《25》
Khi chúng tôi đến cuối hành lang, cửa phòng quản gia không khóa.
Mở cửa ra, một mùi lạ bay tới.
Trong phòng trang trí vẫn giống như trước, chỉ có điều chăn bông trên giường có một chỗ phình to, hình như có người ở đó.
Tôi bước lại gần, nhẹ nhàng nhấc chăn lên, thứ tôi nhìn thấy khiến tôi sợ hãi lùi lại vài bước.
Đó là một xác người, trên đó vẫn còn rất nhiều thịt thối và hôi hám.
Không ngờ Đường Hồng Tân lại có sở thích biếи ŧɦái như vậy?
Tôi thở dài lắc đầu, quay người đi vào nhà vệ sinh.
Trong nhà vệ sinh, trên tường vẫn như trước, hầu hết chỗ đều khắc chữ "tử", cũng như những dòng chữ nguệch ngoạc rời rạc, cụ thể là: nhanh, chạy, mặt trời, lên, thỏ, hố, bắc, răng, tháng, thắt lưng, đi bộ….
Trước đây tôi chưa xem kỹ nó, tưởng đó là một dãy chữ ngẫu nhiên được một quản gia khác khắc trước khi chết.
Bây giờ nếu nhìn kỹ, có vẻ như những chữ rời rạc này có thể được ghép lại với nhau thành một câu.
"Chạy nhanh lên, tối nay... cậu có thể... đi...!!!"
Đúng rồi! Có thể rời đi vào ban đêm!
Sau khi được những lời này nhắc nhở, đầu óc tôi chợt tỉnh táo.
Trước đây, trong đầu tôi tràn ngập những quy tắc, đó là phải đi ngủ trước 12 giờ đêm và không tạo ra âm thanh quá 50 decibel vào lúc 2 giờ sáng.
Vì những quy tắc này, tôi không dám rời khỏi phòng ngủ vào ban đêm.
Trong trường hợp này, có nghĩa là bạn chỉ có thể rời khỏi đây vào ban đêm!
Trong giây lát, tôi cảm thấy tự thán phục trí thông minh của chính mình và không thể kiềm chế được.
Tôi hưng phấn vội vàng trở lại phòng ngủ, lúc này Hữu Băng đang nằm trên giường lướt điện thoại.
Nhìn thấy vẻ mặt vội vàng của tôi, Hữu Băng hỏi: "Anh sao vậy?"
Tôi xua tay: “Không có gì.”
Đêm càng lúc càng tối, mặc dù tôi biết mình có thể rời đi vào ban đêm nhưng tôi lại không biết chính xác thời gian.
Nhưng tôi đoán đó là lúc những thứ đó xuất hiện.
11 giờ đêm, 12 giờ đêm, 2 giờ sáng
Các quy tắc được xây dựng tại ba thời điểm này trong quy tắc, điều đó chỉ ra rằng phải có lý do gì đó.
[11 giờ đêm: Nhìn thấy thứ gì đó không thuộc về biệt thự, bỏ qua nó và quay trở lại phòng của bạn ngay lập tức.]
Có nghĩa là “họ” xuất hiện vào thời điểm này.
[12 giờ đêm: Không nên bị thu hút bởi bất kỳ chuyển động nào bên ngoài phòng ngủ sau 12 giờ tối, trong phòng khách và hành lang không được có người.]
Giải thích rằng lúc này “họ” sẽ ở hành lang hoặc phòng khách.
[2 giờ sáng: Không tạo ra âm thanh quá 50 decibel, nếu không sẽ khiến "họ" hoảng sợ.]
Tôi không thể suy luận gì về điều này, nhưng cá nhân tôi đã thấy họ ăn “bữa ăn” trong nhà hàng.
"Họ" rất yên tĩnh khi ăn nên không thể gây ra tiếng động, rất dễ bị “họ” nghe thấy.
Trong ba quy tắc, 2 giờ rõ ràng là thời điểm tốt nhất để rời đi, lúc đó bọn họ đều đang ăn trong nhà ăn, chỉ cần chúng tôi không gây ồn ào quá mức, bọn họ sẽ không để ý chúng tôi!
Kế hoạch cụ thể đã có, cuối cùng tôi cũng đã bớt lo lắng.
Vì chúng tôi phải đợi đến 2 giờ sáng và rèm trong phòng bị hỏng nên tôi chỉ cần ôm Hữu Băng và chuyển sang phòng khách khác.
Tôi cũng có kế hoạch làm thế nào để dụ cô ấy đi cùng tôi lúc 2 giờ.
Dù sao Đường Hồng Tân cũng không có ở đây, đến lúc đó tôi sẽ kiếm cớ.
Phụ nữ đều thích những điều lãng mạn, và Hữu Băng cũng không ngoại lệ!
