Quyển 2: Chương 3: Hắc Nguyệt Quang trở về, Hạ Chu chủ động

[Bác, tôi đã trở về Trung Quốc, cậu sẽ đón tôi chứ?]

Nghiêm Bác nhận được tin nhắn này khi hắn đi làm vào buổi sáng, từ một người rất quen thuộc. Trước đây, hắn rất vui mừng khi nhận được tin tức gì về người này. Nhưng không hiểu sao, khi nhìn thấy biệt danh quen thuộc này, tim hắn như ngừng đập, trong giây lát điều hắn nghĩ đến chính là khuôn mặt xinh đẹp nhuốm đầy du͙© vọиɠ của Kiều Chu.

Nghiêm Bác tin rằng hắn không có ý định giữ trinh tiết, nếu không hắn cũng sẽ không tìm được người thay thế, nhưng sau khi quan hệ tìиɧ ɖu͙© với Kiều Chu đêm đó, hắn luôn cảm thấy có gì đó khác thường.

Chẳng có lý gì khi người mà hắn thích hơn mười năm nhắn tin hắn lại rung động trước tình một đêm.

Nghiêm Bác vội vàng trả lời, giống như trước đây, chỉ là theo thói quen: [Chuyến bay cất cánh lúc mấy giờ?”]

Người kia nhanh chóng trả lời: [Tôi đã ở sân bay rồi, thời gian đến nơi của tôi sẽ là khoảng chín giờ tối.]

Sự chậm trễ trên các chuyến bay quốc tế nói chung là rất phổ biến, ước tính là 9 giờ tối là nhanh rồi, trên thực tế, có thể phải đợi đến 10 giờ tối, 11 giờ tối hoặc thậm chí là nửa đêm. Nhưng Diệp Thần tựa hồ chắc chắn Nghiêm Bác sẽ đến đón mình, trước khi lên máy bay vội vàng gửi tin nhắn cho hắn, như muốn xác nhận xem Nghiêm Bác có quan tâm đến anh ta như trước không.

Nghiêm Bác kỳ thật muốn hỏi Diệp Thần vì sao đột nhiên trở về, trước kia hắn có lẽ sẽ kinh ngạc, nhưng bây giờ hắn tựa hồ cũng không thực muốn biết nhiều như vậy, cho nên cũng không phát thêm tin tức gì.

10 giờ 30 tối, máy bay hạ cánh, Diệp Thần kéo vali nhỏ tới đại sảnh, lập tức gọi điện cho Nghiêm Bác: “Tôi đã về rồi, cậu ở đâu?”

"Cửa vào phía đông."

“Được.” Diệp Thần lập tức đi tới vị trí Nghiêm Bác đang đứng, rất nổi bật. Hay có thể nói, chiều cao và phong cách của hắn rất bắt mắt, luôn có rất nhiều cô gái đi ngang qua không nhịn được liếc nhìn. Gen của anh em họ Nghiêm được thừa hưởng rất tốt, cả hai đều cao ráo, giàu có và đẹp trai, nhưng chỉ xét về ngoại hình thì Nghiêm Bác quả thực đẹp trai hơn. Diệp Thần luôn cảm thấy mình có khiếu thẩm mỹ, đồng thời cũng rất tự hào vì Nghiêm Bác có tình cảm với mình.

Khi ở nước ngoài nghe được tin Nghiêm Bác có tiểu nhân tình, phản ứng đầu tiên của anh ta là không tin. Nghiêm Bác yêu anh ta nhiều như vậy, làm sao hắn có thể tìm được người khác?

Nhưng sau khi nhìn thấy ảnh của Kiều Chu, hắn liền tin vào điều đó.

Kiều Chu này trông rất giống hắn, các đường nét trên khuôn mặt dường như được chạm khắc từ cùng một khuôn, nhưng khí chất của Kiều Chu lại quyến rũ hơn, chính là vẻ đẹp hồ ly tinh trong lời đồn. Diệp Thần vẫn luôn biết Nghiêm Bác là người đa tình, nếu không hắn cũng sẽ không như vậy mà ra nước ngoài ở cùng Nghiêm Quang. Hắn không sợ Nghiêm Bác sẽ di tình biệt luyến (yêu một người rồi, sau đó lại không yêu người đó nữa mà có tình yêu mới.), nhưng hắn sợ Nghiêm Bác sẽ chơi giả thành thật. Kiều Chu đột nhiên xuất hiện này quả thực là một mối đe dọa lớn, hắn đặc biệt quay lại để đối phó với mối đe dọa này.

Diệp Thần luôn biết Nghiêm Bác thích gì ở mình, đồng thời cũng rất giỏi lợi dụng khuôn mặt của mình, nở nụ cười xin lỗi với Nghiêm Bác: “Xin lỗi, máy bay bị trễ, chắc cậu đã đợi lâu rồi.” ."

