Quyển 1: Chương 7: Cậu hoài nghi nam chính muốn câu dẫn cậu, thế nhưng không có chứng cớ

Cậu đi xuống lầu muộn hơn bình thường lúc này đáng lẽ Hướng Bách hẳn là đã đến quân doanh rồi. Nhưng Hạ Chu lại choáng váng khi thấy Hướng Bách vẫn mặc quần áo ở nhà, ngồi ở bàn ăn nhàn nhã thưởng thức bữa sáng. Quan trọng hơn khí chất quân nhân đã giảm mà hắn trở nên dịu dàng hơn rất nhiều, ngay cả cách ăn mặc và đường cong trên môi cũng giống hệt người đó.

Trong lúc nhất thời, Hạ Chu cảm giác được người cậu đang thấy chính là Bách Quân. Nếu không phải mùi pheromone cậu còn cứ nghĩ mình đang mơ.

Đợi đã mùi pheromone!

Hạ Chu vẫn chưa quên lời hệ thống nói, hơn nữa, cậu còn nhớ rõ ngày đầu tiên nhìn thấy Hướng Bách, người đàn ông này trên mặt đầy sự khó chịu ngay cả pheromone cũng không có tiết ra, như kiểu cậu không có tư cách ngửi nó vậy. Nhưng tại sao chỉ có vài ngày nam chính đã thay đổi nhiều như vậy?

Hạ Chu trở nên cảnh giác, cậu nhi ngờ nam chính muốn dụ dỗ cậu, nhưng lại không có bằng chứng.

"Hệ thống, nam chính bị đổi người à?"

[Sau khi kiểm tra, là không.]

"Vậy hắn làm sao..."

[Cậu không cảm thấy mình dư tình chưa dứt? Nhìn ai cũng nhớ tới tình cũ, hai từ "thế thân" cậu nghe qua chưa.]

Hạ Chu: "..." Nó học được cách phàn nàn từ lúc nào vậy.

Người hầu đều đang ở đây, Hạ Chu đành phải đi tới như không có chuyện gì xảy ra, khi nhìn đến đồ ăn trên bàn, cậu lại giật mình, hóa ra đó là món trứng Benedict yêu thích của cậu, nó mềm mềm xốp có cái cậu không thích sốt hollandaise cậu thích sốt mayonnaise tự làm hơn. Cậu đã từng nấu món này cho Bách Quân vài lần, Bách Quân cũng đã học được cách làm bánh này sau vài lần xem cậu làm, mà hắn còn nấu ngon hơn cậu.

Nhìn thấy bộ dáng kinh ngạc cửa cậu, Hướng Bách trên mặt nở nụ cười nhẹ: "Sao vậy? Ngồi xuống ăn đi, Chu Chu."

Hạ Chu lại sửng sốt nói: "Anh gọi tôi là gì?"

Hướng Bách dùng dao nĩa cắt bánh quế nhỏ, thái độ ung dung tao nhã nói: "Chúng ta là vợ chồng, gọi cậu như vậy không phải rất tự nhiên sao?"

Hạ Chu lúc đầu còn nghi ngờ, sau đó mới hiểu ra. Cha Lâm phái người theo dõi Hướng Bách, không biết Hướng Bách có phải phát hiện ra không, người giám sát có thể là một trong những người hầu này, cho nên mới giả vờ như vậy. Suy cho cùng, ngay cả chuyện riêng tư như chưa viên phòng cũng bị phát hiện, nên khả năng này là rất cao.

Nghĩ tới đây, Hạ Chu yên tâm, mỉm cười với Hướng Bách: "Anh nói đúng, lão công."

Hướng Bách dường như bị cách xưng hô này làm chấn động.

Hạ Chu tưởng rằng hắn chán ghét, dù sao cậu cũng hơi ngượng miệng, cậu chưa bao giờ nói ra những lời như vậy dù cho trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt nhất cũng chưa từng. Những đã lâu lắm rồi cậu mới ăn Benedict, cậu thèm tới chảy nước miếng, cậu không để ý phản ứng của người trước mặt, vội vàng ngồi xuống bàn ăn đĩa trứng của mình.

Cậu không mong chờ món này lại hợp khẩu vị cậu, nhưng ngay miếng cắn đầu tiên mắt cậu đã sáng lên, hương vị đúng chuẩn cái cậu thích! Đó là sốt mayonnaise! Thực ra đó là sốt mayonnaise!

Tay cậu hơi run: "Cái này là do đầu bếp làm à?"

"Không, là tôi làm."

"...."

"Hệ thống, ngươi xác định nam chính thật sự không sao chứ?"

Hệ thống lười biếng nói với cậu: [Có vấn đề, có rắc rối, nam chính bị bạn trai cũ của cậu chiếm giữ, cậu có tin không?]

"...." Đương nhiên là cậu không tin rồi.

