Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 23-1: Đặt trong đám phế vật cũng là người nổi tiếng (1)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Phương Giải không nghe thấy Lý Hiếu Tông thì thào. Cũng lười suy đoán từ đình Phóng Ưng kia, Lý Hiếu Tông nghĩ tới những cái gì. Nói ra cũng kỳ quái, trong lòng hắn không có quá nhiều hận ý với Lý Hiếu Tông. Dẫu cho nếu không phải may mắn, thì vài ngày trước hắn đã toi mạng dưới tính toán của Lý Hiếu Tông rồi.

Không phải là những kẻ đuổi gϊếŧ hắn kia, mà là Lý Hiếu Tông vì muốn bảo vệ bản thân mà định gϊếŧ hắn.

Nếu hiện tại Phương Giải có thực lực của Cửu Phẩm, sẽ không do dự đánh Lý Hiếu Tông thành một đống bùn nhão. Giống như ở trong quán Vân Kế, Đỗ Hồng Tuyến không chút do dự đánh Lý Hiếu Tông thành một đầu heo vậy.

Đi ra từ cửa sau của phủ tướng quân, Phương Giải vẫn còn nghe thấy tiếng người ầm ĩ tụ tập ở trước cửa phủ tướng quân. Điều này làm cho hắn rất cảm động. Dù những việc hắn làm ba năm qua ở Phan Cố đều xuất phát từ tư lợi bản thân. Nhưng dù sao cũng giúp hơn hai nghìn dân chúng thành Phan Cố có được lợi ích thực tế. Nhân tâm không phải đều là lạnh lùng. Có đôi khi ấm áp khiến lòng người dễ chịu.

Bản ý của hắn là lặng lẽ rời đi, không nói lời từ biệt với những dân chúng kia. Giống như năm đó hắn lặng lẽ vào thành vậy.

Nhưng khoảnh khắc hắn đi ra từ phủ tướng quân, hắn bỗng nghĩ, nếu cứ như vậy rời đi, có phải quá nhẫn tâm rồi không? Cho dù các hương thân kia tiếc hận vì mất đi một cây rụng tiền. Nhưng tình cảm lưu luyến kia là chân thật.

Một cỗ xe ngựa dừng ở cửa sau. Đại Khuyển chán đến chết ngồi chồm hỗm trên mặt đất vẽ tranh lên tuyết đọng. Lão già què thì an vị trên xe ngựa uống rượu, vẻ mặt say mê. Thật giống như bên trong hồ lô kia không phải là rượu Tây Bắc Đốt, mà là rượu ngon Quỳnh Dao ở Thiên Cung vậy.

Lúc Phương Giải đi tới, Đại Khuyển đã vẽ xong.

Hắn tùy tiện ném nhánh cây sang một bên, nhìn bức vẽ trên mặt tuyết, cười đắc ý. Phải biết rằng, để vẽ ra ý cảnh trên mặt tuyết là rất khó. Dù vẽ kiểu gì thì các nét vẽ cũng rất thô. Nhưng ý cảnh trong bức tranh này của Đại Khuyển lại rất đầy đủ. Phương Giải chỉ nhìn thoáng qua, liền không nhịn được nói một tiếng Đẹpvà da^ʍ.

Cái tên hèn mọn bỉ ổi, thoạt nhìn không thích nữ sắc này, lại vẽ một bộ lõa nữ đồ trên mặt tuyết.

- Người da^ʍ nhìn qua tất nhiên là chỉ nhìn thấy da^ʍ.

Đại Khuyển có chút bất mãn nói: - Thân thể của xử nữ là thuần khiết nhất. Giống như tuyết từ trên trời rơi xuống, là thuần khiết nhất. Ta vẽ một bức tranh thuần khiết trên mặt tuyết thần khiết, trong lòng cũng là thuần khiết. Vì sao trong mắt ngươi lại là da^ʍ? Ngươi đã bị những thứ ô uế trong thế gian này che mắt lại. Cho nên không thể nhìn ra sự sạch sẽ của thế giới này.

Phương Giải khẽ giật mình, không thể tưởng tượng nổi nhìn Đại Khuyển: - Từ lúc theo ta tới Hồng Tụ Chiêu, ngươi bắt đầu không nói tiếng người rồi. Xem ra cấm túc vẫn tốt hơn.

Lão già què hừ lạnh một tiếng, nói: - Ta không có thời gian ở chỗ này nói hươu nói vượn với các ngươi. Có đi hay không? Không đi ta đi trước.

Đối với lão già què này, Phương Giải tỏ thái độ hoàn toàn khác hẳn. Nhảy lên xe ngựa nói: - Lão gia tử, Tức đại gia xưng ngài là Lạc gia, vậy thì tiểu bối trèo cao, cũng gọi ngài một tiếng Lạc gia vậy.

- Có rắm chuyện thì phóng đi.

