỗ tay hoan nghênh, mọi người không khỏi quay đầu nhìn lại, ngay cả Yến Doanh Châu cũng nhìn về phía người vỗ tay kia.
Một vị tướng quân áo bào trắng đứng ngoài vòng tròn ba trượng (~10 m), hắn ta đang vỗ tay chợt thấy mọi người đều đưa mắt lại nhìn hướng này, hắn đành dừng lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Yến Doanh Châu.
“Yến Doanh Châu, huynh quả nhiên là tuyệt thế! Thay vì chết trong tay những hạng người vô năng tại đây không bằng để ta đến thành toàn cho anh danh của huynh! Tiếp thương bạc của Xuyên Vân ta đi!”
Vừa dứt lời, thân thể hắn ta bay lên, thương bạc trong tay đâm thẳng về phía Yến Doanh Châu, phảng phất như một chùm sáng trắng vạn dặm xuyên mây phá không, nhanh mà tuyệt, độ sắc bén không gì sánh được!
Yến Doanh Châu đứng tại chỗ không hề nhúc nhích, tay phải gắt gao cầm lấy chuôi kiếm đón đợi thương bạc, y không thể trốn mà có muốn trốn cũng trốn không đươc! Y chỉ có thể đứng chờ, chờ đợi thương bạc cắm ngập trái tim! Thế nhưng… thế nhưng kiếm của Yến Doanh Châu y cũng nhất định phải đâm vào tim kẻ địch!
Vào lúc thương bạc chói mắt sắp đâm vào thân thể Yến Doanh Châu, đột nhiên trên không trung lóe lên một tia chớp màu trắng, nhanh đến mức làm người ta còn chưa nhận ra đấy là gì, ngay sau đó thương bạc thất bại còn bóng hình Yến Doanh Châu biến mất.
Biến cố phát sinh bất ngờ như vậy khiến mọi người chỉ có thể đứng yên ngơ ngác. Vị tiểu tướng áo trắng vẫn duy trì tư thế vốn có, thương bạc hướng thẳng như đâm vào thân thể kẻ địch, mà trên thực tế hắn ta chẳng đâm trúng bất kỳ cái gì. Ánh mắt hắn ta nhìn chằm chằm vào mũi thương giống như không thể tin được lần đầu mình dùng toàn lực xuất thương lại thất bại. Không những thế, ngay cả đối thủ là ai, vị trí ở đâu cũng không hề biết!
“Haha… Hahaha…” Trong lúc mọi người đang ngẩn ngơ, trong cánh rừng oi bức tanh nồng bỗng vang lên tiếng cười tựa như chuông bạc. Trong nháy mắt, toàn bộ những con người ở đây cảm thấy phảng phất như có một cơn gió trong lành mát mẻ thoáng qua, vị tanh dần nhạt đi, chóp mũi dường như có thể ngửi được mùi hương thoang thoảng tươi mát, lại như một dòng suối băng mát lạnh nhẹ tán đi hơi oi bức, toàn thân như được chìm vào trong nguồn nước thanh lạnh, một cảm giác mát mẻ từ trong đáy lòng thẩm thấu ra.
“Thật thú vị! Vừa mới tỉnh dậy từ mộng đẹp đã có thể ngay lập tức nhìn thấy nhiều anh hùng ngốc như vậy!”
Một thanh âm trong trẻo vang lên, mọi người nương theo tiếng nói nhìn lại, chỉ thấy trên một gốc cây cao bên ngoài ba trượng có một thiếu nữ áo trắng ngồi tựa vào cành, suối tóc dài đen rủ thẳng xuống, giữa trán là một viên tuyết ngọc trắng hình trăng khuyết được xuyên bởi một vòng dây làm từ trân châu đen, khuôn mặt thanh tú phi phàm, mà khóe miệng hơi cong như đang cười mỉa mai, đôi mắt nửa mở nửa khép, vẻ mặt hiện lên sự lười biếng mới tỉnh giấc nhìn mọi người.
“Ngươi là ai?” Lâm đại hiệp cao giọng hỏi.
“Lâm Ấn An, Lâm đại hiệp của Nam quốc? Lúc này lại bước lên phía trước, vậy mà sao trước đấy đối mặt với kiếm phong của Yến Doanh Châu lại lùi từng bước là thế nào?” Thiếu nữ áo trắng không hề đáp mà hỏi ngược lại, sau đó tay vung lên, một vật bay lên dừng lại trong tay nàng.
Mọi người lúc này mới thấy nhìn thấy rõ, thì ra trong tay nàng là Yến Doanh Châu đã hôn mê, bên hông y quấn một dải lụa trắng dài, nghĩ qua cũng biết vừa rồi cô gái này đã dùng chính dải lụa trắng đấy đi cứu người.
“Ngươi…” Lâm Ấn An đỏ mặt, xấu hổ túng quẫn không chịu nổi.
“Chậc, chậc, vị Yến Doanh Châu này tuy là anh hùng tuyệt thế nhưng lúc này lại bị mấy tên anh hùng rởm chỉnh cho chỉ còn nửa cái mạng, thật sự rất đáng thương!” Thiếu nữ áo trắng một tay nâng Yến Doanh Châu lên tinh tế đánh giá, một bên lắc đầu oán thán, một đại nam nhân hơn một trăm cân vậy mà nàng thoải mái xách lên như xách một đứa trẻ con vậy.
“Xú nữ nhân, ngươi không muốn sống nữa à!” Một thanh âm thô cứng vang lên, một đại hán thân hình tráng kiện gạt mọi người sang hai bên đi ra, mặt đỏ tía tai lớn tiếng quát. Bọn họ ở đây đều là những nhân vật nổi tiếng đương thời tại các quốc gia, vậy là lúc này đây lại bị nàng mắng một câu liền thành anh hùng rởm, còn không tức giận sao được?