Diệp Thần và Kiều Chu trông rất giống nhau, họ giống nhau đến mức gần giống như một cặp song sinh, nhưng điểm khác biệt lớn nhất là khí chất. Vẻ ngoài của Diệp Thần rất thanh tú, thoạt nhìn không bắt mắt nhưng là loại ưa nhìn.

"Không lâu." Nghiêm Bác nghiêm túc nhìn Diệp Thần, như thể hắn đang phân tích sự khác biệt giữa hai người họ theo tiềm thức. Tuy nhiên, hắn không biết liệu có phải đã quá lâu kể từ lần cuối họ gặp nhau hay không. Một lần nữa, hắn không còn cảm thấy như trước, cảm giác tim đập thình thịch. Hơn nữa hắn cũng không đợi quá lâu, hắn biết rõ chuyến bay của Diệp Thần là lúc chín giờ, hắn nên đến sớm, nhưng hắn lại trì hoãn mất gần mười giờ hắn mới tới nơi.

Nghiêm Bác không biết mình đã xảy ra chuyện gì nhưng hắn lại cho rằng mọi chuyện là do lương tâm cắn rứt. Hắn đã tìm người thay thế Diệp Thần nên không dám đối mặt với Diệp Thần.

Nhưng Diệp Thần cảm thấy nhẹ nhõm khi nhận ra ánh mắt của Nghiêm Bác. Anh ta vẫn cho rằng Nghiêm Bác mê anh, đã đợi ở đây rất lâu: “Đi thôi.”

"Ừm."

Tuy nhiên, Diệp Thần sững người khi mở cửa ghế lái phụ của xe. Anh ta tưởng Nghiêm Bác tự mình lái xe tới đây, không ngờ lại có tài xế. Nghiêm Bác không nên tạo cơ hội cho hai người được ở riêng sao? Tại sao anh ta ngu thế!

Tài xế không chú ý đến vẻ mặt của Diệp Thần, chỉ lễ phép nói: "Diệp thiếu gia."

Nghiêm Bác không có phản ứng gì, bình tĩnh nói: “Tôi từ công ty đến, mời ngồi ở ghế sau.” Hắn ngồi trong xe nửa tiếng chờ Diệp Thần, nhận được cuộc gọi của Diệp Thần mới xuống xe.

"Được." Diệp Thần hiển nhiên không để ý đến điểm này, trong đầu bắt đầu suy nghĩ những chuyện khác. Nhưng hắn đương nhiên không thể trực tiếp hỏi Nghiêm Bác về Kiều Chu, điều này không phải lộ là hắn đang theo dõi sao? Hắn nghĩ rằng Nghiêm Bác hẳn phải quá cô đơn để tìm người thay thế mình. Hắn không thể cho Kiều Chu và Nghiêm Bác có

cơ hội gặp mặt nữa, vì thế hắn nói: “Đã lâu rồi tôi không về, nơi tôi ở cũng không có người dọn dẹp─”

Diệp Thần khéo léo bày tỏ ý định ở lại, hắn cho rằng Nghiêm Bác đã hiểu.

Không ngờ, Nghiêm Bác lại nói với tài xế: “Chúng ta đến Diệp gia trước đi.”

Diệp Thần: "..."

Diệp Thần còn muốn nói cái gì cũng không nói ra được, nếu như hắn lại thay đổi ý định muốn đi nhà Nghiêm Bác, hắn rất dễ bị lộ tâm cơ.

“Anh trai tôi không nói khi nào anh ấy sẽ về không?”

"Ừm, gần đây anh ấy bận rộn, có lẽ phải đợi đến Tết Nguyên đán." Diệp Thần đột nhiên dừng lại, tự hỏi Nghiêm Bác có phải hiểu lầm hắn rất quan tâm đến Nghiêm Quang hay không, lập tức đổi ý: "Tôi... thực ra tôi quay lại để gặp cậu."

Nghiêm Bác liếc nhìn Diệp Thần.

Một nửa cơ thể của Diệp Thần ẩn trong bóng tối, trông có vẻ hơi xấu hổ. Nếu tài xế không ở đây, có lẽ anh ta sẽ nói điều gì đó rõ ràng hơn, nhưng không, anh ta không thể để những lời này lọt vào tai Nghiêm Quang.

Thực ra Nghiêm Bác có thể rất thích Diệp Thần ở sự giản dị và thành thật. Nhưng hắn không biết xảy ra chuyện gì, trong đầu hắn đột nhiên hiện lên một câu hỏi, nếu thật sự quan tâm đến hắn, tại sao đi nhiều năm như vậy, lại còn cùng anh trai hắn đi khắp nơi chụp ảnh thân mật như vậy. Hiện tại hắn đột nhiên trở lại, giống như biết mình đã tìm được người...

Nghiêm Bác dừng lại, không nghĩ nữa, nhưng cũng không đáp lại lời nói của Diệp Thần.