Hạ Chu từ sau khi chết cho tới nay, ở đây mọi chuyện phát sinh chứng minh cho cậu biết tất cả không phải trò đùa. Trong thâm tâm, cậu không muốn điều tương tự xảy ra với Bách Quân. Hạ Chu căn một miếng nữa, im lặng một lúc cậu cắn miếng thứ ba....Ôi, ngon quá.

[....] Ký chủ cậu có nhớ rằng nhiệm vụ là giành nam chính từ tay tiểu tam chứ không phải bị nam chính tấn công không?

Hạ Chu nhanh chóng ăn hết dĩa đồ ăn, thậm chí còn ăn sạch sốt mayonnaise, tỏ vẻ hài lòng.

Hướng Bách cứ nhìn cậu ăn mãi, trong mắt hắn hiện lên tia ôn hòa, đáng tiếc Hạ Chu không chú ý tới hắn. Sau khi cậu ăn xong, hắn thấy khóe môi Hạ Chu dính nước sốt, liền đưa tay lau đi, sau đó rất tự nhiên đưa ngón tay vào miệng dùng lưỡi liếʍ sạch.

Hạ Chu tình cờ nhìn thấy Hướng Bách liếʍ ngón tay, sửng sốt, vành tai nhanh chóng đỏ lên. Khi khuôn mặt này làm hành động mập mờ như vậy, quả thật là vừa cấm dục vừa sắc dục. Nếu như chỉ diễn cho người hầu xem, cũng giống thật quá đi.

Hạ Chu căn bản không có cách nhìn thẳng vào gương mặt này, yên lặng cúi đầu.

"Còn muốn ăn nữa không?"

"Vẫn còn?" Hạ Chu hơi ngước mắt lên hỏi, đôi mắt sáng ngời như một con thú nhỏ.

"Còn." Hướng Bách đứng dậy, dùng ngón tay thon dài cầm đĩa thức ăn đã sạch bách lên: "Tôi lấy cho em."

Khi Hướng Bách quay lưng lại, Hạ Chu mới dám nhìn kỹ đối phương đánh giá. Quá giống, quá giống! Ngay cả một số thói quen và hành động nhỏ cũng giống hệt nhau. Cậu bắt đầu tự hỏi liệu trí nhớ mình sai hay thực sự cậu không thể buông tay.

Sau khi Hướng Bách bưng đĩa khác tới, Hạ Chu mới hỏi: "Ừm, sao hôm nay anh không đi làm..."

Hướng Bách nói, ngay cả cách nói, thần thái cũng giống hệt người kia: "Hôm nay tôi xin nghỉ phép, em quên à? Tuần sau là sinh nhật bố em, tôi cần mua quà."

"Ồ, hóa ra là vậy."

"Em cũng phải đi."

"Ồ, cái gì?" Hạ Chu mở to mắt: "Anh nói...đi cùng nhau..."

"Chúng ta trước kia cũng đã đi cùng nhau rồi, em quên sao?"

Hạ Chu tìm kiếm ký ức của nguyên chủ một hồi lâu cũng không thấy. Nhưng cậu khó có thể phản bác lời Hướng Bách vì có người hầu đang nhìn. Hơn nữa, sở dĩ trước kia cậu không chọn tiếp xúc với nam chính một phần vì hắn giống Bách Quân, một phần vì nam chính cũng ghét cậu. Cậu quả thực có chút tức giận, không vui, tại sao cậu lại bị đối phương trán ghét, tại sao phải bị cự tuyệt lần thứ hai. Cậu tin rằng thời gian trôi qua, cậu có thể quên đi chuyện đó, nhưng không phải là bây giờ, không phải là lúc cậu hoàn toàn buông tay. Nhưng nếu nam chính chịu hợp tác, xem ra cậu có thể cân nhắc việc thiết lập lại quan hệ với hắn.

Chờ đã!

Hạ Chu chợt phát hiện mình lại bị một bữa sáng mua chuộc. Điều đó không thể được! Cậu không thể nhu nhược như vậy, nam chính nhất định phải yêu cậu đến chết đi sống lại và cầu xin cậu quay lại.

Phải. Hạ Chu nghĩ ra, đây chính là cái cậu muốn. Đầu tiên cậu sẽ khiến nam chính yêu cậu đến chết đi sống lại, sau đó đánh bại tiểu tam, cuối cùng tuyệt tình bỏ rơi nam chính. Dù sao sau khi hoàn thành nhiệm vụ cậu cũng phải rời đi, đó không phải lỗi của cậu.

Hạ Chu vừa suy nghĩ vừa cắn nĩa vừa ngân nga cười.

Hướng Bách cũng không quấy rầy cậu, chỉ nhướng mày nhìn Hạ Chu.

Còn hệ thống, nó nghe được toàn bộ nội tâm Hạ Chu: [...] Cậu có chắc sẽ không gặp rắc rối không?

Nó cảm thấy rất có thể sẽ có.

Vì thế này thế nọ, Hạ Chu sẵn sàng đồng ý hẹn hò với Hướng Bách.

Sau khi về phòng thay quần áo, cả hai cùng lên xe rời đi.