“Thối… ưm…”
Tên đại hán kia còn muốn mở miệng thì mọi người đã thấy ánh xanh lục lóe lên. “Bụp!” một tiếng, miệng của hắn đang mở ra lại bị một mảnh lá cây che kín không còn kẽ hở.
“Giọng nói của ngươi thật quá khó nghe, ta không thích nghe nữa.” Thiếu nữ áo trắng tùy tay ném Yến Doanh Châu lên cây rồi phủi phủi tay nói “Hơn thế nữa giọng điệu nói chuyện của ngươi cũng rất thối, cho nên câm miệng là tốt nhất!”
“Phì…!”
Có người muốn cười lại ngại vẻ mặt hung hãn của tên đại hán kia, nên đành nhịn lại.
Mà sắc mặt của tên đại hán kia xám tựa như gan lợn, tay kéo lá cây trên miệng xuống, trên miệng cảm giác cay nóng cùng đau đớn. Trong lòng vừa sợ vừa giận nhưng thật sự không dám mở mồm. Thiếu nữ áo trắng này ném bừa một mảnh lá cây đã có thể che miệng mình đủ thấy công lực đã tới cảnh giới trích điệp phi hoa[4], đả thương người lập tức sẽ chết, mà người ta ra tay thế nào mình cũng không nhìn thấy, cao thấp đã phân, nếu không phải người ta ra tay lưu tình thì có lẽ chính mình bây giờ đã cùng đường với Công Vô Độ. Nếu đã không địch lại thì có lên tiếng thêm cũng chỉ rước lấy nhục, không bằng quan sát tình huống rồi nói sau.
“Vị cô nương này, hôm nay mọi người nơi đây cũng không phải hạng vô danh, mặc dù võ công của cô nương tốt nhưng hai tay khó địch bốn tay, việc gì cô nương phải xen vào chuyện của người khác, chi bằng đường ai nấy đi, đồng thời đổi lấy cái nhân tình cho chư vị đây, ngày khác non xanh nước biếc gặp lại cũng tốt.” Thương nhân bộ dáng hòa khí khuyên nhủ.
“Hà Huân – ông chủ Hà thật sự là người hiểu biết việc buôn bán, nói mấy câu thôi mà cũng thật sự nói đến ‘hợp tình hợp lý’, khiến lòng người ta khó có thể không động, không trách việc kinh doanh của ‘tiêu cục Thiên Huân’ nhà ông tốt đến như vậy.” Thiếu nữ áo trắng gật đầu với Hà Huân nói.
Hà Huân nghe được những lời ấy xong thì thở dài nhẹ nhõm, phải biết rằng ông đi lại trên giang hồ cả đời, con người nặng nhẹ thế nào cũng có thể nhìn được tới tám chín phần mười, mà thiếu nữ áo trắng này đối mặt với nhiều người bọn họ vậy mà vẫn có thể trò truyện vui vẻ như cũ, hơn thế nữa xem cách nàng ra tay chắc chắn không phải hạng người bình thường, bởi vậy mà thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, huống chi trọng điểm bây giờ là Hoàng Tôn Lệnh.
“Nhưng…” Vào lúc mọi người thở dài một hơi, thanh âm của thiếu nữ áo trắng lại bỗng biến chuyển.
“Nhưng cái gì?” Hà Huân vẫn hòa nhã hỏi, trong lòng lại dâng lên lo lắng.
“Chỉ cần các ngươi có thể bồi thường tổn thất, ta tất sẽ tự rời đi.” Thiếu nữ áo trắng cười nhàn nhạt nói.
“Việc này dễ dàng thôi, không biết cô nương muốn bao nhiêu?” Hà Huân âm thầm cười, thì ra cũng là người yêu tiền.
“Ta thật sự cũng muốn không nhiều lắm.” Thiếu nữ áo trắng vươn ra một ngón tay nhỏ nhắn.
“Một trăm ngân diệp[5]?” Hà Huân hỏi
Thiếu nữ áo trắng lắc đầu.
“Một ngàn ngân diệp?” Hà Huân hỏi lại
Thiếu nữ áo trắng lại lắc đầu.
“Cô nương chẳng lẽ muốn một vạn ngân diệp?” Hà Huân hít một hơi dài, ấy không phải là sư tử mở rộng miệng chứ.
“Không phải vậy.” Thiếu nữ áo trắng thở dài lắc đầu nói.
“Cô nương…” Hà Huân cũng không biết rốt cuộc nàng muốn bao nhiêu, chắc không thể muốn một trăm vạn ngân diệp chứ?
“Ông chủ Hà thật sự là con người làm ăn, trừ bỏ vàng bạc vật ngoài thân ra không thể nói thứ khác sao?” Thiếu nữ áo trắng khẽ quấn dải lụa trắng trong tay, trái tim mọi người cũng đập nhanh hơn một chút.
“Vậy mời cô nương nói rõ.”
“Aii…” Thiếu nữ áo trắng thở dài một hơi, giống như hơi tiếc nuối vì Hà Huân không thể hiểu được ý nàng, “Vốn là ta đang ngủ trưa, trong mộng đẹp lại bị các người đánh thức, kỳ thật một giấc mơ bị cắt ngang cũng không làm sao, có phải không ông chủ Hà?”
Hà Huân gật đầu, ánh mắt nhìn chăm chú vào người mang vẻ mặt vui cười, thực sự không biết cuối cùng nàng muốn nói ra điều gì.
