EDIT: Dandan
---------------
Hắn mỗi ngày mặc vào quần áo màu vàng mà Long tộc thích nhất, đội nón bảo hiểm màu vàng mà Long tộc thích nhất, đồng thời còn cưỡi tọa kỵ màu đen cũng là thứ Long tộc thích nhất, bay lượn vòng quanh ở trong thành phố, đáp lại khẩn cầu thành kính của những con người nhỏ bé đối Long tộc vĩ đại——
" Tiểu ca ca cơm hộp, có thể nhanh hơn hay không nha, tôi sắp chết đói rồi! "
Hai mắt Giang Diệu sáng long lanh mà nhìn Lục Tinh Mang: " Anh sẽ càng cố gắng làm việc hơn. Khoản vay 3 vạn tệ chỉ cần mấy tháng là có thể trả hết. "
" Tiểu Mang, chúng ta có nhà riêng của chính mình rồi. "
" Nhà gỗ nhỏ trên đỉnh núi này, so với ngôi nhà trong mộng của anh còn tốt hơn một vạn lần. "
Lục Tinh Mang đương nhiên cũng mong chờ cùng Giang Diệu có được một căn nhà, xây dựng một gia đình nhỏ, đối với Câu Mang tộc mà nói, nhà gỗ nhỏ trên đỉnh núi này đương nhiên còn tốt hơn một vạn lần những căn nhà bằng bê tông cốt thép kia.
Nhưng là so với Giang Diệu tràn đầy hạnh phúc, Lục Tinh Mang lại bình tĩnh mà mở App ra tra xét.
Y còn không có quên, bọn họ chỉ có thời gian ba tháng cho nhiệm vụ tân thủ, qua ba tháng mà chưa hoàn thành nhiệm vụ thì sẽ hết hạn hợp đồng.
Nếu trong vòng ba tháng không thể hoàn thành nhiệm vụ tân thủ, hợp đồng không thể gia hạn khi đến kỳ, vậy tiền bạc và công sức họ bỏ ra để sửa chữa nhà gỗ nhỏ phải tính sao đây? Khoản vay 3 vạn tệ của họ lại phải làm sao?
Lục Tinh Mang cuối cùng cũng tìm được điều khoản liên quan ở trong App, cỡ chữ so con kiến còn nhỏ hơn.
" Hàng một khi đã mua, không chấp nhận đổi trả "
" Khoản vay quá hạn còn không trả, thiên lôi trừng phạt "
" Hợp đồng cho vay và hợp đồng tham gia hạng mục không có bất kỳ quan hệ nào, tức là sau khi hợp đồng tham gia hạng mục kết thúc, vẫn cần phải đúng hạn trả lại hết khoản tiền đã vay "
" Nếu người phụ trách vô pháp hoàn thành nhiệm vụ dẫn tới hợp đồng tham gia hạng mục đến kỳ hạn hủy bỏ, thì đất đai mà người phụ trách đã khai hoang, nhà ở đã tu sửa, thực vật đã trồng trọt,... đều thuộc về công ty Sơn Hải, cùng người phụ trách không có bất kỳ quan hệ nào nữa "
" Nếu người phụ trách thành công dưỡng dục ra tiểu yêu quái trong thời gian thực hiện nhiệm vụ, tiểu yêu quái sẽ tự mình lựa chọn đi hay ở "
Hiển nhiên, đây là một phần hợp đồng bá vương.
Một khi nhiệm vụ thất bại, không chỉ hủy bỏ hợp đồng, mà kể cả nhà và cây cối mà bọn họ trồng được trên mảnh đất này đều sẽ bị công ty Sơn Hải thu hồi, nhưng khoản vay thì vẫn phải tiếp tục trả lại.
Nhưng là......
Lục Tinh Mang cùng Giang Diệu nhìn chằm chằm vào điều khoản cuối cùng, không cách nào rời mắt được.
Chỉ cần tiểu nhãi con nguyện ý, bọn họ có thể đem tiểu nhãi con mang đi!
Trừ bỏ hạng mục " Kế hoạch giải cứu yêu quái có nguy cơ tuyệt chủng " bá đạo này, bọn họ còn có thể đi đâu tìm được tiểu yêu quái gọi bọn họ là baba nữa chứ?
Dưới sự dụ hoặc to lớn đó, Lục Tinh Mang cho rằng đối mặt với một vài rủi ro cũng là đáng giá.
Giang Diệu thì vỗ ngực nói: " Sao có thể thất bại được? "
" Có anh ở đây, bảo đảm hoàn thành mỗi một nhiệm vụ! "
" Hợp đồng của chúng ta sẽ vẫn luôn tiếp tục gia hạn, nhà là của chúng ta, núi rừng ao hồ là của chúng ta, một đoàn nhãi con cũng là của chúng ta! "
Lục Tinh Mang cười lắc đầu: " Sao mà có một đoàn nhãi con được chứ? "
" Chúng ta tham dự chính là kế hoạch giải cứu yêu quái có nguy cơ tuyệt chủng, mỗi tiểu yêu quái đều siêu khó ra đời, có thể sinh ra được một hai đứa liền rất tốt rồi. "
Giang Diệu lại không nghĩ vậy, có được sự phù hộ của Long tộc, nhãi con của bọn họ nhất định có thể thành đàn.
Tuy rằng ý nghĩ của Lục Tinh Mang cùng Giang Diệu khác nhau, nhưng bọn họ lại đưa ra quyết định giống nhau ——
Đem hết toàn lực tham gia hạng mục " Kế hoạch giải cứu yêu quái có nguy cơ tuyệt chủng ", nỗ lực sinh ra tiểu yêu quái.
Ánh sao le lói xuyên qua khe hở nóc nhà chiếu lên hai thân ảnh đang ôm nhau ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau, trời mới tờ mờ sáng, Lục Tinh Mang đã bị tiếng gõ cửa đốc đốc đốc đánh thức, vừa mở mắt liền nhìn đến giám đốc Thanh cả người đen thui đang mổ cửa sổ.
Lục Tinh Mang vội vàng xoay người đứng dậy, từ cầu thang gỗ chạy xuống, nhìn đến trên bãi cỏ trước nhà phóng hai túi đồ siêu to khổng lồ.
Lục Tinh Mang nhìn xung quanh, chỉ nhìn thấy mỗi thân ảnh nho nhỏ của giám đốc Thanh, kinh ngạc nói: " Những thứ này đều là cậu đưa tới? "
Giám đốc Thanh: " Vâng, Lục baba! "
Lục Tinh Mang hoài nghi chính mình nghe lầm: " Cậu kêu tôi là gì? "
Thái độ của giám đốc Thanh rõ ràng khác biệt hoàn toàn với lúc dùng cánh tát Giang Diệu vào tối qua, trong con ngươi nho nhỏ tràn đầy nịnh nọt.
" Kêu ngài là baba! "
" Khẩu hiệu tinh thần của công ty Sơn Hải chúng tôi là —— tiêu tiền đều là baba! "