Mấy ngày hôm nay Phương Giải trải qua có chút mơ hồ. Hàng ngày ngoại trừ chạy theo đoàn xe ngựa hai tới ba mươi dặm đường, cũng không có việc gì khác để làm. Hành động thoạt nhìn có chút ngu ngốc của hắn, khiến các cô nương Hồng Tụ Chiêu lúc đầu thì đàm tiếu, về sau thì coi là một hoạt động giải trí.
Phương Giải chạy theo xe ngựa, bảy cỗ xe ngựa của Hồng Tụ Chiêu không thiếu tiểu mỹ nhân ngó ra ngoài cửa xe, quơ khăn tay xinh đẹp trong tay, ngoắc ngoắc Phương Giải.
- Tiểu Phương Giải, đuổi theo tỷ tỷ, tỷ tỷ cho kẹo ăn.
- Tiểu Phương Giải, đừng để ý tới nàng, đuổi theo xe ngựa tỷ tỷ, lên xe tâm sự với tỷ tỷ.
- Tiểu Phương Giải, trên xe của tỷ tỷ vui lắm, đuổi theo liền cho ngươi chơi.
Phương Giải vẫn ngốc nghếch chạy, nhưng không đuổi lên. Luôn bảo trì cự ly, không xa không gần. Vừa vặn có thể nhìn thấy bộ dáng tuấn tú của những cô nương kia. Nếu có cô nàng nào ngoắc hắn, hắn sẽ giả bộ như thật thà phúc hậu đáp lại, dẫn tới tiếng cười như chuông bạc của các cô nàng.
Các nàng cho rằng hắn không hiểu phong tình. Nhưng đâu biết rằng người nào đó luôn nhìn trộm bộ ngực đung đưa vì xe ngựa xóc nảy của các nàng. Thực tế thì hắn thích nhìn một cô nương tên là Mộ Thu của Hồng Tụ Chiêu, thích nhìn vẻ ngại ngùng của nàng. Mỗi lần các cô nương khác ngoắc đùa Phương Giải, nàng chỉ mím môi cười.
Nàng không phải xinh đẹp nhất, nhưng so với các cô nương líu ríu kia, nàng lại là người bắt mắt nhất. Đương nhiên, sở dĩ Phương Giải liếc cái liền để ý tới nàng, bởi vì bộ ngực của nàng khá lớn. Cô nương này bình thường không thấy xuống xe hóng gió. Trừ khi ven đường gặp được sông nhỏ hoặc là hồ nước, nếu không nàng sẽ ở cả ngày trong xe, cũng không cảm thấy phiền chán. Bởi vậy Phương Giải cho rằng, đây là một nữ tử rất thích nước.
Nữ tử vốn là thủy tố, lại thích nước, vậy thì tính tình của nàng tất nhiên là dịu dàng. Phương Giải đã từng dõng dạc kết luận như vậy. Đáp lại là Đại Khuyển xì mũi coi thường, Mộc Tiểu Yêu hừ lạnh một tiếng.
Phương Giải tự tìm thú vui cho mình, các cô nương cũng tự tìm thú vui cho các cô. Đi đường buồn chán, tìm chút thú vui cũng tốt.
Từ lần trước gặp phải năm trăm tinh binh của Hữu Kiêu Vệ, mười ngày này rốt cuộc không gặp phải nguy hiểm gì. Nếu nói tới kí©h thí©ɧ, cũng chỉ là sáu bảy ngày trước, vào ban đêm, có một đoàn sói Tây Bắc xuất hiện. Lúc đầu những con sói hoang kia e ngại đống lửa. Về sau lá gan lớn, liền đi tới trước thăm dò. Gạ mãi mới tới gần đoàn xe, thì lại bị Đại Khuyển hô một tiếng dọa chạy.
Phương Giải và Mộc Tiểu Yêu không để ý, nhưng các cô nương Hồng Tụ Chiêu lại rất hoảng sợ. Kêu hét còn lớn hơn cả tiếng sói tru. Đây là lần đầu tiên các nàng nhìn thấy bầy sói. Tuy nhiên một tiếng hô to của Đại Khuyển không phải lãng phí. Các cô nương chợt thay đổi thái độ với vị nam tử dung mạo tầm thường mà lại bẩn thỉu kia rất nhiều.
Có người khen, có Đại Khuyển ở bên cạnh, ngủ liền yên tâm. Còn tác dụng hơn nuôi một con chó ngao ở bên cạnh. Lúc Đại Khuyển biết được lời này, suýt nữa không bắt tiểu nha đầu kia, cởϊ qυầи đánh một trận. Nếu không phải Phương Giải ngăn cản, có lẽ hắn thực sự làm như vậy. Đương nhiên Phương Giải cũng là có ý tốt. Hắn luôn nói rằng việc cởϊ qυầи đánh đòn là việc của hắn. Đại Khuyển bị hắn ngăn cản liền bớt giận, bảo Phương Giải đi hả giận cho hắn, Phương Giải lại không có lá gan đó.
