Chương 91: Trịnh Nhất

Dưới gốc dừa lớn, ánh lửa bập bùng, hai sư đồ ngồi trên một gốc cây khô nhấm nháp canh cua biển.

Bỗng nhiên, một bóng người không biết từ đâu xuất hiện đã ngồi ngay cạnh Yên Hưu Lộc, rất đột ngột. Nam tử này tự nhặt một cái vỏ dừa khô rồi tự múc cho bình một bát canh, không do dự húp sùm sụp.

Hắn đứng ở tuổi bốn mươi, khuôn mặt trong ánh lửa nhìn ra vẻ từng trải rất nhiều. Cả người hắn chằng chịt vết thương, quần áo dễ nhận thấy được quý giá, nhưng đã rách bươm tườm.

Yên Hưu Lộc giật mình, bờ lưng ướt nhẹt. Hắn nén kích động, quay sang nhìn sư phụ. Thấy Thanh Minh không động, hắn cũng ngồi yên trong lo lắng.

“Các ngươi có thể thử, tuy bị thương nhưng ta vẫn đủ sức phòng ngự.”

Thanh Minh nhìn nam tử thật sâu, nói:

"Canh có độc."

“Canh không độc.” Nam tử trung niên khẳng định lại, đồng thời lại tự xơi một bát mới, không hề khách sáo uống lấy uống để. Với hắn, câu nói kia của Thanh Minh rất vô dụng.

Nhìn thấy cát còn lấm trên đầu, toàn thân và mái tóc còn ẩm ướt, Thanh Minh lên tiếng phán đoán nam tử thình lình xuất hiện này:

"Người mới vượt biển?"

Thanh Minh không hề nhận được câu trả lời, đành yên lặng nhìn nam tử đối diện uống cạn chén canh trong một hơi. Xoa miệng, nam tử trung niên kia như thể hồi ức rất nhiều, tự nói:

“Thời thế xoay vần thật nhanh. Những năm trước, thế tục hễ thấy tu sĩ là quỳ lậy sợ hãi, ngay cả Hoàng đế tiểu nhi cũng phải nịnh nót, một hai đều “Tiên trưởng trên cao”, không ngờ mới vài ngàn năm, Đông Hồng đã thế này.”

Yên Hưu Lộc nghe vậy tự đưa ra phán đoán, run run hỏi:

“Tiền bối là người nơi khác?”

Nam tử kia lại không để ý, tiếp tục mạch kể của mình.

“Đông Hồng bị phong ấn, cũng không ngờ đã nhiều kẻ có tu vi bập bẹ như tập nói thế này. Tu luyện là rời xa hồng trần, lại không ngờ hồng trần đầy dẫy tu sĩ nửa mùa.”

Trong lời nói rất có quái khí, Thanh Minh nghe khẽ nheo mày. Việc Đông Hồng bị phong ấn, dân bản địa rất ít người biết được, nói rõ kẻ này tất từ bên ngoài tới. Việc không giao du với bên ngoài mà vẫn có một lượng lớn tu sĩ "bập bẹ tập nói" là điều tốt, nhưng hai từ "nửa mùa" làm Thanh Minh cảm thấy không thoái mái.

Hắn là người bình thường rất không hay nổi tính so đo, nhưng nam tử đối diện làm hắn khó chịu.

“Nghe nói Đại Châu cũng đâu khác gì, Tiên đạo thịnh thế, người người đều tu luyện. Tiên nhân nhập hồng trần.” Thanh Minh lên tiếng.

Thực ra, với thịnh thế hiện nay, không tính riêng gì Đại Châu nữa rồi, trải rộng thiên địa nơi đâu cũng vậy. Tu tiên đã không phải việc gì xa vời, miễn rằng ngươi có thiên phú và có đủ dũng khí.

Và tất nhiên là không bị phong bế như Đông Hồng lạc hậu này.

Một câu "Tiên nhân nhập hồng trần" quả không sai.

Ý nói của Thanh Minh rất rõ, lại trái ngược với lập trường của hắn, nam tử kia không thể nào nghe không ra. Hắn lên giọng nói nhưng do thương thế, lời cất lên có chút nhạt.