“Vấn đề là giấc mơ này quả thật là ngàn năm mới gặp một lần đi!” Thiếu nữ áo trắng đột nhiên thu lại vẻ mặt tươi cười, nghiêm trang nói: “Các ông không biết chứ, trong giấc mộng của ta, ta được Tây Vương Mẫu mời lên núi tiên Côn Luân, bình phẩm rượu ngon, thưởng thức tiên nga ca múa, thật sự rất vừa lòng toại ý. Cuối cùng nàng còn ban thưởng cho ta quả đào tiên Ngọc Hồ[6], mà vào đúng lúc ta đang chuẩn bị nhận quả đào tiên này thì các ngươi lại xông đến đây cắt ngang mộng đẹp, hại ta không lấy được đào tiên, ông nói việc này quan trọng hay không quan trọng hả ông chủ Hà?”
“Cái gì? Xú nữ nhân kia, mày đang đùa giỡn chúng ta phải không?” Lâm Ấn An vừa nghe thấy những lời này thì tức giận mắng.
“Chậc chậc…” Thiếu nữ áo trắng lắc đầu nhìn Lâm Ấn An, trên mặt còn nở nụ cười nói “Ta đùa giỡn các ngươi ở chỗ nào? Ta nói rất thật nhé, phải biết rằng đào tiên Ngọc Hồ không phải vật phẩm bình thường mà là được tính vào hàng thần tiên ban tặng, ăn vào có thể trường sinh bất lão, ông nói xem đây là chuyện mà bao nhiêu người tha thiết ước mơ, vì các ông hại ta không ăn được nên tổn thất này rất lớn đó! Chính thế mà việc các ông phải bồi thường cho ta âu cũng là điều tất yếu!
“Chẳng lẽ cô nương muốn chúng ta bồi thường cho cô một quả đào tiên Ngọc Hồ?” Mặt Hà Huân chợt biến sắc không còn vẻ hòa khí mà mang theo vài phần thâm trầm.
“Đương nhiên!” Thiếu nữ áo trắng vung tay lên, dải lụa trắng trong không trung xoay vần tạo ra một hình thù tựa như quả đào “Chỉ cần các ông bồi thường đào tiên Ngọc Hồ cho ta, ta lập tức đi ngay, dù là người hay vật, là Yến Doanh Châu hay Huyền Tôn Lệnh cũng chẳng liên quan tới ta.”
“Xem ra cô nương đã tính sẵn muốn can dự vào chuyện của người khác rồi!” Sắc mặt Hà Huân trở nên lạnh lùng, đôi tay âm thầm cầm ám khí. “Chỉ là Hà mỗ xin chân thành khuyên cô nương một câu, bây giờ tại đây đều là anh hùng của sáu nước, cô nương xen vào chuyện này đồng nghĩa với việc đắc tội cả sáu nước, thiên hạ tuy rộng lớn nhưng đến lúc đó cô chẳng phải không còn nơi nào ẩn thân!”
“Anh hùng sáu nước cùng tề tụ nơi đây nha, thật sự là vinh hạnh!” Thiếu nữ áo trắng nghe thấy vậy nét cười càng trở nên trong trẻo mà tinh tế. “Nhưng mà thật sự từ trước đến nay ta là người có mắt mà không thấy Thái Sơn, vốn không nhìn ra mấy vị này anh hùng như thế nào!”
Hà Huân vốn tưởng lời nói ra sẽ khiến nàng có chút băn khoăn,dù nàng có võ nghệ cao cường thế nào đi chăng nữa, ai ngờ chỉ có vẻ mặt nàng sinh ra chút hứng thú còn lại không thèm để anh hùng sáu nước vào mắt một chút nào.
“Xin hỏi có phải là Phong nữ hiệp đây không?” Tiểu tướng quân áo bào trắng từ sau khi thiếu nữ áo trắng hiện thân vẫn trầm mặc bỗng nhiên cất tiếng hỏi.
“Gì cơ? Huynh biết ta?” Ánh mắt của thiếu nữ áo trắng di chuyển nhìn về phía hắn ta xem như thừa nhận mình là “Phong nữ hiệp” mà hắn vừa gọi.
Vị tiểu tướng áo bào trắng đột nhiên hạ thương bạc xuống, cung kính thi lễ với nàng: “‘Áo trắng tựa tuyết’ Bạch Phong Tịch, thiên hạ đều biết huống chi là tiểu nhân.”
Lời vừa nói ra người người chấn động! Nhất là Hà Huân không khỏi cảm thấy may mắn khi ám khí trong tay mình vừa rồi không tung ra, nếu không… độc sa[7] ném ra khẳng định hoàn trả cố chủ!
Nên biết rằng thanh danh vang dội nhất trên võ lâm hiện tại thuộc về Phong Tịch và Phong Tức, vì tên hai người họ đồng âm[8] dễ dàng lẫn lộn nên người trên võ lâm dựa vào quần áo của họ mà xưng danh: Phong Tịch gọi tên Bạch Phong Tịch, còn Phong Tức tất xưng Hắc Phong Tức, hợp lại xưng danh Bạch Phong Hắc Tức. Hai người này thành danh đã gần mười năm trở thành cao thủ số một số hai đương thời, vốn tưởng rằng người nhất định phải tuổi trung niên, ai ngờ Bạch Phong Tịch lại mà một cô gái trẻ tuổi đến như vậy!
“Hì hì, huynh không cần đa lễ như vậy, các người bồi thường mà ta không hài lòng thì không biết chừng lụa trắng của ta sẽ vươn tới cổ của huynh đó.” Phong Tịch ngồi trên nhánh cây, hai chân đung đưa thành nhịp làm thân thể lay động khiến suối tóc dài hơi đong đưa. “Nhìn huynh cầm trong tay thương bạc, chắc là tướng quân Xuyên Vân của Hắc Phong quốc – Nhâm Xuyên Vân phải không.”
