Cổ Thần Hoán mặc một bộ tây trang màu đen cắt may khéo léo, tôn lên dáng người cao lớn kiện mỹ,ngũ quan lạnh lùng thâm trầm lại có chút ôn hòa, hắn ôm eo Thời Thiên, cúi người hôn nhẹ lên tóc cậu rồi mới nở nụ cười đầy thâm ý nhàn nhạt nhìn Nguyên Hiên đang cực kỳ kinh ngạc cùng tức giận trước mặt.
"Là Nguyên thiếu đưa người yêu của tôi về sao?" Cổ Thần Hoán cười khẽ, "Cảm tạ Nguyên thiếu."
Thời Thiên rũ mắt, xem không ra bất kỳ biểu tình, Nguyên Hiên thấy Thời Thiên dịu ngoan với Cổ Thần Hoán như vậy liền tức đến giậm chân!
Nguyên Hiên không thể tiếp thu được việc Thời Thiên tình nguyện quay lại với người đã từng lừa dối thương tổn cậu cũng không muốn đến bên cạnh hắn.
"Người yêu?" Nguyên Hiên siết chặt nắm đấm áp chế phẫn nộ trong lòng, cười lạnh nói, "Nếu tôi nhớ không nhầm, Cổ lão bản anh đã kết hôn rồi phải không?"
"Nguyên thiếu gia thật giống như đang kích động." Cổ Thần Hoán tận lực tránh né câu hỏi của Nguyên Hiên, tự tiếu phi tiếu hỏi, "Nếu không vào nhà uống chén trà?"
Nguyên Hiên cắn răng không tiếp tục để ý đến Cổ Thần Hoán, hắn chuyển tầm mắt lên người Thời Thiên phẫn nộ nói lớn, "Em tình nguyện quay lại với một nam nhân đã từng lừa dối mình cũng không muốn tiếp nhận tôi, Dương Thiên, em rốt cuộc đang nghĩ cái gì vậy?"
"Vào nhà thôi." Thời Thiên không nhìn Nguyên Hiên, sắc mặt thanh lãnh lạnh lùng quay người đi hướng về phía cổng biệt thự.
"Thứ cho tôi không thể tiễn." Cổ Thần Hoán hướng Nguyên Hiên cười khách khí, hắn ôm Thời Thiên tiến vào biệt thự.
Nhìn hai thân ảnh quấn quýt ám muội, Nguyên Hiên giận điên lên!
"Đệt!!"
Dưới cơn nóng giận, Nguyên Hiên đạp mạnh vào cửa xe, một đạp lại một đạp, thẳng đến khi cửa chiếc xe thể thao cực khốc gần như muốn gãy.
"Dương Thiên!!" Nguyên Hiên quay người hướng về phía biệt thự lớn tiếng rống to, "Tôi không quan tâm người em yêu là ai! Tôi con mẹ nó muốn có được em! Nhất định sẽ khiến em yêu tôi! Tôi sẽ cho em thấy, tôi so với Cổ Thần Hoán càng xứng cho em yêu!"
Kết thúc màn gào thét kinh thiên động địa, Nguyên Hiên kéo cửa xe ngồi vào uất ức rời đi.
Bên trong căn biệt thự, Thời Thiên cùng Cổ Thần Hoán đều nghe rõ rõ ràng ràng những câu gào rống điên loạn vừa rồi của Nguyên Hiên, câu nói kia "Tôi so với Cổ Thần Hoán càng xứng cho em yêu" làm sắc mặt Cổ Thần Hoán có chút khó coi, hắn theo bản năng, thậm chí có hơi sốt sắng nhìn Thời Thiên đang ở trong lòng mình, phát hiện cậu từ đầu đến cuối không có bất kỳ biến hóa nào, trên khuôn mặt thanh tú xinh đẹp là biểu tình an tĩnh mỹ hảo.
"Sau này em tránh gặp Nguyên Hiên thì hơn." Cổ Thần Hoán vuốt ve mái tóc Thời Thiên, nhẹ nhàng mở miệng. Kỳ thực hắn chính là đang lo lắng, bởi hắn biết mình đã thương tổn cậu, tuy Thời Thiên không tính toán nhưng không có nghĩa là những gì đã xảy ra không tạo thành cái bóng trong lòng cậu. So với kẻ đã từng lợi dụng tình yêu không chút giữ lại của cậu là hắn thì tên Nguyên Hiên kia vừa có bề ngoài xuất chúng, vừa có gia thế khổng lồ, hơn nữa lại si tình săn sóc, rất khó khiến người chống cự.
Thời Thiên quay người, rất tự nhiên vòng tay ôm lấy cổ hắn, nở nụ cười liêu nhân, "Sao vậy? Sợ em sẽ yêu anh ta? Cổ Thần Hoán, anh cũng quá không tự tin với chính mình."