“Đại Châu không phải hồng trần, nơi này mới là chỗ phàm nhân nên ở.”

Nghe vậy, Thanh Minh cười lạnh khinh thường. Tiên nhân, phàm trần? Quả là những từ ngữ chẳng ai nói tỏ được tường minh. Nhưng với Thanh Minh, nơi đâu có nhân quả, nơi ấy là hồng trần. Tuy mới tiếp xúc không lâu, nhưng qua ngần ấy trao đổi và suy nghĩ, hắn biết kẻ này có suy nghĩ rất cực đoan.

“Vậy sao, vậy Tiên nhân lão gia, ngươi sa hồng trần sao lại bị đánh nửa sống thiếu chết như vậy.”

Cảm nhận được thân thể đau nhức, nam tử kia lại bị câu nói này khơi thêm nỗi đau. Hắn thực sự tức giận, nhưng vẫn múc thêm một chén canh, tự sự:

“Không ngờ sau ngừng ấy năm ta vẫn không đánh lại mấy con cóc ở phía dưới kia. Ta tự nhận không hề giậm chân một chỗ.”

Yên Hưu Lộc nhạc nhiên:

“Ngươi đi qua lãnh địa yêu tộc kia?”

Nam tử trung niên húp sạch bát canh, thấy trong nồi đã cạn, thở dài không trả lời Yên Hưu Lộc mà lại tự nói ý chuyển:

“Các ngươi bất kính bổn tọa, nhưng nể tình có công, bổn tọa tha chết cho các ngươi lần này.”

Thanh Minh vuốt nhẹ khóe mắt như buồn ngủ, nói:

“Ta rất không thích ngươi.”

“Tuy bị thương, nhưng các ngươi có thể thử một lần.” Nam tử trung niên lặp lại câu nói này một lần nữa.

Những câu trao đổi phía trên không phải chỉ để nói cho sướиɠ miệng, trong số ấy còn để thăm dò nộ khí của nam tử trước mắt này. Thanh Minh đã dám khẳng định, nam tử trung niên này sẽ không ra tay, ít nhất là đêm nay. Với tính cách dị đoan của kẻ này, lại với tư duy khinh thường kẻ yếu kia, Thanh Minh và Yên Hưu Lộc đáng lẽ đã chết nhiều lần, huống chi nãy giờ kinh ý trong lời nói của Thanh Minh rất nồng năc.

Nhìn vẻ nhếch nhác của hắn, Thanh Minh biết thương thế không phải là giả.

Chợt để ý tới Yên Hưu Lộc, nam tuwr kia ồ lên ngạc nhiên.

“Ồ, không ngờ nơi quê mùa này cũng có kẻ tư chất như vậy.Ta muốn lấy một ngón tay của ngươi nghiên cứu.”

Thanh Minh nghe vậy nhíu mày, bờ vai hơi hạ.

Nam tử trung niên lại lắc đầu:

“Các ngươi may mắn, ta bị thương không muốn nhấc lên mạo hiểm, chỉ cần các ngươi không động, ta không động.”

Thanh Minh chống cằm suy tư. Thái độ ban nãy của kẻ đối diện không phải đùa, cũng không phải một lời uy hϊếp hay thăm dò. Có thể lời này để củng cố vị thế hắn đang đứng ở phía chủ động, nhưng đa phần là ham muốn chân thật hơn. Suy đoán nhâm tâm rất khó, Thanh Minh suy tư không biết có nên mạo hiểm ?

Nam tử trung niên dường như đọc được hành động tiếp theo của Thanh Minh bèn nói. Lời hắn nói vẫn là lời cũ:

“Các ngươi có thể thử.”

Hắn lại khẳng định:

“Dung mạo thật của các ngươi, ta đã nhớ rõ. Đây là kiểu hóa trang, chưa được coi là dịch dung chân chính. Chỉ cần động thủ không thành, lần sau gặp mặt chính là ngày chết của các ngươi.”

Thuật hóa trang này là từ Yên gia, vậy nên Yên Hưu Lộc tự biết điều này là thật. Còn việc động thủ không thành sau này nhận trả thù, đây là thường thức ai cũng rõ.