“Tại hạ đúng là Xuyên Vân.” Tướng quân áo trắng Nhâm Xuyên Vân thực sự cung kính trả lời rồi hỏi: “Phong nữ hiệp cũng cảm thấy hứng thú với Huyền Tôn Lệnh sao?”
“Ta đối với Huyền Tôn Lệnh không có hứng thú.” Phong Tịch lắc đầu, “Chỉ là tên Yến Doanh Châu này lại rất hợp khẩu vị với ta, để hắn ta chết như thế thì quả thực đáng tiếc nên ta muốn đưa hắn ta đi.” Giọng điệu của nàng nhẹ nhàng bâng quơ giống như coi việc muốn đem Yến Doanh Châu đi cũng chỉ bình thường dễ dàng như việc thuận tay hái hoa ngắt cỏ bên đường, anh hùng sáu nước kia ở trong mắt nàng giống như không có một chút trọng lượng.
“Thối lắm! Ngươi nói là muốn Yến Doanh Châu thật ra chẳng lẽ không phải vì khối Huyền Tôn Lệnh trên người hắn sao! Loại lý do này chỉ lừa được trẻ con ba tuổi thôi, thừa nhận trước mặt lão tử đi!” Một gã đại hán râu quai nón nghe thấy vậy thì há miệng ra mắng.
Rõ ràng tất cả mọi người ở đây đều đến vì Huyền Tôn Lệnh, có người vì bản thân, có người vì tiền tài được người khác đặt mua, có người lại tuân vương lệnh. “Hiệu lệnh được thiên hạ”, đây thật sự là cảnh tượng tương lai mê hoặc con người không biết đến cỡ nào, chỉ là cho dù chính mình không thể hiệu lệnh thiên hạ nhưng Vương tại sáu nước có ai không muốn đứng đầu vạn dặm giang sơn, chỉ cần bản thân mình đem Huyền Tôn Lệnh tặng hoặc bán cho một Vương, cả tài phú lẫn quyền thế chắc chắn sẽ đến không dứt!
“Vừa mở miệng đã thấy thối!”
Chỉ nghe Phong Tịch thản nhiên buông một câu, ngay sau đó xuất hiện một ánh xanh lục bay thẳng hướng đại hán râu quai nón kia. Gã đại hán mắt thấy lá cây bay tới trong trực giác liền muốn né tránh nhưng còn chưa kịp cử động, “bụp”, lá cây kia đã dán chặt trên miệng, nhất thời cảm thấy môi cùng răng đau đớn không chịu được, đau đến mức gã muốn hô cha gọi mẹ nhưng lại không có cách nào lên tiếng được.
“Công tử nhà ta luôn nghĩ đến Huyền Tôn Lệnh không thôi, không biết Phong nữ hiệp liệu có thể cho phép ta lấy từ trên người Yến Doanh Châu?” Nhâm Xuyên Vân đối với chuyện kia làm như không thấy, chỉ hướng tới Phong Tịch mà hỏi.
“Huyền Tôn Lệnh? Công tử Lan Tức cũng mong ước đương chủ thiên hạ sao?” Phong Tịch nghiêng đầu cười như không cười, nhàn nhạt hỏi, mà cũng không đợi hắn trả lời lại nói tiếp: “Chỉ là Huyền Tôn Lệnh này vẫn là vật Yến Doanh Châu liều chết cũng muốn bảo vệ, ta nghĩ vẫn nên để lại cho hắn ta thôi.”
“Nói như thế tức là Phong nữ hiệp không đồng ý cho Xuyên Vân mang đi?” Hai mắt Nhâm Xuyên Vân hơi nhíu lại, thương bạc trong tay lại không khỏi trở nên căng thẳng.
“Thế thì sao? Huynh muốn cướp đoạt à?”
Ánh mắt Phong Tịch như vô tình quét qua Nhâm Xuyên Vân, vẫn chưa thấy người nàng cử động nhưng lụa trắng trong tay nàng chợt như con người có sinh mệnh trỗi dậy bay lượn nhảy múa trong không trung, tựa rồng trắng càn rỡ động thân mình trong không trung. Chỉ trong tích tắc mọi người cảm thấy một luồng khí thế sắc bén, áp đảo đến mức đè nén đánh vào phía trong vòng vây, khiến tất cả không thể nhúc thích. Mọi người không bất giác vận công chống đỡ. Vậy mà mỗi lần rồng trắng đong đưa thêm một chút, khí thế mạnh lên một phần, trên trán những người công lực yếu kém đã thấm đẫm mồ hôi, lại có một số người mặt đỏ bừng ánh mắt trợn lên, cắn chặt răng cố sức chống đỡ, trong lòng họ đều hiểu được nếu bây giờ nếu bị khối khí thế này áp chế thì dù không chết cũng mất nửa cái mạng!
Nhâm Xuyên Vân nắm chặt thương bạc trước người, mũi thương hướng thẳng về phía phía đầu bạch long, ánh mắt cũng không hề chớp động dính chặt lụa trắng, lực toàn thân đều tập trung vào hai tay, xuất toàn lực đối kháng. Chỉ là áp lực càng lúc càng lớn, ngực càng lúc càng căng, mũi thương không chịu nổi xung động, xương ngón tay tại điểm cầm thương đã đau đến mức gần run lên, hai chân run run sắp duy trì không nổi gập dần xuống đất…
Bỗng nhiên mọi người cảm thấy toàn thân trở nên nhẹ nhàng, ngực cuối cùng cũng có thể thở ra, nhưng ngay lập tức toàn thân cảm thấy không còn sức lực, hết sức mệt mỏi đến mức thầm muốn ngã xuống đất ngủ luôn.
