Khổng Hoa Đình sau khi bước vào trướng thì đứng bên cạnh Từ Trấn Bình, nghe thấy tướng lãnh kia nói lập tức quát lớn: "Lưu Thiết Điền, nơi này là quân trướng, ai cho ngươi lá gan nói ô ngôn uế ngữ!"
Cam Nhu cúi đầu, cơ thể khe khẽ phát run, hai tay gắt gao nắm chặt tay áo. Nàng đã sớm không còn là đích nữ thiên kim phủ thừa tướng, cẩm y hoa phục trên người cũng biến thành áo váy vải thô, màu sắc xám xịt càng khiến thân mình nàng trở nên đơn bạc.
Lời nói thô bỉ dâʍ đãиɠ làm nàng xấu hổ và giận dữ muốn chết. Nàng muốn chạy trốn khỏi nơi này, nhưng nếu chạy thoát, nàng cảm thấy bản thân thật có lỗi với những gì nhìn thấy nghe được dọc đường đi. Bá tánh đau khổ, quốc phùng chiến loạn, tất cả đều do phụ thân nàng tạo ra. Nàng và phụ thân huyết mạch tương liên, nàng tự nhiên cũng không thể thoát khỏi liên quan.
Cam gia có tội, tội lớn, nàng không thể trốn.
Từ Trấn Bình mắt lạnh nhìn Cam Nhu, một nữ tử khuê các lớn lên dưới sự nâng niu chiều chuộng lại có thể bởi vì bá tánh quốc gia thừa nhận vũ nhục nhường này, cho dù nàng là nữ nhi của tội thần cũng làm hắn không đành lòng trách móc nặng nề.
Hắn cong ngón tay nhẹ gõ mặt bàn, nói với Lưu Thiết Điền: "Không được làm càn."
Lưu Thiết Điền cười cười ra vẻ làm hoà, "Vừa rồi là ta nói bậy, tướng quân cũng biết chất nhi số khổ của ta bị cẩu tặc Cam Hữu hại chết, ta cũng chỉ nhất thời tức giận trong lòng."
Từ Trấn Bình liếc mắt nhìn hắn một cái, "Muốn tức giận cũng phải nhìn xem đây là nơi nào!"
"Đã rõ, ta sau này không dám nữa, không biết nha đầu này sẽ được đưa đến nơi nào?" Lưu Thiết Điền không có ý tốt đánh giá Cam Nhu, "Không bằng đưa nàng cho Hữu Quân của chúng ta? Nơi đó đều là những hài tử nghèo khổ, từ nhỏ đến lớn chưa từng thấy qua nữ nhân, nếu có tiểu mỹ nhân như này hầu hạ, nghe qua đã thấy khí thế đại chấn."
Phần lớn tướng sĩ Hữu Quân quả thật đều xuất thân bần hàn, trước khi tòng quân để duy trì kế sinh nhai đã rất gian nan, vậy nên bọn họ cũng không có tâm tư thương hương tiếc ngọc, doanh kỹ đi vào nơi đó đều chết nhiều nhất.
Từ Trấn Bình thương tiếc Cam Nhu là người hiểu chuyện, hỏi nàng một câu, "Nàng có nguyện ý đến Hữu Quân?"
Câu hỏi này rõ ràng có ý bảo hộ nàng, chỉ cần Cam Nhu nói một câu không muốn, hắn tất nhiên sẽ không miễn cưỡng. Thế nhưng Cam Nhu giống như không để ý chút nào lập tức đồng ý, Khổng Hoa Đình đột nhiên nhíu mày, nhẹ nhàng khụ một tiếng.
Cam Nhu không phải kẻ ngốc, Lưu Thiết Điền rõ ràng cố ý muốn làm nhục nàng. Tuy Khổng Hoa Đình có ý tốt nhắc nhở, nàng lại không thể thừa nhận phần ân tình này, bằng không sẽ trái với quân quy.
Nàng không có ngẩng đầu, như cũ đạm nhiên nói: "Từ kinh thành đến U Châu, dọc đường đi tiện thϊếp gặp qua bá tánh trôi giạt khắp nơi, cũng gặp qua đồng bào bị gϊếŧ hại, thật sự không có mặt mũi nào đứng ngoài cuộc. Tiện thϊếp tới đây là để chuộc tội, cho dù đi đến nơi nào đều không một câu oán hận, tất cả đều nghe tướng quân phân phó."
"Đáng tiếc, nếu Cam Hữu trong tâm có một tia lương thiện như ngươi, làm sao có thể ra nông nỗi như này?" Từ Trấn Bình không khỏi thở dài.
Phụ thân làm việc hại quốc hại dân, Cam Nhu trong lòng không khỏi khổ sở. Tưởng tượng đến thế gian có bao nhiêu bá tánh vô tội uổng mạng, nàng không có cách nào ưỡn ngực ngẩng đầu làm người. Một khắc khi bước vào đại doanh U Châu, nàng chưa từng nghĩ đến việc sống sót ra ngoài. Nàng thậm chí cảm thấy chết đi cũng không tồi, chết là một loại giải thoát, chết rồi sẽ không cảm thấy tự trách như thế nữa.
Mọi người ở đây đều đã nhìn quen chuyện sinh tử, ai cũng hiểu được sở dĩ Cam Nhu thản nhiên là bởi vì nàng đã quyết tâm muốn chết. Khổng Hoa Đình cảm thấy l*иg ngực nhè nhẹ co rút đau đớn.
Hắn linh quang chợt lóe, đột nhiên nói: "Tướng quân, hiện giờ bên trong các doanh khác đều có nữ tử, chỉ có Ưng Võ Kỵ chúng ta không có nữ quyến, chi bằng đưa Cam cô nương đến Ưng Võ Kỵ!"
Lưu Thiết Điền ngay lập tức kêu to, "Ưng Võ Kỵ không phải chưa bao giờ thu nữ nhân hay sao, Khổng phó tướng hôm nay sao lại sửa miệng?"
"Không thu qua thì không thể thu?" Khổng Hoa Đình cười lạnh hỏi: "Chẳng lẽ người Ưng Võ Kỵ chúng ta chỉ có thể nhẫn nhịn không thể làm?"
Lưu Thiết Điền bị hắn nói đến á khẩu, lại không dám nói Ưng Võ Kỵ không thể có nữ nhân, chỉ đành đem hy vọng ký thác trên người Từ Trấn Bình. Nhưng hắn không nghĩ tới Từ Trấn Bình trước nay không chịu thu nạp doanh kỹ cũng sửa miệng, hắn lên tiếng: "Nếu Hoa Đình đã nói như vậy, cứ đưa nàng đến Ưng Võ Kỵ đi."
Nghe mình được đưa vào Ưng Võ Kỵ trong lời đồn, Cam Nhu vẫn như cũ không chút gợn sóng.
Đối với nàng mà nói, đi nơi nào cũng đều lấy sắc thờ người, Ưng Võ Kỵ cùng nơi khác về bản chất cũng không khác gì nhau.
Tướng quân đã lên tiếng, việc này chính là ván đã đóng thuyền không thể thay đổi, Lưu Thiết Điền nghĩ nghĩ lại hỏi Cam Nhu, "Ngươi đã cùng nam nhân làʍ t̠ìиɦ chưa?"
"... Chưa từng."
"Tướng quân." Lưu Thiết Điền lại nở nụ cười, "Nếu doanh kỹ vẫn còn là xử nữ thì phải công khai phá thân trước mặt các huynh đệ trong doanh, thừa dịp các huynh đệ Ưng Võ Kỵ đều ở đây, chi bằng sớm phá thân cho nàng?"