Đại lao ẩm mốc lạnh lẽo, tứ chi bị xích, Thanh Minh ngán ngẩm nằm trên đống cỏ khô, hai chân gác chéo lên nhau nhìn trần ngục thất thần. Hắn và Yên Hưu Lộc bị tách ra hai nơi riêng biệt, không có chút tin tức gì.
Đã qua một ngày kể từ lúc vụ việc xảy ra, tình hình vẫn không khả quan là bao cho lắm. Tính từ lúc ấy, chẳng có ai tới thẩm vấn, bức cung hay hỏi han gì với Thanh Minh cả.
Rất kỳ lạ.
“Chít chít.”
Một con chuột đang cố vùng vẫy chạy ra khỏi đống cỏ khô nhưng không được, Thanh Minh đã tết đống cỏ khô thành một sợi dây nhỏ trói một chân nó lại với song tù. Con chuột này chính là sinh vật thử độc mỗi bữa ăn của hắn.
Thanh Minh bị người ta giam lại để thẩm vấn cứu Thái tử, hắn lại trói một con chuột thử độc tự cứu mình.
Đúng là kẻ tổn thương lại muốn tổn thương người khác.
“Thích nuôi thú cưng sao?”
“Cuối cùng cũng có người tới, ta còn tưởng mình bị kết án chung thân rồi bỏ tù tới hết đời rồi.”
“Vẫn rất lạc quan.” Ngự Cần Vi nhìn Thanh Minh nói.
“Ngài tới thăm tù đi tay không?”
“Nói chính sự. Tào công công thấy hổ thẹn, tự nói thất trách nên đã xin bệ hạ đứng ra nhận vụ này rồi.”
“Vị Tào công công dẫn đường kia?”
“Đúng, tu vi của hắn rất cao - Ngưng Sương, lại am hiểu vọng khí xem bói, cộng với nhiệm vụ của hắn chính là săn sóc Thái tử, quả thực ai nhìn vào cũng để hắn chịu trách nhiệm vụ này.”
Nhớ lại buổi hôm ấy, vị Tào công công dẫn đường kia vô cùng hòa ái, khi cuối rời đi còn vỗ vai Yên Hưu Lộc khen thiên phú của hắn không tệ.
“Không có tin tức gì của Thái tử sao?”
“Không có, động cơ của kẻ làm việc này cũng không rõ. Tống tiền, uy hϊếp, đoạt ngôi, thù hận,… những thứ này đều rất mờ nhạt.” Ngự thành chủ nói.
“Vị thị nữ kia đâu rồi? Đầu mối ở nàng ta, có bàn tay tháo túng ở phía sau.”
“Được Tào công công bảo vệ phòng diệt khẩu. Vẫn đang lấy lời khai nhưng tâm lý rất loạn.”
“Nghĩ cũng kì quái, tính mạng Thái tử quan trọng, hai người bọn ta lại là tội phạm đáng nghi nhất, vậy mà không có ai tới ép cung thẩm vấn.” Thanh Minh không hiểu điều này, hắn hỏi Ngự Cần Vi.
“Ngươi thì không có, nhưng hiền tế của ta thì lại khác. Tào công công nói hắn nhận tội rồi, ôm hết về một mình hắn, vậy nên tạm thời ngươi vẫn chưa bị đả động tới.”
Thanh Minh nghe vậy ngạc nhiên vô cùng.
“Nhận tội? Từ khi nào hắn hào hiệp như vậy? Nhưng mà đâu có tội, chuyện này nghiêm trọng rồi.”
“Ngu rốt và nhiệt tình sẽ thành phá hoại, còn ngu rốt mà dũng cảm sẽ thành liều mạng. Tất cả chứng cứ đều trỏ vào hai ngươi, vị thị nữ kia, khí tức hai ngươi trên các đồ vật, khăn che mặt,… rất nhiều. Tiểu Lộc suy nghĩ vẫn còn non trẻ, có lẽ muốn ôm tất về một người.”
“Khăn che mặt… Do ngài tới quá bất ngờ bọn ta mới bất cẩn như vậy. Sớm nói chỉ hù dọa chúng ta vào cung thì đâu tới nổi xảy ra chuyện?”
“Ngươi trách bản thành chủ?”
“Không dám. Vậy, Yên Hưu Lộc sao rồi?”
“Không ai có thể gặp, ta tới để căn dặn ngươi chuẩn bị cho tốt."