Mà cũng vào lúc áp lực buông lỏng, Nhâm Xuyên Vân cảm thấy yết hầu có vị ngọt lợm, dằn lòng nuốt xuống, trong lòng đã biết mình bị nội thương, thật không thể tưởng tượng được Bạch Phong Tịch tuổi còn trẻ mà nội lực dường như đã rất cao thâm! Nàng vẫn chưa chân chính ra tay đã ngăn chặn toàn bộ người nơi đây! May mắn thay, cuối cùng nàng vẫn ra tay lưu tình, chưa hề muốn lấy mạng.
“Ta muốn mang Yến Doanh Châu đi, các vị có đồng ý không?” Bên tai nghe thấy thanh âm Phong Tịch nhẹ nhàng hỏi.
Trong lòng mọi người tất nhiên không chịu nhưng lại bị võ công của nàng làm khϊếp sợ mà không dám mở miệng.
“Phong nữ hiệp xin cứ tự nhiên.” Nhâm Xuyên Vân điều chỉnh hô hấp, thu thương bạc lại rồi vẫy tay, năm người đi theo hắn ta lập tức nhảy ra khỏi vòng tròn, lui về phía sau.
“Thế nào? Không cướp Huyền Tôn Lệnh nữa?” Phong Tịch nhìn hắn ta rồi cười cười, đôi mắt sáng ngời như nhìn thấu linh hồn, thấy rõ suy nghĩ của chính bản thân hắn.
Nhâm Xuyên Vân cũng thoải mái cười nói: “Công tử đã từng nói, nếu gặp gỡ Bạch Phong Hắc Tức, công tử Ngọc Vô Duyên, công tử Hoàng Triều của Hoàng quốc, và công chúa Tích Vân của Bạch Phong quốc, dù thắng hay bại chỉ cần có thể toàn thân trở về tức là đã ghi công!”
“Thật không?” Phong Tịch vung tay lên, dải lụa trắng tức thời bay trở về trong tay áo, “Công tử Lan Tức đánh giá chúng ta như thế nào?”
“Công tử từng nói, chỉ có năm người này mới xứng trở thành bằng hữu hoặc đối thủ của công tử.” Nhâm Xuyên Vân liếc về phía Phong Tịch, cười có chút thâm ý: “Nếu ngày khác Phong nữ hiệp có duyên đến Hắc Phong quốc, công tử chắc chắn sẽ trải gấm mười dặm[9]nghênh đón.”
Ở Đông Triều trải gấm mười dặm nghênh đón là lễ nghi tột cùng long trọng dùng để tiếp đón và tiễn biệt các chư hầu. Phong Tịch cho dù võ công lợi hại danh tiếng vang xa, nhưng lại là thường dân, nói thế nào cũng không thể so với thế tử một quốc gia mà lấy lễ này đón chào. Lời này của Nhâm Xuyên Vân bất quá chỉ là một cách nói khoa trương mà thôi.
“Trải gấm mười dặm ư, chỉ sợ sẽ đổi thành kiếm trận mười dặm thôi.” Phong Tịch nghe ý tôn sùng trong lời nói của hắn ta mà chẳng hề động lòng, thần sắc còn rất thản nhiên, “Còn huynh, nếu vừa rồi huynh không thử thì chắc hiện tại cũng không muốn ‘toàn thân trở về’ đúng không?”
Nhâm Xuyên Vân nghe vậy sắc mặt có chút thay đổi, nhưng lập tức khôi phục được vẻ tự nhiên. “Ngày thường Xuyên Vân vẫn nghe công tử hay nói về năm vị cao nhân tuyệt thế nhưng vô duyên không gặp. Hôm nay lại có vinh hạnh gặp được Phong nữ hiệp, tất nhiên muốn mời nữ hiệp chỉ điểm một chút, nếu thật có chút đắc tội mong rằng được bao dung lượng thứ.”
“Thật không?” Phong Tịch lạnh lùng chất vấn. Bất chợt nàng nhảy nhẹ lên trên, mọi người ở dưới thấy vậy, vẻ mặt có chút đề phòng.
Phong Tịch đảo mắt liếc qua đám người, nhếch miệng cười nhẹ rồi nhìn Nhâm Xuyên Vân, “Nếu vừa rồi không phải vì huynh có ý trọng anh hùng đối với Yến Doanh Châu, thì chỉ với ý niệm muốn ngồi im quan sát, ngư ông đắc lợi trong đầu, ta sẽ không chỉ có chỉ điểm huynh một chút như thế.”
“Xuyên Vân đa tạ Phong nữ hiệp đã ra tay lưu tình.” Nhâm Xuyên Vân cúi đầu nói, tay bất giác nắm chặt lấy thương bạc.
“Ha ha… Có thuộc hạ như huynh, đủ thấy công tử Lan Tức lợi hại ra sao! Ngày khác có duyên, Phong Tịch chắc chắn sẽ tự mình thỉnh giáo công tử Lan Tức.” Phong Tịch nhấc Yến Doanh Châu lên rồi phi người rời đi, trong chớp mắt đã không thấy tung tích, chỉ nghe được một thanh âm từ xa xa truyền tới, “Hôm nay ta chỉ bồi các vị tới đây thôi, nếu có suy nghĩ muốn lấy Huyền Tôn Lệnh thì hãy đuổi theo đi!”
“Tướng quân, cứ từ bỏ như vậy sao?” Nhìn thấy Phong Tịch đi xa, mấy tên lính đứng phía sau Xuyên Vân ngờ vực.
Nhâm Xuyên Vân xua tay ý bảo bọn họ ngừng nói: “Bạch Phong Tịch không phải là người mà ta có thể đối phó được, trước hết đi về, xin chỉ thị của công tử rồi nói sau.”
