Chương 7

《19》

Ting ting

"Anh Khôn, vị trí anh gửi bị sai à? Ở đây làm gì có cái trang viên nào?"

"Em chỉ nhìn thấy một tòa nhà bỏ hoang thôi. Anh lừa em à?"

"Cuộc gọi video."

"Đối phương không muốn nhận điện thoại."

Đây là tin nhắn Đường Hồng Tân gửi nửa tiếng trước, vừa rồi không có tín hiệu nên không nhận được.

Tôi: "Chạy đi! Ra khỏi chỗ đó!"

Đường Hồng Tân: "Ngươi… không chạy thoát được đâu!"

《20》

Bốn năm chớp mắt đã trôi qua, ngày hôm đó sau khi cúp điện thoại với Đường Hồng Tân, tôi không bao giờ gặp lại anh ấy nữa.

Tôi đã học được rất nhiều điều trong những năm qua và đã đạt được một số thành công trong một công ty niêm yết*.

(*Công ty niêm yết là một công ty công công cộng mà trong đó cổ phiếu được phép mua bán trên các thị trường chứng khoán, chịu sự quản lí của nhà nước)

Trong khoảng thời gian này, tôi nhận được nhiều lời mời tham dự các buổi gặp mặt của giới thượng lưu, đám cưới của những người nổi tiếng, những chuyến đi chơi miễn phí và có tin tức rằng cha mẹ ruột của tôi đã tìm thấy tôi.

Đây có thể là những lời mời do quản gia mới của trang viên gửi cho tôi.

Kể từ sự cố đó, tôi phải kiểm tra địa điểm cụ thể trước tiên, ngay cả khi đi công tác và tôi không đến những nơi dù chỉ là hơi xa so với thành phố.

“Khôn, sao anh dậy sớm thế?” Người tình bên gối đột nhiên hỏi.

"Anh không ngủ được."

Ngoài những lời mời liên tục, tôi còn mơ thấy những con gà mặc quần áo đó và cảnh tượng đẫm máu trong nhà ăn.

Không những thế, tôi còn giữ những thói quen ở căn biệt thự đó.

Đi ngủ trước 12 giờ trưa.

Tôi không dám nhìn xuống gầm giường hay nhặt đồ.

Tôi đi lại cẩn thận vào ban đêm, không dám gây ra quá nhiều tiếng động.

Và thịt gà, kể từ đó tôi không bao giờ ăn bất cứ thứ gì liên quan đến gà.

"Khôn, hôm nay em có việc phải đến Tân Thành gặp đối tác, anh có thể đi cùng em không?"

Người yêu của tôi tên là Thời Hữu Băng, chúng tôi gặp nhau khi làm việc ở công ty, cô ấy là sếp của tôi.

"Tất nhiên rồi."

Đồng ý xong, tôi lập tức lấy điện thoại ra tra cứu nơi tên là Tân Thành.

Nhưng ngay khi tôi mở bản đồ, Hữu Băng đã nhấn tay tôi nói: “Đừng kiểm tra, là thành phố, em sẽ không đưa anh đi xa đâu”

Nói xong, Hữu Băng nháy mắt với tôi.

Nghe những gì cô ấy nói, tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn, nhưng tôi vẫn kiểm tra nó trong khi Hữu Băng đang rửa bát.

Mãi cho đến khi nhìn thấy Tân Thành quả thực là một thành phố, có nhiều thị trấn nhỏ lân cận, tôi mới cảm thấy hoàn toàn yên tâm.

《21》

Thành phố này cách thành phố của chúng tôi hơn một trăm km.

Bình thường chúng tôi sẽ đi bằng máy bay, nhưng lần này không hiểu sao Hữu Băng lại tức giận đến mức bắt tôi phải lái xe.

Nhưng tôi không thể làm gì được, ai bảo cô ấy là sếp của tôi chứ?

Suốt con đường tôi chỉ đi theo chỉ dẫn, ban đầu không có vấn đề gì, nhưng càng lái xe tôi càng cảm thấy có gì đó không ổn.