Nhưng giờ nếu không động, còn chưa biết có đủ mạng giữ tới mai này hay không. Dù cho nam tử kia có nói "các ngươi không động, ta cũng không động", nhưng có trời mới biết được hắn có nổi ý nghĩ khác trong đầu hay không.

“Còn chưa biết xưng hô, ngươi tên gì?” Yên Hưu Lộc hỏi vu vơ.

“Các ngươi không xứng, nhưng nhớ lấy, Trịnh Nhất.”

Khóe miệng Thanh Minh câu lên, hắn khẽ cười:

“Ra là đáng ghét thật.”

Xoạt!

Lúc này, lại có một bóng đen sột soạt từ bóng tối bước đến.

Một bóng ảnh thanh gầy đi vào vùng sáng, Vấn Tử Mẫn tới ngồi cạnh Yên Hưu Lộc. Nàng nhìn nồi canh đã hết, khuôn mặt dường như nổi lên một tia thất vọng rất nhạt.

“Để ta nấu thêm cho tỷ tỷ.” Yên Hưu Lộc thấy nàng chợt vui mừng, không biết có để ý tới chi tiết nhỏ kia hay không mà vội nói.

Vấn Tử Mẫn khoát tay tỏ không cần. Nàng nhìn Yên Hưu Lộc, cẩn thận hỏi:

“Trước đó ước định, ngươi chưa làm trái chứ.”

Yên Hưu Lộc vội gật: “Tỷ yên tâm.”

Thanh Minh ngồi nghe liền biết hai người có dan díu, nhưng biết dù cho cố hỏi thì Yên Hưu Lộc sẽ không trả lời, vậy nên không hỏi, tránh làm ra tình huống ngượng ngùng lúng túng.

“Tốt.” Vấn Tử Mẫn gật đầu, nhìn nam tử trung niên hỏi:

“Hắn là…”

“Trịnh Nhất.” Thanh Minh nói.

Hai từ này, hắn tự hỏi Vấn Tử Mẫn có rõ ý nghĩa không?

Vấn Tử Mẫn nghe vậy nhưng không biểu cảm gì. Nàng khẽ hơ bàn tay gần ngọn lửa.

Thanh Minh lại nói thêm:

“Hắn từ Đại Châu tới.”

Nghe vậy, nàng suy tư một chút rồi khẽ gật, tỏ đã rõ. Thanh Minh lúc này mới thôi đắn đo.

“Dao tỷ tỷ, không phải ngươi tới Vô Ngân Môn sao?” Thanh Minh tò mò.

“Dị tượng quá mạnh, họ đã di chuyển.”

Điều này rất dễ hiểu, nhất là với một đại môn phái như vậy. Dù cho dị tượng không mạnh, việc Vô Ngân Môn có thể nhìn ra vẫn là điều hiển nhiên.

Trịnh Nhất nghe đối thoại, tự lẩm bẩm.

“Vô Ngân Môn? Cũng vì Tiên mộ sao? Nhưng ngay cả ta cũng không biết vị trí cụ thể.”

“Tiên Mộ?” Yên Hưu Lộc khẽ nghi vấn, bộ mặt mờ mịt chờ mong.

Khuôn mặt hắn lúc này có chút phong phạm ảnh đế.

Nghe nghi hoặc, Trịnh Nhất lại không dấu mà nói tỏ ra:

“Đã nghe rồi vậy cũng không sao, dị tượng này là bảo tàng Tiên mộ xuất thế. Hắn dùng phương pháp nghịch thiên để dấu đồ vật nghịch thiên, vậy nên khi xuất thế mới có dị tượng như vậy. Ba nhãi con các ngươi e rằng vài hôm nữa có thể bị dẫm đạp mà chết, ta cũng lấy tiếc nuối. Đã vậy, tiểu tử, không bằng cho ta một ngón tay của ngươi, tránh sau này phiền phức?"

Ba người im lặng không nói gì. Lúc lâu, củi cháy đã tới gốc, Vấn Tử Mẫn nghiêng người thúc củi vào sâu lòng bếp.

Rời đi trên người Yên Hưu Lộc, ánh mắt nam tử liếc Vấn Tử Mẫn, nói tiếp:

“Ta đã nói điều ngươi tò mò, đến lượt các ngươi nói cho ta biết chuyện Vô Ngân Môn là sao? Các ngươi là đệ tử Vô Ngân Môn? Đã có người rời Đông Hồng?”