“Vâng.” Năm người cùng khom người xuống.
“Chúng ta đi.” Nhâm Xuyên Vân cũng không quay lại chào những người khác mà lập tức xoay người dẫn thuộc hạ rời đi.
Đợi Nhâm Xuyên Vân đi rồi, mọi người trong rừng cây hai mặt nhìn nhau, nhất thời không biết làm thế nào mới tốt, giải tán hay truy đuổi.
Cuối cùng Hà Huân hất tay nói: “Các vị, Hà mỗ đi trước một bước, Huyền Tôn Lệnh liệu có thể đoạt lại được từ trong tay Bạch Phong Tịch hay không thì vẫn chờ vào vận khí của chính các vị thôi.”
Nói xong hắn quay người rời đi. Những người khác thấy hắn đi rồi, trong chốc lát cũng tản đi bốn phía. Trong rừng chỉ còn lại vài cỗ thi thể cùng hai đoạn cổ tay của vị Tằng đại gia đã hôn mê kia.
—
Núi Tuyên, Bạch quốc.
Sắc trời vừa mới tờ mờ sáng, trên màn trời vẫn đang còn giữ lại ánh sáng của mảnh trăng tàn nhợt nhạt, chỉ là ánh trăng đã phai đi vài phần, dưới những tia nắng yếu ớt đầu tiên, một tầng sương đang bao phủ ngọn núi Tuyên đứng vững như ngọn bút cao ngất. Ngay lúc này đây núi Tuyên u tĩnh như họa, thi thoảng ngẫu nhiên có tiếng chim hót buổi sớm mai thanh thúy vang lên.
Trong một sơn động phía bắc núi Tuyên vang đến một tiếng kêu rên thực nhẹ bởi một chàng trai nằm trong động. Chàng trai này sau khi phát ra tiếng rên khẽ cuối cùng cũng mở mắt, trước hết liếc mắt ngắm xung quanh, sau đó đứng dậy, chỉ là vừa động hai tay đã hô đau.
“Huynh đã tỉnh.” Một giọng nói vang lên rõ ràng nhưng lại mang đôi chút lười biếng.
Chàng trai nương theo âm thanh nhìn lại, thấy một thiếu nữ ngồi ở cửa động quay lưng lại với y, chải một suối tóc đen dài. Mặc dù sắc trời vẫn còn tối nhưng vẫn thấy chiếc lược đang lướt qua suối tóc đen dài kia lấp loáng anh xanh đậm.
“Cô là ai?” Chàng trai cất tiếng hỏi, mới mở miệng một câu thì thấy cổ họng khô khốc, thanh âm khàn khàn thô cứng khó nghe.
“Yến Doanh Châu, huynh nên lẽ phép với ân nhân cứu mạng một chút chứ nhỉ?” Thiếu nữ ngồi ở cửa động cũng xoay người đứng lên đi về phía y, cầm trong tay một cây lược gỗ, mái tóc dài xõa trước ngực tựa như lâu rồi chưa có chải qua.
“Cô đã cứu ta?” Yến Doanh Châu hỏi lại một câu, sau đó nhớ tới thời điểm trước khi choáng váng, thương bạc của Xuyên Vân như xuyên phá không gian, lập tức lại nghĩ tới việc quan trọng hơn, không khỏi cuống quýt sờ soạng phía sau lưng. Nhưng chưa sờ được gì đã chạm phải miệng vết thương khiến y đau đớn một hồi, rồi đến tận bây giờ mới phát hiện nửa người trên của mình trống trơn không được mặc gì, phía dưới cũng chỉ có một cái khố duy nhất.
“Huynh đang tìm cái kia sao?”
Tay thiếu nữ chỉ về phía trái y, nơi đó chất một đống vải bẩn, trên vải nhuộm màu máu đã khô. Nằm bên cạnh đống vải bẩn ấy hình như còn có một gói đồ.
“Yên tâm đi, ta không làm mất nó mà cũng chẳng động tới.” Thiếu nữ này như nhìn thấu tâm tư của y mở miệng nói.
Yến Doanh Châu ngẩng đầu nhìn về phía nàng. Lúc này mới phát hiện ra thiếu nữ này có khuôn mặt thực sự rất thanh tú, trong ánh mắt lộ ra chút phóng khoáng, giữa trán đeo một viên tuyết ngọc hình trăng khuyết. Người mặc y phục trắng thuần rộng mà thoải mái, mái tóc dài đen vẫn chưa được búi thành bất kì kiểu gì, buông xõa sau lưng. Cả người dường như toát ra vẻ an nhàn mà tiêu sái không thể giải thích được.
“Bạch Phong Tịch?” Yến Doanh Châu nhìn vào viên tuyết ngọc hình trăng khuyết giữa trán nàng, hỏi.
“Không phải Hắc Phong Tức.” Phong Tịch cười tùy ý, rồi lại nói: “Bốn vị tướng Phong Sương Tuyết Vũ của Hoàng quốc đều không sợ chết giống như huynh sao? Tối hôm qua ta có đếm một ít, bỏ qua những vết sẹo cũ, trên người huynh có tổng cộng ba mươi tám miệng vết thương. Vậy mà huynh chẳng những không chết, mà chỉ mê man có một đêm rồi tỉnh. Mà trạng thái huynh bây giờ nhìn cũng chẳng tệ lắm, nếu là người thường thì dù không chết cũng phải hôn mê mất vài bữa đấy.”