Hệ thống định vị cho thấy rõ ràng rằng tôi đang đi trên đường cao tốc, nhưng con đường có cảm giác như ngày càng đi xa hơn.

Những biển báo trên đường cao tốc dần dần biến mất, và tôi là người duy nhất còn lại giữa những chiếc xe khác.

Nhận thấy có điều gì đó không ổn, tôi nhanh chóng đỗ xe vào làn khẩn cấp, rồi đánh thức Hữu Băng vừa mới ngủ thϊếp đi.

"Sao vậy? Tại sao lại dừng lại?" Hữu Băng dụi dụi mắt hỏi.

"Anh cảm thấy có chuyện không ổn."

"Có chuyện gì à?" Hữu Băng nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn trái nhìn phải, "Em có thấy gì đâu."

“Không có biển báo nào trên con đường này và không có một chiếc xe nào ngoại trừ xe của chúng ta!”

Hữu Băng sờ trán tôi: “Anh không bị sốt chứ? Có lẽ là đoạn đường này không có biển báo thôi mà”

"Vậy mấy cái xe kia em giải thích thế nào? Đường cao tốc này mới mở cách đây không lâu, dẫn vào rất nhiều thành phố, anh đã dừng lại ở đây mấy phút, chắc chắn không có xe nào đi qua!"

Nghe xong lời này, Hữu Băng sửng sốt một chút, tôi cũng nhận ra vừa rồi mình nói chuyện có hơi chút kích động.

"Nghe anh nói em mới thấy, kì lạ thật!"

Cô không hề tức giận mà cầm điện thoại lên xem lịch rồi nói: “Hôm nay là một ngày đặc biệt phải không?”

Tôi không trả lời mà tựa người vào vô lăng, nhắm mắt thật chặt, tin nhắn cuối cùng Đường Hồng Tân gửi cho tôi năm đó cứ hiện lên trong đầu tôi

[Cậu không thể chạy trốn]

Phải chăng tôi đã quay lại lần nữa?

Tôi không tin!

Nghĩ nghĩ, tôi đạp ga khởi động xe, Hữu Băng sợ đến mức hét lên: “Á, anh đang làm gì vậy? Anh điên à?"

Điên á? Sao cũng được, ít nhất tôi sẽ không quay lại nơi đó nữa, tốt nhất đây chỉ là những suy nghĩ ngẫu hứng của tôi thôi!

Nhưng kết luận cuối cùng là tôi không bị bệnh và tất cả những điều này là sự thật!

Xe chạy rất lâu, cho đến khi hết xăng và dừng lại, tôi mới không thể lái ra khỏi đường cao tốc.

Điều hướng trên điện thoại của tôi cũng không di chuyển, giống như khi tôi muốn rời khỏi trang viên một mình.

Quỷ đả tường*.

(*Hiện tượng bị lạc đường, đi mãi vẫn quay về một chỗ)

Hữu Băng cứ nói vào tai tôi điều gì đó, nhưng tôi lại không có tâm trạng để nghe, tất cả những gì tôi có thể nghĩ đến là lũ gà mặc quần áo đó.

Thịt gà!

"Hứa Khôn, anh có nghe em nói không?"

“Hôm nay anh phát điên vì cái quái gì vậy?”

"Không muốn đi thì cứ nói. Anh có biết đỗ xe giữa đường rất nguy hiểm không?"



Tôi tuyệt vọng nằm trên vô lăng, Hữu Băng không hiểu, tôi cũng không trách cô ấy, vì tôi chưa bao giờ nói với cô ấy chuyện đó.

Không, tôi muốn rời khỏi đây!

Cuộc sống của tôi vừa được cải thiện, tôi không thể c-hết ở đây được!

Tôi phải ra ngoài và đưa Hữu Băng ra ngoài!

Đang lúc tôi đang suy nghĩ thì đột nhiên có tiếng gõ cửa kính xe.

Quay đầu lại, một khuôn mặt quen thuộc cùng bộ vest quen thuộc đột nhiên xuất hiện trước cửa sổ.