Vấn Tử Mẫn nghe vậy khẽ cau mày. Không riêng gì Thanh Minh, nàng cũng thấy khó chịu với nam tử này.

Yên Hưu Lộc cảm thấy hắn nói cũng có chút lý, vậy nên đáp:

“Không phải. Còn về việc có người rời Đông Hồng thì có. Hình như công chúa Lục Nguyên nhiều năm trước được Vô Ngân Môn thu nhận đã có thể dời đi.”

Cảm thấy cứ như này mãi cũng không tốt, nhìn Vấn Tử Mẫn, Thanh Minh hỏi:

“Tỷ Luyện Khí rồi?”

“Ừ, không làm sao nhận ra hai người các ngươi. Ta đi loanh quanh đây, theo ảnh lửa tìm tới, thấy ba tên vô lại định rời đi.”

Vấn Tử Mẫn cũng đánh giá Thanh Minh, gật đầu có chút tán thành.

“Ngươi cũng vậy.” Nàng nhìn cần câu bằng trúc phía sau hắn, lại hơi lắc đầu thất vọng.

Thanh Minh biết ý nghĩ của nàng, hơi cười nhẹ trong lòng.

Tỷ tỷ ơi, Huyền Âm Thiết Trúc không phải rau cải trắng, lấy đâu may mắn mà tìm được lần nữa.

Vấn Tử Mẫn lại hỏi: “Nhìn ra ngươi chỉ tố Linh thai, chưa có pháp?”

“Chưa.”

“Chiến kỹ?”

“Biết một chút.”

Nghe đối đáp như hỏi han quan tâm nhưng Trịnh Nhất biết ý trong đó, vẫn nói câu kia:



“Các ngươi có thể thử một chút.” Ngưng một nhịp, hắn đính chính:

“Không, các ngươi đã thử rồi.”

Hắn nhìn sang Vấn Tử Mẫn, ánh mắt rất tán thưởng.

"Lại là một nhân tài."

Trịnh Nhất lại nhìn Thanh Minh, lắc đầu quá kém. Hắn tươi cười nói với Vấn Tử Mẫn:

“Luyện Khí xuất lực như hắt nước khỏi ly, không thể điều chỉnh, không thể thu lại. Không nghĩ một nữ tử như ngươi lại khống chế Linh khí tốt vậy ở cảnh giới Luyện Khí. Thiên địa rộng lớn, dị nhân vô số, ngươi với tiểu tử nhát gan này rất đáng để nghiên cứu.”

Bị đại năng để tán thành, Yên Hưu Lộc không biết nên vui hay buồn nữa. Còn việc Trịnh Nhất khẳng định bọn hắn đã động thủ rồi, tuy không cảm nhận được gì nhưng Yên Hưu Lộc biết chuyện này là thực, bởi vẻ mặt Trịnh Nhất đã rất nghiêm túc.

Tu vi càng cao, càng cảm thấy mạng sống đáng quý.

Không phải là sợ chết, mà là sợ không thể tiếp tục trải nghiệm cái đặc sắc của đại đạo.

Trịnh Nhất cảm giác. Ngửa đầu nhìn trời đêm đỏ rực, hắn nheo mắt tìm kiếm, nói:

“Không thấy được, tuy tu vi hao tổn nhưng thần thức vẫn còn. Với con dao thái hoa quả đó quả thực không xuyên qua được cơ thể ta.”

Vấn Tử Mẫn biết Trịnh Nhất đã nhận ra, vậy nên nói một cách ngang lửng:

"Chưa biết được."

Gϊếŧ người, trước nên tru tâm. Đây là chuyện kẻ lão luyện hay làm, Trịnh Nhất cũng không phải không biết.

“Vậy sao không động đi.” Trịnh Nhất bình ổn hỏi ngược.

Thực ra là đã động, nhưng còn chưa đi tới bước cuối. Trịnh Nhất biết được điều này, cũng biết được có lưỡng lự ở đây. Việc hắn chủ động yên cầu "Các ngươi có thể thử" ngay từ ban đầu đã đem một phần sự thật che đi. Nói tới cái khó phân biệt, vậy thì khó nhất chính là ba phần giả bảy phần thât.