Động tác của Thời Thiên rất thân thiết, cũng rất tự nhiên làm cho tâm Cổ Thần Hoán không khỏi nóng lên, hắn ôm chặt Thời Thiên, đem đầu cậu nhấn tựa lên vai mình, ôn nhu nói, "Thời Thiên, như hai ta đã nói lúc trước, trên thế gian này chỉ có số mệnh của chúng ta đã được an bài luôn ở bên nhau, loại ràng buộc này, từ bốn năm trước đã bắt đầu."
"Em biết, cho nên mới không để tâm bất cứ thứ gì ở lại bên anh, em thật cao hứng, cô độc lâu như vậy rốt cục cũng có người đến bên, giúp em vững lòng trở lại."
Thời Thiên nói chậm rãi, không hề có cảm giác cường điệu nhưng tầm mắt vẫn nhàn nhạt ngước lên nhìn khoảng trời phía sau Cổ Thần Hoán.
Trên thế gian này, tự do nhất chính là bầu trời, phức tạp nhất cũng chính là bầu trời, dương quang mây gió, phong vũ lôi điện các loại đan xen, không người nào biết trời có đau hay không, bởi chính nó cũng dần chết lặng, kỳ thực trời chỉ là những mảnh thiên không, yếu ớt đến độ chẳng thể ngăn cản bất cứ thứ gì, sấm vang chớp giật nó cũng sợ đến run lên, nhưng không có biện pháp bảo vệ chính mình, chỉ có thể bị loại đau khổ này đày đọa lăng trì
*(Tác giả chơi chữ, "trời" chính là "thiên", đều là "天", đoạn này là Thời Thiên đang tự nói về chính bản thân mình)Buổi tối, Cổ Thần Hoán đưa Thời Thiên ra ngoài ăn cơm, hắn đối xử với Thời Thiên ôn nhu đến mức chính hắn cũng không ngờ tới, thật giống như trong tiềm thức hắn vẫn luôn coi cậu như thiếu gia của mình, là vị thiếu gia cần được bảo hộ che chở.
"Thời Thiên, mấy ngày nữa tôi sẽ đưa em đi du lịch nước ngoài." Cùng Thời Thiên đối bàn dùng cơm, Cổ Thần Hoán mở miệng cười sủng nịch, "Em muốn đi đâu?"
"Những nơi có thể đến em đều đã đi, hiện tại, em chỉ muốn ở cùng với anh." Thời Thiên ngẩng đầu, gương mặt tuấn mỹ phảng phất ý cười nhu hòa, "Cổ Thần Hoán, anh có muốn đi nơi nào không?"
"Không có." Cổ Thần Hoán trả lời rất nghiêm túc: "Không, hẳn là trước đây không có, trước khi tìm được em, tôi thật sự chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ làm cho cuộc sống của mình trở nên đặc sắc, so với giải trí tiêu khiển tôi càng yêu thích yên tĩnh nghỉ ngơi."
"Vậy bây giờ thì sao?" Thời Thiên tay chống cằm, hai mắt mị cười nhìn Cổ Thần Hoán.
"Hiện tại có em, cảm giác đối với cuộc sống có chút mãnh liệt, có lẽ em không tin, một tháng cùng em dự tiệc, chính là thời điểm sinh động nhất suốt bốn năm nay của tôi." Cổ Thần Hoán rót cho Thời Thiên một ly rượu vang, tiếp tục nói, "Thời Thiên, em có cảm thấy chúng ta là cùng một loại người không?"
"Đương nhiên cảm thấy." Thời Thiên uống một ngụm rượu, thanh âm tùy ý như đang bông đùa, "Đều có tâm cơ, ác liệt, giỏi ngụy trang, thậm chí là ngu xuẩn."
Cổ Thần Hoán tựa hồ hứng thú với câu trả lời của Thời Thiên, "A, tại sao lại nói như vậy?"
"Bốn năm nay hẳn là anh đã làm qua không ít chuyện xấu đi." Thời Thiên nâng chén rượu trong tay, gương mặt tuấn mỹ phủ một tầng men say, nở nụ cười chói mắt, "Nhưng lại làm cho người khác có cảm giác anh vẫn chính nghĩa như trước đây, ha ha, chẳng lẽ không phải là lòng dạ thâm sâu cùng giỏi ngụy trang hay sao?"
"Vậy em nghĩ bộ mặt thật của tôi là gì?" Cổ Thần Hoán lại rót thêm rượu cho Thời Thiên, hỏi một cách vừa ôn nhu vừa đầy thâm ý.
