Chương 4: Thất Khê Cốc

EDIT: Dandan

------------

Lục Tinh Mang cùng Giang Diệu phải tốn đến 5 giờ di chuyển qua lại giữa các tuyến giao thông công cộng đi từ nội thành để đến được Thất Khê cốc.

Hai yêu đã quá xem nhẹ thời gian dành cho việc di chuyển, vốn tưởng sẽ đến đây vào buổi chiều, không ngờ đến rằng khi họ đứng trước cổng cảnh khu Thất Khê cốc thì hoàng hôn cũng đã buông xuống.

Nơi bán vé bị bỏ hoang, cổng lớn rỉ sắt, còn có cảnh khu không thể nhìn đến cuối khi nhìn qua khe cổng, dưới ánh chiều tà càng tăng thêm vẻ hoang vắng thê lương.

" Nếu đây mà là anime, khẳng định sẽ có quạ đen bay qua đầu chúng ta. "

Lục Tinh Mang vừa nói xong.

" A —— a —— " một con quạ đen liền bay về phía bọn họ.

Giang Diệu cười to: “ Thực sự có quạ đen bay đến kìa! "

" Ngươi mới là quạ đen! Cả nhà ngươi đều là quạ đen! "

" Quạ đen " đột nhiên mở miệng nói chuyện, dọa Lục Tinh Mang cùng Giang Diệu nhảy dựng.

Nó dừng trước mặt hai yêu, dùng ngọn cánh chỉ chỉ thẻ công tác treo trên cổ mình.

Lục Tinh Mang lại gần quan sát, cố gắng phân biệt chữ trên thẻ—— Thanh Điểu, Giám đốc bộ hậu cần công ty Sơn Hải.

Thanh Điểu rụt rè mà ngẩng đầu: " Xin hãy gọi tôi là giám đốc Thanh. "

Lục Tinh Mang không thể tin được mà nhìn Thanh Điểu, rõ ràng trong truyền thuyết nói, Thanh Điểu là chim đưa tin của Tây Vương Mẫu, tiền thân của phượng hoàng, màu sắc sáng ngời, dáng điệu uyển chuyển.

Con chim đen thui giống y như quạ trước mặt này...... Là Thanh Điểu?

" Tại sao lại là màu đen...... " Giang Diệu nói ra suy nghĩ trong lòng của Lục Tinh Mang.

Giám đốc Thanh vỗ cánh đầy phẫn nộ: " Đừng đùa! Tôi đây mà là đen sao? Tôi đây là ngũ thải ban lan đen! "

Phốc—— Giám đốc Thanh phun ra một chiếc chìa khóa, nện thẳng vào ngực Giang Diệu.

Trước khi bay đi còn tát một cái lên đầu Giang Diệu.

Giang Diệu nhảy lên muốn bắt giám đốc Thanh, nhưng mà một cộng lông chim cũng không bắt được, giám đốc Thanh chỉ trong nháy mắt đã bay lên cao.

Lục Tinh Mang nhìn biểu tình ủy khuất của Giang Diệu, vội vàng ôm lấy hắn an ủi, dùng ngón tay làm lược, đem đầu tóc hỗn độn của Giang Diệu một lần nữa chải vuốt chỉnh tề.

" Bị dọa rồi sao? "

Lục Tinh Mang thầm nghĩ, Giang Diệu chỉ là một con người bình thường, đột nhiên gặp được một con chim biết nói tiếng người, còn bị nó tát cho một cái, nhất định là sợ hãi rồi?

Giang Diệu được Lục Tinh Mang an ủi, một chút xíu lửa giận trong lòng cũng theo đó mà tiêu tan. Hắn đường đường là Long tộc, không cần phải tính toán với một chim bé nhỏ đen thui, huống hồ hắn còn có chính sự phải làm.

Giang Diệu cầm chiếc chìa khóa màu đồng đến trước cổng lớn, tra chìa vào ổ xoay vòng, theo một tiếng cạch khóa cửa được mở ra.

Hai yêu đi vào cổng lớn, càng đi càng cảm nhận được sự hoang vắng cùng rộng lớn của cảnh khu.

Giữa hè, là thời điểm mà cây cối sum xuê nhất, nhưng cây cối hai bên đường lại chết héo hơn nửa, giữa các cành cây còn giăng đầy mạng nhện.

Rác rưởi vương vãi khắp nơi trên đường đi, các trang thiết bị trên quảng trường thì bị vứt bỏ nhiều năm đến mức không thể nhìn ra màu sắc ban đầu nữa.

Lục Tinh Mang cùng Giang Diệu đồng thời vươn tay, nắm chặt lấy nhau.

Lục Tinh Mang thầm nghĩ: " Giang Diệu là người bình thường, đi vào nơi hoang vắng này khẳng định thực sợ hãi đi? "

Giang Diệu nghĩ thầm: " Một người bình thường như Tiểu Mang, đi ở nơi này nhất định rất sợ hãi đi? "

Hai yêu tay trong tay bước đến quảng trường, từ quảng trường có sáu con đường đi theo sáu hướng khác nhau. Trừ bị con đường vừa rồi bọn họ đi qua, năm còn đường còn lại phân biệt đi đến núi lớn, núi nhỏ, dòng suối, hồ nước cùng rừng rậm.

Hai yêu vào app mở ra bản đồ toàn cảnh của cảnh khu cốc Thất Khê, trước mắt toàn bộ cảnh khu đều là màu xám.

Phòng nhỏ mà bọn họ có thể lựa chọn đều được đánh dấu trên bản đồ.

Núi lớn, núi nhỏ, dòng suối, hồ nước cùng rừng rậm, mỗi một chỗ đều có phòng nhỏ.

Đầu tiên hai yêu bài trừ phòng nhỏ trên đỉnh núi lớn: " Quá cao, con người mảnh mai không thể bò lên được. "

Sau đó lại đồng thời lựa chọn phòng ở trên đỉnh núi nhỏ, nơi đó có thể nhìn bao quát toàn bộ phong cảnh của cảnh khu!!!

Núi nhỏ cũng không quá cao, nhưng cảnh khu quá lớn, hai yêu đều nghĩ cho thể lực của đối phương, cứ thế phải tốn gần một giờ mới đến được dưới chân núi nhỏ.

Ánh chiều tà le lói, cảnh khu càng thêm vẻ thần bí.

Lục Tinh Mang nhìn thời gian trên đi động: " Còn không quay về sẽ không đuổi kịp xe buýt. "

Giang Diệu: " Tới cũng tới rồi, chúng ta lên núi xem đi. Em mệt không, anh cõng em leo lên? "

Lục Tinh Mang đương nhiên sẽ không để cho Giang - con người mảnh mai - Diệu cõng chính mình.

Hai yêu tay nắm tay mà leo núi, Lục Tinh Mang muốn đi trước để kéo Giang Diệu, mà Giang Diệu cũng muốn đi trước để kéo Lục Tinh Mang, không bao lâu liền biến thành cuộc đua tốc độ.

Hai yêu chỉ dùng 20" liền leo lêи đỉиɦ núi nhỏ cũng không cao mấy này.

Lục Tinh Mang nghĩ thầm, bạn đời con người của y thật sự rất thích cậy mạnh a.

Giang Diệu thầm nghĩ, đây nhất định là sức mạnh của tình yêu, Lục Tinh Mang quá yêu mình rồi.