“Cô đếm sẹo?” Vẻ mặt Yến Doanh Châu thực khác thường hỏi, nhớ tới quần áo hiện tại trên người mình…
“Đúng rồi… Cả người huynh từ trên xuống dưới ta đều đếm một lần.” Phong Tịch đến gần từng bước, cất lược ở trong tay đi, sau đó hứng thú nhìn biểu tình trên mặt của y, “Phải biết rằng huynh bị ngoại thương nhiều như vậy, ta còn phải cầm máu bôi thuốc cho huynh, đương nhiên sẽ nhìn thấy hết những vết sẹo này, nhân tiện đếm một chút thôi mà. Thêm nữa, quần áo của huynh đã trở thành một đống vải rách thế kia, nên ta tự quyết định cởi nó ra để nó khỏi gây trở ngại cho ta khi bôi thuốc.”
Lời còn chưa nói hết, Yến Doanh Châu đã thấy máu chảy ngược lên mặt, nóng rát.
“Kìa! Mặt huynh sao lại đỏ như thế? Chẳng lẽ lại bị sốt?” Phong Tịch bỗng sợ hãi kêu lên, sau đó tay còn đặt lên trán y kiểm tra.
Bàn tay mát lạnh kia vừa mới chạm đến trán của y, Yến Doanh Châu đã lập tức kinh hoảng lùi dần về phía sau, “Cô đừng chạm vào ta!”
“Vì sao?” Phong Tịch nghiêng đầu hỏi, sau đó lại cười quỷ quái, nhìn y nói, “Chẳng nhẽ huynh không phải bị sốt mà đỏ mặt? Đỏ mặt vì thẹn thùng? Thẹn thùng là vì ta đã xem, đã sờ người huynh? Phải không?”
Yến Doanh Châu vừa nghe vậy, máu toàn thân dường như chảy ngược toàn bộ lên mặt, y nhìn vẻ mặt Phong Tịch tươi cười sáng lạn, sau một lúc lâu mới tức giận kêu được một câu: “Cô có phải là nữ nhân không vậy?!”
“Ha ha…” Phong Tịch bỗng cất tiếng cười to không hề có sự ôn nhu tĩnh lặng của một cô gái, còn cười thật tự nhiên mà vừa ý.
“Ta đương nhiên là nữ nhân, nhưng huynh chắc chưa từng gặp nữ nhân nào giống ta đúng không?” Phong Tịch cuối cùng cũng ngừng cười mà nói.
“Nếu nữ nhân toàn thiên hạ mà đều như cô vậy thì…” Yến Doanh Châu mới mở miệng ra lại đột nhiên dừng lại. Lời lẽ của y vốn khó nghe nhưng Phong Tịch có ơn cứu mạng với y, thật khó có thể nói ra những lời lẽ không tốt.
“Nếu toàn như ta thì sao?” Đôi mắt Phong Tịch ánh lên ý cười, mặt cũng xuất hiện chút ý nghiền ngẫm. “Kỳ thật ta cũng ít gặp đàn ông như huynh, bị ta xem ta sờ thì huynh thiệt cái gì? Ta cũng không cố ý muốn xem, phải biết rằng ta làm vì cứu huynh nhé.”
Màu máu trên mặt Yến Doanh Châu vốn mới nhạt đi một chút giờ đây lại đỏ rực lên.
“Kìa kìa, huynh lại đỏ mặt rồi!” Phong Tịch như phát hiện được một điều thật thú vị khác thường, kêu lên, “Chẳng lẽ… Chẳng lẽ huynh chưa từng bị nữ nhân xem và sờ? Kìa, mặt càng đỏ hơn rồi! Thế mà ta nói trúng à! Thật sự không thể tin được, ta nhớ rằng Liệt Phong tướng quân huynh cũng là anh hùng nổi danh lừng lẫy, thành danh lâu đến vậy, với lại nhìn qua thì tuổi huynh cũng gần ba mươi rồi nhỉ? Mà chưa từng chạm tới nữ nhân? Thật sự vô lý đó!”
“Bạch Phong Tịch là dạng này à?” Mặt Yến Doanh Châu đã hồng đền mức có thể so với những rặng mây nhiễm hồng ánh bình minh trên trời, buồn bực thật lâu mới hung hăng bật ra được một câu như vậy.
“Đúng rồi, ta chính là cái dạng này.” Phong Tịch gật đầu, sau đó tiến sát gần y nói, “Có phải khiến huynh thật thất vọng không?”
Yến Doanh Châu thấy nàng tới gần lập tức ngồi dậy lùi thẳng về phía sau, ai ngờ người vừa động đã gây ảnh hưởng đến thương tích toàn thân.
“Ai da!” Tiếng hô đau bất giác thoát ra khỏi miệng.
Vết thương hé miệng, máu lại chảy.
“Huynh đừng lộn xộn!” Tay Phong Tịch duỗi ra đè y lại, mặc kệ y muốn thối lui về phía sau, “Ta phải đem toàn bộ thuốc trị thương trên người dùng sạch mới làm máu của huynh ngừng được, nhìn xem, hiên tại vết thương lại nứt ra rồi, lãng phí quá!”
Ánh mắt nhìn nhanh toàn thân y, bỗng nhiên dừng lại ở xương sườn chỗ bị quạt sắt của Công Vô Độ để lại một vết thương thật sâu, máu chảy ra lúc này thực sự là màu đen.
“Trên quạt của Công Vô Độ có độc, mặc dù hôm qua ta đã giúp huynh hút ra không ít máu độc nhưng xem ra độc vẫn chưa hết, mà trên người ta cũng không có thuốc giải độc, làm sao bây giờ?”
“Cô giúp ta hút máu độc?” Yến Doanh Châu vừa nghe xong mặt lại choáng váng, ánh mắt nhìn nhanh qua đôi môi nàng, bỗng dưng cảm thấy hình như miệng vết thương trên sườn nóng như lửa.