Thanh Minh nghe vậy suy tư, chắc chắn không lâu nữa sẽ có người tới thẩm vấn hắn để khớp lời khai giữa hai người. Chuyện này làm không tốt sẽ uổng công uổng sức của Yên Hưu Lộc.
“Thành chủ, liệu…” Thanh Minh chầm chậm nói, đồng thời cũng quan sát nét mặt Ngự Cần Vi.
Như biết hắn sắp nói gì, Ngự thành chủ tiếp lời: “…vượt ngục?”
“Đúng!”
“Có thể, nhưng thành công không quá sáu phần. Kể cả thế, các ngươi từ nay khó về Lạc Nam.”
“Sáu phần? Với tu vi của người mà thấp như vậy? Trước đó ta đã có dự định rời Lạc Nam, không quan trọng lắm.” Thanh Minh không tin được hỏi lại.
“Ta bị hai kẻ già trẻ kia đánh trọng thương, lại thêm chiến sự Lục Nguyên vừa rồi, giờ là Ngưng Sương hàng thật giá thật, ngươi đừng trông mong quá. Sáu phần thành công là nói cứu ngươi, còn tiểu Lộc không tới ba phần.”
Thanh Minh nghe vậy bắt đầu cảm thấy bồn chồn lo lắng. Tình huống hiện giờ rất khó xử, hắn cần thêm thời gian để cân nhắc, nhưng Ngự thành chủ lại không có nhiều như vậy. Ngự Cần Vi đưa cho hắn một tấm bản đồ, nói:
“Xem qua nhớ chút đường rồi quyết định đi, có vượt hay không? Đồng ý, ta bây giờ đưa ngươi ra. Hoặc chờ tới ngày mai, khi ấy ta có thể sắp xếp một chút, nhưng phía hoàng cung thấy ta vào thăm ngươi sẽ đề phòng hơn rất nhiều. Đây là mạng ngươi, vậy nên ngươi tự chọn.”
Nghe vậy, trong lòng Thanh Minh lại thêm rối bời. Vượt ngục, chỉ có kẻ có tội mới vượt ngục, tức là bọn họ đã tự thừa nhận mình có tội. Nhưng chuyện này chưa chắc đã thành công, nếu thất bại thì tội trạng được định vào người là chắc chắn. Cộng với việc Ngự thành chủ nếu cứu hắn ra trước, vậy ba phần thành công bên Yên Hưu Lộc sẽ giảm xuống rất sâu, phía hoàng cung sẽ tăng cường phòng bị.
Mấu chốt của việc này nằm ở vị thị nữ kia, nhưng giờ Thanh Minh không thể tiếp cận nàng.
“Thành chủ, ta mượn chút Linh khí.” Thanh Minh cắn răng nói.
“Việc này, kinh mạch ngươi…?”
Thấy Thanh Minh lắc đầu, Ngự Cần Vi cũng không nói gì thêm. Cách song tù, hắn đưa bàn tay chộp lấy thắt lưng của Thanh Minh, từ huyệt Lao Cung trong lòng bàn tay chui vào Mệnh Môn của Thanh Minh, sau đó xông thẳng tới Đan Điền.
Thanh Minh nghiến răng chịu đựng, bàn tay hắn tóm chặt song tù hằn lên vết sâu, hơi thở bắt đầu gấp gáp. Thấy vậy, Ngự Cần Vi thu công.
Quan Thần là thủ đoạn của giới tu chân, vậy nên cần Linh khí mới phát huy hết khả năng của nó. Tuy pháp môn này phẩm chất rất thấp, có thể nói là bất nhập lưu nhưng cũng có sự thần kỳ riêng nếu dùng với phàm giả - những người mệnh cách mờ nhạt.
Quan Thần có một nhánh là thôi diễn, một nhánh nhìn quả họa nhân, Thanh Minh bây giờ đang muốn dùng hai thứ này. Tuy không phải sở trường của hắn, nhưng với vốn kinh nghiệm thì Thanh Minh vẫn có tự tin nhòm ngó một chút sự việc, dù sao nơi này cũng không có ai có Đại Mệnh.
Đại Mệnh là những kẻ có ảnh hướng lớn tới bố cục, ảnh hướng tới nhiều người hoặc cả thiên địa.
Trong thôi diễn thuật, Linh Trở là một khái niệm biểu diễn Đại Mệnh của con người. Kẻ có Linh Trở lớn, thôi diễn không được, cũng có thể nói có Đại Mệnh rất lớn. Kẻ có Linh trở nhỏ thì cho dù có cố gắng che vẫn tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ như lợn, che không nổi.