《26》
Lúc 2 giờ sáng, Hữu Băng đã ngủ rồi, còn tôi đã thức chờ giây phút này.
Theo kế hoạch, tôi nhẹ nhàng vỗ Hữu Băng.
"Chuyện gì vậy?"
“Suỵt~ nói nhỏ thôi.”
Hữu Băng nhấc điện thoại lên xem giờ: “Bây giờ mới có 2 giờ, sao anh đánh thức em?”
"Anh nghe nói rằng ở nông thôn lúc hai giờ sáng có thể nhìn thấy bầu trời đầy sao, có muốn cùng anh ra ngoài xem không?"
Hữu Băng cau mày: "Bầu trời đầy sao? Ở đây thấy được hả anh?"
Nói xong, Hữu Băng xuống giường, mở rèm ra.
Tôi liền ngăn cô ấy lại và nói: “Xem ở đây chán lắm, ở ngoài xem còn lãng mạn hơn!”
Tôi nắm lấy tay Hữu Băng đi về phía cửa, Hữu Băng tuy có vẻ bối rối nhưng cũng không từ chối.
Khi tôi đến bên ngoài phòng khách, mọi thứ rất yên tĩnh và không có gì bất thường.
Chắc chắn rằng các quy tắc trong tin nhắn không phải do những “con gà” đó đặt ra mà do một số người phát hiện ra quy tắc này và viết ra.
Có thể là Lữ Thế Hàn, hoặc cũng có thể là quản gia trước đó của biệt thự.
Họ không ở đây!
Trước khi xuống lầu, tôi đặc biệt dặn dò Hữu Băng đừng gây ồn ào quá, sẽ làm phiền quản gia và người hầu khi họ đang ngủ.
Chẳng bao lâu, chúng tôi lặng lẽ bước xuống tầng một và đến trước cửa biệt thự.
Chỉ cần bước ra khỏi cánh cửa này có thể nói là đã thành công một nửa.
Tôi nhẹ nhàng mở cửa, nhưng đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc đột nhiên vang lên sau lưng tôi.
"Hai người muốn đi đâu?"
Nhìn lại, chính là Đường Hồng Tân, trong bóng tối, trên mặt cậu ta lại nở nụ cười quái dị.
Tôi không biết cậu ta thoát ra như thế nào nhưng điều này chắc chắn không tốt cho chúng tôi.
"Này quản gia, anh cũng đến đây để ngắm sao à?"
"Ngắm sao?" Đường Hồng Tân cười lạnh nói: "T.ao tới mang chúng m.ày xuống địa ngục!"
Thấy sự việc sắp bại lộ, tôi nhanh chóng mở cửa, sau đó kéo Hữu Băng chạy ra ngoài trang viên.
Hữu Băng cố gắng thoát khỏi tay tôi nhưng lại bị tôi giữ chặt.
Vừa rồi tiếng động lớn khi tôi mở cửa có lẽ đã báo động “họ” trong nhà hàng, không biết chạy ra khỏi trang viên có an toàn hay không. Ít nhất...
Tôi chưa kịp suy nghĩ xong thì đã nghe thấy tiếng gáy của một đàn gà ở phía sau.
"Đó là gì?!"
Hữu Băng quay đầu lại kinh hãi hỏi.
"Hiện tại anh không có thời gian giải thích cho em, em chỉ cần biết, chúng nó là thứ đáng sợ, có thể ăn thịt người!"
Cánh cổng trang viên ở ngay trước mặt, chỉ cần chúng tôi có thể bước ra ngoài,...
Tôi lại bị ngắt lời, những con quái vật đầu gà thân người đó không biết từ lúc nào đã tiến đến phía sau và tóm lấy vai tôi, một lực khủng khϊếp khiến tôi không thể cử động.
Trong cơn tuyệt vọng, tôi đẩy Hữu Băng ra khỏi trang viên.
"Đi đi!"
Hữu Băng quay lại nhìn tôi ngập ngừng.
"Đi mau!"
Có lẽ vì tiếng hét của tôi, có lẽ vì cảnh tượng lũ gà m.ổ vào bụng tôi đẫm m.á.u.
Hữu Băng quay đầu và chạy sâu hơn vào rừng rậm.
Mãi cho đến khi bóng dáng cô ấy hoàn toàn biến mất, cơ thể căng thẳng của tôi mới hoàn toàn thả lỏng.
Khoảnh khắc trước khi lũ gà mổ vào tim, Đường Hồng Tân đã đứng cạnh tôi, vô cảm nhìn tôi.
Thực ra nguyên nhân cậu ấy đến đây đều là vì tôi, nếu vậy thì hãy để tôi kết thúc chuyện này.
"Đêm nay… cậu có thể rời đi... Cậu cũng nên tìm cơ hội rời đi..."
- Toàn văn hoàn