“Không giúp huynh hút độc thì chỉ sợ tối qua huynh đã chết.” Phong Tịch tựa như không chú ý tới vẻ mặt y, quay người đi tới cửa động. Khi quay lại, nàng cầm trong tay một túi nước cùng vài quả dại, “Huynh cũng đói bụng rồi, ăn trước vài quả này cho đỡ đói đi, ta xuống núi giúp huynh tìm ít thuốc thuận tiện làm một bộ quần áo cho huynh.”
Vừa dứt lời, nàng xoay người rời đi. Nhìn theo bóng dáng của nàng Yến Doanh Châu bỗng thốt lên “Chờ một chút!”
Phong Tịch dừng bước, xoay người nhìn về phía y, “Còn có chuyện gì nữa?”
“Cô… cô… Ta… ừm… Này… “Yến Doanh Châu ừm à một lúc lâu vẫn không nói lên lời, mặt lại đỏ rực.
“Huynh muốn cảm tạ ta? Muốn dặn ta cẩn thận chút?” Phong Tịch đoán rồi nhìn y, chỉ cảm thấy buồn cười, “Yến Doanh Châu, làm thế nào huynh lên được vị trí Liệt Phong tướng quân vậy, tính cách khó khăn thế? Này, ta cứu huynh rồi lại xem hết toàn thân huynh, huynh không phải muốn ta phụ trách sự trong sạch của huynh đấy chứ? Huynh muốn lấy thân báo đáp lại ân cứu mạng của ta phải hay không?”
“Cô!” Yến Doanh Châu trừng mắt nhìn Phong Tịch, lại không biết làm thế nào để phản bác được nàng.
Y thành danh từ tuổi niên thiếu, tính tình trời sinh đã trầm mặc ít lời, nghiêm túc đứng đắn. Ở Hoàng quốc lại là người đứng đầu trong bốn danh tướng, thế tử cực kì tín nhiệm y, đồng nghiệp đối với y thì vô cùng kính trọng, thuộc hạ sẵn sàng vì y dâng tính mạng, đã bao giờ gặp phải thiếu nữ lời lẽ hoàn toàn không kiêng dè như Phong Tịch đâu.
“Ha ha… Đường đường là Liệt Phong tướng quân đấy… Thật sự rất thú vị!” Phong Tịch không khỏi cất tiếng cười to, cười đến gập thắt lưng, “Bốn vị tướng quân Phong Sương Tuyết Vũ các người có phải đều thú vị như huynh không? Lần khác nhất định ta phải đến Hoàng quốc chơi một chuyến!”
Nàng vừa cười to, vừa quay người đi tới cửa động, vừa đặt chân tới cửa động bỗng quay đầu nhìn y, nụ cười trên mặt còn sáng lạn hơn cả ánh mặt trời mới dâng lên, che lấp cả một mảng ánh sáng mờ ảo phía sau, khiến Yến Doanh Châu hoa mắt trong chốc lát.
“Yến Doanh Châu này, ta nói cho huynh chút chuyện nhé, là… trên người huynh mặc dù có rất nhiều vết sẹo, nhưng dáng người của huynh vẫn thật sự rất đáng xem đấy! Ha ha…”
Nói xong nàng cười to bước đi, để lại trong động một Yến Doanh Châu mặt đỏ tai hồng, hận không thể chui xuống đất.
[1] lập thu: khoảng 7-8/8 dương lịch với ý nghĩa bắt đầu mùa thu
[2] 1 thước = 33,33 cm
[3] tam sinh hữu hạnh: chỉ những duyên phận đặc biệt, như gặp nhau ngẫu nhiên hoặc trong hoàn cảnh bất ngờ mà trở nên tri kỷ. Sau này người ta còn dùng như một cụm từ chỉ sự may mắn. Xem thêm nguồn gốc của thành ngữ tại đây
[4] trích điệp phi hoa: ý chỉ là võ công tới cảnh giới lấyhoa lá làm vũ khí gϊếŧ người
[5] ngân diệp: bạc lá (không hiểu sao không dùng vàng mà lại dùng bạc, cũng có thể ngân diệp chỉ là tên gọi của tiền có giá trị cao nhất trong truyện này
[6] Ngọc Hồ: tên thường trong truyện xuất hiện là dao trì, nơi ở của tiên nhân
[7] Độc sa: một chất độc có gọi arsenopyrite, công thức hóa học FeAsS. FeAsS là một khoáng vật chứa nhiều asen – hay còn gọi là thạch tín [Oxit của asen hóa trị III]. Oxit này màu trắng, dạng bột, tan được trong nước, rất độc. Khi uống phải một lượng thạch tín (As2O3) bằng nửa hạt ngô, người ta có thể chết ngay tức khắc. Asen là một chất rất độc, độc gấp 4 lần thuỷ ngân. Asen tác động xấu đến hệ tuần hoàn, hệ thần kinh. Nếu bị nhiễm độc từ từ, mỗi ngày một ít, tuỳ theo mức độ bị nhiễm và thể tạng mỗi người, có thể xuất hiện nhiều bệnh như: rụng tóc, buồn nôn, sút cân, ung thư, giảm trí nhớ…
[8] Tên hai anh chị này trong tiếng Trung đọc hoàn toàn giống nhau nhưng từng chữ trong tên lại khác nhau (chỉ là phiên âm Hán Việt nó khác nhau)
Phong Tịch: 风习 – fēng xī (Phong với nghĩa là gió, Tịch có nghĩa là đêm)
Phong Tức: 丰息 – fēng xī (Phong trong phong thịnh, phong phú; Tức trong nghỉ ngơi, an tức)
[9] 1 dặm = 500m -> 10 dặm = 5km