Diệp Thần dường như nhận thấy sự lạnh lùng của Nghiêm Bác, hắn ngay lập tức xác định rằng chính Kiều Chu đã ảnh hưởng đến Nghiêm . Nếu có ai đó ở bên cạnh bạn, ai còn theo đuổi ánh trăng sáng khó nắm bắt?

Diệp Thần nắm chặt ngón tay, hắn muốn nhìn xem Kiều Chu là người như thế nào.

----------------------

"Hắt xì──"

Hạ Chu không hiểu sao lớn tiếng hắt hơi. Nửa đêm, cậu đang quay phim cho một đoàn làm phim, tuy đóng vai nam ba và không có nhiều vai diễn nhưng đó vẫn là một cơ hội. Nếu nguyên chủ đã bán thân, cậu chắc chắn sẽ không lãng phí tài nguyên Nghiêm Bác đưa cho một cách vô ích. Tuy rằng cậu chỉ tạm thời thay thế thân phận của Kiều Chu ở thế giới này, nhưng cậu không muốn mắc phải sai lầm giống như Kiều Chu, bị Diệp Thần tạt nước bẩn rồi áp chế đến mức rút lui khỏi vòng.

Diệp Thần có thể làm bạn với hai anh em nhà Nghiêm vì xuất thân của anh ta, bản thân anh ta là một người đàn ông giàu có thế hệ thứ hai, và anh ta nghĩ rằng có nhiều cách để đối phó với Kiều Chu bằng tiền.

Hạ Chu biết mình hiện tại không có năng lực đối phó anh ta, hơn nữa còn bị gọi là bình hoa, cho nên chỉ có thể cố gắng làm những gì nên làm, ngăn cản người khác tìm cơ hội chỉ trích cậu. Kỳ thật cậu cũng không có ý định dựa vào Nghiêm Bác, cậu biết Nghiêm Bác sẽ hướng về ai, vì sao phải hạ nhục chính mình. Giới giải trí là một nơi tàn khốc, nhưng chỉ cần có thực lực, có sức hút, cũng rất dễ nổi.

Bây giờ Hạ Chu phải tìm cách tích lũy tiền tài và mối quan hệ của bản thân: [Hệ thống, tại sao độ khó của thế giới này lại cao như vậy? ]

Hệ thống im lặng một lúc rồi nói: [... Sau khi kiểm nghiệm, cậu có xu hướng làm nhiệm vụ tiêu cực ở thế giới trước, nên độ khó tự động tăng lên. Nếu cậu không tìm kiếm kẻ xấu, kẻ xấu sẽ tự tìm đến bạn. 】

Hạ Chu: "..."

Khi Hạ Chu còn ở thế giới ABO, cậu thậm chí còn muốn cắm sừng nam chính mà không thèm quan tâm đến anh ta, cuối cùng cậu suýt rơi vào bẫy, thậm chí còn được nam chính cứu, có thể nói là cậu đã rất may mắn.

Hạ Chu suy nghĩ một chút, nói: "Làm sao tôi... quên được, tôi cũng không nhớ được."

Hạ Chu không để ý nhiều đến chuyện này, cậu cũng biết mình yêu cầu hệ thống tạm thời xóa bỏ ký ức về thế giới hiện thực, nhất định có liên quan đến chuyện này. Hạ Chu kỳ thật cũng không phải là người tốt lắm, nhưng ưu điểm của cậu là làm việc chăm chỉ và có thái độ tích cực. Cho nên nếu không có chuyện gì xảy ra với Bách Quân thì cậu đã không như thế này, mà sẽ tích cực hoàn thành nhiệm vụ và tìm cách quay trở lại thế giới thực.

Cậu hiền lành nhưng cũng mạnh mẽ, gặp khó khăn cái đầu tiên cậu làm sẽ không phải là thừa nhận thất bại, cậu nhất định sẽ làm việc chăm chỉ trước khi thừa nhận thất bại. Cậu luôn là một người thẳng thắn như vậy.

Hiện tại, Hạ Chu ngay cả gặp được Nghiêm Bác cũng rất khó khăn. Cậu không thể luôn đợi đối phương tới tìm mình, có nên chủ động không? Cho dù không thể lay chuyển được Nghiêm Bác, ít nhất cậu cũng có thể khiến Hắc Nguyệt Quang của hắn lo lắng. Cậu biết, Diệp Thần nhất định sẽ điều tra những chuyện liên quan đến cậu.

Tất nhiên, đó là điều anh ta sẽ làm!

Hạ Chu nghĩ đến đây, lập tức cậu thực hiện, gửi tin nhắn cho Nghiêm Bác. Có lẽ vì lý do an toàn nên Nghiêm Bác đã cho cậu một số điện thoại riêng.

[Kim chủ, khi nào thì anh muốn hẹn lần khác? ?ω?]

Nửa đêm, Nghiêm Bác vừa mới về nhà, hắn còn đang nghĩ tới Diệp Thần, lại nhìn thấy tin nhắn này: "..."