Phàm nhân vốn không có Linh Trở, chỉ khi nào phàm thai hóa Linh, khi ấy mới có Linh Trở. Vậy nên nhóm người này căn bản muốn che cái gì cũng không được, công pháp vọng khí cấp cao một chút là có thể gần như thấy được toàn bộ nếu không có liên quan tới quá nhiều tới thiên - địa - nhân.
Lý thuyết là vậy, nhưng người vốn được thiên địa bao dưỡng, con người lại luôn là các chuỗi nhân quả nối tiếp nhau, vậy nên để nhìn một người phàm cũng rất khó. Lý thuyết được xây dựng kia người ta gọi là Lý Thuyết Tại Điều Kiện Lý Tưởng.
Thanh Minh bắt đầu thở dốc, thở cực mạnh nhưng rất êm, đây là thói quen đẩy ngũ giác lên tột đỉnh của hắn hay làm. Mượn lực thở và lực tim, hắn đẩy phần Linh khí không thuộc về mình kia vào các huyệt đạo như trong khẩu quyết Quan Thần từng học, đẩy vào Trống Khu của bổn nguyên thần hồn để dùng hồn lực liên hệ với đạo mạch, hòng nhòm ngó một hai.
Tương lai vô định, biến số vô biên, con người lại nhỏ bé, vậy nhìn được gì?
Giống như cái thuở còn ngu muội, nhân loại nhỏ bé nhìn đại địa bao la, chính vì quá nhỏ bé mà chẳng nhìn ra được gì. Họ không biết rằng hành tinh đang dung dưỡng họ thật ra là một khối cầu viên mãn, đâu phải vuông vắn từ bề.
Đại đạo lại rộng lớn hơn thế rất nhiều, róm ngó tương lai ư? Nhòm được gì?
Mở đầu Quan Thần có viết: Tương lai chính là một vị mỹ nữ đang tắm gội trong trường hà thời gian, phi lễ chớ nhìn. Kẻ không tuân, định lực có hạn, khi ấy thất khướu xuất huyết đừng đổi cho phản phệ mà thành, rất không quân tử.
Tương lai là gì? Câu hỏi này Thanh Minh không biết, cũng không quá để ý nhiều. Hắn chỉ biết, vạn biến số cũng có điểm neo cố định, bám vào những điểm neo này, Quan Thần cho phép tính toán được quỹ tích tiếp theo.
Ngày ấy, Yên Hưu Lộc với nhiều kiến thức kỳ lạ, Thanh Minh dựa vào nó mà tư duy theo một hướng mới.
Con người nhỏ bé, đạo mạch vô tận, vậy nên muốn quan nó, vậy liền trẻ nhỏ nó ra. Yên Hưu Lộc gọi đó là vi phân.
Quan sát từng điểm nhỏ, sau đó dung hợp cùng với bỏ đi những thứ trùng lặp và vi phạm nhau, sắp sếp chúng theo lại trình tự ban đầu, Yên Hưu Lộc gọi nó là tích phân.
Hiện tại, Thanh Minh đang chia nhỏ tất cả những gì liên quan tới Đỗ Long và Lạc Kim Lân.
Hắn gặp Thái tử vào hai hôm trước, thái tử là một kẻ kỳ lạ. Thái tử không liệt, thái tử không phải con của hoàng hậu, thái tử có suy nghĩ rất bay bổng, thái tử có một cung nữ thân cận.
Cung nữ của thái tử… cung nữ của Thái tử rất hiểu ý Thái tử.
Thái tự được hoàng đế tín nhiệm không bị tước vị.
Hoàng đế, hoàng đế,... - tia đạo mệnh đến đây đứt đoạn.
Thái tử có một tia long khí. Thủy động Kim Quy chấn long khí.
Thủy động Kim Quy, hôm ấy có Ngự Cần Vi.
Ngự Cần Vi là nhạc phụ Yên Hưu Lộc, thành chủ Đoạn Sơn Thành.
Ngự Cần Vi đi đánh giặc với Tam hoàng tử.
Tam hoàng tử và Nhị hoàng tử muốn lên ngôi…
Ý thức chảy tới đây, Thanh Minh thầm nhủ quá rộng, hắn cũng đã bỏ sót quá nhiều. Lại một lượt quan quả họa nhân nữa.
Thái tử, thái tử. Thái tử được hầu hạ bở cung nữ và Tào công công.
Tào công công là thái dám của hoàng đế. Hoàng đế…
Tào công công tu vi Ngưng Sương, am hiểu thôi diễn,…
Tào công công tán dương Yên Hưu Lộc.