"Bộ mặt thật?" Thời Thiên nhíu mày tựa như đang suy nghĩ cái gì, đáy mắt lạnh lẽo ẩn hiện chút mất mát, cậu uống cạn ly rượu trong tay, sau đó mang theo men say dịu dàng cười nhìn Cổ Thần Hoán, trong đôi mắt gợn sóng lăn tăn là vô số thương tổn, "Anh không có bộ mặt thật, anh đã chết từ bốn năm trước rồi, hiện tại, anh không phải là anh ấy, anh không phải Cổ Thần Hoán của em, Cổ Thần Hoán của em, vô luận em đối xử với anh ấy thế nào, anh ấy cũng sẽ không trách em, còn nói em là thiếu gia của anh ấy cả đời này, anh ấy còn thề sẽ bảo vệ em cho đến khi trái tim ngừng đập. Ha ha, đáng tiếc, anh ấy không thể trở về... "
Những lời này của Thời Thiên như những mũi kim sắc nhọn đâm vào lòng Cổ Thần Hoán tạo thành từng vết cắt chằng chịt chồng chéo làm toàn thân hắn đau nhức, câu nói kia của Thời Thiên "Cổ Thần Hoán của em" khiến trái tim Cổ Thần Hoán như cuốn sâu vào vòng xoáy.
Cổ Thần Hoán đứng dậy đi đến bên cạnh Thời Thiên, nâng lên mặt cậu rồi hôn xuống.
Nụ hôn thắm thiết nồng nhiệt như muốn chiếm đoạt mọi thứ thuộc về Thời Thiên, Cổ Thần Hoán liều mạng cho nụ hôn càng thêm sâu sắc, hương rượu thơm nồng giữa cánh môi giao triền càng khiến hắn say mê không thôi, hắn nghĩ, thực sự nghĩ muốn cậu ngay bây giờ, đem hết thảy của cậu khống chế trong lòng bàn tay.
Cổ Thần Hoán chưa bao giờ cấp thiết như vậy, ý nghĩ không thể chờ đợi được nữa muốn chiếm lấy Thời Thiên ngập tràn trong tâm trí hắn, hắn ý do vị tẫn chấm dứt nụ hôn, phát hiện Thời Thiên hai mắt mông lung thở hổn hển, gò má trắng nõn vì men say mà nhuốm sắc đỏ mê người, chỉ khẽ đưa mắt đã khiến Cổ Thần Hoán kích động không thôi.
Đưa Thời Thiên trở lại biệt thự, Cổ Thần Hoán ôm Thời Thiên lên giường, cậu gần như vừa chạm xuống giường liền ngủ, thụy nhan ôn nhuận mang theo cơn say kéo dài lại càng đẹp đẽ.
Cổ Thần Hoán ngồi bên giường nhìn rất lâu, cuối cùng vẫn khắc chế kích động muốn cùng Thời Thiên triền miên mưa gió, hắn cảm thấy đó là một tội ác, không chỉ bởi vì giờ khắc này Thời Thiên thần trí mơ hồ, càng nhiều hơn nữa chính là Cổ Thần Hoán thấy mình thật tầm thường, còn Thời Thiên lại vô cùng... thánh khiết.
Vấy bẩn lên sự tinh khiết, đó chính là một loại tội ác.....
Cổ Thần Hoánkhông mong muốn thứ tình cảm tôn sùng thiêng liêng của mình đối với Thời Thiên sẽ bị bao phủ bởi sắc dục, cho nên chỉ khi Thời Thiên thanh tỉnh cam tâm tình nguyện, Cổ Thần Hoán mới cảm thấy mình có thể.
Cổ Thần Hoán biết Thời Thiên sẽ nguyện ý, bởi vì cậu yêu hắn, nhưng nếu đêm nay cậu uống say, hắn đành phải tự mình khắc chế vậy.
"Thiếu gia, đêm nay bỏ qua cho em." Cổ Thần Hoán cưng chiều vuốt ve gương mặt Thời Thiên đang say ngủ, khó kìm lòng nổi hạ một nụ hôn dịu dàng lên trán cậu, hắn giúp cậu đắp chăn thật cẩn thận rồi mới rời khỏi phòng, còn không quên nhắc nhở người hầu chăm sóc Thời Thiên thật tốt.
______________________________________________
Tiểu Cáp: Chuyện giường chiếu của Thời Thiên và Cổ Thần Hoán, các muội thân không nên gấp gáp, sẽ có, hơn nữa còn rất kịch liệt.Lust: Đừng tin, bả lừa đấy, kí©h thí©ɧ vcl~ (¯﹃¯)
P/s: Anh Hoán lại nổi hứng si tình, thấy ảnh cứ thê nô, cứ trung khuyển sao đó, bấn không chịu được, nhưng thôi ảnh là tra công mà, ôn nhu một cách biếи ŧɦái...