Thương thế của hắn, tính cách của hắn, năng lực của hắn. Mọi thứ này đều xây dựng trong não của Thanh Minh qua trao đổi từ đầu tới giờ. Đã là lời nói, vậy nên trọng lượng rất nhạt.

Việc thiếu thông tin sẽ làm ra những hành động rất ngu xuẩn.

Trong bầu không khí căng thẳng, Yên Hưu Lộc ấm ức cất lời:

“Vậy sao không buông lưng ta ra? Tay trái ngươi có mỏi không?”

Việc Yên Hưu Lộc duy trì ngồi cạnh Trịnh Nhất tới giờ chính là lý do này. Mệnh môn bị tóm, hắn chẳng khác gì đang ngồi trên đống lửa cả.

“Nói cho các ngươi biết, Đông Hồng ngàn năm ngu muội do phải chịu phẫn nộ từ ta. Các ngươi làm chuyện này, liệu đã nghĩ qua hậu quả.”

“…”

Trong lúc ngột ngạt và khi tâm lý cảnh giác, việc tung một thông tin động trời như thế này quả là lý tưởng để công tâm. Sợ hãi, lo lắng, thậm chí là ngạc nhiên hay ngưỡng mộ cũng đều ảnh hưởng tới tâm lý trong một khoảng khắc, Trịnh Nhất tin lời này đủ để chấn nát ba tiểu tử vắt mũi chưa sạch.

Yên Hưu Lộc đang sầu não vì thành con tin, không có tâm trạng để ý uy hϊếp. Với hắn, lời này chẳng khác nào là thừa thãi cả, chuyện này cả ba đều sớm biết.

Thanh Minh nghe vậy thấy khá khôi hài:

“Ngươi rất tự hào?”

Vấn Tử Mẫn không nói gì, thầm nhủ một câu: “Đều thích nhảy nhót cả.”

Thấy biểu hiện hai kẻ Luyện Khí ngoài ở dự liệu, Trịnh Nhất cau mày suy tư.

Liệu có phải nơi này lạc hậu, không biết được chừng ấy là đẳng cấp gì?

Ngu dân quả thật không tốt.

“Ngươi đi đi, đồng thời thả hắn, hai bên hòa bình?” Thanh Minh nói.

“Được.” Trịnh Nhất gật đầu đồng ý.

Hắn tóm lấy Yên Hưu Lộc lùi dần vào bóng tối, máu từ hai chân Trịnh Nhất vẽ lên hai vệt song song trên cát. Thương thế quả thực rất nặng, nhưng Thanh Minh vẫn lựa chọn tin đối phương đang giả vờ. Thật hay giả đã không quan trọng, cứ nâng lên mức cảnh giác cao nhất.

Trịnh Nhất kéo Yên Hưu Lộc tới rìa vùng sáng, bỗng nhiên, một chuôi dao găm xé gió từ thiên không lao thẳng xuống.

Vèo!

Kết quả trong gang tất là khi con người rất dễ buông lỏng.

Chuyện này là thường tình, Trịnh Nhất không bất ngờ mà khẽ đẩy Yên Hưu Lộc về phía trước, đồng thời chìm vào bóng đêm, yên ắng biến mất.

"Đuổi?" Thanh Minh hỏi.

"Không nên, hai ta đều không phải đối thủ của hắn."

Yên Hưu Lộc đạt tự do, sờ soạng khắp người hét toáng lên:

“Sư phụ, mau xem hắn có để cấm chế gì không?”

“Không có.”

"Mau kỹ càng, tỷ như yểm thuật, nguyền, hay định vị theo dõi ?"

"..."

Sau khi xác nhận bản thân vẫn bình thường, hai chân Yên Hưu Lộc mềm nhũn ngồi bệp xuống. Đặt mông lên khúc gỗ, nhớ lại chuyện vừa rồi hắn chợt bật đứng lên, ngồi tựa lưng vào gốc dừa lớn.

Lần này với Yên Hưu Lộc là giáo huấn nhớ tới già, tuyệt không ngồi quay lưng với nơi rậm rạp.

“…”