Tào công công…
…
Thái tử là con riêng của cung nữ.
Thái tử có long khí, Tả Vọng cũng vậy.
Tả Vọng có Kim Quy, Tả Vọng tụ tam hà, Tạ Vọng có long khí.
Thanh Minh ngước nhìn trong tối tăm sâu thẳm, cả ngàn tia đạo mệnh chằng chịt đen xen với nhau nối lại những thông tin hắn biết và đang suy luận. Tả Vọng Hồ buộc rất nhiều đạo mạch của chuỗi sự việc lại với nhau, buộc vào Tả Vọng hồ là Kiên Giang cuồn cuôn. Đến đây, hắn cũng không thể men theo để nhìn được tiếp.
Thanh Minh dừng lại bước đi trong u ám, ánh mắt của hắn trở về với thực tại, vừa hay lúc này Linh khí Ngự Cần Vi cấp cho cũng hết. Hắn thở dốc lao lực.
“Mấu chốt nằm ở Tả Vọng Hồ. Còn việc thôi diễn, không thấy được gì.”
Ngự Cần Vi đứng ấy quan sát hết thảy, hắn thất vọng nói với Thanh Minh:
“Ngươi nhìn ra sao nông vậy?”
Thanh Minh ngượng ngùng đáp: “Pháp môn rối não này ta không am hiểu.”
“Vậy vượt hay không.” Ngự Cần Vi nghiêm túc hỏi hắn, ý hỏi vượt ngục.
Thanh Minh nhìn bản đồ dưới nền, cắn răng đưa ra quyết định. Đang muốn nói, bỗng ánh mắt của hắn rơi vào Kiên Giang.
“Thành chủ, là ai đề nghị kiến tạo tam hà tụ Hồ Tả Vọng?”
“Lúc trước Tả Vọng có sẵn Hồng Hạc và Yên Cư, Tào công công am hiểu phong thủy đưa ra ý kiến dẫn thêm Kiên Giang vào Tả Vọng.”
“Tào công công này có vấn đề, người thử điều tra. Một ngày sau không được, vậy quay lại cứu ta và Yên Hưu Lộc.”
“Tào Chính Thuần?”
“Đúng. Thứ nhất, hắn trông coi Thái tử, rất đáng nghi, không trừng toàn bộ cung nữ của Thái tử đều bị hắn điều khiển. Thứ hai, Thái tử có long khí, liên quan tới Tả Vọng. Hắn am hiểu phong thủy yểm thuật, e rằng chuyện này có liên quan tới việc dẫn nước Kiên Giang, vả lại thủy động hôm ấy có cảm giác rất lạ, có lẽ chuyện này đã được chuẩn bị cả chục năm, ta và Hưu Lộc tới vừa lúc chín muồi nên bị cuốn vào, kẻ đứng sau mượn việc chuyện này che dấu. Đúng là đen đủi, biết thế không theo Thành chủ vào cung.”
“Ngươi trách bổn thành chủ?”
“Không dám!”
“Vậy có thứ ba không?” Ngự Cần Vi nghiêm túc hỏi lại.
“Có, thứ ba, hắn là thái giám, những kẻ như vậy phổ biến là phản diện.”
“Bớt đùa, nói chính sự.” Ngự Cần Vi nghe Thanh Minh nói vậy suýt chút nữa sặc sụa. Giữ lại được phong thái, hắn gật đầu tán thưởng Thanh Minh.
“Ngươi đã nói vậy, kết hợp với phán đoán của ta cũng không lệch bao nhiêu. Định không kéo ngươi vào, nhưng nói cho ngươi thêm một chuyện, hoàng thượng giống như bị động luôn bị che mắt, thực ra người đang có một ván cờ với ai đó thông qua Tào công công này. Ta vẫn có thể đoán được điều này dù không được tham gia, hoặc có thể chưa tới phiên lên bàn. Ngươi đã biết như vậy, chỉ nên biết, đừng nhập cuộc.”
“Nhập cuộc? Ai khiến ta như vậy?” Thanh Minh dở khóc dở cười gằn giọng hỏi.
Lại thấy vẻ mặt Ngự Cần Vi vẫn không đổi sắc, hắn thở dài nói.
“Quả thực không nên dẫn ngươi vào cung vào thời điểm này, là lỗi bản thành chủ. Yên tâm, nếu không được thì bản Thành chủ tạo phản một phen?”
“Thành chủ chớ đùa, tổ huấn Ngự gia ai chẳng biết?”
“Ha ha, giảm chút áp lực cho ngươi thôi.”