Phốc.

Một tiếng vang nhỏ.

Lão già què trợn mắt nhìn Phương Giải, lập tức dùng sức rụt thân thể vào trong xe ngựa: - Tiểu tử ngươi lôi kéo làm quen, chỉ là vì phóng cái rắm?

- Đây là trùng hợp, thực sự là trùng hợp.

Phương Giải cười xấu hổ: - Sáng nay ăn hơi nhiều. Còn ở trong phủ tướng quân liều khí thế với Lý Hiếu Tông, tự nhiên không thể đơn giản thả cái rắm được. Một mực chịu đựng. Lúc ra cửa mới không nhịn được nữa. Dù sao làm ngươi cũng phải tranh một hơi, chẳng phải sao?

- Lời này ngược lại dễ nghe. Người trẻ tuổi thua cái gì thì thua, nhưng không thể thua chí khí.

Lão già què khó được mỉm cười với Phương Giải, đưa hồ lô của mình cho Phương Giải: - Muốn uống một ngụm không?

Phương Giải không chút do dư nhận lấy hồ lô, cố sức nâng cái hồ lô nặng nề uống một ngụm lớn. Rượu vừa vào cổ, thật giống như một ngọn lửa chảy xuống vậy. Hắn nhếch miệng, biểu lộ thoạt nhìn có chút đau đớn. Lão già què gật đầu, ánh mắt nhìn Phương Giải cũng trở nên nhu hòa hơn nhiều.

- Sao rượu này cay vậy?

Phương Giải thổi phù phù, gió lạnh ùa vào miệng mới thấy đỡ hơn.

- Rượu Tây Bắc Thiêu trong cái thành Phan Cố này còn chưa đủ cay, hương vị cũng nhạt. Cho nên ta bỏ thêm không ít hạt tiêu và rễ cỏ Hỏa Liệt. Như vậy uống mới đã nghiền. Ngươi uống như vậy còn chưa nhổ ra đã không tồi rồi. Tuy nhiên tính tình của tiểu tử ngươi khá thẳng thắng, hợp khẩu vị của ta.

Phương Giải nhờ Đại Khuyển đưa ấm nước, một hơi uống hơn nửa ấm mới mới thấy dễ chịu chút: - Lạc gia, rễ cỏ Hỏa Liệt là thứ gì?

- Cỏ Hỏa Liệt sinh trưởng ở nơi cực hàn Tắc Bắc, chính là Thập Vạn Đại Sơn của người Bắc Liêu. Nó mọc ở nơi cực hàn, nhưng vị lại cực nhiệt. Nấu canh uống rượu đều là thứ tốt. Nam nhân Bắc Liêu rất thích dùng cỏ này ngâm rượu uống. Uống một ngụm, thân thể liền ấm áp. Thập Vạn Đại Sơn của Bắc Liêu, so với Phan Cố mà nói, nơi đó mới chân chính lạnh tới cực điểm. Cây mọc ở Thập Vạn Đại Sơn một trăm năm mới cao tới thân người. Hơn một nghìn năm mới miễn cưỡng trưởng thành. Ngươi nghĩ lại đủ biết nó lạnh như thế nào.

- Cỏ Hỏa Liệt này, là thứ mà nam nhân Bắc Liêu không thể thiếu.

- Các nữ nhân không cần?

- Không cần.

- Vì sao?

- Tác dụng lớn nhất của loại cỏ này, không phải là trừ lạnh.

Lão già què cười hắc hắc, lộ ra bộ răng vàng: - Là tráng dương.

Phương Giải ngượng ngùng cười, không biết nói gì. Lão già này thoạt nhìn cũng phải hơn sáu mươi tuổi rồi, không thể tưởng được còn ham mệ như thế.

Quay lại Hồng Tụ Chiêu, cũng không dám đi cửa trước. Dân chúng vây quanh đó không ít hơn ngoài cửa phủ tướng quân. Dân chúng trong thành Phan Cố cơ bản đều đi ra. Ngoại trừ người già, trẻ nhỏ không thể đi đường, ở bên ngoài Hồng Tụ Chiêu, phủ tướng quân đều chật như nêm cối.

Còn cách rất xa, lão già què như có chút không kiên nhẫn. Tiện tay nhấc đai lưng của Phương Giải ném ra khỏi xe ngựa. Phương Giải chỉ cảm thấy một hồi gió lạnh phả vào mặt. Trợn mắt đã đi vào hậu viện của Hồng Tụ Chiêu. Hậu viện này cũng không lớn, không thể trồng hoa trông cỏ. Tức đại nương phân phó tuyết ở trong viện này không cần quét, chỉ quét một con đường mà thôi. Thoạt nhìn trắng vô cùng, bởi vì trời lạnh, tuyết ở chỗ này chỉ sợ một tháng sau cũng chưa chắc tan hết.
« Chương TrướcChương Tiếp »