Mộc Tiểu Yêu uốn éo vòng eo hại nước hại dân, còn vểnh lên cái mông mượt mà khıêυ khí©h nói với Phương Giải:"Nếu ngươi thực sự có can đảm, thì tập luyện trên Tiểu Yêu tỷ đây này. Không sao đâu, Tiểu Yêu tỷ bảo đảm sẽ không hô không hoán"
Nếu không phải Phương Giải ở bên Mộc Tiểu Yêu đã mười lăm năm, biết rõ yêu nữ này lợi hại, nói không chừng đã xông tới cái mông ngạo nghễ của nàng rồi. Chính vì hắn minh bạch, cho nên miễn đi một phen tai họa. Mộc Tiểu Yêu đợi một lúc, thấy Phương Giải thực sự không có lá gan đi lên đánh mông mình, liền nói một câu Không thú vị rồi quay đầu vào xe ngựa ngủ. Y nguyên không để ý, lộ ra đôi chăn trắng muốt, tiện nghi ánh mắt gian tà kia của Phương Giải.
Ngày ba mươi sáu kể từ khi rời Phan Cố, đoàn xe đã tới núi Mộ Sơn, giao giới giữa Sơn Đông Đạo và Hà Tây Đạo. Luận về quy mô, ngay cả top hai mươi dãy núi của Đại Tùy, núi này cũng không được xếp vào. Nhưng được cái có nhiều chỗ hiểm yếu, phong cảnh kỳ vĩ. Cũng không thiếu văn nhân mặc khách tới đây du lãm. Lưu lại vô số bài thơ trên đạo quan được xây trên sườn núi.
Núi Mộ Sơn có một nửa nằm trong Sơn Đông Đạo, một nửa nằm trong Hà Tây Đạo. Thuộc về sự quản lý của hai địa phương. Nhưng nói trắng ra, hai đại phương đều lười quản. Nếu không phải các đạo của Đại Tùy được phân chia cực kỳ nghiêm khắc, thì tổng đốc của Sơn Đông Đạo Viên Sùng Vũ đã giao ngọn núi này cho Hà Tây Đạo rồi.
Hà Tây Đạo tốt xấu còn xây một nha môn nho nhỏ trong huyện dưới chân núi. Còn Sơn Đông Đạo bên kia, ngay cả một tiểu lại cũng không có. Nguyên nhân rất đơn gian, bởi vì núi Mộ Sơn cách nha môn tổng đốc Hà Tây Đạo ở Tương thành không xa. Nơi nổi tiếng nhất của Hà Tây Đạo chính là Tương thành. Không chỉ nha môn Tổng Đốc được xây ở đây, rất nhiều thế gia đại hộ của Hà Tây Đạo, mười phần thì có bốn năm phần đặt ở Tương thành. Hơn nữa Tương thành còn là quận trị của quận Lũng Tây.
Còn phải nhắc tới, Lý gia cũng ở Tương thành.
Từ sau khi đại gia chủ đời thứ nhất Lý Lạc được tiên đế phong làm Quốc Công, địa vị của Lý gia ở Lũng Tây không có nhà nào bằng. Cho dù là Tổng Đốc Hà Tây Đạo Dương Tu Thần nhìn thấy lão thái gia của Lý gia, cũng phải xưng một tiếng thế bá. Phải biết rằng Dương Tu Thần có một ít liên quan tới Hoàng Tộc Đại Tùy. Tổ tiên của Dương Tu Thần từng là công thần đi theo Thái Tổ Đại Tùy dành chính quyền. Luận về bối phận, là đường đệ của Thái Tổ. Nhưng đã qua năm đời, không còn quan hệ huyết thống gì nữa.
Năm đó tổ tiên của Dương Tu Thần được phong làm Quận Vương. Tuy nhiên không phải là thừa kế. Trải qua ba đời, dần dần điêu linh. Tới đời này, Dương Tu Thần làm tới Tổng Đốc một đạo, đã là quan lớn nhất trong vòng sáu mươi năm qua của gia tộc bọn họ rồi.
Núi Mộ Sơn cách Tương thành một trăm hai mươi tám dặm. Vừa bằng chiều dài từ nam tới bắc của thành Trường An.
Còn một canh giờ nữa trời mới tối, nhưng Tức đại nương đã hạ lệnh đỗ xe nghỉ ngơi. Đám tôi tớ hạ nhân bắt đầu dựng lều, chọn chỗ gần núi. Những tôi tớ kia cũng không phải là người tầm thường. Chọn một nơi dễ thủ khó công. Dù chỉ có mười mấy người, nhưng động tác gọn gàng linh hoạt. Nhìn ra được bọn họ cũng xuất thân từ trong quân đội.
Mộc Tiểu Yêu ngủ trong xe ngựa, Phương Giải chẳng muốn dựng lều, Đại Khuyển tự nhiên càng không muốn động tay. Hắn có thể ngủ ở bất kỳ chỗ nào. Mà Phương Giải gần đây thích nằm chen chúc với Mộc Tiểu Yêu.